Bản tính
Ngày hôm sau, từ sáng sớm Hiroe đã quay cuồng với bao nhiêu việc.
Vì Isao vẫn còn bận chút việc ở nhóm Luật pháp học nên ông sẽ vắng nhà đến chiều. Toshiro cũng đã đến thư viện. Dù chưa biết kết quả thi viết luận nhưng Toshiro cũng đã bắt đầu học để chuẩn bị cho kỳ thi vấn đáp tiếp theo.
Sau khi tiễn hai người rời nhà, Hiroe vừa bận trông Madoka vừa chuẩn bị cho việc cúng bái vào ngày mai. Bà dọn dẹp ban thờ, thu gom hết đệm trong nhà lại. Vì vẫn thiếu hai chiếc mới đủ cho họ hàng ngồi nên bà quyết định chiều sẽ đi mua thêm. Phải chuẩn bị cả hoa cúng, và mua sẵn bánh kẹo nữa. Rồi bà chợt nhớ ra phải lấy sẵn kỷ vật của mẹ chồng ra để tặng lại mọi người nên lại vội vã lục tìm trong tủ, quanh quanh quẩn quẩn thế là đã hết buổi sáng.
Đến tầm đầu giờ trưa, chuông cửa reo vang. Bà bấm nút xác nhận người gọi cửa, thì ra là bên chuyển phát hoa.
“Kính coong, chuyển phát hàng đây ạ.”
Hiroe dẫn theo Madoka đang khoái chí bắt chước cùng ra cửa.
“Hoa gửi từ bà Aita Makiko ạ.”
Hiroe đóng dấu vào đơn chuyển hàng mà nhân viên chuyển phát đưa cho rồi nhận bó hoa đã được đóng gói.
“Bà Makiko ở Kawagoe gửi hoa tới nè Madoka.”
Hiroe cho Madoka xem rồi quay trở lại hành lang. Vừa ngắm giỏ hoa trên tay bà vừa thầm nghĩ “bó hoa nhỏ hơn mình tưởng”. Vì biết tính Makiko nên bà đã đoán hẳn là chị ta sẽ mua một bó hoa hoành tráng mà ai nhìn cũng chẳng nghĩ là hoa đám tang, vậy mà bó hoa trước mắt rất khiêm nhường, như thể tượng trưng cho tình hình sức khỏe giảm sút của Makiko gần đây. So với bó hoa bà cắm hôm qua, nói thật là bó hoa này còn kém hơn nhiều phần.
Bà đặt thử bó hoa vào phòng kiểu Nhật và chợt thấy có vẻ không ổn. Có khi nên cắm bớt mấy bông hoa ở bình hôm qua ra bình khác rồi bày ở lối ra vào phòng khách vậy.
Một lúc sau chuông cửa lại reo lên.
“Kính coong, chuyển phát hàng đây ạ.”
Madoka được thể lại bắt chước theo.
Lần này là đồ công ty quà tặng gửi tới. Bà đã đặt mua mấy hộp đồ khô gồm rong biển và nấm hương để gia đình Makiko và Noboru mang về làm quà. May mà họ mang đến trước khi bà ra ngoài.
Bà mang đống quà vào phòng khách, định bụng chuẩn bị ăn trưa thì lại có tiếng chuông cửa reo lên.
“Kính coong, chuyển phát hàng đây ạ.”
Hình như không còn món đồ nào liên quan đến lễ cúng ngày mai nữa mà nhỉ… Nghĩ vậy nhưng bà vẫn bấm nút xem ai đến.
“Chúng tôi là cảnh sát.”
Tiếng nói vọng tới như bóp nghẹt lồng ngực Hiroe.
“Vâng…”
Hiroe đáp, giọng có phần kích động. Bàn chân đang co rúm lại bước tới.
“Không phải chú chuyển phát hàng đâu. Cháu ra kia chơi đi.”
Bà xua Madoka ra phòng khách rồi mở cửa.
Hai người đàn ông trung niên to cao mặc sơ-mi trắng đang đứng ở lối vào nhà. Họ không bước đi thoăn thoắt như nhân viên chuyển phát mà di chuyển từng bước chậm rãi. Từ họ tỏa ra không khí bệ vệ khác hẳn.
Viên cảnh sát tóc húi cua đứng phía trước chìa thẻ ngành ra.
“Chúng tôi thuộc Tổ điều tra của Sở cảnh sát, có đôi điều muốn hỏi chị ạ.”
Anh ta vừa khẽ liếc mắt sang bên vừa mở lời. Người cảnh sát da ngăm đen đứng phía sau nhìn đăm đăm vào Hiroe.
“Thật ra chúng tôi đang đi lấy lời khai của mọi người về một vụ án. Nạn nhân của vụ án đó là người quen của anh Takeuchi nhà bên cạnh. Chúng tôi cũng vừa hỏi chuyện anh ấy xong. Chị biết anh Takeuchi nhà bên chứ?”
“Vâng, tất nhiên rồi…” Mới chỉ trả lời có như vậy mà lưỡi Hiroe đã muốn líu lại.
“Anh ấy nói thi thoảng có tán gẫu với chị trước cửa nhà.”
“Vâng, đúng vậy ạ.”
“Lần gần đây nhất hai người gặp nhau là khi nào thế?”
“Hả…?” Hiroe bị bất ngờ đến mức chẳng nghĩ ngợi được gì.
Bà cứ tưởng cảnh sát sẽ hỏi kiểu, “Chiều hôm qua chị gặp anh Takeuchi lúc mấy giờ.” Chứ hỏi như vừa nãy chẳng phải là để dò xét xem hai người đã có cơ hội lén lút thỏa thuận trước lời khai với nhau chưa sao? Hiroe không biết nên trả lời sao cho phải.
“Tôi nhớ không nhầm thì là…” Hiroe sau một hồi suy nghĩ liền quyết định mở miệng. “Hôm kia thì phải.”
“Vâng…” Viên cảnh sát đầu húi cua nhìn Hiroe, mặt không biểu lộ hàm ý gì đặc biệt. Chỉ như thế thôi mà bà lại cảm thấy anh ta có uy lực đến dị thường. “Hôm qua thì sao ạ? Theo lời anh Takeuchi thì anh ấy có làm tặng chị chiếc giá để đặt ở ngoài vườn gì đó?”
“À,” Hiroe giật mình với điệu bộ hơi khoa trương quá mức. Một kiểu phản xạ như vội vàng che giấu lời nói dối của mình. “À đúng, đúng là ngày hôm qua ạ.”
“Lúc mấy giờ vậy ạ?” Người đàn ông đầu húi cua bình thản hỏi.
“Ừm… khoảng đầu giờ trưa.”
Viên cảnh sát khẽ hít vào một hơi khiến Hiroe bất giác lo lắng không biết có phải mình đã nói gì không nên không. Thế nhưng có vẻ như đó chỉ là một thói quen của anh ta, anh ta lại tiếp tục hỏi với giọng điệu không thay đổi.
“Lúc đó, chị có thấy phần dưới mắt của anh ấy bị sưng tím không?”
Hiroe không đoán được ý đồ câu hỏi bèn nghiêng đầu suy nghĩ.
“Chị không nhận ra điều ấy ạ?”
“À… vâng…”
“Không sao, tôi hiểu rồi. Anh Takeuchi cũng đã nói như vậy.” Viên cảnh sát tóc húi cua tự đưa ra kết luận rồi tiếp tục câu hỏi. “Vậy là hôm kia chị cũng đã gặp anh ấy đúng không? Vào khoảng mấy giờ thế ạ?”
“Ừm…” Hiroe đưa tay lên má, ra vẻ đang suy nghĩ để tự trấn an bản thân. “Vì chưa đến giờ ăn tối nên chắc là…” bà lí nhí.
“3, hay 4 giờ gì đó ạ?”
“4 giờ thì tôi vẫn đang đi chợ…”
“Thế khoảng 5 giờ ạ?”
“Ừm… Vì tôi gặp anh ấy ngay sau khi đi chợ về… nên chắc khoảng 4 giờ rưỡi gì đấy.”
Một cảm giác khó chịu gọn lên trong lòng Hiroe, không phải bà cố ý nói mà miệng cứ tự động thốt ra những lời đó.
Viên cảnh sát lại hít hơi vào thành tiếng.
“Ra là vậy. Vậy à. À không, cảm ơn chị rất nhiều. Tôi xin lỗi vì hỏi toàn mấy câu vụn vặt. Cũng tại chúng tôi phải thu thập mọi thông tin dù là nhỏ nhất.”
Viên cảnh sát tỏ ra thân thiện hơn một chút, nhưng ngay sau đó anh ta lại nhìn Hiroe bằng ánh mắt đầy cảnh giác.
“Chị không sao chứ? Tôi thấy chị thở gấp quá.”
Nghe nói thế, Hiroe mới nhận ra mình đang trong tình trạng thở quá nhanh.
“Chắc do thể trạng tôi…” Bà cố nặn ra nụ cười, rồi lấy tay che miệng.
“Vậy ạ, rất xin lỗi vì đã làm phiền chị lúc này. Vậy chúng tôi xin phép ạ.”
Hai viên cảnh sát cúi đầu rồi bỏ đi không một lần quay lại.
Hiroe quay trở lại bếp, áp túi nylong quanh miệng, một lúc sau hơi thở mới ổn định trở lại.
Không biết bà làm như vậy có đúng không nữa… Có lẽ họ cũng thấy bà có phần không tự nhiên.
Thế nhưng chỉ nói sai có khoảng một tiếng đồng hồ, nên có lẽ cảnh sát sẽ không thể nào nhận ra được. Hôm qua lúc đi chợ bà không gặp người quen nào, bà cũng đã vứt tờ hóa đơn mua hàng có ghi giờ tính tiền là 4 giờ 46 phút. Có phải bà che giấu cho tội phạm đâu chứ. Bà chỉ đang giúp đỡ một người khốn khổ thôi. Rồi người ta sẽ bắt được thủ phạm và chẳng ai còn để ý đến lời nói dối nhỏ bé này.
Thế nhưng, dù có cố dặn lòng phải nghĩ như vậy, vẫn có thứ gì đó gợn lên trong lòng khiến bà không thể lừa dối chính mình. Hôm qua sau khi nghe câu chuyện của Takeuchi, bà đã đọc báo về vụ án đó. Luật sư Seki Konosuke sống ở thành phố Inagishi. Thành phố đó ở ngay cạnh thành phố bà đang sống. Dù đi xe hay đi tàu cũng chỉ mất khoảng 20 phút. Một mặt bà thầm cảm thán, thì ra có người quen sống ở gần như vậy, nhưng đồng thời cũng có cái gì đó u ám cứ vấn lấy bà. Nếu nhà của luật sư Seki ở hẳn Chiba hay đâu đó thật xa thì chắc hẳn bà đã không có cái cảm xúc u ám này.
Mặc dù bà đã cố nghĩ đó chỉ là do mình suy diễn quá nhiều.
Hiroe trấn tĩnh lại rồi bắt đầu dùng bữa. Bà đã dùng mấy đồ có sẵn để nấu thức ăn, làm cho Madoka nắm cơm nắm nhỏ như Yukimi hay làm trước kia.
Yukimi định khi nào mới về lại nhà nhỉ? Giá mà con bé về luôn từ hôm nay thì có phải tốt không. Quả là nếu nhà có việc rồi vừa phải làm vừa trông Madoka thì hơi quá tải đối với bà. Lát nữa bà sẽ thử liên lạc với con bé xem sao vậy.
Hiroe ăn xong, rửa tay cho Madoka, dọn bát đĩa ra bồn rửa thì lại có tiếng chuông cửa.
“Kính coong.”
Madoka có vẻ rất thích mỗi lần chuông cửa reo lên, nhưng với Hiroe giờ đây đó chỉ là những âm thanh phiền não.
Nếu lại là cảnh sát thì sao? Vừa nghĩ bụng bà vừa rụt rè bấm nút xác nhận, ra là người chuyển phát hoa.
Hoa của Makiko đã được chuyển đến… Nếu còn hoa nữa thì chắc là của chú Noboru.
Hiroe bước ra.
“Của ông Takeuchi gửi ạ.”
Nhân viên chuyển phát ôm một lẵng hoa to đến giật mình. To hơn gấp hai lần lẵng hoa Makiko chuyển đến. Chỉ có ba màu trắng, vàng, tím nhưng ở chính giữa là rất nhiều bông lan đang khoe sắc, xung quanh đó là những bông cúc khổng lồ tươi rói. Thời điểm này những bông cúc như vậy không hề rẻ. Chưa kể những cành cây leo còn được quấn xen kẽ giữa các lớp hoa làm lẵng hoa càng thêm chỉn chu, tinh xảo. Lẵng hoa của Makiko nếu mua ở nơi rẻ thì khoảng 3 nghìn yên, chứ nếu năm nghìn yên thì lẵng hoa đó quá nghèo nàn. Nhưng lẵng hoa này giá 20 nghìn yên thì cũng không có gì lạ.
Hiroe mang lẵng hoa của Takeuchi đến tận phòng kiểu Nhật, và khi so sánh với lẵng hoa của Makiko bà lại càng thêm bối rối. Bà cũng thoáng nghĩ trong đầu phải cảm ơn Takeuchi nhưng lập tức lại viện cớ để lần lữa. Trước hết phải làm thế nào để bày những lẵng hoa này sao cho không bị đối lập quá.
Có thể mọi người đã đặt hàng mà không hề biết lẵng hoa thực tế ra sao. Hiroe tự lấy mấy bông hoa ở bình mình cắm sang lẵng hoa của Makiko. Thế nhưng điều đó cũng không làm bớt đi sự chênh lệch về độ lớn giữa hai lẵng. Chẳng còn cách nào khác bà đành xếp hoa mình tự cắm gần hoa của Makiko để làm thành một đám. Rồi để riêng hoa của Takeuchi ra thì sẽ tạo được sự cân bằng cho hai bên.
Trong lúc đó bà chợt nhận ra tấm bảng tên cài phía sau lẵng hoa. Có lẽ do hai cửa hàng hoa khác nhau nên bảng tên “Takeuchi” to hơn hẳn so với bảng tên “Nhà Aita”. Tuy chúng hợp với độ lớn của từng lẵng hoa nhưng cảnh tượng này hơi bất thường. Có lẽ nên làm một bảng tên nhỏ hơn trước khi bố con Isao nhìn thấy.
Hiroe bỏ bảng tên ghi chữ “Takeuchi” ra rồi mang vào bàn ăn. Bà lấy giấy bìa cứng từ trong ngăn kéo ra, cắt với kích cỡ vừa đủ rồi mở nắp bút dạ ghi chữ “Takeuchi” lên đó. Đúng lúc bà định tháo cái que gắn bảng tên cũ ra thì chuông cửa reo lên.
“Chuyển phát hàng đây ạ.” Madoka lại reo lên.
Không còn thời gian để ý đến Madoka nữa. Bà bấm nút xác nhận người gọi.
“Tôi là Takeuchi đây ạ.”
“À… vâng…” Hiroe tuy lúng túng nhưng vẫn quyết định ra cửa.
Bà định cảm ơn về lẵng hoa, nhưng những lời bật ra khỏi miệng lại khác hẳn.
“Có chuyện gì vậy? Mặt anh bị sao thế?”
Phần dưới mắt trái của anh ta sưng phồng và tím bầm một khoảng rộng. Có vẻ như anh ta cố gắng lắm mới mở được mắt.
“Không sao không sao ạ.” Takeuchi chỉ nhoẻn cười. “Ngại quá. Hôm qua tôi bị ngã ở trong nhà. Mặt bị đập vào cạnh bàn ạ.”
“Ôi… khổ thân anh quá.”
Viên cảnh sát hẳn là hỏi về việc này. Đúng là hôm qua lúc gặp anh ta, bà không hề thấy vết thương này.
Hiroe chợt nhớ ra chiều qua bà nghe thấy tiếng động lớn từ nhà bên cạnh, chắc là do cú ngã này. Sau đó một lúc bà có liếc thấy Takeuchi ra vườn nên đã tự cho rằng chắc không phải là tai nạn gì đặc biệt. Madoka đã ra vườn chơi nhưng bản thân Hiroe lúc ấy không muốn đụng mặt Takeuchi lắm nên chỉ thoáng nhìn dáng vẻ anh ta qua cửa sổ. Sáng hôm sau khi ra vườn bà thấy giá để các chậu lan của nhà bên được chuyển về phía bên kia của sân hiên. Chắc anh ta đã chuyển nó vào chiều hôm qua.
“Hình như mai là cúng bốn chín ngày của cụ nhà đúng không ạ?” Takeuchi hỏi.
“Vâng, à, cảm ơn anh đã gửi lẵng hoa to đẹp như vậy…”
“À, không có gì đâu ạ.” Takeuchi đáp lời thật nhẹ nhõm. “Chị có thể cho tôi vào viếng cụ trước một chút được không ạ?”
Hiroe đưa dép đi trong nhà ra rồi nhìn Takeuchi bước vào nhà. Chợt bà nhớ ra vẫn còn để nguyên bảng tên của anh ta trên bàn liền nhanh chân chạy vào bếp. Bà lấy tờ báo che đi thẻ tên vừa viết, vớ lấy tấm bảng tên cũ rồi dùng tay che lại, đoạn đi từ phòng khách sang phòng kiểu Nhật, nhanh nhẹn chạy vào và cắm bảng tên lên lẵng hoa của Takeuchi. Khi bà quay lưng ra cũng là lúc Takeuchi bước vào phòng.
“Bó hoa thật đẹp quá…” Hiroe cố nặn ra một nụ cười.
Takeuchi sau một thoáng ngắm lẵng hoa của mình vẻ mãn nguyện liền đến ngồi trước bàn thờ người quá cố, đặt phong bì tiền phúng bên cạnh lọ tro cốt rồi lắc chuông và chắp tay lại.
Mong rằng trong chiếc phong bì đó không có quá nhiều tiền… Hiroe bâng quơ nghĩ.
“Nhanh quá chị nhỉ. Loáng cái đã bốn chín ngày rồi.” Takeuchi vừa ngắm ảnh mẹ chồng Hiroe vừa nói.
“Vâng, quả là nhanh thật.”
“Sau bốn chín ngày chắc chị cũng thoải mái hơn. Khi đó chị hãy sải cánh mà bay cho thỏa chị nhé. Nếu chị không chê tôi sẽ dẫn chị đi bất cứ đâu.”
Hiroe cười xã giao, Takeuchi tiếp tục.
“Chị hãy dẫn cả bé Madoka theo. Tôi có thể dẫn chị đi thăm thú nhiều nơi lắm, Nikko này, gần hơn nữa thì có Kamakura này.”
Ánh mắt của Takeuchi đột nhiên trở nên nghiêm túc khiến Hiroe bối rối không biết đáp lời ra sao, “Thật ra thì… Toshiro có bảo tuần sau sẽ dẫn chúng tôi đến biệt thự nhà người quen của nó. Tôi cũng định nhân đó vùng vẫy một chuyến.”
“À, ra là thế ạ.” Takeuchi nở một nụ cười bẽn lẽn. “Thế thì tốt quá ạ. Ra là vậy, thế thì tốt quá rồi.”
Sau đó nụ cười trên môi anh ta đột nhiên chuyển sang vẻ đượm buồn, rồi anh ta thì thầm như thể đang độc thoại với chính mình. “Tôi cũng đã gặp nhiều chuyện không như ý nên chắc cũng sẽ đi lang thang đâu đó một mình.”
Hiroe khẽ nhói lòng nhưng quả nhiên đây không phải là chuyện dễ mở lời mời mọc. Bà chỉ còn cách chịu đựng bầu không khí khó xử đang diễn ra trước mặt.
“Anh đã dời cái giá để hoa à? Anh đã xây bồn hoa ở đó rồi cơ mà?” Hiroe khéo léo đổi chủ đề.
“Vâng, tại tôi muốn chị cũng có thể ngắm hoa từ bên vườn nhà mình.”
Quả là Hiroe có nói đùa về việc này, nhưng không ngờ anh ta lại coi đó là thật. Bà không sao cảm thấy vui cho nổi.
Có cái gì đó làm bà thấy thật nặng nề.
“Vậy tôi xin phép nhé,” Takeuchi đứng dậy, nói vài câu đưa đẩy trước lời cảm ơn của Hiroe rồi đi ra cửa.
“À, nhân tiện,” lúc đang xỏ giày, anh ta chợt quay sang hỏi Hiroe. “Cảnh sát đã đến nhà ta chưa ạ?”
“Họ đến rồi, khoảng 30 phút trước.”
“Thế ạ. Thật xin lỗi vì tôi mà chị đã bị làm phiền. Nhưng họ đã hỏi gì thế ạ?”
“Họ hỏi về vết bầm tím trên mặt anh rồi một số chuyện…”
Hiroe cảm thấy không thoải mái khi chủ động nói về việc đã phím trước nội dung nên chỉ kể về câu hỏi đầu tiên của cảnh sát.
“Họ hỏi gì về vết bầm tím ạ?”
“Họ hỏi tôi rằng lúc gặp anh ngày hôm qua mặt anh có vết gì không.”
“Ra là vậy,” Takeuchi mỉm cười, mắt như nhắm lại. “Chắc họ nghi ngờ vết bầm này có liên quan đến vụ luật sư Seki. Cảnh sát cứ cố tình xâu chuỗi những việc hoàn toàn không liên quan như vậy đấy ạ. May mà sáng hôm qua tôi gặp chị chứ không thì gay to rồi.”
Quả đúng là nếu mình không làm chứng thì anh ta sẽ bị nghi ngờ những việc như vậy thật, Hiroe thầm nghĩ. Xét từ điểm này, Hiroe cảm thấy cũng khó trách khi Takeuchi phải phím trước nội dung trả lời với bà bởi anh ta sống một thân một mình nên không có mấy cơ hội để chứng minh sự trong sạch.
Bản thân Takeuchi cũng không đề cập gì đến việc đã phím trước nội dung trả lời ấy.
“Cảm ơn chị, chị đã giúp đỡ tôi nhiều quá.” Takeuchi ngước lên khẽ liếc Hiroe. Có vẻ anh ta thấy không cần phải hỏi cũng biết Hiroe có làm chứng đúng như nguyện vọng của mình hay không.
“Không sao đâu chị ạ. Chị hãy tin tôi.” Anh ta nói thêm một câu như vậy rồi nhoẻn miệng cười.
Hiroe chợt cảm thấy đó là một lời hơi thừa thãi.
Không biết anh ta định nói với ý gì, chỉ là Hiroe cảm thấy câu nói ngắn ngủn ấy có phần hơi phiền phức.
Trước khi ra ngoài mua sắm, Hiroe gọi vào số di động của Yukimi.
“Con đang ở đâu thế?”
Nghe bà hỏi, Yukimi vòng vo có vẻ khó xử.
“Ở đâu ấy ạ…”
Hình dung ra cảnh con dâu phải lang thang đây đó cho hết ngày, Hiroe quyết định không cố gắng hỏi nữa.
“Con định khi nào về thế?”
“À… con sẽ về kịp giờ làm lễ ạ.”
“Con đừng như thế, con về luôn hôm nay đi.”
“Nhưng mà…” Giọng của cô con dâu đầy vẻ ngần ngại. Đã bao ngày trôi qua kể từ hôm đó nhưng có vẻ con bé vẫn còn ủ rũ lắm.
“Nhiều việc quá nên mẹ cần con giúp một tay.”
“Thế ạ… Thế thì con sẽ về trước khi trời tối ạ.”
“Ừ, thế đi nhé. Con không phải ngại gì đâu.”
Bà nói thêm một vài lời động viên cô con dâu rồi cúp máy.
Xem ra mâu thuẫn giữa Yukimi và Toshiro đã để lại vết sẹo lớn hơn bà hình dung. Bà đã định nhân dịp này để hai đứa nói chuyện với nhau nhưng có vẻ không đơn giản như vậy.
Sau đó Hiroe dẫn Madoka tới một trung tâm thương mại lớn để mua sắm. Đệm ngồi, hoa cúng ở mộ, bánh kẹo để tiếp khách và cả thực phẩm bà đều mua ở đây. Bà cũng mua những thứ cần thiết để đi du lịch và cả pháo hoa để chơi ở đó. Hôm nay là thứ Bảy, nếu như mọi khi chắc hai bà cháu sẽ nghỉ ngơi một chút ở quán cà phê hay quán hamburger nào đó, nhưng hôm nay bà không có thời giờ để thong thả như vậy. Hiroe đưa cho Madoka đang vùng vằng không muốn về mấy thứ bánh kẹo mua ở cửa hàng thực phẩm rồi nhanh chân dụ cháu về nhà.
Bà về đến nhà vào khoảng trước 4 giờ chiều. Hiroe để Madoka chơi ở phòng khách còn mình thì sắp xếp những thứ vừa mua. Bà đổ nước vào xô, để nó ở phòng rửa mặt rồi đặt hoa mua về vào đó.
Chăn vải bông mua cho Madoka đắp trên xe lúc đi du lịch chắc phải mang lên tầng hai cất. Bà đi lên gác, nghĩ bụng tiện thể sẽ rút quần áo đang phơi vào.
Bước vào phòng kiểu Nhật, bà đặt chiếc túi giấy đựng chăn ở bên cạnh tủ.
Đúng lúc ấy…
Người Hiroe như đông cứng lại.
Hình như có ai đó ở trong phòng.
Không có lẽ nào… Nghĩ vậy nhưng bà vẫn cố đoán xem luồng không khí vượt qua sau lưng mình thật sự là gì.
À, ra là bà vẫn để hở một nửa phần cửa lưới phía lan can. Sau lần xung đột giữa một bên thì khăng khăng Takeuchi đã lẻn vào nhà bà để lục lọi đồ, một bên thì cáo buộc đó là hành vi của Ikemoto, không chỉ mỗi lần đi ra ngoài mà những khi bận việc lâu lâu không lên gác được bà cũng đóng cửa sổ và chốt bên trong lại. Thế nhưng thói quen để cửa mở vốn có lại lặp lại mỗi khi bận rộn như hôm nay, quả thật bà đã không có thời gian để ý đến cả tầng hai.
Bà từ từ quay người lại. Quả là bà mới chỉ đóng cửa lưới. Thôi cũng được, đằng nào giờ mình cũng ra rút quần áo…
Nhưng ngay sau đó, Hiroe đã khựng lại.
Có ai đó đang nấp sau rèm cửa.
Là Yukimi sao? Bà định lên tiếng hỏi nhưng cuối cùng lại nén lại. Chắc chắn Yukimi không bao giờ trốn ở nơi như vậy, và từ độ phồng của rèm cửa có thể thấy đó là cơ thể của một người đàn ông.
Hiroe đứng im như trời trồng, cảm nhận rõ tim mình đang đập mạnh thất thường.
Đột nhiên…
Rèm cửa bỗng xòe rộng ra và ập đến trước mặt bà.
Hiroe hét lên đồng thời ngã người ra phía sau vì bị đẩy mạnh từ trước ngực.
Sáng ngày hôm ấy, Isao gọi cho Nomiyama của Viện kiểm sát Tokyo chi nhánh Hachioji theo như lời anh ta hẹn hôm qua.
“Đúng là Torigoe đã về Nhật rồi đấy.”
“Anh ta đang ở nhà mẹ đẻ à?”
“Không, không phải. Số anh may đấy. Anh ta ở ngay Hadano, Kanawaga, rất gần. Ga gần nhất là ga Đại học Tokai tuyến Odakyu.”
Hadano cũng không quá gần nơi Isao sống, nhưng nếu xét về việc anh ta có thể ở bất cứ nơi nào trên đất Nhật thì đúng là gần thật.
“Nghe nói anh ta mới mở một cửa hàng nhạc cụ cũ chuyên bán cho sinh viên. Tên là Tạp âm đường. Địa chỉ cụ thể là…”
Isao ghi lại địa chỉ Nomiyama đọc cho.
“Thế cái người tên Torigoe ấy đã cắt đứt quan hệ với Takeuchi rồi à?”
“Chuyện ấy thì tôi không biết. Tôi chỉ hỏi mẹ anh ta địa chỉ của anh ta thôi.”
“Xin lỗi, anh có thể gọi điện hỏi Torigoe giúp tôi được không? Như hôm qua tôi nói tôi cũng chỉ là hàng xóm của Takeuchi. Nếu Takeuchi biết tôi đang tìm hiểu quá khứ của anh ta thì không hay cho lắm.”
“Thật là vớ vẩn,” Nomiyama gắt lên vẻ rất giận dữ. “Việc ấy anh đi mà nhờ anh ta giữ bí mật cho chứ. Tại sao tôi lại phải làm việc ấy giúp anh?”
“À… không…”
“Trước hết anh nên sửa cái tính quan chức của mình đi.”
Isao định nói lại một câu gì đó nhưng đầu dây bên kia đã tắt máy.
Có mỗi việc như vậy thôi có cần cáu giận thế không? Isao dập máy, thoáng thở ra bực dọc.
Người tên Torigoe Katsuhiko này chẳng qua cũng chỉ là một người quen từ thuở thiếu thời của Takeuchi. Chẳng có gì bảo đảm rằng sau khi gặp anh ta, ông sẽ thu thập được thông tin gì mới mẻ. Thật tâm, Torigoe không phải là đối tượng mà ông quan tâm.
Thế nhưng ông vẫn thấy vướng mắc ở chỗ bên kiểm sát cũng chưa thu thập được gì từ người này. Và trong ông cũng có một chút quan ngại rằng nếu không gặp thử người này một lần thì có vẻ như ông sẽ bỏ qua một điều gì đó quan trọng lắm.
Ông nói với vợ sẽ ra ngoài vì có việc ở nhóm Luật pháp học nhưng thực ra nhóm này đã nghỉ hè từ hôm qua. Trong khi còn đang băn khoăn không biết nên làm gì thì chẳng hiểu sao Isao lại đi đến cửa hàng sách cũ ở Kanda và ở đó đến quá trưa. Chính ông cũng tự vấn không hiểu mình đang làm cái quái quỷ gì ở chỗ này, song việc được bao quanh bởi toàn là sách khiến ông trấn tĩnh lại, và đó cũng là điều ông thực sự yêu thích.
Đúng lúc nóng nực thì ông bắt gặp một quán mì soba nên đã gọi một suất soba lạnh ở đó. Đến lúc đang ăn mì rồi mà ông vẫn chưa quyết được sau đây sẽ làm gì. Từ đây đi tới trường Tokai thì cũng khá xa.
Tại sao mình lại chọn công việc làm thẩm phán nhỉ? Giờ đây, khi đã nghỉ hưu rồi, đôi khi câu hỏi không đầu không cuối đó lại khiến ông trăn trở. Sau khi trở thành giảng viên đại học ông mới chợt nhận ra nhẽ ra mình nên đi theo con đường này từ đầu. Kiến thức ông có sẽ trở thành tài sản của ông, mà môi trường đại học lại rất tôn trọng điều ấy. Những ngày chỉ nghiên cứu và giảng dạy không có quá nhiều biến động, nhưng bù lại ông nhận về cảm giác mãn nguyện có tính ổn định.
Thật ra, công việc thẩm phán vốn cũng được người đời trọng vọng và luôn được bảo đảm ổn định về tinh thần để có thể phát huy tối đa năng lực, kiến thức. Chính vì tin như vậy nên ông mới bước chân vào chốn pháp đình.
Thế nhưng, thực tế thì vẫn có ngoại lệ. Đối với Isao đó chính là việc tuyên án tử hình. Riêng việc tuyên án tử hình không bao giờ là loại công việc mà ông có thể đối diện với một trái tim bình thản được. Còn có ngành nào phải đối mặt với một phán đoán nặng nề đến như thế không? Phán đoán mà có thể hoặc cứu lấy sinh mạng của người nào đó, hoặc cướp đi sinh mạng của họ. Bởi vậy không ai có quyền phê phán chỉ vì ông thận trọng khi đưa ra các phán quyết cả.
Bây giờ nghĩ lại, Isao thấy mình đã sai lầm khi lựa chọn thời điểm xin nghỉ việc. Trước đó quyết định này đã khiến ông băn khoăn rất lâu. Thật lòng ông muốn tự khen bản thân vì đã quyết tâm xin về hưu, nhưng để đưa ra quyết định ấy ông đã phải suy nghĩ gần một năm. Tất nhiên vì đó là quyết định quan trọng cả đời nên mất ngần ấy thời gian cũng là điều dễ hiểu nhưng nhẽ ra ông nên xin nghỉ hưu trước khi vụ án giết hại cả gia đình nhà Matoba được đưa ra xét xử.
Ông hoàn toàn không hối hận vì việc đã đưa ra phán quyết vô tội. Đó là một quyết định hợp lý dưới góc độ phán xét của pháp luật. Thế nhưng trong thực tế bản thân ông đang phải chịu những dư chấn từ chính phiên tòa đó. Cảm giác hệt như khi trông thấy những đám mây đen kịt báo hiệu bão sắp về. Không biết ông đã sai điều gì và ở chỗ nào nhỉ?
Isao rời khỏi quán mì rồi đi vào ga Shinochanomizu, lên tuyến Chiyoda. Ông không thấy quyết tâm lắm nhưng đã lên tàu rồi thì sẽ tới nơi thôi. Ông đổi sang tuyến Odakyu, lơ đãng lắc lư theo nhịp tàu một khoảng thời gian dài cho đến khi tàu dừng ở ga Đại học Tokai.
Cửa hàng Tạp âm đường thuê một gian ở tầng một trong khu chung cư với lớp gạch ốp còn khá mới.
Tủ kính bên ngoài bày những chiếc guitar với bảng giá viết bằng tay. Trong đó có một cây guitar có màu chói lại cùng kiểu dáng khác lạ được ghi giá trong tấm bảng to hơn hẳn và còn gạch chân phía dưới dãy số giá, không biết là do hiếm hoi hay do giá rẻ.
Hình như ở phía sau còn có phòng thu âm cho thuê theo giờ. Isao đọc thấy bảng hướng dẫn viết như vậy.
Ông mở cửa kính bước vào trong, ập vào tai là thứ âm nhạc với âm lượng được vặn to hết cỡ. Một bản nhạc chẳng rõ là có giai điệu hay không thể hiện qua giọng hát có phần uể oải của một nam thanh niên trẻ tuổi. Isao bất giác muốn đưa tay lên bịt tai lại, thật là một thế giới không dành cho ông.
Trong cửa hàng chẳng khác nào một hộp đồ chơi với đủ loại nhạc cụ từ guitar đến kèn trumpet, trống rồi đàn violin. Một vài thanh niên đang say sưa ngắm nghía các mặt hàng.
Isao bước tiếp theo lối đi hẹp.
Một người đàn ông chừng trên dưới năm mươi tuổi đang đứng ở quầy tính tiền sâu bên trong cửa hàng với điếu thuốc phì phèo trên môi. Anh ta đang lau chùi đàn guitar.
Isao đoán được tuổi anh ta là nhờ quan sát kỹ đặc tính khuôn mặt chứ diện mạo của người này thì hết sức kỳ quái. Tóc, và cả lông mày của anh ta đều màu vàng. Mũi xỏ khuyên, áo sơ-mi kiểu Hawaii mặc với quần đùi.
Đối phương cũng có vẻ thấy lạ trước vị khách đứng tuổi như Isao nên bắt đầu quan sát ông từ chân lên tận đỉnh đầu.
“Anh là Torigoe đúng không?” Khi bốn mắt chạm nhau, Isao lên tiếng hỏi.
“Anh là ai?”
Torigoe nheo một bên mắt và hỏi lại. Đôi mắt với phần đuôi hơi chùng xuống khiến anh ta trông vừa có vẻ thân thiện, lại cũng có vẻ kín kẽ.
Isao giới thiệu tên và bổ sung thêm rằng mình là giảng viên ở trường đại học.
“Giảng viên?” Mặt Torigoe lại càng tỏ vẻ thắc mắc hơn.
“Chả là tôi nghe nói anh là bạn thân lâu năm của anh Takeuchi Shingo… Không biết anh có thể kể cho tôi một vài câu chuyện về anh ấy được không?”
“Takeuchi?” Anh ta thốt lên như kiểu bất ngờ quá đỗi trước diễn biến của câu chuyện. “Anh đây là thế nào với Takeuchi?”
“Chả là… ở trường tôi đang nghiên cứu về vấn đề án oan. Không biết anh có biết chuyện anh Takeuchi bị…”
“A, tôi biết chứ.” Torigoe cắt ngang lời của Isao bằng một giọng trầm. “Nói vậy có nghĩa là anh cũng biết tôi đã ở đâu cho đến hết năm ngoái đúng không? Takeuchi cho anh địa chỉ này à?”
“Không, anh Takeuchi không liên quan gì tới việc tôi tới đây cả.”
“Nếu thế thì được… Tự nhiên anh lôi cái tên ấy ra làm tôi hết cả hồn.”
Torigoe cười khổ sở rồi mở cánh cửa ở góc quầy ra. Bên trong đó là kho kiêm văn phòng rộng khoảng bảy, tám mét vuông.
“Cậu trông quầy giúp tôi một lúc nhé.”
Torigoe nói với cậu thanh niên có vẻ là nhân viên làm thêm rồi đóng cửa phòng lại. Tiếng nhạc đã dịu đi nhiều. Isao ngồi xuống ghế gập theo lời mời của Torigoe. Căn phòng ngoài bàn làm việc thì còn có cả một núi các loại nhạc cụ chồng chất. Hai người ngồi vào là hầu như không còn chỗ trống nữa.
“Takeuchi à… Thật ra thì tôi không sợ hãi gì gã cả nhưng chơi với gã nhiều mệt mỏi lắm.”
Torigoe nói giọng rất thân thiện.
“Tôi chơi với gã cũng lâu rồi đấy, khoảng bốn mươi năm rồi. Một khi gã đã quý mến ai đó thì người ấy khó mà dứt ra khỏi gã lắm. Việc tôi phải ngồi tù ở Pháp chính ra lại thành tái ông thất mã. Trước khi tôi bị cảnh sát tóm, cô vợ người Anh của gã cũng phải chạy về nước và đổi địa chỉ liên tục đấy, Takeuchi sau đó vẫn lì lợm đuổi theo nhưng cuối cùng cũng mất dấu cô ta. Người đến từ đất nước tôn trọng phụ nữ như cô ta thoạt đầu hẳn là thấy Takeuchi lịch thiệp lắm nhưng đến khi sống chung thì cô nàng đã nhận ra bản chất thật của gã. Mà một khi đã như vậy thì chỉ còn nước trốn thoát hoặc bị giết. Cô ta chắc cũng quyết tâm lắm.”
Torigoe đột nhiên mở đầu với một loạt các chi tiết khiến Isao nóng ruột, sau đó anh ta với tay châm điếu thuốc thứ hai, cả căn phòng trắng xóa màu khói.
“Thế nhưng nếu biết cách chơi cùng thì không ai dễ dụ hơn gã đâu. Tại sao tôi vẫn cứ dây dưa quan hệ với gã, đấy là vì tôi xác định ngay từ lâu rằng chơi chủ yếu để lợi dụng gã mà thôi. Chỉ cần đối đãi tử tế với gã thì gã sẽ ngoan như cún, sẵn sàng làm theo bất cứ điều gì anh bảo. Làm việc chung với gã cũng nhàn lắm. Thế nhưng người lợi dụng được gã hoàn hảo như thế chắc chỉ có mình tôi thôi.”
Tự Torigoe nói ra, rồi cũng tự anh ta cười gượng gạo, có lẽ vì nhận ra những điều ấy chẳng có gì đáng tự mãn cả.
“Ý anh là nếu không đối đãi tử tế thì anh ta sẽ phật ý à?”
“Đúng rồi, gã sẽ giận điên lên đấy.” Mắt Torigoe lập tức trở nên nghiêm túc. “Ừm, như kiểu vụ án giết hại cả gia đình ấy đấy.”
“Nhưng ở vụ án ấy anh ta được phán vô tội mà?”
“Chậc,” Torigoe cười hắt ra vẻ giễu cợt. “Anh đừng có tin vào tòa án. Đó chỉ là một dạng trò chơi tam sao thất bản thôi. Cuối cùng cũng chỉ là những con người chưa một lần đến xem hiện trường, tham khảo những bằng chứng còn chẳng rõ có phải là tin đồn không rồi đưa ra kết luận. Thật là chán mớ đời ấy, kẻ hiểm ác như thế mà lại tuyên bố vô tội rồi thả ra, trong khi những người dân lương thiện vô tội như tôi lại bị ở trong khám suốt bao năm. À mà trường hợp của tôi là tự làm tự chịu thì không nói làm gì, nhưng thả con quỷ sát nhân ra thế là không được. Lũ thẩm phán thật là quá vô dụng.”
Isao cố nén không để mặt nhăn lại, ho khẽ một tiếng.
“Thế nhưng vụ án ấy anh cũng chỉ là tiếp cận qua tin đồn truyền thông thôi đúng không? Tôi thấy anh kết luận ngay như vậy có vẻ không thực tế lắm.”
“Chính anh cũng đang nghi ngờ như vậy mới đến đây còn gì?” Torigoe lãnh đạm nhìn Isao. “Người nghiên cứu về án oan lại đi tìm người liên quan tới Takeuchi thì chỉ có nguyên nhân thế thôi chứ còn gì nữa? Chính vì tôi quá hiểu con người của Takeuchi nên mới đọc được sự tình. Người nghiên cứu về án oan hẳn là rất đồng cảm với gã. Nhưng chính vì thế mà gã sẽ được nước làm tới đấy. Gã sẽ cố hết sức để được thương hại. Nếu là tôi thì tôi sẽ biết cách gạt đi hay thậm chí là lợi dụng ngược lại gã, nhưng nếu không biết mà cứ dây dưa với gã thì sẽ có ngày giống như gia đình kia.”
Torigoe ném về phía Isao cái nhìn như một câu hỏi.
“Có phải chính anh cũng cảm thấy có gì đó bất thường khi tiếp xúc với gã đúng không? Nên mới lén lút đến đây gặp tôi thế này. Tôi nhận ra điều ấy nên mới nói những chuyện ban nãy cho anh nghe đây.”
“À thì…” Isao trả lời một cách mập mờ. “Điều tôi muốn hỏi là, tại sao anh lại đoan chắc rằng anh ta là hung thủ?”
“Đoan chắc gì nữa chứ, chính mồm hắn khai ra còn gì?”
“Không, hình như đó là bị ép và mớm cung thì phải.”
Torigoe cười lắc đầu. “Những việc ấy không dễ gì đánh gục được gã đâu. Theo như tôi đoán thì chắc là bên cảnh sát đã đối đãi tử tế với gã như một người đồng đội nên gã đã cảm động mà khai ra tất cả. Nói chung gã rất dễ mủi lòng khi được đối xử như vậy.”
Chuyện nghe như đùa, nhưng tuyệt đối không phải là một câu chuyện cười. Isao thậm chí còn có cảm giác nó đánh vào đúng điểm mù mà ông không hề nhận ra trước đó.
“Hơn thế, thủ đoạn ra tay cũng thể hiện đúng bản chất của Takeuchi đấy.”
“Có nghĩa là sao?”
“Gã nói đã dùng gậy kim loại để đánh cả gia đình chơi thân với gã đúng không? Hơn thế nữa lý do lại rất ất ơ.”
Không chờ Isao phản ứng, Torigoe nói tiếp.
“Chuyện xảy ra từ hồi chúng tôi học đại học rồi. Bốn chúng tôi bao gồm tôi, Takeuchi, Narita và Goto đã lập một ban nhạc. Lần đó, chúng tôi quyết định tham gia một buổi biểu diễn nghiệp dư. Vào ngày biểu diễn, Takeuchi đã mua bốn cái áo Happi giống nhau đến rồi bảo chúng tôi mặc vào. Tất cả chúng tôi lúc ấy đều rất sửng sốt. Đúng là thời điểm đó nhóm nhạc The Beatles đã mặc kiểu áo này khi đến công diễn ở Nhật, thế nhưng vì họ là người nước ngoài nên mặc vào nhìn rất phong cách, còn chúng tôi mà bắt chước theo thì cũng chỉ là người Nhật mặc quần áo Nhật bình thường. Có khác nào Drifters hát dân ca đâu.”
Torigoe nói rồi cười đầy khoái chí, nhưng nụ cười đó cũng dần tắt khi anh ta tiếp tục câu chuyện.
“Thế nhưng tôi thì biết tính gã nên ngoan ngoãn mặc cái áo đấy, sau đó còn đùa để không khí bớt căng thẳng, “Hay ta đổi tên nhóm thành Bộ tứ Happi nhỉ. Nhưng có lẽ Narita và Goto thì chỉ coi Takeuchi là một thằng dễ lợi dụng sẵn sàng cho mượn nhạc cụ nên tỏ ra khinh thường gã. Họ ném áo trả lại gã và bảo có điên mới mặc cái áo quê chết này. Mặc dù Takeuchi đã rất kiên nhẫn thuyết phục rằng gã đã mất công mua đến rồi nên hãy mặc đi nhưng hai người đó còn không thèm nghe gã nói nữa. Sau đó Takeuchi cũng im lặng, cứ tưởng gã đã bỏ cuộc, ai ngờ đột nhiên gã giơ cây guitar điện lên đánh cho cả hai người kia bầm dập. Lúc ấy tôi mà không ngăn lại thì không biết đã xảy ra chuyện gì… Câu chuyện ấy với vụ thảm sát cả gia đình kia có gì khác nhau không?”
Thấy Isao không phản bác được lời nào, Torigoe nhếch một bên má lên cười.
“Chơi với gã phải để ý lắm. Nếu gã tặng tôi áo mà lần tới gặp tôi không mặc thể nào gã cũng sẽ hỏi là áo không vừa hay sao? Hoặc có lúc gã lại đột nhiên hỏi cái này cái kia giờ sao rồi, ‘cái này cái kia’ ở đây là những món đồ gã tặng tôi từ mấy năm về trước ấy. Nên những thứ gã tặng tôi phải để ở nơi nổi bật nhất nhà. Đối đãi tử tế mà tôi nói chính là ở những việc như thế đấy.
“Nói ra có lẽ anh không tin, nhưng từ trước khi tôi vào tù ở Pháp, năm nào Takeuchi cũng tổ chức sinh nhật cho tôi đấy. Hồi mười chín, hai mươi tuổi, tôi đã phải từ chối hẹn hò với bạn gái vào ngày sinh nhật, người bạn gái đó thấy khả nghi liền theo dõi nhưng cuối cùng lại bắt gặp cảnh tôi và Takeuchi đang ăn mừng sinh nhật. Đây không phải là chuyện cười đâu. Nếu tôi mà từ chối thì gã sẽ lên kế hoạch chia rẽ tôi với bạn gái, hoặc nhanh hơn là giấu gậy sau lưng mà rượt đuổi tôi. Kể cả sau khi đã kết hôn thì cứ sinh nhật là tôi lại phải cùng vợ đi đến căn nhà gỗ của Takeuchi để gã đãi món ăn gã tự nấu. Gã sẽ gửi thiệp mời từ trước một tháng. Mà năm nào gã cũng gửi, không sót một năm nào. Tôi nhiều khi muốn hét vào mặt gã là ‘cậu thôi đi, tôi chán ngấy rồi đấy.’ Giờ thì anh hiểu tôi đã phải khổ sở thế nào mới cắt đứt được quan hệ với gã chứ? Dù gã có dễ bị lợi dụng đến đâu tôi cũng chán ngấy rồi. Gã không khác gì ngày nhỏ cả. Đúng là một tên điên chính hiệu.”
Torigoe cười như muốn phọt cơm ra ngoài rồi lại lắc đầu để gạt đi nụ cười đó.
“Đúng rồi đúng rồi… gậy đánh bóng chày có thể coi là đặc điểm nhận dạng của gã từ bé đấy. Tất nhiên hồi ấy không phải là gậy sắt mà là gậy gỗ thôi nhưng ngoài gã ra hầu như chẳng có đứa trẻ nào đó. Vì gã là con nhà địa chủ giàu có nên được bố sắm cho. Hồi ấy, tan học là tôi lại về nhà gã chơi nhưng cứ mỗi khi có chuyện không hài lòng ở trường là gã lại cầm cái gậy đó đi vòng ra vườn sau nhà. Ở vườn sau nhà có một cây tuyết tùng lớn. Gã nhắm cây đó và vụt gậy như phát cuồng vậy. Chính vì thế mà biết bao cây gậy đã bị gãy.
“Những chuyện khiến gã không hài lòng thì tỷ dụ như là hôm đó đến phiên gã phát cơm nhưng gã lại bày cơm không đẹp hay không kịp chuyển thức ăn đến mọi người. Hay việc gã đưa ra đề xuất nhưng không được mọi người trong lớp chấp nhận. Toàn là những chuyện không đâu cả. Nhưng gã cứ tự nghĩ quá lên rồi bị căng thẳng, mà đó không phải dạng nghiêm túc quá mức đâu, kiểu dị thường ấy. Những lúc như vậy mắt gã thường đảo liên tục, nét mặt đanh lại, nói chung ở cạnh gã khi ấy thì sẽ hiểu. Rồi sau đó về đến nhà gã sẽ lập tức cầm cây gậy lên đi ra vườn và đập phá như thể một con người khác. Khi chứng kiến cảnh ấy chính tôi cũng tự hiểu rằng không được làm cho gã tức giận. Có lần bị con mèo trong nhà cào, gã liền dùng cây gậy ấy đánh chết nó luôn. Cứ tận mục sở thị những cảnh ấy tôi cũng tự giác phải dè chừng.”
Nghe câu chuyện của Torigoe, Isao hình dung ra cậu bé Takeuchi những ngày thơ ấu. Đó không phải là màu đen nâu trong những nước ảnh thời xưa, mà là một màu đen kịt hung tợn. Ông bỗng thấy ớn lạnh.
“Nói sao nhỉ, cái cách căng thẳng thần kinh của gã không giống người thường. Dường như lúc nào gã cũng tự gây áp lực lên chính mình. Có lẽ bố mẹ gã cũng đặt nhiều kỳ vọng lên gã. Giữa cái trường tiểu học chốn quê mùa như vậy mà một mình gã ăn mặc như cậu ấm trường tư. Gã cũng luôn tự ứng tuyển vào ban cán sự lớp. Thế nhưng luôn là chức lớp phó. Vì thế mà biệt danh của gã là ‘lớp phó’. Có lẽ vì bố mẹ gã yêu cầu nên gã chủ động ra ứng cử chứ bản thân gã cũng không nghĩ mình thuộc típ đứng trên lãnh đạo người khác. Vì thế nên gã mới chọn lớp phó thay vì lớp trưởng. Thật kỳ quặc phải không? Gã lệch lạc như vậy đấy. Rồi gã lại đề cử tôi làm lớp trưởng. Thật là phiền toái hết sức.
“Bài văn trong tuyển tập văn tốt nghiệp của gã cũng không phải viết về kỷ niệm đi học ở trường trong rừng hay hội văn nghệ gì hết. Tên của bài viết là ‘Sắp xếp công việc’. Trẻ con ai dùng từ đó chứ. Đến giờ tôi vẫn còn nhớ đấy. Bài văn là một lời sám hối vì đã không tổ chức sự kiện của lớp cho chuẩn chỉnh để rồi bị thầy mắng. Lúc ấy tôi đã nghĩ sao gã không thể sống thoải mái hơn chứ.
“Hơn nữa cái mà gã gọi là ‘sắp xếp công việc’ thực ra đã sai lầm từ gốc rồi. Gã lấy cớ thị sát để tăng tình đoàn kết của lớp rồi đi tìm nhà của tất cả các thành viên trong lớp. Gã nấp trong bóng tối rồi nhòm ngó vào nhà người ta với cái kiểu kinh dị hết sức. Ngoài ra gã còn lấy bảng điểm trên bàn của giáo viên rồi lén lút mang ra sau trường xem. Gã thật sự không ngần ngại làm những việc như vậy. Nhưng lớn lên, gã lại phát huy cái tính ấy để tiếp cận khách hàng tiềm năng rồi bán được hàng cho họ, về khoản này thì tôi cũng phải ngả mũ trước Takeuchi. Chỉ có điều chơi với gã luôn phải cảnh giác, như khi gã đến nhà tôi chơi, chỉ cần tôi lơ đãng một chút là gã đã lần giở sổ tay các loại của tôi rồi.
“Có khi bản thân gã chỉ đang làm mọi cách để được mọi người yêu quý. Nhưng những hành động đó lại phát triển quá đà thành dai dẳng và xảo quyệt. Cũng biết là gia cảnh nhà gã phức tạp nhưng tính cách của gã thật sự méo mó quá. Đấy là những điều tôi nhận thấy khi quan sát gã suốt bao năm qua. Nói chung là nhiều cảm xúc lắm.”
Xem ra Torigoe không hề nghi ngờ gì về việc Takeuchi là một tên thủ phạm hung bạo. Đúng là nghe chuyện anh ta kể về thời niên thiếu của Takeuchi thì cũng thấy sự ghê rợn thật.
Thế nhưng chỉ vì thế mà kết luận ngay Takeuchi có thể giết hại cả một gia đình thì vẫn có gì đó thiếu sót. Vì đó là một vụ án không hề đơn giản.
“Gia cảnh phức tạp mà anh vừa nói nghĩa là sao?”
“À. Lúc đó tôi còn nhỏ nên không hào hứng nghe lắm nhưng hình như bố của Takeuchi đã ly hôn và tái hôn rất nhiều lần và gã là con của người vợ thứ tư. Lúc gã ra đời người cha đã năm mươi mấy tuổi rồi. Sau đó ông ta lại đuổi bà vợ đó đi. Rồi khi đã ngoài 60 tuổi ông ta lại cưới thêm bà vợ thứ năm nữa. Bố Takeuchi là một địa chủ có tiếng tăm ở trong vùng, còn mấy người vợ sau của ông ta thì có mấy người đều là vợ liệt sĩ. Hình như Takeuchi cũng có anh em cùng cha khác mẹ nhưng đều chết vì chiến tranh cả. Cho nên xét về vai vế thì gã là con một của một ông bố già và giàu có. Những người đàn bà bước vào nhà gã đều có mưu mô gì đó. Nghe đâu chính bà vợ thứ năm đã đuổi mẹ của Takeuchi ra khỏi nhà. Không biết bà mẹ đẻ sau đó đã đi đâu, chỉ biết rằng đó là một gia tộc rất phức tạp.”
“Bởi vậy nên Takeuchi với bà mẹ kế kia mới bất hòa à?”
“Bên trong ra sao thì tôi không rõ. Trẻ con thường không muốn bạn bè biết gia đình mình có vấn đề gì mà. Nói chung, bà ta có vẻ sắc sảo của dân chuyên nghề buôn phấn bán hương. Tôi chỉ nói được đến thế.”
Isao vẫn để bụng lời Nomiyama từng nói. “Cái chết của người mẹ kế có thật sự là tai nạn hay không?” Nghe thì có vẻ như đó chỉ là một phát ngôn tùy hứng nhưng Isao không sao quên được chi tiết ấy. Nếu đúng là Takeuchi chỉ đang che giấu sự cuồng điên của anh ta thì rất có thể những lời kia là sự thật. Không biết Torigoe nghĩ gì về việc này.
“Thế người ta có đồn đại gì về cái chết của người mẹ kế đó không?”
Isao hỏi lập lờ và dò xét thái độ của Torigoe.
“Hề hề.” Torigoe chừng như ngay lập tức đoán ra được ý đồ của câu hỏi đó, anh ta cười không giấu giếm. “Không ai bàn tán gì về vụ đó cả. Ngược lại mọi người xung quanh có vẻ khó chịu với bà mẹ nhiều hơn. Vì bố và bà của Takeuchi đã cùng lúc đổ bệnh và mất sau khi bà vợ kia về nhà họ mấy tháng. Mọi người xì xầm rằng có khi nào bà vợ ham tiền đã cho họ uống thuốc độc hay gì đó. Chưa kể sau khi hai người kia mất, bà ta còn dẫn bồ mới về. Chẳng thế mà lúc bà ta bị tai nạn nhiều người đã mỉa đúng là trời phạt, dù thực tế ra sao thì không ai biết cả. Chậc, nhưng liên quan đến Takeuchi thì có gì khuất tất phía sau cũng không lạ, dù về bằng chứng thì không có.”
Vậy là có thể đúng… Vừa nghĩ bụng Isao vừa tiếp lời.
“Liệu hồi đó anh Takeuchi có bị bà mẹ đó ngược đãi không nhỉ?”
“À… vì người gã liên tục có vết thương mới nên cũng có đứa trong lớp nghĩ như vậy. Nhưng đó là vết thương gã tự tạo ra đấy. Gã có tật thích tự làm đau mình mà.”
“Tự làm đau mình?”
Cú sốc trước những lời vừa được nghe khiến Isao không ngăn được mà thốt lên.
“Đúng vậy. Ban nãy tôi cũng nói rồi đấy, gã toàn tự chuốc lấy căng thẳng không đáng có vào người. Dù muốn giải tỏa cũng không phải lúc nào cũng có gậy ở bên để vụt. Chắc gã cũng phải ngăn không để mình lao vào tấn công người khác. Đã vậy thì gã phải làm thế nào? Tự mình đánh mình, tự mình làm tổn thương mình chứ còn gì nữa. Tôi đã mấy lần thấy gã dùng bút chì chọc thẳng vào lòng bàn tay mình đến chảy máu đầm đìa đấy. Rồi gã còn hùng hục húc đầu vào những chỗ cứng như cột sắt hay tường nữa. Húc đến độ vang lên cả tiếng chong chong cơ đấy. Nhìn cảnh ấy sống lưng tôi lạnh toát.”
Đến giờ thì Isao mới thật sự thấy tính cách dị thường của Takeuchi đang hiện rõ trước mắt mình. Cho đến trước đó, dù nghe câu chuyện của Yukimi hay nghe Torigoe kể về thời niên thiếu của gã, ông vẫn cảm thấy có cái gì đó chưa đủ để hình thành nên hình dạng một con quỷ sát nhân. Thói quen tự làm mình bị thương chính là miếng ghép không thể thiếu để chứng minh sự tồn tại của tên sát nhân Takeuchi và sự hình thành nên nhân cách méo mó của hắn dẫn đến thảm án sát hại cả một gia đình.
Tại sao đó lại là một mảnh ghép không thể thiếu… Isao vừa sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu vừa tiếp tục đưa ra câu hỏi.
“Tức là… gã tự làm mình bị thương để nhận được sự thương hại của mọi người xung quanh à?”
“Đúng đấy, đúng đấy.” Torigoe vỗ tay vào nhau và nói vẻ rất không phục. “Rõ là gã có thần kinh vận động rất tốt nhưng mỗi khi chơi bóng chày hay chơi thám hiểm chẳng hiểu sao gã đều rất hay bị thương. Mỗi lần như thế mọi người lại ngừng trận đấu rồi chạy đến bên gã. Thấy mọi người lo lắng gã tỏ ra rất hài lòng. Rồi dần dần mọi người cũng nhận ra là gã làm trò nên mặc kệ. Nhưng gã cũng không chịu thua, càng tăng mức độ của vết thương lên. Có lần trán gã chảy máu ròng ròng không hiểu bị đâm vào đâu. Chẳng có đứa trẻ nào bị chảy máu nhiều đến thế chỉ vì mấy trò chơi trẻ con cả.
“Cái tính đó ngay cả sau khi vào cấp ba hay lên đại học cũng không thay đổi. Mỗi lần chơi thể thao gã lại cố tình ngã hay làm gì đó thật hoành tráng. Giống kiểu anh phải cảm thán lên rằng ‘làm gì mà đau đến mức ấy, đúng là đồ ăn vạ’ khi xem cảnh mấy cầu thủ bóng đá chỉ bị vướng chân vào nhau một chút thôi cũng hét lên rồi ngã lăn ra ấy. Có lần gã than chắc là gãy xương rồi nên tôi đã phải đi cùng đến tận bệnh viện, nhưng rốt cuộc chẳng bị sao cả. Cứ mỗi lần tôi định giữ khoảng cách không thân mật quá nữa là gã lại làm thế. Thật sự là mệt mỏi vô cùng ấy.”
Torigoe cười khan vài tiếng rồi sau đó khẽ nhắm mắt lại, quay quay cố như để đỡ mỏi vai, nhưng nom cũng như thể đang nhớ lại điều gì đó trong quá khứ.
Rồi anh ta mở mắt, nhìn Isao đầy hàm ý.
“Trong phiên kháng cáo cuối cùng của gã trước đây… mọi người tranh luận rất nhiều về vết thương trên lưng gã đúng không?” Đoạn anh ta hạ thấp giọng. “Vết thương ấy tôi cũng từng nhìn thấy khi còn nhỏ đấy.”
Isao bất giác nín thở.
“Vết thương nghiêm trọng như thể bị đánh bởi một thứ gì đó… Ngày ấy ban đầu tôi cũng đã nghĩ đó không thể là vết thương tự biên tự diễn được. Tôi tưởng đó là do bố gã đánh nên ý tứ không hỏi.”
Gì chứ?
Takeuchi từ thuở niên thiếu đã tự tạo ra vết thương ở lưng của mình ư?
Thế có nghĩa là…
Gã đã dùng cách mà bản thân làm thời niên thiếu để tự tạo vết thương trong vụ án ấy.
Nếu đúng như vậy thì cũng giải thích được cả việc sau khi gây án vì bột phát, gã hoàn toàn có thể đưa ra những quyết định tỉnh táo như tự ngụy tạo vết thương. Kinh nghiệm sẵn có đã khiến gã dễ dàng thực hiện điều đó, không có gì bất tự nhiên ở đây cả.
Thế nhưng, bằng cách nào?
Làm thế nào để có thể tạo ra một vết đập sâu lên toàn lưng của chính mình như vậy?
Có thể đó là cách đơn giản hơn mọi người vẫn tưởng. Bởi một đứa trẻ còn nghĩ ra được cơ mà… Nói cách khác nếu xét về sức vung tay của một đứa trẻ thì chắc chắn đó không phải kiểu tự dùng tay đánh vào lưng mình.
Isao vẫn không sao vượt qua được điểm này. Takeuchi là một gã đàn ông nguy hiểm. Sau khi nghe câu chuyện của Torigoe, Isao đã xác nhận rõ được điều đó. Phải nhanh chóng tách gã ra khỏi gia đình mình.
Nhưng mà…
Bây giờ không phải là lúc nói ra điều đó. Đúng như Nomiyama đã nói, nếu không giải thích được về vết sẹo trên lưng của Takeuchi thì ông không có tư cách nghi ngờ gã.
Vì chính ông đã đưa ra phán quyết như vậy.