← Quay lại trang sách

Tấn công

Sau khi nhận được điện thoại giục về nhà của mẹ chồng, Yukimi vẫn nằm dài ra ở nhà bạn một lúc lâu và lơ đãng lần giở cuốn tạp chí việc làm. Những ngày nhàn rỗi mệt mỏi này vẫn đang tiếp diễn nhưng cứ ngồi không mãi cũng không ổn, trước mắt có lẽ cô nên kiếm việc gì đó để đề phòng cho những ngày tiếp theo, nghĩ vậy nên cô đã tìm mua tạp chí và cũng là để thay đổi tâm trạng.

Thế nhưng, cái tình cảnh như đang bị treo lủng lẳng của bản thân khiến cô không sao tập trung được. Nghĩ bụng cho dù hôm nay có tìm được việc cũng chẳng giải quyết được gì nên cô quyết định về nhà Kajima lúc gần 4 giờ chiều. Vì không muốn lại bị Toshiro móc mỉa rằng cứ lẳng lặng cho qua chuyện để quay về nên cô chỉ thu gom hành lý tối thiểu vừa gọn một túi xách nhỏ.

Không biết Madoka ra sao rồi. Về nhà cũng không hẳn toàn chuyện không vui. Vẫn có niềm vui ấy đang đợi cô.

Cô cố tự động viên mình rồi xỏ chân vào giày, vừa lúc đó điện thoại reo lên. Yukimi lấy chiếc điện thoại từ trong túi đặt ở bậu cửa ra.

“Alo.”

“À… à… Cô Yukimi đấy ạ?”

Một giọng nói yếu ớt vang lên bên tai Yukimi. Là Ikemoto Kyoko.

“Tôi đây, Ikemoto đây… Cảm ơn cô vì việc hôm trước.”

“Không có gì.” Yukimi đáp lại gọn lỏn. Cô vẫn chưa rõ chị ta gọi điện đến để làm gì. Ngay lập tức cảm giác chán nản lại ập về trong cô.

“Xin lỗi… Chả là, từ hôm qua chồng tôi không về nhà.”

Người phụ nữ mở lời với giọng bức thiết như mọi lần.

“Thế à.” Yukimi đáp, cố tỏ ra lạnh lùng.

Kyoko sau một vài giây im lặng liền tiếp tục.

“Cô Yukimi này. Cô đừng hiểu lầm. Chồng tôi không phải là hung thủ, mà chúng tôi cũng không hề dựng chuyện xung quanh cô đâu. Đừng để bị Takeuchi lừa gạt.”

“À chuyện đấy thì giờ sao cũng được.”

“Không… không được. Không được đâu. Tôi nói thật nhé, khi nghe Takeuchi nói vậy tôi cũng đã từng nghĩ hay đúng là chồng mình làm… Nhưng chồng tôi không phải là người có thể làm ra những việc đó. Tôi cũng không hề nói dối về thời gian nghe thấy tiếng động và tiếng người từ nhà bên cạnh.”

“… Thế rốt cuộc hôm nay chị gọi đến có việc gì thế?”

“À, thực ra là… cô có biết chuyện một luật sư tên là Seki Konosuke bị giết vào hôm kia không? Ông ta chính là luật sư đã bào chữa cho Takeuchi. Vụ này là do gã làm đấy.”

Yukimi thở dài một hơi thật sâu vào điện thoại.

“Tại sao chị lại biết đó là do Takeuchi làm? Gã làm thế để làm gì?”

“Làm thế để làm gì ư? Cô Yukimi, cô đã nghe chồng tôi kể gã là người như thế nào rồi mà? Vị luật sư ấy tử tế với gã nên gã đã tiếp cận ông ta. Rồi dần dần ngài luật sư cũng nhận thấy sự dị thường ở gã nên bắt đầu giữ khoảng cách. Có lẽ do Takeuchi vẫn cứ lì lợm đeo bám nên ông luật sư đã dọa gã rằng sẽ báo cảnh sát hay khởi kiện gì đó. Và điều này đã làm Takeuchi giận điên lên. Gã đàn ông đó đã từng một lần vượt quá giới hạn rồi nên giờ gã không còn e dè gì nữa.”

“Chị có chứng cứ không? Nếu không gã sẽ lại để cho anh nhà là kẻ khả nghi đấy. Tôi thì chẳng rõ bên nào đáng nghi cả.”

“Cô… sao cô lại nói vậy? Tại sao chồng tôi phải giết ngài luật sư chứ? Khoan đã cô Yukimi, dù sao cô vẫn tin bọn tôi đấy chứ?”

“Thôi làm ơn đừng kéo tôi vào chuyện này nữa.”

“Cô… Cô đừng nói như thế. Cô hãy nghe tôi. Sau khi đọc về vụ án đó chồng tôi đã rời khỏi nhà. Anh ấy bảo, ‘Tôi sẽ ngăn gã lại,’ và rằng ‘Nếu cứ để mặc thế này thì mọi chuyện sẽ càng thêm tồi tệ.’ Cô nghĩ điều này có nghĩa là gì?”

“Tôi không biết.”

“Anh ấy đi giết Takeuchi đấy. Chỉ còn có cách ấy mà thôi. Cuối cùng anh ấy đã phải dùng đến nước đi đó. Mặt anh ấy quyết tâm lắm. Tôi đã không thể ngăn anh ấy lại. Giờ thì chỉ còn nước chấp nhận bất cứ chuyện gì xảy ra thôi.”

“Nếu chuyện lớn như vậy xảy ra thì mẹ chồng tôi đã nói cho tôi.”

“Cho nên là, tôi đang lo rằng, có khi chồng tôi đã thất bại. Bởi vì anh ấy vẫn chưa về. Chồng tôi trông vẻ ngoài như vậy nhưng không hề giỏi đánh đấm đâu.”

“Thế ý chị là ngược lại anh ấy đã bị giết hay sao?”

Yukimi nói với ý hơi mỉa mai. Kyoko run rẩy đáp.

“Ôi, mong cô đừng nói thêm nữa. Chỉ nghĩ thôi tôi đã thấy sợ rồi.”

Yukimi lại thở dài lần nữa, nhưng lần này cô cố gắng không để đầu dây bên kia nghe thấy.

“Hay chị thử chờ thêm một chút xem sao? Nếu lúc đó mà anh ấy vẫn không về thì hãy báo cảnh sát. Chị nói với tôi thế này tôi cũng chẳng giúp được gì.”

“À… Cô nói đúng, đúng như vậy nhỉ. Xin lỗi cô nhé, vì hoảng quá không biết làm thế nào nên tôi mới gọi cho cô. Tôi sẽ làm như vậy… Tôi sẽ làm thế… ôi…”

Cứ ngỡ người này đã thông suốt rồi nhưng cuối cùng chị ta vẫn rên lên đầy tuyệt vọng và cứ thế cúp máy.

Thật là rối tung hết thảy, cái con người này… Sau khi cố ý rời xa họ cô chỉ còn cảm thấy họ khả nghi, và giờ thì cảm xúc trong cô chỉ như vậy thôi.

Thế nhưng khi Yukimi về nhà lúc gần 5 giờ chiều, nhà Kajima đã bị cuốn vào một vụ nghiêm trọng. Trước cửa nhà có một số xe cảnh sát đang đậu, thanh tra và các cảnh sát bận rộn đi ra đi vào.

Yukimi vô thức bước nhanh vào nhà. Ở trên sofa trong phòng khách, mẹ chồng cô với đôi môi đã chuyển sang màu tím đang ngồi ôm vai co ro trong hơi nóng của căn phòng không bật điều hòa. Toshiro thì bế Madoka ngồi bên cạnh, anh ta đang trao đổi với cảnh sát điều gì đó, nét mặt lộ rõ vẻ căng thẳng. Vừa nhìn thấy Yukimi, Toshiro đã chau mày lườm cô một cái.

“Cái gã Ikemoto gì gì đó cuối cùng đã ra tay rồi đấy.” Anh ta nói như thể đang trách cứ Yukimi.

“Ra tay là sao?”

Anh ta đã giết Takeuchi ư? Vì vừa nghe chuyện của Kyoko nên trong đầu Yukimi chỉ hình dung ra khả năng ấy, cô run lên như muốn khuỵu xuống.

“Gã đã đá mẹ làm bà ngã ra.”

“Mẹ ư?”

Câu chuyện cô nghe kể lại hóa ra lại hơi khác.

Khi mẹ chồng cô đi mua sắm về và lên tầng hai, bà nhận ra có ai đó đang trốn sau rèm gần cửa sổ. Người đó đã đá bà ngã ra rồi nhảy ra ngoài từ cửa sổ. Không biết gã nhảy sang cột điện hay nhảy thẳng xuống, chỉ biết gã đã nhảy ra khỏi ban công và tẩu thoát.

Khi mẹ chồng cô ngã ra, lưng bà bị đập mạnh xuống sàn nhưng ngoài ra không có vết thương gì đặc biệt. Sau khi hung thủ bỏ trốn, bà sợ sệt đứng lên rồi khóa trái cửa sổ, đi xuống tầng một, thấy Madoka vẫn an toàn liền bấm số gọi cảnh sát. Nghe đâu lúc đó từ nhà bên cạnh cũng vọng lại tiếng xô xát. Tiếng động đó đã ngưng bặt ngay sau đấy nhưng có vẻ như cảnh sát đã nhận được tin báo từ cả Takeuchi.

Khi cảnh sát đến hiện trường, kẻ đột nhập vào hai nhà đã trốn thoát. Takeuchi ra tiếp cảnh sát với vầng trán máu me đầm đìa.

Mẹ chồng cô không nhìn thấy mặt kẻ đột nhập nhưng Takeuchi đã thấy. Dù gã trùm tất da chân lên đầu nhưng khi vật lộn với Takeuchi tất đã bị rách nên chú ta biết được đó chính là Ikemoto. Ikemoto đã đi chân đất xâm nhập vào nhà Takeuchi từ cửa sổ nhìn ra sân hiên vốn không được khóa, gã đã dùng gậy sắt để đánh Takeuchi đang ngồi ở phòng khách. Sau khi Ikemoto đánh vài phát vào đầu và vai Takeuchi, hai bên lao vào vật lộn nhau, khi tất trùm đầu bị rách và mặt bị lộ, gã đá Takeuchi ngã rồi trốn ra bằng cửa chính.

Takeuchi hiện đang điều trị trong viện. Chú ta vẫn còn khai được với cảnh sát thế chắc vết thương không nặng lắm. Vừa thở phào vì may mà tình huống tồi tệ nhất đã không xảy ra, Yukimi vừa cảm thấy ngại ngùng vì bỗng dưng cô như một đồng phạm của Ikemoto vì đã được nghe Kyoko “thông báo lịch hành hung”. Cách nói năng công kích của Toshiro càng khiến Yukimi nghĩ như vậy.

Thế nhưng điều cô thấy khó hiểu nhất là tại sao Ikemoto đến để hành hung Takeuchi mà lại tấn công mẹ chồng cô trước.

Toshiro cung cấp cho cảnh sát thông tin về cuộc đối đầu giữa Takeuchi và Ikemoto tại đây hôm trước, anh ta còn thêm, chắc chắn Ikemoto hận ngược lại nhà Kajima vì đã lạnh lùng trước nỗi hận của anh ta. Động cơ thì chắc chỉ có thể là như vậy thôi, Yukimi cũng thầm thừa nhận. Nhưng dẫu có đúng thế thật thì hành động tấn công mẹ chồng cô cũng nửa vời quá mức. Vì anh ta không dùng gậy sắt mà chỉ đá bà ngã xuống. Hơn thế nữa ban đầu anh ta còn trốn sau rèm cửa. Dựa vào tình hình thì có vẻ như là, anh ta đột nhập vào nhà Kajima vì một mục đích nào đó nhưng mẹ chồng đột ngột bước vào phòng nên Ikemoto đã hoảng hốt nấp đi. Nếu mục đích là đến để tấn công Takeuchi thì anh ta xâm nhập vào nhà Kajima làm gì? Nhưng nếu kẻ đột nhập vào ngôi nhà này và cả nhà mẹ đẻ của Yukimi trước đây đều là Ikemoto thì thủ đoạn lại thống nhất.

Tấn công Takeuchi nhưng khi bị lộ mặt thì lại chạy mất, điều này chứng tỏ anh ta cũng chưa đến mức quyết giết Takeuchi cho bằng được. Ikemoto rời khỏi nhà ngày hôm qua, nhưng hôm nay mới gây án. Từ việc này cũng cho thấy có sự xáo động về tâm lý phức tạp trong hành vi của anh ta, nhưng nguyên lý của nó thì chắc chỉ có mình Ikemoto hiểu được.

Nếu đúng như vậy thì đành phải công nhận câu chuyện của Takeuchi là hợp lý, Ikemoto bị bệnh về thần kinh và luôn cố tìm cách cứu rỗi lương tâm bằng những phương thức kỳ dị. Thật là cay đắng thay.

Yukimi kể với cảnh sát về câu chuyện qua điện thoại khi nãy với Kyoko. Đến đoạn Ikemoto nghe tin luật sư biện hộ cho Takeuchi bị giết nên đã rời khỏi nhà, Toshiro ngồi bên cạnh nói chen vào với giọng chán ngán. “Đó chắc cũng là Ikemoto ra tay chứ gì? Hắn ta bị điên mà.” Đến nước này anh ta có bị nghi ngờ như vậy cũng không ai bênh được, mà có thể thực tế đúng là như thế, Yukimi nghĩ bụng. Sự thật anh ta đã tấn công mẹ chồng cô càng làm dâng lên mối nghi ngờ chĩa về phía anh ta. Mũi dao của sự cuồng loạn không chỉ chĩa về mỗi phía Takeuchi. Mà nếu đã vậy, nó có chĩa về phía vị luật sư biện hộ cho Takeuchi thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.

Có lẽ cảnh sát cũng đã tìm đến nhà Ikemoto rồi. Ikemoto cũng chỉ có mỗi nhà để lui về nên chắc chẳng bao lâu nữa anh ta sẽ bị bắt thôi.

Kyoko có biết tất cả những chuyện này không? Hay thật sự là chị ta hoàn toàn không biết? Nếu đúng là chị ta không biết gì, chỉ cần mẫn hỗ trợ chồng thôi thì Yukimi có chút thương cảm. Chị ta có vẻ đúng là típ người như vậy. Nếu để mặc có lẽ chị ta sẽ tuyệt vọng mà cứa tay hay treo cổ tự sát mất. Nhưng dù là chị ta biết tất cả mà vẫn đồng hành với chồng thì cũng như vậy thôi…

Sau khi việc lấy lời khai kết thúc, một nhóm người có vẻ là đội giám định hiện trường đi từ tầng hai xuống, các cảnh sát viên đi ra ngoài. Chẳng rõ có phải vì đây không phải là vụ án quá manh động và nguy hiểm hay không mà cảnh sát có vẻ rất bình thản. Chiều xuống vẫn không thấy họ liên lạc lại xem đã bắt được Ikemoto chưa, rồi sau đó một buổi tối yên tĩnh mang lại cảm giác hơi thiếu thực tế trờ tới.

“Nhưng quả thật là bạn cô chơi cho một vố hay đấy.”

Toshiro không nói gì về món cà-ri mà lâu rồi Yukimi mới lại nấu ở nhà, chỉ liên tục mỉa mai suốt bữa tối.

“Anh ta cũng không hẳn là bạn của tôi.” Yukimi đáp lại thật khẽ để không bị nghĩ là đang giận cá chém thớt.

“Cô vẫn chưa nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề à? Vì cô nhẹ dạ dẫn con người điên loạn ấy về nhà này nên mới xảy ra cơ sự như hôm nay đấy.”

“Giờ con trách Yukimi thì cũng được gì đâu? Lâu lâu mới có dịp cả nhà đoàn tụ, con hãy thôi câu chuyện ấy đi.”

Tuy mẹ chồng lên tiếng bênh vực nhưng trong lòng Yukimi cũng nghĩ Toshiro đã đúng. Nếu cô không dẫn Ikemoto về đây thì đã không xảy ra chuyện ngày hôm nay.

Sau đó Yukimi không đáp trả lại bất cứ điều gì trước những lời công kích thi thoảng lại vang lên từ phía Toshiro, cô lặng lẽ cúi đầu trộn phần cà-ri trong đĩa của mình rồi đưa lên miệng.

Mặc dù suốt bữa cơm bố chồng cô im lặng như thể đang chìm vào luồng suy tư của riêng mình, nhưng sau khi về đến nhà ông đã nghe mẹ chồng và Toshiro kể lại câu chuyện, vẻ chăm chú của ông khi ấy trái hẳn với thường lệ. Tất nhiên khi nạn nhân là vợ mình thì mức độ quan tâm phải khác, tuy vậy Yukimi vẫn cảm thấy ở ông có cái gì đó khác với lúc cô đến trường đại học, ông không còn dửng dưng như nghe chuyện của người lạ nữa.

Bố chồng đã hỏi đi hỏi lại mẹ chồng xem bà có nhìn thấy mặt hung thủ không. Và mỗi lần mẹ chồng trả lời rằng nói gì đến mặt, thân hình của hung thủ bà còn không nhìn thấy thì bố chồng cô lại khẽ lầm bầm với vẻ như bồn chồn không cam lòng.

Khi bữa tối gần xong thì có tiếng chuông cửa vang lên.

Mẹ chồng ra bấm máy nghe, bà đáp lại hai, ba tiếng rồi tắt nút thoại, đoạn quay ra nói bâng quơ “Là anh Takeuchi” rồi bước ra mở cửa. Toshiro đuổi theo sau, Yukimi cũng quan tâm nên đứng ở cửa bếp lén nhìn ra.

“Ôi… anh không sao chứ?” Mẹ chồng vừa mở cửa liền thốt lên.

Takeuchi đứng ở cửa vào với dải băng trắng trên đầu.

“Không sao ạ. Bị thế này tôi thấy xấu hổ quá. Xương có vẻ không sao, vết thương cũng không sâu như tôi đã nghĩ.”

Giọng của Takeuchi lại có vẻ hào sảng khác thường, đến mức Yukimi nghĩ hay chú ta đang cố tỏ ra là mình ổn. Chú ta khẽ liếc về phía Yukimi. Yukimi khẽ gật đầu chào, nhưng chú ta nhìn đi chỗ khác như thể chưa từng nhìn thấy cô.

“Tôi nghe nói chị cũng bị tấn công ạ?”

“Vâng, nhưng tôi chỉ bị ngã thôi, nói chung trong cái rủi vẫn còn có cái may anh ạ.”

“Có khi sau này mới đau đấy, cẩn tắc vô áy náy, chị vẫn nên đi kiểm tra thì hơn.”

“Cảnh sát có nói gì với chú không?” Toshiro hỏi.

“Không, họ chẳng thông báo gì cho tôi hết.” Takeuchi cố lộ ra sự mất lòng tin với cảnh sát trong từng câu chữ. “Nhưng hình như vẫn chưa bắt được Ikemoto. Cả hai nhà chúng ta vẫn nên cẩn trọng hơn trong thời gian sắp tới. Tôi đến đây chỉ để nói điều này thôi ạ.”

Trong khi Yukimi vẫn còn đang băn khoăn không biết có nên xin lỗi vì sự vô lễ của mình hôm trước không thì Takeuchi đã bỏ ra về.

“Có vẻ anh ta chỉ bị thương nhẹ.”

Sau khi có tiếng cửa đóng lại, bố chồng cô khẽ nói. Tuy ông không ra tiếp nhưng chắc cũng đã lắng tai nghe từ trong phòng.

“Thế nhưng đầu bị băng bó ạ.”

Yukimi nói những gì cô nhìn thấy. Bố chồng chỉ khẽ lầm bầm vẻ khó chịu như thể có điều gì đó khiến ông không vừa ý.

Sau khi dọn dẹp bát đĩa xong, Yukimi lên tầng hai định sửa soạn đồ đi tắm.

Đột nhiên cô chú ý đến chiếc điện thoại di động nằm trong túi. Có cuộc gọi nhỡ từ Kyoko. Nhiều không đếm xuể.

Không biết chị ta có chuyện gì. Cô nửa đoán được nửa không. Cô vừa muốn nghe vừa không muốn nghe. Ngập ngừng một lúc cô tự kết luận mình tự gọi lại cũng hơi kỳ nên thôi. Giờ Yukimi khó có thể coi chị ta là người nhà của nạn nhân. Có lẽ nên gọi là vợ của hung thủ thì hợp lý hơn.

Thế nhưng khi cô đang sắp xếp lại quần áo để thay thì chị ta lại gọi đến. Điện thoại rung lên, màn hình hiển thị số di động của Kyoko. Nếu chị ta đã gọi đến thì đành phải nghe thôi, Yukimi bấm nút nhận cuộc gọi rồi áp máy vào tai.

“Ôi… ôi… ôi, cô Yukimi đấy ư?” Giọng chị ta vô cùng hoảng loạn. “Từ… từ nãy đến giờ cảnh sát đã ở đây mãi, bây giờ họ vẫn đang đậu xe ở trước nhà tôi… Họ nói rằng chồ… chồng tôi đã tấn công Takeuchi và bà Hiroe rồi bỏ trốn…”

“Vâng… Tôi về nhà đúng chiều hôm nay nên đã nghe cảnh sát kể lại. Thực ra… tôi đã kể với họ rằng chị có gọi điện cho tôi.”

“Ra… ra là vậy… Không, những chuyện đó giấu cũng chẳng để làm gì… Vậy vết thương của bà nhà ta sao rồi?”

Yukimi thuật lại tình trạng vết thương của mẹ chồng và Takeuchi, Kyoko thở ra một tiếng nghe thật rệu rã không rõ là yên tâm hay thất vọng.

“Thậ… thật ra thì, chồng tôi vẫn chưa về nhà. Như vậy là thế nào nhỉ?”

Chị ta hỏi cô thì cô cũng chẳng biết hỏi ai.

“Điện thoại của anh ấy thì sao ạ?”

“Từ tối qua đã không liên lạc được. Chiều hôm qua có một lần chồng tôi gọi vào máy nhà nhưng khi tôi nhấc máy thì lại dập ngay. Trực giác mách bảo đó là chồng tôi gọi về, nhưng từ sau đó thì không thấy gì nữa.”

“Bây giờ chị cũng chẳng thể làm gì được đâu, hay chị cứ thử chờ thêm một chút xem sao? Nếu anh Ikemoto gọi về chị hãy khuyên anh ấy ra đầu thú xem. Có lẽ giờ anh ấy đang rất rối.”

“Nhưng mà, tại sao chồng tôi lại ra tay với cả bà Hiroe chứ? Tôi không thể tin anh ấy lại gây hại cho người không liên quan như vậy…”

“Xin lỗi… nhưng anh Ikemoto có nói gì với chị về việc đột nhập vào nhà tôi để tìm thứ gì đó không?”

“Tôi không rõ. Tôi chưa nghe bao giờ.”

“Nếu vậy thì tôi cũng chịu thôi.”

“Có đúng là chồng tôi không? Tôi nghe cảnh sát bảo Takeuchi làm chứng, còn bà Hiroe thì sao?”

“Ừm… Hình như mẹ tôi không nhìn được mặt hung thủ.”

“Quả… quả đúng như tôi nghĩ. Chỉ có Takeuchi nói thôi đúng không?”

“Nhưng nếu không phải là anh Ikemoto thì là ai chứ?”

“Là Takeuchi đấy. Chỉ có Takeuchi nhìn thấy đúng không? Thế thì gã nói sao cũng được mà? Lại là kiểu tự biên tự diễn rất giỏi của gã. Ngoài ra có ai ở xung quanh nhìn thấy hung thủ không?”

“Tôi không biết… Nhưng mà chị Kyoko này, chị hãy nhìn thẳng vào sự thật đi. Chính chị nói là anh Ikemoto rời khỏi nhà với mục đích tấn công Takeuchi còn gì? Thế rồi sự vụ lần này diễn ra.”

“Thế nhưng tại sao anh ấy đi từ hôm qua mà hôm nay mới hành hung? Tại sao chồng tôi không gọi cho tôi một cú nào? Ôi… đây là cái kết tồi tệ nhất rồi. Chúng tôi đã không thu lại được gì… chồng tôi có lẽ đã…”

“Anh ấy sẽ về thôi. Rồi anh ấy sẽ về thôi.”

“Cảm ơn cô, cô Yukimi, cô đã ở bên tôi đến tận phút cuối cùng. Tôi sẽ không bao giờ quên ơn này. Và xin lỗi cô vì đã bao lần khiến cô rơi vào hoàn cảnh khó xử.”

Bỗng nhiên Kyoko nói những lời như hàm chứa sự từ biệt khiến Yukimi hốt hoảng.

“Khoan đã. Chị đừng nghĩ quẩn. Tuyệt đối không được đâu nhé.”

“Vâng, tôi hiểu mà… Giờ thì tôi vẫn ổn.”

“Giờ là sao?”

“Tôi không sao đâu. Cảm ơn cô. Cô đừng lo cho tôi. Ôi…”

Lại là những tiếng than thở nghe vô cùng não nề, Yukimi thấy buồn hơn bao giờ hết.

Quả đúng là Kyoko đã không biết gì. Chị ta chỉ là người phụ nữ tin tưởng chồng một cách mù quáng. Đầu tuần sau có lẽ cô nên đi gặp chị ta thì hơn.

Đến lúc đi tắm Yukimi mới được ở một mình cùng Madoka. Hôm nay trong nhà này chỉ có mỗi Madoka là tươi tỉnh. Có lẽ là do mình về nhà chăng, Yukimi nghĩ theo hướng tích cực.

“Hôm nay nhé, có rất nhiều người bấm chuông kính coong đấy mẹ ạ.” Madoka báo cáo với mẹ.

“Thế à, thích quá con nhỉ.” Vừa kỳ cọ người cho Madoka, cô quyết định gạt đi những ưu tư trong đầu và hào hứng tham gia vào những câu chuyện ngây thơ của con gái. “Họ bảo ‘chuyển phát hàng đây ạ’ à?”

Madoka ấn ấn vào cánh tay của Yukimi rồi bắt đầu chơi trò giả vờ bấm chuông cửa.

“Vâng, vâng, ai đấy ạ?”

“Tôi tới giao hoa ạ.”

“Ô, thích quá. Bao nhiêu là hoa.”

Thấy Yukimi hào hứng chơi cùng, Madoka cười khanh khách thích thú.

“Kính coong.”

“Vâng vâng… Ai đấy ạ?”

“À… à… Tôi tới giao nấm ạ.”

“Kính coong.”

“Vâng, ai đấy ạ.”

“Cảnh sát đây.”

“À, chú cảnh sát ơi, mau bắt kẻ trộm đi.”

Madoka thích thú cười lớn rồi lại tiếp tục.

“Kính coong.”

“Vâng vâng… Ai đấy ạ?”

“Kẻ trộm đây.”

“Kẻ trộm thì không bấm chuông đâu.”

Hai mẹ con cười phá lên. Yukimi thấy dịu lòng vì sự ngây thơ của con trẻ.

“Kính coong.”

“Vâng, vâng.”

“Tôi là hàng xóm đây.”

“A, ông hàng xóm, cháu muốn uống Yakult.”

Đối với Madoka thì Takeuchi đã trở thành người ông thường cho sữa chua và bánh kẹo.

“Vâng, Yakult đây ạ.”

“Cháu cảm ơn ông ạ. Ôi ngon quá.”

Yukimi giả vờ uống Yakult để chơi với Madoka.

“Nhưng mà, mẹ nhé. Ông hàng xóm không cho Madoka Yakult nữa rồi.”

“Chắc vì hôm nay ông bận đấy.”

“Hôm qua cũng không cho.”

“Thế à, vậy chắc hôm qua ông cũng bận.”

Madoka gật đầu.

“Ông hàng xóm đã chở một ông bác lên xe đấy.”

“…?” Yukimi khẽ nghiêng đầu “Ai cơ?”

“Ông nhà bên cạnh ấy ạ…”

Đứa trẻ này đã nhìn thấy gì?

“Ông nhà bên cạnh đã chở ông bác nào lên xe cơ?”

Madoka cũng nghiêng đầu suy nghĩ như Yukimi, đoạn trả lời một câu thật lạ lùng.

“Ông bác ấy cuốn bằng màng bọc thực phẩm.”

“Màng bọc thực phẩm? Ông hàng xóm cuốn ông bác kia bằng màng bọc ư?”

Madoka gật đầu xác nhận.

“Thế à… con quan sát giỏi quá.”

“Vâng… Nhưng ông lại không cho con Yakult.”

“Thế à, chắc tại ông không nhìn thấy Madoka đấy… Madoka này, con đừng nói với ông hàng xóm là đã kể chuyện này cho mẹ nhé. Nếu không ông sẽ nổi giận đấy.”

“Tại sao lại nổi giận ạ?”

“Vì đó là bí mật của ông. Chuyện bí mật bí mật ấy. Con cũng không được nói với bà hay bố đâu nhé. Nào ta ngoéo tay nào.”

Yukimi ngoéo tay với Madoka và dừng câu chuyện đó.

Tuy Madoka thích tưởng tượng ra các câu chuyện, hình dung thật nhiều thứ trong đầu rồi kể lại cho Yukimi nhưng câu chuyện lúc này có vẻ không giống như vậy. Những câu chuyện Madoka tưởng tượng ra thường có nhân vật chính là búp bê hay thú nhồi bông, chưa bao giờ có nhân vật là người thật.

Đêm hôm đó, Yukimi trằn trọc trở mình không biết bao lần bên cạnh Madoka đã say ngủ từ sớm. Sự ớn lạnh bám riết lấy sống lưng của cô mãi không rời, ngược lại trong lòng cô lại sôi sục một cảm xúc gì đó nóng rực.

Cảm giác rờn rợn mà cô cảm nhận từ Takeuchi đã chính thức chuyển sang khiếp sợ. Hôm qua Ikemoto đã bị giết. Đúng như Kyoko nói.

Cô định gọi lại cho chị ta nhưng lại nghĩ đó không phải là chuyện có thể trao đổi qua điện thoại. Cô cũng lo không biết chị ta sẽ phản ứng ra sao. Cần phải nghiêm túc nghĩ cách giải quyết.

Mình nên làm gì tiếp theo đây?

Ikemoto bị chất lên xe ô tô có nghĩa là gã định mang thi thể đi phi tang ở đâu đó chăng? Nhưng chỉ một hai ngày liệu có dễ tìm ra nơi để phi tang như vậy không?

Madoka nhắc đến màng bọc thực phẩm nên Yukimi đoán có thể đó là túi hút chân không để đựng chăn. Nếu người bị gập lại thì có thể nhét vào đó. Đóng túi vào rồi dùng máy hút bụi hút hết không khí ra cũng có thể ngăn được mùi thối rữa.

Nếu vậy có khả năng thi thể vẫn đang được chất trong cốp xe của chiếc Mercedes kia.

Tức là thi thể của Ikemoto đang ở ngay bên ngoài ngôi nhà này ư?