← Quay lại trang sách

Cốp xe

Ngày hôm sau, Yukimi hỏi mẹ chồng khi cả nhà ngồi ăn sáng.

“Hôm nay bác với chú đi bằng gì để đến đây ạ?”

“Chắc là tàu điện. Như mọi khi thôi con.”

“Thế mình đi gì ra mộ ạ?”

“Đi xe nhà ta là được mà. Lũ trẻ cũng không đến, hai xe chắc là đủ rồi.”

Không tính Madoka thì có tám người. Đúng là chỉ cần hai xe. Thế nhưng Yukimi vẫn chưa bỏ cuộc.

“Nhưng mà Madoka phải ngồi trên ghế cho trẻ em.”

“Ừm… Hôm nay con chịu khó bế Madoka vậy nhé.”

Cô đâu thể nói là không được.

“Nếu không ổn thì con ngồi sang xe bố vậy. Xe ấy đủ rộng để ba người ngồi phía sau đấy.”

“Vâng…” Yukimi không thể dứt khoát nên lúng búng tìm câu đáp lại.

“Cô sao thế, giờ còn tính viện cớ này cớ kia gì đấy?”

Toshiro lên tiếng vẻ khó chịu. Mẹ chồng cũng tỏ ra khó hiểu.

“Không phải vậy…” Giọng Yukimi tự nhiên nhỏ lại. “Con chỉ nghĩ hay ta mượn xe của chú Takeuchi.”

“Hả?” Toshiro há hốc miệng sửng sốt.

Anh ta phản ứng như vậy cũng dễ hiểu, Yukimi nghĩ bụng nhưng vẫn nói tiếp.

“Thì mình cứ bảo không đủ xe để mang tro cốt của bà ra nghĩa trang thì chắc chú ấy sẽ cho mượn thôi. Con không thể nói rõ lý do nhưng tóm lại là con muốn mượn chiếc xe đó ạ.”

“Không được.” Toshiro lạnh lùng đáp. “Tại sao lại phải làm thế? Cô thôi cái kiểu lợi dụng lòng tốt của người khác vào việc vô nghĩa vậy đi.”

Bị từ chối phũ phàng, Yukimi cũng không dám nói gì thêm. Nếu cô nói ra mục đích thật cũng chẳng có ai tin, điều này cô đã quá thấm thía qua chuyện hôm trước. Những người lớn như vợ chồng nhà Ikemoto dùng hết sức thuyết phục còn không được thì câu chuyện của Madoka lại càng khó được chấp nhận hơn.

Một bầu không khí im ắng nặng nề bao trùm khắp bàn ăn. Yukimi biết bản thân đang hành xử rất kỳ cục, không biết mọi người trong nhà nghĩ gì về điều này. Cô con dâu lâu ngày mới về này đang nghĩ cái quái quỷ gì không biết, quả là nó không hợp với ngôi nhà này… Cô thậm chí còn có cảm giác cả nhà đang nghĩ về mình như vậy.

Thế nhưng khi bắt gặp ánh mắt của bố chồng, cô lại nghiêng sang hướng có khi cũng không hẳn như vậy. Ông đang dùng đũa và ánh mắt nhìn cô như có hàm ý gì đó. Như thể ông đã hiểu cô có ý định gì… Có thể không hẳn như vậy nhưng ít nhất đó không phải là ánh mắt nghi hoặc đang nhìn vào một kẻ khó hiểu. Lần đầu tiên cô có sự trao đổi qua ánh nhìn với bố chồng như vậy.

Có lẽ bố chồng cô cũng bắt đầu nghi ngờ Takeuchi. Cộng thêm cả việc hôm qua ông đã nghe chuyện vô cùng chăm chú, cô càng cảm nhận như thế.

Sau khi ăn sáng xong, Yukimi để Toshiro trông Madoka rồi cùng mẹ chồng chuẩn bị cho lễ bốn chín ngày, nào là dọn dẹp đồ đạc, pha trà, bày biện.

Trong phòng kiểu Nhật có bày lẵng hoa ghi tên Takeuchi. Hình như bảng tên đã được mẹ chồng cô viết lại. Khi mẹ chồng kể chuyện và dặn dò cô giữ bí mật, Yukimi hơi ngạc nhiên vì thấy bà có gì đó ngần ngại trước tấm thịnh tình của Takeuchi nhưng bà chỉ bảo không muốn làm mất lòng Makiko.

Dù bảng tên có bé hơn thì lẵng hoa to tướng kia chỉ làm Yukimi thấy dị thường. Tuy những bông hoa không có tội tình gì nhưng cô nhận thấy ý đồ đen tối muốn chiếm chỗ trong ngôi nhà này của Takeuchi.

Hình như hôm qua gã ta lại gửi tiền phúng 50 nghìn yên. Tuy ít hơn tiền phúng đám tang nhưng ngay cả họ hàng như bác Makiko cũng sẽ không để phong bì đến ngần ấy tiền. Khả năng gã đã giết bà nội chồng cô cũng không nhỏ. Giờ thì cô nghĩ như vậy. Nếu đúng thế thì đối với gã có lẽ bó hoa này không phải là để thể hiện ý chia buồn mà mang ý nghĩa chúc mừng thì đúng hơn.

Chỉ nghĩ thôi đã thấy ớn lạnh.

Từ giờ đến khi làm lễ lúc 11 giờ vẫn còn thời gian nhưng bố chồng cô đã nhanh chóng thay lễ phục sau đó ra vườn, một hành động hiếm khi thấy ở ông, rồi lơ đãng ngắm cây cỏ trong vườn. Yukimi cũng lơ đãng nhìn theo cho đến khi ông từ từ quay mặt lại và hai bên chạm mắt nhau. Nếu là bố chồng cô mọi khi có lẽ ông sẽ quay đi chỗ khác ngay nhưng lần này ông đã không làm vậy. Yukimi quyết định tạm dừng việc phụ giúp mẹ chồng lại rồi đi ra vườn.

Takeuchi không ở ngoài vườn. Giá để các chậu lan đã xong và được chuyển về phía bên kia của sân hiên, lưng tựa vào hàng rào. Cứ tưởng gã sẽ xây một bồn hoa ở đó, không hiểu sao lại đổi ý?

Nhưng điều làm cô sửng sốt hơn cả là trong vườn nhà mình cũng có một giá để hoa nhỏ hơn giống y như vậy. Nhìn là biết ngay đó là tác phẩm của Takeuchi. Gã đã xâm lấn đến tận nơi này.

Yukimi đứng bên cạnh bố chồng.

“Có thể anh Ikemoto đang ở trong cốp xe của Takeuchi.”

Cô chỉ kìm âm lượng giọng nói, nội dung muốn nói thì thẳng tuột không giấu giếm.

Mặc dù bố chồng cũng có vẻ nghi ngờ nhưng dường như câu nói vừa rồi vượt quá dự tưởng của ông nên ông quay sang nhìn lại cô với ánh mắt sửng sốt.

“Madoka đã nói như vậy. Con bé bảo đã nhìn thấy ông hàng xóm chất một ông bác khác lên xe.”

“Từ khi nào?” Bố chồng Yukimi hỏi.

“Hôm kia ạ. Hình như Takeuchi không nhận ra là đã bị Madoka bắt gặp. Anh Ikemoto rời khỏi nhà vào hôm kia. Vợ anh ta cũng thấy lạ vì hôm qua anh ta mới hành hung. Cả việc anh ta nhắm tới mẹ cũng bất thường, cách gây án cũng nửa vời quá. Con nghĩ đó là do Takeuchi dàn dựng lên để tăng thêm tính chân thực cho việc ngụy tạo.”

“Thế nhưng…” Bố chồng nói như đang rên khẽ. “Hai vợ chồng ấy luôn hành động cùng nhau cơ mà? Chẳng nhẽ Takeuchi ra tay với ông chồng mà không nghĩ rằng bà vợ đang chờ ở đâu đó sao?”

Yukimi đã có lời giải cho câu hỏi đó.

“Chị vợ kể với con là đã có người gọi điện thoại đến nhà họ. Khi Kyoko nhấc máy thì đầu dây bên kia lập tức dập máy. Cuộc gọi đó có lẽ là để xác nhận xem chị ta có ở nhà không.”

Bố chồng lại thở ra một tiếng thật dài. Tuy ông vẫn không đưa ra một quyết định gì sau đó, cũng giống như mọi khi, nhưng rõ ràng ông đã chấp nhận câu chuyện của Yukimi một cách nghiêm túc.

Đúng là bố chồng cô cũng đã bắt đầu nghi ngờ Takeuchi. Yukimi coi đây là một bước tiến lớn. Chỉ cần một người về phe của cô thì vẫn còn cơ hội để cứu ngôi nhà này. Nếu nói đúng ra thì chính bố chồng cô là người đã mở đường cho Takeuchi tiếp cận gia đình này. Cô muốn nhân dịp này bắt ông phải chịu trách nhiệm, phải dùng chính sức mình để bảo vệ mọi người trong nhà nhưng có vẻ như mọi chuyện không đơn giản như vậy. Thật tiếc là ông đang bị trói buộc bởi chính phán quyết mà mình đưa ra trước đây nên dù trong lòng đã nảy mầm nghi hoặc nhưng không loại trừ khả năng ông sẽ không làm gì cả mà cứ để tình trạng như hiện tại tiếp diễn.

Chính vì vậy mà lần này cần phải có chứng cứ xác thực, và đây là cơ hội để cô có thể nắm được chứng cứ đó…

Gần 10 giờ, Yukimi lên tầng hai, mặc chiếc váy dài màu đen cho Madoka. Cô cũng thay sang quần áo lễ phục. Nhìn từ cửa sổ phòng kiểu Âu xuống dưới vẫn thấy chiếc xe Mercedes đang đậu trong nhà xe bên cạnh. Kể cả khi đi mua sắm Yukimi cũng chỉ thường dùng ghế phía sau để chứa đồ, hiếm khi mở cốp xe nên cô không để ý nhưng giờ nghĩ mới thấy thật kỳ lạ, hóa ra có một khoảng không gian kín mít tồn tại hiển nhiên ngay bên cạnh như vậy.

Nếu đến giờ này Takeuchi vẫn giấu thi thể của Ikemoto trong cốp xe thì có lẽ gã đang dương dương tự đắc thầm cười vào mặt những người đang tìm kiếm Ikemoto, và hẳn là gã có cảm giác mình đã giấu cái xác trong một chiếc hộp bí mật chỉ có mình gã mở ra được. Chắc có nằm mơ gã cũng không thể nghĩ rằng có ai đó đang muốn mở nó ra. Cô muốn nhân sự sơ hở đó để tấn công một nước. Nếu nhắm vào sự chủ quan của gã rất có thể cô sẽ giáng được cho gã một đòn trí mạng.

Yukimi đi xuống tầng một, chẳng mấy lâu sau vợ chồng bác Makiko và vợ chồng chú Noboru cũng lần lượt đến.

Makiko gầy đi đến chục cân so với trước kia, tuy bác ấy cũng nở nụ cười gượng gạo nhưng không còn nhiều năng lượng như trước nữa. Trông như thể một người gầy xọp đi vì bệnh tật. Mẹ chồng cô đã lo lắng hỏi thăm tình trạng sức khỏe nhưng nghe nói bác ấy không bị ốm đau ở đâu cả.

Makiko dừng mắt trước bó hoa của Takeuchi, nhưng không nói gì cả, chỉ ngồi trước ban thờ và nhìn đăm đăm vào di ảnh của bà nội. Tuyến lệ đã bắt đầu hoạt động, bác bắt đầu sụt sịt khóc. Makiko lấy khăn tay lau nước mắt, rồi lại nhìn di ảnh. Bà nội chồng thật là hạnh phúc khi qua đời trong tình yêu thương như thế này, Yukimi ngậm ngùi nghĩ.

Mẹ chồng bày ra bàn ăn những kỷ vật của bà nội chồng để tặng lại mọi người, cả nhà cùng ôn lại những kỷ niệm với những món đồ ấy. Hình như không ai định kể với Makiko và những người vừa đến chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Khoảng 11 giờ hơn, hòa thượng đến làm lễ. Khi cúng bảy ngày, ông luôn đọc kinh trước bàn thờ người quá cố, nhưng ở lễ bốn chín ngày thì ông đọc kinh trước bàn thờ Phật. Khoảng một tiếng sau nghi lễ kết thúc, bà nội chồng được chuyển sang bàn thờ Phật nhà Kajima.

“Vậy hẹn gặp mọi người ở mộ sau ạ.”

Hòa thượng nói rồi rời nhà đi trước.

“Nào nào, chúng ta cũng phải khẩn trương lên thôi.”

Mẹ chồng trao hộp tro cốt cho bác Makiko, còn mình thì cầm lấy hoa cúng và nến rồi giục giã mọi người.

Bố chồng chuyển sang ngồi khoanh chân cho đỡ mỏi sau khoảng thời gian dài ngồi quỳ liên tục, rồi ông thong thả đứng lên. Ông mở cửa sổ phòng kiểu Nhật, thoáng liếc ra ngoài đường rồi lập tức đóng cửa sổ lại. Rồi ông gọi Toshiro đang ngồi ung dung ở ngoài phòng khách, không có vẻ gì là mỏi chân vì ngay từ đầu đã ngồi khoanh chân suốt buổi lại gần và bảo.

“Anh… sang nhà hàng xóm mượn ô tô đi.”

“Sao cơ ạ?” Toshiro tròn mắt như vẫn chưa hiểu bố vừa nói gì.

“Đừng hỏi gì cả,” bố chồng tránh nhìn Toshiro và tiếp tục. “Cứ bảo xe của anh bị hỏng nên phải mượn.”

“Thế là thế nào?”

“Ông nó…” Mẹ chồng cũng xen vào. “Người bên nhà chùa đã đi trước rồi, không còn thời gian nữa đâu.”

“Bà cũng sang mượn cùng đi.”

Trước vẻ khăng khăng của bố chồng, mẹ chồng bối rối chưa biết phải làm thế nào. Makiko và những người khác cũng chỉ biết đứng yên quan sát vì không hiểu chuyện gì.

“Mẹ ơi, hay là con đi cùng mẹ?”

Vì có vẻ Toshiro quyết không làm theo nếu không biết lý do cho dù đó là mệnh lệnh của bố nên Yukimi đành giục mẹ chồng.

Mẹ chồng tuy không hài lòng lắm nhưng vì đang gấp nên buộc phải nghe theo lời bố chồng.

Hai mẹ con đi ra cửa.

“Thế là thế nào?”

Mẹ chồng hỏi nhỏ nhưng Yukimi chỉ vờ nghiêng đầu đáp qua loa.

Xe Mercedes đang nằm trong ga-ra. Có lẽ bố chồng cô đã xác nhận từ cửa sổ.

“Chắc là mình nên hỏi trước xem chú ấy có việc cần ra ngoài không.”

Nếu tự nhiên hỏi mượn xe thì đã có thể sẽ lấy cớ có việc cần ra ngoài để từ chối. Yukimi muốn ngăn không cho gã lảng tránh.

Mẹ chồng bấm chuông cửa, không lâu sau Takeuchi xuất hiện. Miếng băng trên đầu trông vẫn thảm thương như hôm qua, nhưng ánh nhìn của Yukimi với nó đã trở nên nguội lạnh.

“À… anh Takeuchi này, chiều nay anh có việc gì phải ra ngoài không?” Mẹ chồng hỏi nửa khép nép nửa thân tình.

“Không ạ… Có chuyện gì thế ạ?”

“Giờ nhà tôi phải ra mộ để chôn tro cốt, nhưng có vẻ như xe của Toshiro bị hỏng… Nhờ gấp thế này thật ngại quá nhưng nếu được anh có thể cho chúng tôi mượn xe không?”

Trong một thoáng Takeuchi có biểu hiện như bị đánh vào yếu huyệt… Ít nhất là Yukimi cảm nhận như vậy. Gã im lặng khá lâu trước khi trả lời. Gã liếc đồng tử về phía Yukimi trong một tích tắc rồi bắt đầu giãn dần khóe miệng.

“Được chứ ạ. Chị cứ lấy dùng đi ạ.”

“Xin lỗi anh nhé, vậy thì tốt quá. Mà chúng tôi còn đi ăn nên chắc phải 3 giờ hơn mới quay về anh ạ.”

“Chị đừng ngại, cả nhà cứ đi thong thả ạ.”

Nói đoạn Takeuchi đi vào trong nhà lấy chìa khóa ô tô ra. Sau khi gã đi khỏi, mẹ chồng Yukimi thoáng lộ vẻ mệt mỏi trên nét mặt và buông một tiếng thở dài. Mẹ là người thậm chí đã nhờ gã đến chăm giúp bà nội chồng vậy mà không hiểu sao giờ đây bà có vẻ phiền não khi nhờ vả gã. Cũng có thể là do lần này bà không hiểu tại sao phải nhờ vả như vậy, nhưng ngoài điều đó ra Yukimi cảm thấy còn có gì đó như sự chuyển biến về tâm lý.

Xe Mercedes do Toshiro lái, ngồi xe này có Yukimi, Madoka và vợ chồng nhà chú Noboru. Takeuchi đứng bên góc ga-ra, nhìn theo mặt không lộ cảm xúc.

Bố chồng cô đã chở mẹ chồng và hai vợ chồng bác Makiko đi trước. Toshiro bấm nhẹ còi xe chạy theo sau.

“Lái xe này đúng là thích thật.”

Thái độ bất hợp tác anh ta thể hiện nãy giờ đã biến đi đâu mất, Toshiro hào hứng nắm lấy vô-lăng.

Sau khi rẽ ở ngã tư đường và đi quá công viên một chút, xe của bố chồng cô chợt bấm đèn hiệu cảnh báo nguy hiểm rồi dừng lại.

“Dừng xe, dừng xe!”

Yukimi từ ghế sau bảo Toshiro dừng lại như đang nhắc thoại cho diễn viên, rồi cô xuống xe. Bố cô cũng từ xe phía trước bước ra.

“Có chuyện gì vậy?” Toshiro hạ kính xe.

Yukimi trao đổi với bố chồng qua ánh mắt, sau đó cô nhìn Toshiro.

“Anh mở cốp xe ra đi.”

“Hả, để làm gì?”

Không muốn mất thời gian trả lời câu hỏi tầm phào ấy, Yukimi nhanh chóng vòng ra phía sau xe.

“Mở nhanh lên!”

Bố chồng giục Toshiro.

Vài giây sau, khóa cốp xe được mở ra sau một tiếng cạch.

Bố chồng đặt tay vào và nhẹ nhàng nhấc cửa cốp xe lên.

Yukimi nín thở, nhìn đăm đăm vào cốp xe đang phơi ra dưới ánh nắng mặt trời.

Trong cốp…

Không có gì hết.

Trong khoảng không trống hoác như hang động không có thứ gì cả.

Yukimi sững người, đăm chiêu nhìn vào đó một lúc.

Chậm một bước rồi chăng…

Cảm giác bại trận lần nữa lại xâm chiếm lấy tim cô. Cô vừa tức giận, vừa xót xa. Cô đã bỏ lỡ mất cơ hội dồn đuổi Takeuchi, cũng lỡ mất cơ hội đưa Ikemoto về bên vợ.

“Có chuyện gì thế?”

Không biết mẹ chồng đã đứng bên Yukimi từ lúc nào. Toshiro cũng đang nhìn cô đầy nghi hoặc từ bên cạnh.

“Không có gì đâu.”

Bố chồng nói với giọng cố gắng không biểu lộ cảm xúc gì rồi đóng cửa cốp xe lại.

Việc đặt tro cốt của bà nội chồng vào mộ đã kết thúc êm thấm, sau khi dùng xong bữa trưa tại cửa hàng kiểu Nhật đã đặt trước, cả nhà Yukimi quay về vào khoảng trước 3 giờ chiều.

Sau khi đánh xe vào ga-ra nhà Takeuchi, Toshiro bấm một hồi còi xe. Trong khi Yukimi bế Madoka đang ngủ lăn lóc xuống khỏi xe thì Takeuchi đã từ trong nhà bước ra.

“Chắc lần sau còn phiền chú nữa rồi.”

Toshiro nói với Takeuchi bỗ bã như bạn bè thân thiết, thả chìa khóa xe vào lòng bàn tay của gã.

“Bất cứ lúc nào cậu thích.” Takeuchi cười đáp lại.

Yukimi khẽ nói một lời cảm ơn.

Rồi cô theo chân Toshiro rời khỏi ga-ra.

Đúng lúc ấy…

Có một tiếng cạch vang lên phía sau lưng.

Yukimi giật mình quay lại.

Takeuchi đang mở cốp xe.

Rồi hướng ánh mắt về phía Yukimi.

Yukimi vội vàng tránh ánh nhìn của gã. Nhưng cô có cảm giác, chỉ một khoảnh khắc ấy thôi cũng quá đủ để gã đọc vị được lòng cô.

Gã biết cô đang nghi ngờ.

Đúng là gã vô cùng đáng nghi…

Chỉ có điều, cô không có chứng cứ.

Nhà bác Makiko và chú Noboru ra về trước giờ cơm chiều, không khí trong nhà sau khi đã qua những giờ khắc trọng đại nhuốm vẻ rệu rã uể oải.

Yukimi dọn dẹp bàn thờ người quá cố. Di ảnh treo trên tường, hoa đặt bên hông ban thờ Phật. Căn phòng đã trở lại dáng vẻ như trước khi bà nội qua đời. Nó như một bước đánh dấu rằng những buồn thương từ bốn chín ngày trước đã trôi về miền quên lãng.

Bố chồng và Toshiro đã thay quần áo và đang nghỉ ngơi ở phòng khách. Yukimi rảnh tay nên đi pha cà phê cho cả nhà, đổ nước hoa quả vào cốc cho Madoka.

“À đúng rồi… Bà nội có để lại một vài kỷ vật cho Yukimi.”

Sau khi uống hết nửa cốc cà phê, mẹ chồng đứng lên gọi Yukimi vào phòng riêng.

“Thế ạ… đồ gì vậy ạ?”

Tuy không kỳ vọng gì lắm nhưng Yukimi vẫn tỏ ra hào hứng.

Sau khi gọi Yukimi vào phòng riêng, Hiroe đóng cửa lại.

“Đây… con thích cái nào thì cứ lấy nhé.”

Mẹ chồng nói vẻ hào phóng nhưng những thứ bên trong chiếc hộp đặt trên giường chỉ toàn những thứ Yukimi không bao giờ dùng như quạt vải hay ví kiểu cổ. “Để lại” chắc có nghĩa là những món đồ này bác Makiko và mọi người không chọn nên vẫn còn.

“Yukimi này…”

Mẹ chồng nhìn Yukimi đang cố chọn ra một món cho xong rồi cất giọng gọi với vẻ mặt đầy ưu tư.

“Tại sao lại phải mở cốp xe của anh Takeuchi vậy?”

À, Yukimi chợt nhận ra đây mới là việc chính.

“À, chuyện đó…”

“Con hãy nói hết với mẹ đi.”

Một khi mẹ chồng đã gọi cô vào phòng kín thế này chắc không giấu nổi rồi, Yukimi quyết định chịu thua. Cô hành động kỳ cục như vậy mẹ chồng để ý là phải thôi, và đây cũng không phải là việc dễ dàng lấp liếm.

“Mẹ đừng nói với anh Toshiro nhé.”

Nghe Yukimi nói, mẹ khẽ thở dài như thể không thèm chấp trước sự trẻ con ngốc nghếch của con dâu. Một phản ứng như muốn nói mẹ làm sao có thể khoét sâu thêm mâu thuẫn giữa hai đứa.

Yukimi vừa lựa lời vừa kể lại hết toàn bộ sự việc, từ việc Ikemoto rời khỏi nhà từ hôm kia nhưng lại gây án vào hôm qua nghe vô lý thế nào, rằng rất có khả năng đó là việc do Takeuchi tự biên tự diễn, rồi cả việc có thể Ikemoto đã bị Takeuchi tấn công lại, việc Madoka nhìn thấy Takeuchi chất xác của Ikemoto lên ô tô.

“Nhưng trong cốp xe lại không có gì cả…”

Yukimi nói đến đó, rồi muốn bổ sung thêm là có lẽ thi thể đã bị phi tang nhưng cô dừng lại. Có lẽ mẹ chồng sẽ cho là chỉ do cô nghĩ quá lên… Nhưng thôi bà nghĩ vậy cũng không sao. Với riêng mẹ chồng, người từ trước đến nay vẫn thân thiết với Takeuchi, cô hoàn toàn không hy vọng bà sẽ hiểu cho chuyện này. Cô chấp nhận bà sẽ gạt đi và coi như cô nghĩ vớ vẩn, còn nếu nhân đây bà có chút gì đó nghi ngờ đối với Takeuchi thì cũng coi như cô đã trúng số rồi.

Quả như Yukimi dự tính, mẹ chồng cau mày nhìn cô như thể rất bất lực.

Cô chỉ mong bà sẽ không quát lên như lần trước.

“Vậy là bố cũng về phe con nghi ngờ anh Takeuchi?”

“Con không biết bố đang nghĩ gì nhưng có lẽ… bố cũng nghĩ rằng có gì đó không bình thường.”

Vì mẹ chồng im lặng không nói thêm gì nữa nên Yukimi chợt lúng túng không biết nên kết thúc câu chuyện ra sao.

“Ô tô…” Cuối cùng bà cũng mở miệng, mắt nhìn xa xăm. “Thì cũng không chỉ có xe của anh ta mà?”

“Sao cơ ạ?” Vì Yukimi không ngờ mẹ chồng sẽ nói ra những lời như vậy nên phải mất một lúc đầu óc cô mới trở lại bình thường.

“À, không…” Mẹ chồng cô đột nhiên lúng túng. Dường như chính bà cũng không biết phải làm sao với mối hoài nghi đang nảy mầm trong lòng mình.

“Mẹ ơi, chìa khóa xe ô tô con hay dùng đâu rồi ạ?”

“Mẹ vẫn cất ở ngăn kéo tủ trên tầng hai thôi.”

Yukimi chạy ra khỏi phòng mẹ chồng. Cô chạy lên trên gác, mở ngăn kéo tủ phòng kiểu Nhật. Chìa khóa vẫn đó.

Không, vẫn ở đây cũng không có gì lạ cả… chỉ cần trả lại là xong mà… những luồng suy luận chạy lùng bùng trong đầu cô.

Yukimi cầm lấy chìa khóa rồi chạy xuống tầng một. Mẹ chồng đã đợi sẵn cô ở cửa. Cả hai cùng ra ngoài. Cô liếc sang nhà bên cạnh cho yên tâm, không thấy Takeuchi ở đó.

Cô thật đã không ngờ tới khả năng thi thể ở trên chính xe nhà mình. Thế nhưng cả Toshiro, mẹ chồng cô và cả cô nữa thường không có thói quen dùng cốp khi đi mua sắm. Chắc không còn nơi nào an toàn và khó đoán hơn đối với Takeuchi. Và Madoka đã nhìn thấy. Xe ô tô mà con bé nói hoàn toàn có thể là xe nhà mình.

Yukimi vòng ra phía sau chiếc Corolla. Tay cầm chìa khóa run lên trông thấy. Cô dùng hai tay để tra chìa vào ổ, mở khóa cốp xe.

Yukimi mở cửa cốp ra.

Cô lặng phắc khi nhìn vào bên trong.

Không có.

Cô không thể nghĩ theo kiểu “quả đúng là không có”. Trực giác tin rằng “có” mạnh hơn hẳn. Khi không thấy gì ở đó cô mới nhận ra điều này. Yukimi để mẹ chồng ở lại rồi quay trở lại vào nhà, tự tiện lấy chìa khóa xe của bố chồng từ phòng bố mẹ chồng ra. Giờ cô không thể cười những hành động kỳ quái của vợ chồng nhà Ikemoto nữa rồi. Cô gần như đã bất chấp tất cả.

Không có…

Tất nhiên là như vậy rồi.

Đây mới là hiện thực. Chứ thi thể nằm ở đây mới là bất thường… Yukimi có cảm giác như điều cô đang tìm kiếm chỉ là một loại ảo ảnh, lòng cô chùng xuống.

Mặt mẹ chồng cô thì không hẳn là nhẹ nhõm, cũng không hẳn là thất vọng.

Yukimi quay vào nhà với vẻ ủ rũ, dẫn Madoka lên tầng hai để thay quần áo, Vừa cởi váy của Madoka, cô vừa hỏi.

“Này Madoka… con bảo ông hàng xóm chở ông bác lên xe ô tô nhỉ? Xe ô tô đó là xe nào thế? Là xe trắng của nhà ông ấy à?”

“Xe ô tô trong vườn.”

Madoka chỉ mặc độc một chiếc quần lót, trả lời với vẻ nghiêm túc.

“Xe ô tô trong vườn?”

Là sao nhỉ… Yukimi chưng hửng đến mức thừ người ra.

“Cho ông bác lên xe ô tô trong vườn, quấn màng bọc lại, khóa miệng túi lại rồi làm đông lạnh rồi quay lò vi sóng, cooong.”

Madoka bắt đầu nhảy múa nhí nhố và hát thật say sưa bài hát quảng cáo trên TV mà trước đây Yukimi hay ngân nga khi nấu ăn.

“Mẹ ơi, mẹ cũng hát đi.”

Thật là… cái con bé này… Lòng Yukimi như muốn khóc òa. Đúng là nó còn bé nên đôi khi nói những chuyện không rõ đầu đuôi, nhưng không ngờ trong tình huống này cũng vậy. Cô thật ngốc khi tin vào lời một đứa trẻ.

Trái với sự thất vọng của Yukimi, Madoka cứ lặp đi lặp lại bài hát đó. Mọi thứ chợt trở nên ngớ ngẩn, Yukimi nghĩ bụng và quyết định vừa thay quần áo vừa hát cùng với con.

Cơm trưa vẫn chưa tiêu hết nên bữa tối cả nhà ăn gọn nhẹ món mì somen. Sau khi dọn dẹp xong Yukimi thu dọn hành lý vào túi.

“Anh chăm sóc Madoka giúp tôi nhé.”

Cô nói với Toshiro, nhưng đáp lại cô chỉ là sự tảng lờ đầy lạnh lùng. Cô cũng chạm mắt với bố chồng, nhưng không còn sự giao tiếp bằng mắt như ban sáng nữa.

Mẹ chồng và Madoka tiễn Yukimi ra tận của.

“Hai đứa phải nói chuyện rõ ràng với nhau đi nhé.” Mẹ chồng hạ giọng nói.

“Vâng… Nhưng giờ con có việc phải làm nên chưa thể về nhà luôn được. Phiền mẹ trông Madoka giúp con một thời gian nữa ạ.”

Yukimi cười như để trấn an mẹ chồng rồi vẫn giữ nguyên nụ cười ấy quay sang Madoka.

“Thôi mẹ đi nhé, mẹ sẽ lại về ngay. Madoka phải ngoan đấy nhé!”

“Mẹ ơi, mẹ không đi biệt thự ạ?”

“Biệt thự gì cơ?”

“Ngày mai cả nhà sẽ đi nghỉ tại biệt thự nhà bạn Toshiro đấy.”

“Sẽ bắn pháo hoa nữa. Bà mua nhiều lắm.” Madoka nói.

“Thế à, thích quá nhỉ.” Bản thân Yukimi hoàn toàn không có tâm trạng vui chơi như vậy nên dù thế nào thì câu trả lời cũng chỉ có một. “Mẹ bận nên không đi được rồi. Con nhớ chụp ảnh cho mẹ xem nhé.”

Tuy mặt Madoka thoáng buồn nhưng con bé cũng ngoan ngoãn gật đầu.

“Nhân dịp này mẹ hãy nghỉ ngơi thư giãn đi ạ, chẳng mấy khi anh Toshiro tâm lý như thế.”

Yukimi và mẹ chồng nhìn nhau, nụ cười ánh lên trong mắt.

“Thôi ở bên ngoài tối lắm, Madoka ra chơi với bố đi nhé.”

Mẹ chồng nói rồi để Madoka ở trong nhà, đi theo Yukimi ra tận ngoài đường đêm.

“Mẹ ơi, đến đây là được rồi ạ.”

Yukimi nói nhưng mẹ chồng vẫn đi cùng cô. Tối rồi mà trời vẫn nóng, cơ thể như tan chảy ra được bởi cơn gió nồm.

“Anh Takeuchi,” sau khi đi được một đoạn, mẹ chồng quyết định mở lời. “Từ trước khi xảy ra vụ hôm qua, dưới mắt anh ta đã có vết bầm tím rồi.”

“Gì cơ ạ?” Yukimi sửng sốt đứng sững lại.

Mẹ chồng nhìn về phía sau như thể lo ngại ánh nhìn của ai đó. Thấy vậy Yukimi cũng ngoái nhìn theo, nhưng con phố yên tĩnh tuyệt nhiên không một bóng người.

Mẹ chồng thở ra một hơi rồi nói tiếp.

“Chiều ngày hôm kia, mẹ nghe thấy có tiếng động lạ ở nhà bên cạnh… Tiếng động đã ngưng lại ngay sau đó, nhưng mà…”

“Thế ạ?”

Dưới ánh đèn đường phản chiếu, Yukimi nhận ra trên mặt mẹ chồng vẫn còn nét băn khoăn như thể bà còn có điều khác muốn nói, nhưng cô chờ mãi vẫn không thấy bà tiếp tục câu chuyện.

Thế nhưng chỉ như vậy thôi cũng quá đủ để đào sâu thêm mối nghi ngờ rồi. Quả đúng là Ikemoto đã bị giết. Và chắc là Madoka đã nhìn thấy gã chất thi thể lên xe. Con bé nói là ô tô ở trong vườn, thoạt nghe thì có vẻ khó hiểu nhưng nếu không nhìn thấy cảnh ấy nó sẽ không thể nghĩ ra câu chuyện như vậy được.

Ngay lúc này đây, mối nghi ngờ hướng về Takeuchi sau biết bao lần lung lay đã trở thành một khối gì đó vô cùng vững chắc. Yukimi không còn do dự nữa.

Thế nhưng cùng với nó, trong cô cũng dấy lên tinh thần cảnh giác cao độ.

“Nhưng mẹ ơi, cũng chưa biết là người ấy đã làm gì… nên là mẹ tuyệt đối đừng thay đổi thái độ hay bất ngờ lảng tránh gã ta. Mẹ cứ giao tiếp bình thường với gã ta như từ trước đến nay mẹ nhé.”

Mẹ chồng mím môi lại trên khuôn mặt đanh cứng, gật đầu vẻ còn nhiều băn khoăn.

Việc các thành viên trong gia đình dần nhận ra sự dị thường ở Takeuchi có thể coi là tình hình đang biến chuyển khả quan, đồng thời cũng là một nguy cơ lớn. Mọi việc đang tiến triển xa hơn hẳn so với thời điểm Ikemoto và Takeuchi đấu khẩu tại nhà Kajima. Việc mẹ chồng và Toshiro tin vào những lời phân trần của Takeuchi làm gã càng cảm thấy gia đình này là chỗ thân tình hơn nữa.

Và đã có thêm một nạn nhân mới. Rào cản ngăn Takeuchi đi quá giới hạn hóa ra lỏng lẻo hơn nhiều so với hình dung.

Cả nhà đi du lịch ở đâu đó vào đúng dịp này quả là chuyện tốt. Biệt thự hay đâu cũng được, chỉ cần mọi người rời xa căn nhà hiện tại một chút. Có vậy mọi người mới không phải ở gần Takeuchi, đó là điều Yukimi yên tâm nhất.

Và trong lúc mọi người đi du lịch cô phải làm gì đó.

Thế nhưng…

Cô phải làm gì và làm như thế nào đây?