← Quay lại trang sách

Ngăn chặn

Sáng thứ Hai, Yukimi quyết định đến thăm nhà Ikemoto vì lo lắng cho chị vợ. Kyoko ra mở cửa trông hốc hác hơn bao giờ hết, chỉ nhìn thấy Yukimi thôi tâm trạng chị ta lại thêm chùng xuống.

“Anh Ikemoto đã về chưa ạ?”

Sau khi được mời vào phòng khách Yukimi thử cất lời hỏi, Kyoko chỉ lắc đầu.

“Cũng không liên lạc gì hay sao?”

Hình như là không có gì.

Yukimi im lặng một lúc lâu cùng với Kyoko, sau đó cô mở miệng nói một cách khó nhọc.

“Chị Kyoko này, có lẽ tôi phải xin lỗi chị… Vì từ trước tới nay ở đâu đó trong lòng tôi vẫn chưa tin hơn vào những điều mà chị và anh Ikemoto đã nói.”

“Khô… không sao đâu.” Kyoko nhắm mắt nói vẻ ái ngại.

“Chị Kyoko, mong chị hãy bình tĩnh để nghe những lời tôi sắp nói đây.”

Kyoko hơi giật mình ngẩng đầu lên. Cố tỏ ra bình thản để che lấp đi sự bất an, chị ta gật đầu nhẹ một cái.

Yukimi kể lại chi tiết việc mẹ chồng nghe thấy những âm thanh lạ bên nhà hàng xóm vào chiều ngày thứ Sáu, đúng hôm Ikemoto ra khỏi nhà, và chuyện hình như Madoka nhìn thấy Takeuchi chất một người đàn ông lạ mặt lên ô tô.

Rõ là chị ta đã chịu một cú sốc lớn. Miệng chị ta mở rộng và cứng đơ lại, hai mắt chớp liên tục, khuôn mặt không rõ là gì trong bốn cảm xúc hỉ nộ ai lạc.

“Đúng vậy phải không… đúng vậy phải không…”

“Đúng như tôi nghĩ,” Kyoko nói. Thế nhưng chắc hẳn là chị ta chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ, gạt bỏ mọi cảm xúc thật sự đang dâng lên trong lòng, Yukimi cảm thấy xót xa.

Kyoko thở ra một tiếng thật dài, nhìn vào bức tường trống không trước mắt.

“Thế là hỏng rồi. Thật đáng tiếc nhưng mà nếu không có anh ấy tôi chẳng biết phải làm gì…”

Sự mạch lạc trong từng câu nói khác hẳn với phong cách mọi khi của Kyoko.

“Nhưng mà, những điều này đều chưa có bằng chứng gì…” Mặc dù biết cô chỉ đang nói những lời vô trách nhiệm nhưng Yukimi không thể ngăn mình thốt ra câu đó.

“Đú… đúng như vậy nhỉ. Tôi hiểu. Chưa có gì khẳng định chắc chắn cả.”

Chị ta cũng hùa vào cùng Yukimi với sự dối lòng lộ liễu.

Họ gật đầu với nhau như để cùng giúp nhau có thêm dũng khí.

Thế nhưng, Yukimi đã lập tức không thể dối lòng thêm được nữa khi nhận thấy sự đau khổ tột cùng của người phụ nữ đối diện.

“Tôi… thật là ngu ngốc… Tôi chẳng giúp gì được cả.”

Những lời nói buột ra từ cuống họng đang phải cố ngăn cơn nấc nghẹn ngào.

“Không đâu không đâu.” Chính Kyoko lại vào vai người an ủi. “Cô đã cùng chiến đấu với chúng tôi mà. Nhà tôi cũng đã rất biết ơn cô đấy!”

Khi Yukimi cố gắng trấn tĩnh được cảm xúc đang trào dâng trong lòng, Kyoko lại trở nên trầm tư. Một lúc sau bất chợt chị ta mím môi rồi nói với Yukimi.

“Nhà tôi… Có lẽ vẫn đang ở chỗ Takeuchi.”

“Là sao ạ?”

“Tôi nghĩ gã vẫn chưa phi tang đâu. Nếu chỉ một mình Takeuchi thì đi vứt trong đêm hôm đó có lẽ khó. Bởi nếu không nghĩ sẵn địa điểm thì đi xe Mercedes sẽ rất nổi bật. Mà đi vào núi thì xe cũng sẽ bị bẩn đúng không? Xe có dấu vết như vậy không?”

“Không, xe có vẻ không hề bị bẩn.”

“Đúng không? Thêm nữa khi nhà ta trả xe, Takeuchi đã mở cốp xe ra nhỉ? Lúc ấy cô Yukimi quay đầu lại nên tôi nghĩ việc kiểm tra cốp xe đã bị lộ. Nếu đúng vậy thì sau đó biết đâu Takeuchi lại tin rằng cốp xe sẽ là nơi an toàn nhất.”

“Nhưng mà, trong thời gian đó gã đã giấu ở đâu? Nhà tôi đột nhiên sang mượn xe nên gã đâu có thời gian di dời thi thể sang nơi khác, chưa kể hôm thứ Bảy cảnh sát cũng đến nhà gã điều tra nữa…”

“Nếu không có gì cần thiết họ sẽ không mở tủ tường các thứ đúng không?”

“Ừm… Vậy thì Madoka đã nhìn thấy gì? Con bé bảo không được cho Yakult nên chắc là nó đã thấy cảnh ấy ở bên ngoài.”

“A…” Kyoko vò đầu bứt tai như thể bị Ikemoto nhập vào. “Thế thì thế thì, là vườn đấy. Bé Madoka thường được cho Yakult ở vườn đúng không? Không phải ‘xe’ mà ‘vườn’ mới là từ khóa đấy.”

Nghe có vẻ hợp lý, Yukimi thầm nghĩ. Nếu suy xét kỹ thì như vậy tự nhiên hơn.

Thế nhưng vườn nhà Takeuchi không có nhà kho hay gì đặc biệt cả.

Có lẽ nên về lại nhà lần nữa và xem vườn nhà kế bên xem sao.

“Tôi sẽ thử về nhà, nếu có gì tôi sẽ liên lạc lại.”

Yukimi cảm thấy nóng ruột không thể ngồi yên nên sau khi nói vậy với Kyoko cô lập tức ra về.

Bên ngoài, mặt trời mùa hè đã lên cao, bắt đầu nung nóng những con đường rải nhựa.

Cô vừa dợm bước đi về phía ga thì thoáng thấy có bóng người biến mất ở ngã tư trước mắt. Vì người ấy quay lưng đi rất gấp đầy vẻ khả nghi nên đã lọt vào mắt cô.

Cô thử đi ra ngã tư. Có một người đàn ông mặc áo sơ-mi trắng đang ngồi tay không tại ghế chờ ở bến xe buýt ngay trước mặt. Yukimi đoán rằng đó là cảnh sát được giao canh chừng trước cửa nhà Ikemoto. Quả nhiên người đàn ông có vẻ là cảnh sát kia bắt đầu bám theo sau khi Yukimi đi qua. Thế nhưng vì cậu ta còn trẻ và có vẻ không được việc cho lắm nên cô quyết định mặc kệ cậu ta không thèm tung hỏa mù gì cả.

Yukimi về đến ga Tamano vào khoảng trước 10 giờ. Cô đi qua công viên, rẽ ở ngã tư đường rồi đi vào khu đô thị mới. Nhìn vào nhà Kajima, xe của bố chồng và Toshiro đều đang đỗ trong ga-ra.

Một tiếng gọi với theo khiến Yukimi quay lại. Đúng lúc mẹ chồng cô và Madoka đang đi bộ lên bậc thang đá ở con hẻm bên cạnh. Viên cảnh sát trẻ đang theo dõi Yukimi giật mình lùi lại.

Yukimi đứng lại chờ Madoka chạy đến rồi bế con bé lên.

“Nhà mình vẫn chưa đi ạ?”

Cô hỏi mẹ chồng đang cầm trên tay túi đồ mua từ cửa hàng tiện ích.

“Ừ. Thằng Toshiro thong dong lắm, nó bảo cứ từ từ rồi giữa chừng dừng lại ăn trưa luôn, bố con cũng đang bận việc nữa… Nên mẹ đi mua thêm thuốc xịt côn trùng với mấy thứ.”

Hôm qua vừa xong lễ bốn chín ngày nên chắc hôm nay mọi người không vội khởi hành ngay.

Vừa lấy khăn tay lau cổ đẫm mồ hôi của Madoka, Yukimi vừa cùng mẹ đi bộ về đến trước cửa nhà. Cô đưa tay định mở cổng và khẽ liếc mắt sang ga-ra ô tô nhà kế bên. Cô để Madoka đứng xuống rồi đi lại gần chiếc Mercedes. Cô cúi người xuống, quan sát phần giảm xung của xe.

Quả nhiên là không có vết bẩn hay sâu bọ gì bám vào như mấy xe vừa đi đường núi về. Xe vẫn còn bám bụi nên không có vẻ gì là đã được đi rửa hai ba ngày gần đây.

“Xe ô tô trong vườn.”

Madoka chỉ tay ra phía trước.

“Hả?”

Yukimi đứng lên, đi về phía Madoka đang chạy ra đứng trước cửa nhà Takeuchi.

“A…”

Ở bên hông nhà có để chiếc xe kéo một bánh thường thấy ở các công trường xây dựng.

“Đúng con nhỉ.”

Yukimi khẽ nói rồi nhanh chóng đưa con vào nhà để ngăn cô bé không hát lại bài “bọc màng bọc, khóa miệng túi lại”. Còn bản thân cô lại đi ra vườn.

Gã đã chất Ikemoto lên chiếc xe một bánh đó và đi ra vườn…

Rồi sau đó thì sao?

Cô nhìn khắp khu vườn, nhưng quả là chẳng có nơi nào có thể giấu được một con người cả.

Chôn xuống đất sao?

Trong đầu vừa hiện lên khả năng đó, Yukimi lập tức thấy có lý.

Nếu đúng vậy thì…

Trước đó gã đang xây dở bồn hoa nơi gã vừa di dời giá để các chậu lan qua. Đất ở đó chắc hẳn sẽ mềm. Gã đào tạm một cái hố, nhanh tay di chuyển Ikemoto ra đó, sau khi chôn xong gã chuyển giá để hoa lan sang để che đi… Có lý. Vốn giá để hoa tựa vào hàng rào nên cho dù mẹ chồng có ở chỗ sân hiên nhìn sang cũng sẽ bị vải lưới phủ trên giá che tầm mắt, không nhìn rõ được người nhà bên đang làm gì. Nếu từ ban công tầng hai thì có thể nhìn thấy nhưng chắc chắn Takeuchi cũng lưu ý điều đó. Nhưng cũng chính vì thế gã đã không nhận ra Madoka đang nhìn qua từ khe hở của hàng rào.

Ra là vậy.

Yukimi nín thở, trèo qua hàng rào.

Cửa sổ nhìn ra sân hiên nhà Takeuchi đang được kéo rèm ngăn sáng. Nhưng cho dù có bị Takeuchi bắt gặp cô cũng không có ý định lùi bước.

Yukimi lật màn vải lưới đang phủ trên giá để các chậu lan.

Nền đất có dấu vết bị đào bới.

Như thể có một thứ gì rất lớn đã bị lấy ra khỏi đó.

Bất chợt Yukimi nghe thấy tiếng của Takeuchi từ trước cửa nhà.

Cô vội vàng quay trở lại vườn nhà Kajima.

Rồi cô đi ra cửa. Hình như gã đang nói chuyện với mẹ chồng.

“… May mà trời đẹp chị nhỉ. Cả nhà hãy đi cẩn thận nhé!”

Trái với thái độ hòa nhã của Takeuchi, mẹ chồng cô chỉ đẩy đưa mấy câu qua loa.

“Xảy ra chuyện như vậy nên tôi ở nhà một mình cũng hơi buồn. Nên đang định ra ngoài đi đâu đó để thay đổi không khí đây.”

Có ai vẫn còn băng bó trên đầu mà định đi du lịch không chứ?

“Chú định đi đâu thế?”

Yukimi xen vào câu chuyện bất chấp có thể bị coi là lỗ mãng.

Takeuchi hơi giật mình nhìn Yukimi. Rồi gã lập tức nhìn đi chỗ khác. Rõ ràng trông gã có vẻ bối rối như gặp phải chuyện không ngờ.

“Thôi tôi xin phép…”

Takeuchi kết thúc câu chuyện còn đang dang dở với mẹ chồng.

Thật đáng nghi… Một trực giác dấy lên trong lòng Yukimi.

“Cho tôi xem cốp xe của chú đi… chú Takeuchi.”

Takeuchi lờ đi những lời Yukimi nói và bước lên xe.

Yukimi nhảy ra giữa đường để ngăn lại. Đồng thời cô bắt gặp ánh mắt của viên cảnh sát đang quan sát sự việc ở gần đó.

“Anh cảnh sát!”

Yukimi chạy đến bên viên cảnh sát, kéo tay cậu ta không cần xin phép. Rồi cô chạy lên phía trước, dang tay ra đứng chắn trước đầu xe Mercedes đang định rời khỏi ga-ra.

“Cô Yukimi!”

Takeuchi quát lên một tiếng như muốn tuôn hết sự tức giận rồi xuống xe.

“Anh cảnh sát, anh hãy kiểm tra cốp chiếc xe này đi.”

“Hả?” Viên cảnh sát lúng túng như vừa bị đấm một cú.

“Có thể có người ở trong đó.”

“Người ư?”

“Là anh Ikemoto. Có thể anh Ikemoto đang mất tích đang nằm trong đó.”

“Thật hồ đồ!”

Takeuchi liên tục lắc đầu, tay co lại thành nắm đấm và đấm vào đùi mình. Lần đầu tiên Yukimi thấy gã có phản ứng thái quá như vậy.

“Tại sao chỉ mở cốp xe ra thôi mà chú không dám vậy?” Yukimi chất vấn gã.

“Tôi là nạn nhân đấy! Tại sao tôi lại phải nghe những lời này. Chị ơi, chị hãy gọi cậu Toshiro ra giúp tôi với.”

“Mẹ không cần phải gọi đâu ạ.” Yukimi ngăn mẹ chồng.

Thấy mẹ chồng ngần ngừ, Takeuchi tự mình đưa tay ra bấm chuông cửa nhà Kajima. Yukimi cũng không chịu thua, cô đưa tay ra định mở cửa xe Mercedes để bấm nút mở khóa cốp… nhưng cửa xe đã bị khóa.

“Tôi Takeuchi đây. Cậu Toshiro, cậu ra đây một chút đi.”

Yukimi ngao ngán. Toshiro là người duy nhất trong nhà này không mảy may nghi ngờ Takeuchi. Tình hình ngày càng trở nên phức tạp.

“Có chuyện gì thế?”

Toshiro vừa từ nhà bước ra mà có vẻ đã quan sát được bầu không khí căng thẳng bất thường, trán anh ta nhăn lại.

“Cậu Toshiro, hãy giúp tôi với.” Takeuchi nói như sắp khóc. “Cô Yukimi dẫn theo cảnh sát về đây và đòi mở cốp xe của tôi. Cô ấy bảo gã Ikemoto tấn công tôi có thể đang ở trong cốp. Tôi phải nghe theo những lời suy đoán vô lý như vậy sao?”

Những lúc như thế này Toshiro lại vô cùng bình thản. Sau khi nghe Takeuchi trình bày xong, anh ta nhìn quanh một lượt như thể đã nắm được hết sự tình. Sau cùng anh ta không quên lườm Yukimi một cái.

“Không, tất nhiên chú không cần phải làm thế.”

Anh ta trả lời Takeuchi bằng giọng to, rõ ràng, sau đó mắt nhìn sang viên cảnh sát trẻ.

“Xin lỗi, anh là người trực thuộc phòng cảnh sát nào thế?”

“À, việc này thì tôi không…”

“À không, tôi chỉ đang muốn biết thân phận của anh thôi.”

Vốn dĩ Toshiro không phải là người nói năng khó chịu như vậy, nhưng có lẽ vì anh ta đang nhắm trở thành luật sư nên càng ngày càng tỏ vẻ giống như vậy.

Viên cảnh sát không còn cách nào khác đành phải trình thẻ ngành ra. Toshiro nhìn thật kỹ rồi nói “cảm ơn” vẻ đầy mai mỉa.

“Tôi là thí sinh đang dự thi kỳ thi Tư pháp nên bình thường cũng trao đổi thông tin với rất nhiều vị luật sư đương nhiệm.”

Toshiro tự giới thiệu về bản thân một cách lẫm liệt dù nghe kỹ cũng chẳng có gì to tát.

“Anh Okuno.” Toshiro gọi viên cảnh sát. “Chắc anh cũng biết, vị này trước đây đã từng bị tổn thương nghiêm trọng về danh dự do sai lầm của bên điều tra. Nếu bây giờ anh dám lạm dụng công quyền một cách phi lý với người này thì vấn đề sẽ nghiêm trọng lắm đấy. Làm việc hống hách như vậy chắc chắn sẽ không được tha thứ đâu.”

“À không. Tôi chỉ tình cờ có mặt ở đây rồi bị cô này gọi ra thôi.”

Viên cảnh sát trẻ hoàn toàn chỉ muốn rút lui.

“Ra là thế, nếu đúng vậy thì rất xin lỗi anh. Cô này là vợ của tôi. Gần đây hành động và phát ngôn của cô ta có đôi chút bất thường. Hôm qua cô ấy cũng đã mượn xe của chú Takeuchi đây và tự tiện mở cốp. Đã thấy rõ bên trong không có gì vậy mà giờ lại tiếp tục nói vậy. Anh không cần bận tâm tới cô ta đâu. Xin lỗi vì đã làm phiền anh.”

Nghe xong, viên cảnh sát đáp lại một hai câu rồi nhìn Yukimi như một vật thể phiền phức.

“Nhưng bây giờ thì có. Chú ta đang chuẩn bị đi vứt cái xác mà chú ta đã chôn ở trong vườn.”

Yukimi quyết liệt kháng cự nhưng giờ đây phản ứng của viên cảnh sát đã trở nên lạnh nhạt. Hình như cậu ta không có cái gọi là trực giác của một cảnh sát. Hóa ra cảnh sát là thế này đây. Thật chẳng trông cậy gì được. Chắc cậu ta chỉ được giao canh chừng trước cửa nhà Ikemoto và không thể đối phó với những diễn biến ngoài dự tính như thế này.

Thế nhưng Yukimi vẫn quyết không lùi bước.

“Nếu anh không thể tự quyết thì hãy gọi điện xin ý kiến của cấp trên.”

“Cô im đi.”

Cuối cùng Yukimi lại bị Toshiro quát.

“Vậy tôi xin phép đi trước…” Takeuchi nói vẻ ái ngại.

“À, xin mời xin mời, chú đi cẩn thận nhé…” Toshiro đưa tay ra làm cử chỉ thúc giục.

“Khoan đã, dừng lại! Tại sao chú lại phải vội vàng như vậy? Khoan, khoan đã!”

Chiếc xe Mercedes sau khi Takeuchi ngồi lên thì lập tức được nổ máy và nhanh chóng ra khỏi ga-ra. Yukimi đang tính nên chạy ra ngăn lại hay đuổi theo thì đã bị Toshiro kéo lại.

Chiếc Mercedes phóng vứt đi trước mắt Yukimi.

Ôi…

Gã đi mất rồi…

Càng nghĩ cô càng tin Ikemoto đang ở trong cốp chiếc xe đó. Nhìn phản ứng của Takeuchi cô càng không có gì để nghi ngờ niềm tin đó.

Thế nhưng… mặc dù biết như vậy, mặc dù nó hiển hiện ngay trước mắt cô, mà cuối cùng cô vẫn để sổng mất.

Cho dù có cố gắng đến đâu nhưng đôi vợ chồng đơn độc không ai hỗ trợ vẫn có những việc không thể làm nổi. Yukimi chợt nhận ra mình đang có cái vẻ ngớ ngẩn ngô nghê giống với vợ chồng Ikemoto, càng cố vùng vẫy càng trở nên lạc lõng với những con người bình thản xung quanh… Cô chua xót nghĩ.

“Thôi sau đây là vấn đề trong nội bộ gia đình tôi…”

Toshiro nói rồi nhờ viên cảnh sát lui về giúp.

“Xin lỗi, chị nhà cho tôi hỏi một chút, chị đến nhà anh Ikemoto làm gì vậy?”

Có lẽ viên cảnh sát hơi xấu hổ khi không ra oai được trong vụ lùm xùm vừa rồi nên tranh thủ hỏi lúc mọi việc còn đang rối bời.

“Tôi đến thăm chị ấy.” Yukimi trả lời như gắt lên và quay lưng đi thẳng bỏ lại viên cảnh sát phía sau.

Mẹ chồng nhìn theo Yukimi với vẻ mặt áy náy không biết nói gì để an ủi.

“Cô đến đây làm gì? Nói trước là tôi không dẫn cô theo đâu nhé!”

Toshiro nói với theo Yukimi đang đi vào nhà với giọng gay gắt. Yukimi không thèm đáp.

Mẹ chồng gọi cô vào phòng riêng.

“Yukimi, con ở lại một mình nguy hiểm lắm, con đi cùng đi! Đến đó rồi ta cùng nghĩ tiếp theo nên làm gì.”

Đúng như mẹ chồng nói, mối quan hệ giữa cô và Takeuchi đã ở mức không thể hàn gắn được. Lần tới khi cô và gã chạm mặt, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó. Không thể tránh khỏi việc xung đột như và hơn hôm nay. Rõ ràng việc cô ở lại đây một mình rất nguy hiểm.

Thế nhưng đi cùng cả nhà thì cũng khó mà tìm ra được cái gì đó để đả thông tình hình. Chính vì cả nhà đã không đoàn kết nên mới bị Takeuchi xen vào như hiện tại.

“Con phải tìm ra chứng cứ gì đó… Toshiro rất cứng đầu, anh ấy sẽ lại bảo phải nghe lời Takeuchi phân trần”

“Ta có thể bảo bố con thuyết phục nó.”

Quả thật, bố chồng chính là người đã phán Takeuchi vô tội, nếu chính miệng ông nói ra rằng Takeuchi rất nguy hiểm thì chắc chắn hiệu quả sẽ cao hơn rất nhiều so với Yukimi nói. Nhưng bản thân cô cũng không rõ ông đang nghi ngờ gã tới mức nào.

“Bố đi đâu rồi ạ?”

“Mẹ không biết.” Mẹ chồng nói nhỏ. “Hôm qua mẹ đã nói với bố những điều như đã kể với con.”

Chuyện bà nghe thấy có tiếng người và âm thanh vọng lại từ nhà bên chiều hôm thứ Sáu, chuyện vết bầm tím trên mặt Takeuchi.

“Với lại…” Mẹ chồng nói tiếp, có vẻ như khó khăn lắm bà mới quyết định mở lời. “Hôm trước có vụ ông luật sư bị giết đúng không? Chiều hôm ấy mẹ gặp gã ta ở ngoài vườn, nhưng sau đó chính gã ta đã nhờ mẹ khai khống thời gian gặp nhau, cụ thể là sớm lên một tiếng so với thực tế… Nếu mẹ khai như vậy thì gã ta sẽ có chứng cứ ngoại phạm… Và lúc cảnh sát đến mẹ đã lỡ nói giống như gã nhờ.”

“Có cả chuyện ấy sao ạ?”

“Lúc nãy ở ngoài kia mẹ đã nghĩ hay là nói luôn với anh cảnh sát đó…”

“Không được đâu. Kể cả như vậy gã ta cũng có cách chối tội thôi, nói chung vì mẹ đã lỡ thân thiết với gã quá rồi nên không thể làm gì manh động được.”

“Ừ… bố con cũng bảo là trước mắt đừng nói với ai việc ấy.”

Thì ra mẹ đã nói với bố… Quả là mẹ tin tưởng bố nhất, Yukimi nghĩ. Đối với việc lặt vặt ngày thường có vẻ như ông chẳng giúp được gì nhưng những lúc quan trọng nhất ông vẫn là trụ cột chính tỉnh táo nhất trong nhà. Một khi đã bỏ lỡ cơ hội đồn đuổi Takeuchi, điều quan trọng nhất lúc này là cả gia đình phải đoàn kết lại. Người có thể ra khẩu lệnh đó không ai khác ngoài ông cả.

Ấy thế mà giờ này ông đang đi đâu?

Nếu nghe mẹ chồng kể lại như vậy có lẽ bố chồng cũng đã cảm nhận được mối nguy hiểm cực kỳ lớn. Thế nhưng, chắc sẽ không có chuyện ông đi trình báo cảnh sát. Vì ông đang bị mắc trong chính phán quyết mà mình đưa ra nên chừng nào chưa gỡ bỏ được nó, ông sẽ chẳng làm được gì cho dù gia đình này có bị đe dọa đến đâu.

Nhưng liệu ông có định gỡ bỏ nó ra hay không?

Đúng rồi, có lẽ ông đã đi đến nơi ấy.

Yukimi mở túi lấy điện thoại di động ra. Vì bố chồng không dùng điện thoại di động nên cô gọi vào số của Kyoko.

“A, cô Yukimi. Bố chồng cô, ông thẩm phán.”

“Bố tôi có đến đấy không ạ?”

“Có, ông ấy đang ở nhà bên.”

Quả đúng như cô suy đoán.

“Chị chuyển máy cho ông giúp tôi với.”

Có tiếng bước chân vội vã cùng tiếng thở, sau đó là tiếng nói điềm đạm như mọi khi của bố chồng.

“Yukimi đấy à, phiền con nói với Toshiro cứ đi trước, bố có lẽ chưa thể đi được ngay đâu.”

“Vâng… con sẽ bảo anh ấy thế ạ.”

Hai bên chỉ trao đổi vài câu ngắn gọn, Yukimi cất điện thoại.

“Bố đang bận nên bảo mẹ và cả nhà cứ đi trước đi ạ.”

“Thế cũng không sao, nhưng mà…”

“Con sẽ đi đến chỗ bố nên mẹ đừng lo cho con. Nhờ mẹ trông Madoka giúp con nhé.”

Yukimi vội vã nhắn lại với mẹ rồi rời khỏi nhà. Cô muốn thử đặt lòng tin vào bố chồng.

Phải để ông tự nhổ đi giống cỏ mà chính ông đã gieo hạt.