← Quay lại trang sách

Biệt thự

“Vậy… Có gì ông cứ gọi tôi nhé.”

Sau khi nhận lại điện thoại từ Isao, Ikemoto Kyoko ngập ngừng nói rồi quay trở lại nhà bên cạnh.

Isao cúi đầu cảm ơn rồi tiễn chị ta đi khuất, sau đó lại một lần nữa đắm mình vào sự u tịch của căn nhà.

Mặc dù đã xét xử biết bao vụ án thảm khốc trong những năm qua, nhưng đây là lần đầu tiên ông bước chân vào hiện trường của một vụ án mình phụ trách. Ông đã hơi lo không biết Ikemoto Kyoko có vui vẻ đồng ý cho ông vào nhà không, nhưng thật không ngờ chị ta còn đối đãi tử tế đến mức Isao phải lấy làm ngần ngại. Bắt một người đang chẳng còn chút sức lực nào chạy theo mình thì thật không phải, nên Isao đã xin phép ở lại một mình trong nhà Matoba.

Ông đã đi xem hết một lượt các phòng, ngôi nhà yến tĩnh đến độ từng bước từng bước chân đều dội lên tiếng động. Có ba linh hồn đang nghỉ lại tại căn nhà này… Nếu đúng như vậy thì linh hồn thật là một thứ gì đó quá sức tĩnh lặng. Có hỏi gì họ cũng không đáp lại. Họ chỉ lặng yên chờ đợi Isao tự tìm ra câu trả lời.

Đầu tiên ông thử tìm xem có máy móc gì không. Tuy trong đầu ông hoàn toàn không định hình được nó là máy gì và nó có liên hệ như thế nào với vết thương trên lưng Takeuchi. Ông chỉ nghĩ bâng quơ rằng nó là một loại máy nào đấy có thể gây ra chuyển động trong nháy mắt, nếu dùng sai cách sẽ có nguy cơ gây thương tật… Và có thể Takeuchi đã tự hướng nó về phía lưng mình. Gậy bóng chày chỉ mang tính hỗ trợ trong việc tạo nên vết bầm tím, phải có một thứ máy móc nào đó đóng vai chính trong sự vụ lần này…

Nhưng mặc dù đã thò đầu vào cả tận từng góc tủ, ông vẫn không tìm ra thứ gì tương tự như vậy. Đập vào mắt ông chỉ có quạt điện, máy hút bụi, máy sấy, máy cạo râu, máy xay sinh tố… Những thứ ấy có dùng thế nào cũng không thể tạo ra vết thương như trong tấm ảnh bằng chứng ông đã xem.

Nếu thế thì không lẽ chỉ với gậy đánh bóng chày gã đã tạo ra được vết thương ấy? Bằng cách nào chứ?

Vừa chậm rãi đi bộ trong phòng khách hình chữ L, Isao vừa đăm chiêu suy nghĩ. Đây không phải là không gian để có thể thoải mái vẫy vùng vì còn có bàn và bàn ghế tiếp khách. Nhưng đây là hiện trường vụ án và cũng là không gian dài hẹp nhất trong nhà… Có thể làm gì ở đây được nhỉ?

Isao mở cửa phòng kiểu Nhật, bước chân vào đó. Phòng này rộng khoảng 10 mét vuông. Dù có thoáng hơn các phòng khác nhưng giữa phòng có bàn sưởi và ở góc phòng còn có tủ lớn. Ở đây có vẻ cũng không thể làm gì.

Hai vách của căn phòng này tiếp xúc và ngăn với phòng khách hình chữ L bởi cửa kéo có thể mở ra đóng vào được. Khi cảnh sát ập đến, cả hai cửa kéo đều đóng. Cũng có thể đó là một thủ thuật để ngăn sự chú ý của cảnh sát đối với phòng kiểu Nhật trong vụ án lần này. Khi đứng ở hiện trường ông có cảm nhận như vậy. Nhưng cảnh sát lại không tìm ra bất cứ dấu tích gì của hiện trường một vụ án mạng như vết máu hay gì đó tại đây cả.

Không loại trừ khả năng thảm án đã xảy ra ở phòng khách, nhưng việc ngụy tạo hiện trường giả thì lại được tiến hành ở phòng kiểu Nhật. Thế nhưng tại sao lại là phòng kiểu Nhật? Gã đã làm gì ở đây? Nghĩ đến đó Isao lại bế tắc như đi vào ngõ cụt.

Bất chợt có tiếng chuông cửa. Yukimi nhẹ nhàng bước vào.

“Ơ, sao con không đi cùng cả nhà?”

“Giờ không phải lúc đi chơi ạ.”

Yukimi cười như mếu, ngồi xuống sofa ở phòng khách, vẻ kiệt sức.

“Con để sổng mất Takeuchi rồi. Trông gã hoảng hốt lắm nên con đoán gã giấu anh Ikemoto ở trong cốp xe. Con vừa nói chuyện với chị Kyoko xong, con thấy đau lòng quá…”

Càng nói mặt của Yukimi càng đanh lại, cuối cùng cô thở dài như đang chìm sâu vào dòng suy tưởng.

“Vậy à…” Bố chồng đáp gọn lỏn.

Quả đúng như lời Nomiyama nói. Tàn lửa sau khi thiêu trụi nhà Matoba đã bay vào cả nhà Ikemoto, nhà Seki và Kajima, sự hung bạo của nó như không có điểm dừng. Ông đã có cơ hội để dập lửa. Nhưng không ai khác chính ông là người đã bỏ lỡ mất cơ hội ấy. Cuối cùng việc ông đang làm chỉ là vùng vẫy trong đau khổ hòng tháo cái xiềng xích mà vốn không chắc có tồn tại hay không.

“Bố thế nào rồi ạ?” Yukimi hỏi. Có vẻ như con bé biết ông đang làm gì ở đây.

“Nghe đâu lúc bé gã ta cũng thường tự gây thương tích lên lưng mình.”

“Sao cơ ạ?”

“Gã thích tự gây thương tích, tự mình gây tổn thương cho cơ thể mình. Rồi gã cũng hay dùng gậy đánh bóng chày…”

“Thế có nghĩa là gã đã dùng cách hay làm từ nhỏ tại đây…”

“Có khả năng như vậy.”

“Thế thì cách đó có khi dễ hơn chúng ta tưởng.”

“Ừm… Có lẽ đó là một cách mà nếu hiểu ra ta sẽ thấy đơn giản không ngờ.”

“Nếu chỉ là gây thương tích ở lưng thì hay là gã đã đặt cây gậy sắt xuống sàn rồi cố ý dập lưng xuống…”

Hẳn đó chỉ là một suy luận thoáng qua, bởi giọng của Yukimi không mấy tự tin.

“Cách ấy liệu có ổn không? Bởi như phần hông, nếu sai một ly thôi thì sẽ không đơn giản chỉ là vết đập thôi đâu.”

“Vâng, đúng là thế ạ…”

“Hơn nữa, cách đó có vẻ cũng không hợp lắm với một người thích tự làm tổn thương mình. Cách của gã có lẽ phải dễ làm đến mức thành thói quen được ấy…”

“Vậy ạ. Thế thì khó thật ạ.”

Isao mặc dù có thể phản biện lại ý kiến của người khác, nhưng bản thân ông thì không nghĩ ra điều gì.

Hai bố con im lặng, chỉ có thời gian trôi đi trong trống vắng.

Sau khi ăn bữa trưa nhẹ tại trạm dừng chân Dangozaka trên đường cao tốc Chuo, Madoka nằng nặc đòi nên Hiroe và Toshiro đành phải dạo một vòng qua mấy hàng lưu niệm rồi mới quay lại xe lúc 12 giờ rưỡi.

“Thế này chắc sẽ đến sớm hơn dự định. Có khi đi đường thường cũng được đấy ạ.” Toshiro vừa mở bản đồ đường vừa nói.

“Đến sớm thì không được hả con?” Hiroe vừa đặt Madoka lên ghế trẻ em vừa cất tiếng hỏi.

“Không, không phải là không được nhưng mà bạn con cũng phải chuẩn bị nữa…”

Nghe nói bạn Toshiro, cũng là chủ của ngôi biệt thự sẽ chờ ở đó và chiêu đãi họ bữa tối.

“Để con thử gọi hỏi xem vậy.”

Toshiro lấy điện thoại ra gọi, đoạn nói với bạn rằng sẽ đến sớm hơn dự kiến. Có vẻ đầu dây bên kia không có vấn đề gì.

“Được rồi, OK rồi, ta đi thôi.”

Toshiro khởi động xe, đi vào đường cao tốc, miệng khẽ huýt sáo. Xe ô tô lướt nhanh như bay trên con đường thông thoáng. Madoka đã ngủ lăn lóc.

Càng đi xa nhà, Hiroe mới càng chắc chắn bản thân đang tạm xa rời cuộc sống thường nhật. Dạo gần đây những chuyện khiến đầu óc căng thẳng cứ ào ào kéo đến, chính vì thế mà Hiroe cảm thấy có gì đó yên tâm hơn khi được tạm rời xa cuộc sống thực tế đó.

Thế nhưng cứ nghĩ đến việc Yukimi và Isao còn lưu lại đó, bà không sao thấy vui vẻ hoàn toàn được. Đặc biệt là Yukimi, con bé đã phải rời khỏi nhà trong tâm thế gần như bị đuổi nhưng vẫn làm hết sức vì lo lắng cho gia đình này. Ban đầu bà đã rất choáng bởi Yukimi nói ra toàn những chuyện khó có thể tin nổi, nhưng hình như sự thật rất giống với những gì con bé nói.

Ít ra thì bà muốn, và bà phải luôn giữ cho ngôi nhà này là nơi để Yukimi có thể quay về, cho dù con bé có gây ra những chuyện bất ngờ đến đâu.

“Con này, chuyện Yukimi ấy mà…”

Sau khi rời khỏi nhà, bà đã thử mấy lần đề cập đến chuyện này với Toshiro nhưng hoàn toàn không ăn thua.

“Ôi, thôi mẹ đừng nói chuyện ấy nữa. Con xin, con xin.” Toshiro đáp với vẻ khó chịu ra mặt. “Con biết là mẹ cảm thấy thương cho Yukimi, nhưng bây giờ mẹ có nhắc đến cô ta con cũng không thể bình tĩnh nghe được.” Bà chưa kịp nói gì đã bị con trai ngăn lại.

Xem ra Toshiro đang tự đắc là mình đã có sự sành sỏi về xã hội hơn mẹ, Hiroe có định nói gì cũng không chịu lắng nghe. Nhất là từ sau khi Madoka ra đời, Toshiro càng muốn độc lập, quyết tâm ôn thi kỳ thi Tư pháp thì cái sự tự đắc ấy lại càng mạnh mẽ hơn nữa.

Ngược lại, có vẻ sự kính nể của con trai đối với bố ngày một lớn. Có lẽ vì nó đã hiểu sự vất vả nhọc nhằn khi muốn theo nghiệp pháp đình.

Thế nhưng trong trường hợp này bà muốn Isao quyết liệt chứng tỏ lập trường hơn nữa. Nếu hai bố con hợp sức với nhau thì gia đình sẽ đồng lòng thành một khối và có thể tìm ra cách để đối phó với Takeuchi…

Vì những bất an vẩn vơ gần đây khiến Hiroe luôn trong tình trạng mất ngủ, bà đã thiếp đi từ lúc nào không hay với tiếng xe chạy rì rì đơn điệu bên tai. Bà mơ màng nghe thấy những tiếng trao đổi ở trạm thu phí, rồi khi giật mình mở mắt ra đã thấy mặt hồ trải rộng phía bên phải.

“Ồ…”

Cảnh sắc đẹp khiến tim bà xao động. Bà tìm núi Phú Sĩ nhưng chưa tìm được ngay. Quay người lại, bóng dáng bà đang tìm kiếm đã hiện lên sau lớp kính.

“Ô, Madoka, núi Phú Sĩ kìa.”

Madoka đã thức dậy nên bà chỉ cho con bé. Nhưng con bé bị cố định trong ghế trẻ em nên bà có bảo cô cháu gái quay lại thì nó cũng chịu.

“Ở đâu ở đâu ạ?”

Toshiro đánh xe vào bãi đỗ xe dành cho khách du lịch, đoạn bế Madoka xuống.

“Con nhìn kìa, to chưa kìa.”

Madoka chớp chớp mắt. Không hiểu là con bé ngạc nhiên hay chỉ đơn giản là ngái ngủ.

Phía sau hồ là rừng, sau đó nữa là phần chân núi nằm thành hình vòng đai thắt lưng, và bên trên đó là núi Phú Sĩ bằng phẳng màu xanh. Một màu xanh còn đậm hơn cả màu xanh da trời, toát ra vẻ huyền ảo.

Hiroe lặng đi một lúc bởi cảnh sắc trước mặt.

“A, vịt, vịt.” Madoka chỉ tay ra phía hồ.

“Không phải vịt, thiên nga đấy.” Toshiro cười.

Du thuyền ngắm cảnh có hình thiên nga đang lững lờ trôi trên mặt nước.

Thật yên bình quá, Hiroe nghĩ. Chỉ ngắm nhìn những cảnh này thôi, hiện thực lại có vẻ xa rời thêm một chút. Ba người chụp một tấm ảnh kỷ niệm rồi quay trở lại xe. Họ đi qua con đường ven hồ với những tia nắng xuyên qua kẽ lá rồi rọi xuống kính trước, đi vào con phố tấp nập những khách sạn và lữ quán truyền thống. Sau đó lại vòng sang hướng khác đi xa khỏi hồ, đi sâu vào đường núi. Màu xanh dần trở nên sậm hơn. Thi thoảng những tòa nhà kiểu biệt thự thấp thoáng hiện ra giữa đám cây.

“Ừm… Chắc là đường này rồi.”

Toshiro một tay cầm giấy ghi chú, một tay lái xe chạy chậm lại, đoạn đánh vô-lăng vào đường rừng còn chưa trải nhựa.

Xe băng qua đường hầm màu xanh rậm rạp, chạy qua chiếc cầu nhỏ mỏng manh bắc ngang con suối. Hết vòng trái rồi rẽ phải, tiếng sỏi đá bắn ra lạo xạo dưới mỗi vết xe qua. Cũng có vài căn biệt thự nằm trên con đường này nhưng hầu như bị phủ kín bởi cỏ cây, nhiều ngôi nhà dường như không có bóng người lui tới. Biệt thự kiểu này thì hơi sợ, Hiroe thầm nghĩ.

Nhưng khi xe đi vào sâu hơn nữa thì hàng cây rậm rạp chợt đứt quãng, mở ra một bầu trời cao nguyên thoáng rộng.

“À, đây rồi.”

Toshiro lên tiếng và chỉ tay về phía trước, ở đó có một ngôi nhà gỗ lớn. Phía sau là một con suối nhỏ chảy dài đến đường rừng. Góc sâu bên trong nữa chỉ còn là rừng rậm. Đó là một ngôi biệt thự hoành tráng với khoảng sân trước rộng rãi đã được san phẳng.

Đi uốn lượn lên khỏi ngọn đồi thoai thoải, Toshiro dừng xe trước cửa căn nhà gỗ, đoạn bấm hai hồi còi thật lớn.

Căn nhà gỗ thuộc kiểu nhà mái bằng nhưng nó lớn không thua kém gì nhà tầng thông thường. Từ phía sau, một làn khói không biết là từ bếp hay từ nhà tắm bốc lên. Lớp màu gỗ bên ngoài nhà đôi chỗ đã đen lỗ chỗ không giấu nổi dấu vết thời gian, nhưng những cây hoa trà được trồng xung quanh thì lại có vẻ được chăm bẵm đều đặn, trông rất gọn gàng sáng sủa.

Bên cạnh căn nhà gỗ là một cái ga-ra lớn có thể đỗ thoải mái hai xe.

Một chiếc xe Mercedes màu trắng đang đỗ ở đó.

Toshiro lại bấm còi thêm một lần nữa.

Một người đàn ông từ trong nhà gỗ bước ra.

Toshiro khẽ quay lại nhìn Hiroe đang sững người như trời trồng, hai tay vỗ vào nhau đầy vẻ khoái trá.

“Hahaha, mẹ bị sốc không nói nổi rồi.”

Takeuchi tiến lại gần, Toshiro hạ cửa kính xe xuống.

“Chắc chị không ngờ rằng lại là biệt thự của tôi đúng không?”

Anh ta nở nụ cười như đứa trẻ đang khoái chí vì trêu chọc được ai đó, hai tay dang rộng chào đón Hiroe.