← Quay lại trang sách

Tiểu xảo

Quá trưa, trong phòng khách nhà Matoba, cái nóng oi ả khiến người ta chỉ ngồi yên cũng đủ túa mồ hôi. Yukimi mở hai, ba cửa sổ ra cho thoáng gió. Tạp âm từ ngoài đường và tiếng chim hót cũng tràn vào nhà, sự u tịch thấm đẫm không gian bắt đầu tan bớt.

Bố chồng cô vẫn đang ở trong trạng thái im lặng suy nghĩ. Ông đi xung quanh nhà, hết ngồi khoanh chân trên thảm, lại ngồi xuống sofa… Cử chỉ hành động thì không yên nhưng từ trong miệng chỉ thốt ra những tiếng rì rầm khe khẽ.

“Xin lỗi…” Tiếng Kyoko vọng từ cửa vào, “Tôi đã làm ít cơm nắm… Trời nóng quá, hay hai người sang nhà tôi nghỉ một chút đi.”

Yukimi vội vàng bước ra.

“Chị Kyoko, chị không cần mất công vậy đâu ạ.”

“Không, không sao, không sao mà.”

Kyoko nom thì có vẻ kiên cường nhưng đâu đó vẫn thấp thoáng nét đau buồn.

“Có em gái tôi sang giúp nên không sao đâu. Thế hai người nghỉ ngơi một chút nhé?”

“Thế ạ, vậy thì…”

Yukimi quay trở lại phòng khách và mời bố. Ông chỉ đáp lại những tiếng rì rầm rời rạc nhưng sau vài lần cô gọi ông cũng chịu chậm rãi đứng lên.

Cả hai đi sang nhà Ikemoto dưới cái nắng chói chang của mùa hè. Em gái của Kyoko ra đón hai người vừa bước vào nhà.

“Cảm ơn cô vì đã luôn giúp đỡ chị tôi.”

“Không không, chính chúng tôi mới được chị nhà giúp đỡ.”

Người phụ nữ này tầm ba mươi lăm tuổi, ánh mắt điềm tĩnh. Cô ấy cao hơn Kyoko, trông cũng có vẻ mạnh mẽ hơn.

“Cháu chào cô ạ.”

Giọng nói vọng ra từ phòng khách là của Kazuto. Thằng bé đang bày những món đồ chơi mang từ nhà đến ra sàn và say sưa chơi.

“Chào cháu, Kazuto lúc nào cũng ngoan quá.”

Yukimi mỉm cười đáp lại… Nhưng trong lòng lại thoáng bị thu hút bởi một điều gì đó khác. Khung cảnh này cô đã từng chứng kiến khi cậu bé chơi cùng Madoka, vậy mà lần này nó lại mang đến cảm giác khó gọi tên như thể đang nhai mà cắn phải sạn.

“Madoka đâu ạ?” Kazuto hỏi.

“Xin lỗi cháu nhé. Hôm nay Madoka không đến. Lần tới cô sẽ dẫn Madoka tới chơi nhé.”

Kazuto im lặng nghịch nghịch chiếc trống lắc, cậu bé có vẻ hơi thất vọng.

“Cảm ơn cô vì đã cho cháu nhà chơi với Kazuto.” Em gái Kyoko mỉm cười ngại ngần.

“Không đâu không đâu, tôi mới phải là người nói lời cảm ơn ạ. Cháu nhà chị ngoan quá, tôi thật sự ngưỡng mộ chị lắm.”

Yukimi nhìn Kazuto, khẽ đáp lại, rồi cô bất giác nhận ra trên khuôn mặt của em gái Kyoko thoáng có nét đăm chiêu.

“Xin lỗi cô, chị gái tôi có chút khác người, nhưng bản chất chị là người rất tử tế. Vì thế xin làm ơn hãy giúp chị tôi.”

“Dì này, dì đừng thế chứ.” Kyoko vội vàng nạt em gái. “Mọi người sắp dùng bữa mà dì lại nói chuyện gì thế,” đoạn quay sang Yukimi nở một nụ cười lấp liếm. “Nào nào, cô Yukimi, xin mời ngồi.”

Yukimi ngồi xuống bàn ăn.

“Tôi gần đây cũng bị mọi người trong nhà xem như đứa kỳ cục mà… Nói đúng ra chính tôi mới là người được chị Kyoko giúp đỡ đấy ạ.”

Yukimi mỉm cười thân thiện đáp lời em gái Kyoko.

Hiện thực trước mắt thật nặng nề, nhưng nếu có cô em gái này ở bên có lẽ Kyoko rồi sẽ ổn thôi, Yukimi thầm nghĩ.

Bố chồng cũng theo lời mời của hai chị em ngồi xuống phía đối diện Yukimi. Trên chiếc đĩa lớn đặt giữa bàn chất đầy cơm nắm quấn rong biển.

“Đây là nhân mơ muối, đây là nhân tảo biển, đây là nhân cá hồi. Hai người hãy ăn nhiều vào nhé.”

Bố chồng mãi không đụng tay nên Yukimi nghĩ mình nên chủ động trước, cô với lấy nắm cơm nắm nhân tảo biển.

“Mời cả nhà ạ.”

Đúng lúc ấy có một bàn tay gõ nhẹ lên vai cô, Yukimi quay lại đã thấy Kazuto đứng ở đó.

“Có chuyện gì thế cháu?” Cô khẽ nghiêng đầu nhìn cậu bé.

“Cháu muốn tặng Madoka chiếc trống này ạ.” Vừa nói cậu bé vừa chìa chiếc trống lắc ra.

“Ôi, không sao đâu. Đấy là món đồ chơi yêu thích của Kazuto mà.”

Cậu bé vẫn còn nhớ Madoka thích món đồ chơi này. Yukimi thấy vui trong lòng nhưng quyết định từ chối, chỉ ghi nhận tấm thịnh tình đó.

“Cảm ơn cháu nhé. Lần tới cháu lại cho Madoka mượn nhé.” Cô nói rồi xoa đầu cậu bé. “Nào, Kazuto, cháu cũng ăn cơm nắm đi.”

Vừa chuyện trò với cậu bé, dòng suy tưởng trong đầu Yukimi lại như mắc phải một cái gì đó khác.

“Madoka chắc không thích mấy thứ đó đâu nhỉ.” Em gái của Kyoko cười nói với Yukimi. “Nhà tôi toàn những thứ như vậy. Cứ mỗi lần đi công tác chồng tôi lại ghé qua mấy cửa hàng lưu niệm mua về. Chẳng có mấy thứ đồ trẻ con bây giờ hay thích.”

“Không đâu ạ. Madoka rất thích những món đồ chơi như vậy. Hình như con bé thích những món quay mòng mòng hay tạo ra tiếng động.”

Vừa tiếp chuyện, Yukimi vừa nghĩ xem điều gì đang vướng mắc trong cô.

“Quay mòng mòng.”

Người bất giác thốt lên câu ấy là Isao. Ông nhìn đăm đăm vào chiếc trống lắc mà cậu bé Kazuto đang chơi.

Bố chồng cũng đang cảm nhận được điều gì đó. Nó là gì nhỉ?

Yukimi lục lọi trí nhớ. Rõ là có cái gì đó đang vướng mắc trong cô. Không phải cái này, cũng không phải cái kia…

Rồi cuối cùng cô cũng lôi được nó ra.

Cử chỉ bắt chước chiếc trống lắc mà Madoka đã từng làm cho cô xem. Hai tay buông thõng rồi xoay người cho hai tay vung vẩy khắp xung quanh.

Trong thế giới tưởng tượng của cô, cánh tay vung dài ra, chạm đến tận sau lưng.

Rồi cử chỉ ấy được ghép với ý tưởng vừa lóe lên trong cô.

Dùng dây thừng buộc vào phần tay cầm của thanh đánh bóng chày bằng kim loại… Không, là cà-vạt… buộc cà-vạt vào phần tay cầm…

Cầm lấy chiếc cà-vạt rồi vụt như vụt côn…

Không, nếu chỉ như vậy thì chưa chắc đã vụt trúng được.

“Bố ơi, bố có biết gã ta bị đánh ở bên nào sau lưng không ạ?”

“Phía bên tay trái. Bên giám định kết luận như vậy.”

Như vậy có nghĩa là gã đã vung tay phải để đánh như một cú vụt thuận tay từ trước ra sau hoặc vung tay trái để đánh ngược tay từ trước ngực đánh lên. Nếu đánh bằng tay phải thì gậy đánh bóng chày hơi quá dài để có thể đập trúng vào lưng. Vì phần tay cầm của gậy sẽ vung đến gần khuỷu tay trái nên chỉ có thể đập được một chút phần gốc gậy đánh bóng chày vào lưng mà thôi. Nếu dùng tay trái để đánh ngược tay từ trước ngực đánh lên thì phần tay cầm của gậy sẽ cách khá xa cơ thể nên gậy có thể đập trọn vào lưng. Thế nhưng vấn đề là nếu đập như vậy thì có đủ mạnh hay không?

“Gã thuận tay nào ạ?”

“Tay phải.”

Yukimi thử vung tay trái, đánh ngược tay từ trước ngực đánh lên. Kyoko và em gái chỉ biết há hốc miệng theo dõi.

Yếu thật. Cô đánh một cú rồi thầm nghĩ. Khoảng vung bé quá. Nếu không cẩn thận sẽ đập trúng tay đang vung của mình.

Vậy thì chỉ có cách đánh bằng tay thuận thôi. Cô có cảm giác chỉ có chút nữa là có câu trả lời nhưng vẫn còn thiếu cái gì đó.

Còn bài toán không gian nữa. Gọi là phòng khách nhưng chỉ rộng mức ấy thì vẫn nguy hiểm nếu vung gậy lung tung. Cộng thêm mấy chục centimet chiều dài của chiếc cà-vạt thì nếu quăng quật hết sức mà không làm đổ vỡ cái gì đó mới là khó hiểu.

Phải giải cả bài toán đó nữa.

Đột nhiên bố chồng đứng phắt dậy. Ông không nói gì chỉ lặng lẳng đi ra ngoài.

Yukimi đi theo.

Cả hai quay trở lại nhà Matoba.

“Nà… này cô, chìa… chìa khóa.” Kyoko cũng đuổi theo và đưa cho họ chìa khóa mở cửa.

Cả hai bước vào nhà. Chỉ có tiếng bước chân vang lên.

Tại cửa vào phòng khách bố chồng thoắt khựng lại. Rồi sau đó ông chậm rãi bước vào, đứng trước cửa phòng kiểu Nhật.

Hai cạnh của phòng kiểu Nhật tiếp xúc với phòng khách hình chữ L. Mỗi cạnh ấy lại được ngăn cách với phòng khách bởi từng cặp cửa kéo.

Bố chồng kéo cả hai cửa kéo ở phía bếp về gần phía bếp.

Tiếp đó ông kéo cả hai cửa kéo ở phía sàn lộ thiên về phía sàn lộ thiên.

Chỉ còn lại chiếc cột đứng ở góc.

Bố chồng quỳ xuống như kiệt sức rồi đưa tay vuốt nhẹ dọc theo chiếc cột.

“Cây tuyết tùng…” Ông lẩm bẩm.

Tuy không hiểu lời ông vừa nói có nghĩa gì nhưng bản thân Yukimi cũng đã giải được bài toán tự biên tự diễn của Takeuchi.

Nếu gạt hết cửa kéo về hai bên thì sẽ thành một không gian rộng bao gồm cả phòng khách và phòng kiểu Nhật, đủ để có thể vung gậy thoải mái. Chỉ còn chiếc cột này là phiền toái thôi. Thế nhưng Takeuchi đã lấy chiếc cột này làm trụ để vung gậy. Gã buộc thật chặt chiếc cà-vạt vào phần tay cầm của cây gậy đánh bóng chày kim loại, cầm lấy chiếc cà-vạt rồi vụt một cú thuận tay từ trước ra sau. Khi cà-vạt chạm vào cột nó sẽ lấy cái cột làm tâm để chuyển động quay tròn, gậy bóng chày đánh trúng vào lưng người vung gậy.

Chẳng có gì to tát cả. Đơn giản đến mức kinh ngạc. Chỉ có một chút tiểu xảo hơn so với các động tác thường ngày. Nó quái đản phù hợp với tính cách của một thiếu niên thích tự sát thương. Cũng chính vì nó là cách làm của một kẻ lão luyện trong ngón nghề tự sát thương nên không ai nhìn ra tiểu xảo ấy cả.

“Ôi…”

Bố chồng thốt lên trong vô thức… Yukimi có cảm giác như sức sống đã bị rút kiệt khỏi cơ thể ông. Hôm nay ông đến căn nhà này và vắt óc suy nghĩ chỉ nhằm một mục đích là chứng minh cho sự thất bại của mình.

Và bây giờ ông đã thừa nhận nó.

Quá trình cố gắng vươn lên để được nhận trọng trách của một thẩm phán có lẽ với người thường như Yukimi sẽ là không tưởng. Hẳn là ông đã nỗ lực không ngừng nghỉ để nâng cao tri thức. Thế nhưng tất cả những điều đó lại bị đánh lạc hướng bởi thủ thuật của một kẻ có cố tật kỳ quái để rồi dẫn đến việc ông đưa ra phán quyết sai lầm.

Cuối cùng ông cũng phải thừa nhận sự thật rằng quá nửa cuộc đời ông sẽ chỉ còn là hư vô, tất cả mọi thứ ông gây dựng lên đã tan như bong bóng xà phòng.

Bố chồng ngồi sụp xuống, từ từ quay đầu lại. Ông nhìn Yukimi, rồi nhìn sang Kyoko. Ông nhìn Kyoko với khuôn mặt thất thần mà từ trước đến nay Yukimi chưa từng thấy bao giờ.

“Tôi… tôi…”

Môi ông run run thốt ra những lời khó nhọc, rồi ông gục đầu xuống trong yên lặng.

“Tại sao ông hàng xóm lại ở đây ạ?”

Madoka ngước lên hỏi Hiroe. Nhưng Hiroe không trả lời, chỉ nắm tay cháu rồi đi theo Toshiro.

Họ vào sảnh và cởi giày. Cánh cửa kéo làm bằng gỗ dày được mở ra, bên trong là một không gian rộng với phòng khách, nhà bếp và gian ăn áng chừng phải hơn 35 mét. Trước căn bếp nhỏ là bàn ăn với tấm khăn trải bàn sang trọng. Ở phía góc trong đối xứng với vị trí của ga-ra ô tô là sofa bọc da. Sâu hơn chút nữa là lò sưởi. Sàn nhà lát gỗ và tường thì dán ván ép. Có mấy chiếc đèn bão được treo trên tường, không biết là để trang trí hay dùng thật.

Takeuchi rất hào hứng.

“Tôi với cậu Toshiro đã lên kế hoạch đấy, mục đích chính là mong chị được thư giãn đôi chút. Chúng tôi bàn bạc trong lúc chén tạc chén thù nên kế hoạch có lẫn đôi chút trêu đùa.”

Đúng là hai ba ngày trước Takeuchi có nói với bà rằng nếu bà muốn đi đâu gã ta sẽ dẫn bà đi, lúc ấy bà đã từ chối và bảo là đã có dự định đi du lịch. Hình như gã ta đã cố tình hỏi như vậy để thử phản ứng của bà. Sốc ở mức độ này thì là đùa quá trớn rồi. Bà cảm thấy như mình bị giăng bẫy, không thể thốt lên lời nào.

“Bố tôi có chút việc đột xuất.” Toshiro nói rồi ngồi phịch xuống sofa, chân duỗi dài ra. “Không biết là ông có đến hay không.”

“Thế à.” Takeuchi đáp rồi hỏi tiếp. “Thế cô Yukimi thì sao?”

“Tôi không dẫn cái thể loại ấy đến đâu.”

Hiroe không nhìn rõ nét mặt Takeuchi khi gã hỏi câu ấy. Gã đi về phía lò sưởi sau lưng Toshiro. Nhìn kỹ mới thấy lò đang đốt củi và cháy rực. Làn khói bà nhìn thấy bên ngoài có lẽ là từ đây.

“Ủa, chú đốt lò đấy à?”

Toshiro cũng nhìn theo hướng Takeuchi bước đi và nhận ra điều ấy.

“Tôi vừa bật điều hòa rồi.” Takeuchi nói. “Nghĩ biết đâu sẽ khiến mọi người vui nên tôi tính làm món bánh cây Baumkuchen.”

“Ồ, rồi chú sẽ nướng luôn bánh ở đó sao?”

“Đúng vậy.”

Takeuchi cầm lấy que cời lửa bằng đồng thau rồi cời củi trong lò. Gã vun một thứ gì đó đang cháy dở vào tâm lửa.

Trong một thoáng, Hiroe thấy hình như đó là một miếng vải.

Quần áo ư?

Trực giác mách bảo bà như vậy.

“Madoka, ông sẽ làm bánh Baumkuchen đấy. Ngon lắm đó.”

Toshiro khoan thai như thể chẳng thấy gì.

“Nhưng giờ tôi mới chuẩn bị thôi. Mọi người chờ chút nhé.”

Takeuchi trông cũng rất bình thản. Gã điềm nhiên cho thêm củi vào lò.

“Xin lỗi vì chúng tôi đến sớm quá. Để chúng tôi phụ chú một tay nhé.”

“Không không, hai người cứ nghỉ ngơi đi, à nhâm nhi thêm chút rượu vang cũng được đấy. Tối nay chúng ta sẽ nướng thịt ở ngoài hiên, lúc ấy thì xin nhờ cả vào cậu Toshiro.”

“Tiệc nướng à, nghe được đấy.” Toshiro chỉ tay về phía Takeuchi đầy hào hứng. “Quả nhiên đến những nơi như thế này thì tiệc nướng là phù hợp nhất nhỉ.”

“Chị cứ để đồ ở đó rồi ngồi xuống đi ạ. Madoka, để ông lấy nước ngọt cho cháu nhé.”

Takeuchi nhanh nhẹn đi quanh căn phòng, chuẩn bị rượu vang cho Toshiro và Hiroe, rồi rót nước cam cho Madoka. Nhìn điệu bộ của gã khi rót rượu vào ly thì thấy có thể gã thật lòng thích thú khi được đóng vai chủ nhà tiếp đãi khách như vậy.

Rượu vang có vẻ đắt tiền, nhung Hiroe chỉ thấy một vị chát chúa trong cổ họng.

“Mẹ sao thế, say xe ạ?”

Toshiro nhìn mặt Hiroe, tự nhiên nói ra những lời thừa thãi.

“Hả…” Hiroe chống chế qua quýt, vô thức ánh mắt bà cứ hướng về phía lò sưởi. Nhận thấy Takeuchi đang liếc nhìn mình đăm đăm, bà kịp định thần lại rồi nhìn sang chỗ khác.

“Uống rượu ban ngày mẹ thấy không quen lắm.” Nói đoạn bà nở nụ cười miễn cưỡng.

“Thế thì để tôi đi pha cà phê.” Takeuchi lại nhanh nhẹn đứng lên.

Sau khi mang đồ uống ra, gã bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu làm món bánh cây Baumkuchen tại bàn bếp. Gã đập khoảng ba chục trứng gà vào bát.

“Lòng trắng phải để riêng sau đó đánh bông lên, đấy là bí quyết đấy ạ.” Takeuchi nhiệt tình giải thích.

Gã trộn bơ đã được làm tan bằng lò sưởi với trứng, rồi thêm đường.

“Nếu thiếu thì ta sẽ làm thêm, trước mắt cứ thế này đã.”

Takeuchi trộn thêm bột mì vào phần đã chia nhỏ ra ở bát rồi bước về phía lò sưởi.

Phía trên thành lò sưởi có để một ống tre dài khoảng 1 mét rưỡi. Gã rút thanh tre đó ra, nướng sơ trên lò lửa.

“Ồ, chú sẽ cuốn vào đó sao? Thú vị thật đấy.” Toshiro vẫn cầm trên tay ly rượu, nhìn theo vẻ hiếu kỳ.

Trong lò đã không còn vật lạ nào rõ hình dạng nữa.

Đó là cái gì nhỉ… Hiroe nghĩ.

Yukimi đoán Takeuchi đã chất thi thể của Ikemoto lên xe và đưa đi.

Nhưng Takeuchi thì đang ở đây.

Và có thứ gì đó như quần áo đang cháy trong lò.

Nếu đó là quần áo của Ikemoto…

Thì Ikemoto ở đâu?

Nhìn qua thôi cũng biết không thể có chuyện anh ta bị đốt cùng.

Vẫn ở trong cốp xe sao?

Thế nhưng việc Yukimi vắng mặt chỉ là vì Toshiro giữ ý với Takeuchi, Takeuchi không có gì bảo đảm chắc chắn rằng Yukimi sẽ không đến. Nếu vậy, hẳn là gã ta sẽ phải bỏ cái xác ra khỏi cốp trước rồi.

Thế nhưng Hiroe và Toshiro lại đến sớm hơn dự kiến. Bà không nghĩ Takeuchi có đủ thời gian để đi chôn cái xác trong núi.

Nhận được điện thoại của Toshiro gã ta cuống quá…

Cái xác ở đâu được nhỉ?

Chỉ nghĩ thôi Hiroe đã thấy tâm trạng chùng xuống.

Takeuchi thì không một mảy may tỏ ra băn khoăn hay bối rối gì về việc đã chở xác rồi giấu xác đi.

Gã dùng khăn vải lau đi vết dầu lem ra từ lòng ống tre vừa hơ trên lửa, rồi phết bột bánh cây Baumkuchen vào. Tiếp đó lại nướng ống tre trên lửa. Gã quay quay ống tre để bánh được chín đều.

Sau khi nướng khoảng 3 phút gã rút thanh tre ra. Rồi gã phết thêm một lớp bột bánh lên trên lớp bánh đã chuyển sang chín vàng.

“À, ra là các lớp vỏ cây được tạo nên như vậy. Phải làm bao nhiêu lần thế?”

“Dưới hai mươi lần thì không ra được độ dày ưng ý đâu.”

“Ôi… thế thì mất hơn một tiếng à. Vất vả ghê nhỉ.”

Toshiro cười nửa sửng sốt nửa thán phục.

“Không sao, mọi chuyện cứ để tôi lo.”

Takeuchi dùng khăn lau mồ hôi đã bắt đầu lấm tấm ở cổ rồi tiếp tục xoay xoay thanh tre như một nghệ nhân.

Toshiro ngừng quan sát, nằm dài ra sofa rồi mở bản đồ du lịch.

“Đến chiều ta ra hồ chơi nhé?”

“Ừm… Sau khi ăn món này.” Takeuchi đáp gọn lỏn.

“Hay ta đi du thuyền thì hơn nhỉ?”

“Cũng được, có thể ngắm được núi Phú Sĩ mà, tôi sẽ làm phó nháy cho mọi người.”

“Còn phải đi những chỗ Madoka thích nữa. Ngày mai cũng được… bảo tàng gấu bông hay bảo tàng ông già Noel gì đó.”

“Ừm… mọi người muốn đi đâu cũng được.”

“Tôi thì muốn đi cả quần thể núi Oshino Hakkai nữa kìa.”

“Nghe hay đấy.”

Toshiro vừa ngắm bản đồ du lịch vừa nói liến thoắng nhưng phản ứng của Takeuchi khá hời hợt.

Gã đang say sưa làm món bánh cây Baumkuchen.

Mồ hôi chảy ròng ròng, gã mải miết quay thanh tre.

Rồi chăm chú phết thêm các lớp bánh mới.

Hiroe nhìn cảnh ấy bỗng thấy lạnh toát sống lưng.

Sự nhiệt huyết một cách dị thường cùng với những giọt mồ hôi đang túa ra từ người gã.

Hiroe trở nên khó thở, liền cất tiếng gọi Toshiro.

“Cho mẹ mượn điện thoại được không? Có khi bố con về rồi cũng nên.”

Nhưng đứa con trai vẫn nằm yên, mặt nhăn lại.

“Mẹ thử thôi chu đáo một hôm xem sao nào? Mẹ lúc nào cũng vậy, mình đã để lại bản đồ đường đi rồi nên không sao đâu. Nếu bố muốn sẽ đến, mà không thì thôi. Sao cũng được mà.”

Bị nói thẳng một cách phũ phàng, Hiroe không biết phải làm sao. Bà vô định quay sang nhìn Madoka.

“Cháu muốn ra ngoài chơi.”

Tuy không đọc được suy nghĩ trong đầu Hiroe nhưng Madoka đã lựa đúng dịp để đưa ra lời cứu nguy giúp bà.

“Thế thì hai bà cháu mình đi dạo đi.”

Nghe thấy Hiroe nói vậy, Takeuchi liền khẽ quay cổ lại nhưng không đến mức ngoái hẳn đầu. Gã chỉ im lặng quay thanh tre.

Hiroe coi đó là tín hiệu đồng ý nên không hỏi lại lần nữa. Bà đội mũ cói cho Madoka, xịt thuốc chống côn trùng cho cháu rồi nắm tay cháu dẫn đi.

Cả hai ra đến bên ngoài. Nắng gắt nhưng không có hơi nóng oi ả. Gió theo dòng suối thổi tràn về trước căn nhà, mát rượi.

“Ôi, một chút nữa thôi là thành mỹ cảnh rồi.”

Toshiro cũng bước ra, trên tay vẫn cầm ly rượu.

Nhìn từ trước sân nhà, núi Phú Sĩ ở hướng Đông bị khuất bởi hàng cây phía trước nên chỉ thấy được một phần.

“Chỗ này được đấy. Lát nữa con sẽ chụp ảnh ở đây.”

Toshiro đi ra trước ga-ra rồi khom người xuống, các ngón tay ghép vào thành một khung ảnh, nhắm góc chụp.

“Cháu đừng đi xa quá nhé!”

Hiroe thả tay Madoka rồi đi về phía ga-ra ô tô, mắt nhìn sang phía tay phải.

Có năm, sáu cây hoa trà ở đó. Cũng giống như phía bên trái của căn nhà gỗ. Thế nhưng cành cây bị cắt bớt rồi chất thành đám lớn nên trông có vẻ tiều tụy xơ xác.

Hình như cây cũng mới bị cắt thôi… Cành cây bị cắt bỏ chất thành đống dựa vào tường của ga-ra. Màu xanh của lá vẫn còn rất sắc.

Hiroe nhớ lại là bà đã nhìn thấy kéo tỉa cây để trong ga-ra ô tô… Càng nghĩ bà càng không thể rời mắt khỏi những cành cây chất đống.

Nhìn thoáng qua, xung quanh căn nhà gỗ được chăm sóc khá kỹ lưỡng từ nhổ cỏ đến xén tỉa cành cây. Có lẽ sau khi bàn bạc với Toshiro, Takeuchi đã đến đây một lần và nhân tiện lúc dọn dẹp trong nhà đã dọn luôn cả bên ngoài.

Vậy tại sao hôm nay gã ta lại phải đốn nhiều cành cây như vậy? Hay phần này lần trước còn làm chưa hết? Nhưng dẫu vậy thì xén tỉa thế này vẫn là quá nhiều. Những nụ hoa cũng bị xén bỏ đi không thương tiếc.

Không lẽ nào… bà thầm nghĩ.

Có điều làm vậy thì lộ liễu quá. Chỉ cần có một gợn nghi ngờ thôi thì sẽ đập ngay vào mắt.

Thế nhưng, độ lớn của đống cây đó vừa đủ để giấu một con người.

Hiroe hít vào một hơi thật sâu rồi tiến lại gần.

Không có lẽ…

Bà ngồi xổm xuống rồi đưa tay với những cành lá đang xoắn xít vào nhau.

Không lẽ…

Bà vươn tay nhấc khoảng một nửa chỗ cành cây lên, như thể đang mở nắp.

“…”

Không có.

Toàn bộ chỉ là cành cây thôi.

Là bẫy ư?

Là bẫy mà Takeuchi giăng ra để điều tra xem ai đang nghi ngờ mình ư?

Hiroe cảm thấy ai đó đang nhìn mình ngay bên cạnh liền giật mình ngẩng lên.

“Mẹ làm gì thế?”

Toshiro đang nhìn bà với ánh mắt hoài nghi.

“Không có gì.”

Hiroe lắc đầu đứng dậy. Bà quyết định không nói gì vì biết rằng nói ra chỉ khiến hai mẹ con mâu thuẫn.

“Nhưng mà ở đây chẳng có quái gì mẹ nhỉ.”

Toshiro ngắm nhìn dòng chảy thanh nhã của con suối nhỏ trong thoáng chốc rồi có vẻ thấy chán nên quay lưng bỏ đi.

“Chẳng có gì, chẳng có gì, chẳng có chẳng có gì…”

Vừa hát những câu kỳ quái Toshiro vừa đi về phía nhà gỗ.

Đúng là chẳng có gì… Hiroe cảm thấy thoải mái hơn một chút sau bao nhiêu căng thẳng. Đống cành cây bị đốn như đang cười cợt vào mặt bà. Như thể chúng bảo rằng tất cả chỉ là do bà nghĩ quá lên thôi…

Có thật là như vậy không?

Nếu không phải vậy thì sao?

Có khi ban đầu Takeuchi cũng định giấu ở đây. Nhưng trong khi cắt cành cây và gom lại gã ta nhận ra chỗ này sẽ dễ bị phát hiện. Hoặc gã ta chợt nghĩ ra một nơi khác… Thế nên mới quyết định không giấu ở đây nữa.

Thế thì, gã ta đã giấu ở đâu?

Đằng sau ngôi nhà gỗ chỉ có đám cỏ rậm rạp. Không có vết kéo lê cũng không có dấu chân người giẫm đạp cỏ.

Bờ suối cũng vậy.

Trong ga-ra cũng chỉ có một vài dụng cụ làm vườn và củi, không thấy có gì khả nghi.

Thế có nghĩa là chỉ còn ngôi nhà gỗ. Hay gã ta đã giấu cái xác trong phòng ngủ của mình?

“Bà ơi!”

Madoka gọi như sắp khóc. Nhìn kỹ con bé đang chạy vòng vòng như chuột để tránh thứ gì đó ở trong bụi cỏ.

“Sao cháu lại ra tận đằng đấy chứ!”

Hiroe lại gần, hình như đó là một con châu chấu.

“Không sao đâu, đây bà bắt được nó rồi này.”

Hiroe dùng hai tay tóm lấy chú châu chấu nhỏ rồi thả nó về lại bụi cỏ.

“Cháu đi ra đằng này đi kẻo bị muỗi cắn đấy.”

Đúng lúc Hiroe nói vậy và đặt tay lên vai Madoka…

Bà chợt nghe thấy tiếng cành cây kêu kẽo kẹt ở gần đó.

Hiroe đứng khựng lại trước bụi cỏ rậm và rừng cây phía sau đó mà chẳng rõ lý do.

Những cành cây nhỏ đung đưa theo gió.

Cảnh sắc chỉ có vậy.

Tiếng cành cây kêu kẽo kẹt cũng chỉ vang lên trong một khắc, giờ chỉ còn nghe thấy tiếng chim.

Thế nhưng khi dần thu hẹp lại tầm mắt và nhìn xuống dưới chân mình, Hiroe lại bị thu hút bởi một thứ khác.

Ở quanh khu này, cỏ dại có vẻ đổ rạp hơn các nơi khác.

Không những thế còn có những nơi có bị giẫm lên rõ ràng. Một phần… một chỗ… hai chỗ trong đám cỏ.

Xe ô tô…?

Hiroe chợt nhận ra những chỗ bị giẫm nát hoàn toàn có lẽ là do bánh xe lăn qua. Xe ô tô đã đến tận nơi này sau khi lao thẳng vào đám cỏ.

Chỗ này cách ga-ra xe khoảng 10 mét, ở giữa hai nơi có giàn hoa trà. Tại sao ai đó lại phóng xe vào đây?

A…

Nhìn kỹ trong đám cỏ lùm xùm, Hiroe thấy có một vài chỗ ngọn cỏ bị rối vào nhau. Ai đó đã bước vào trong ấy.

Sau đám cỏ có một cây tuyết tùng. Nó đứng trơ trọi thẳng băng giữa đám cây cỏ lộn xộn. Cây tuyết tùng được tắm nắng mặt trời thỏa thuê nên có thể cao mảnh mai tầm mười mấy mét, xét từ tầm mắt của Hiroe, với những tán lá chọc lên xanh sẫm.

Hiroe bước vào bụi cỏ. Đầu cỏ lau chọc vào chân bà lao xao.

Đi khoảng bảy bước, bà đã đứng dưới tán cây tuyết tùng.

Khi ngước lên, đập ngay vào mắt bà là một bó dây thừng được vắt ngang cành cây chỉ cao bằng tầm tay với.

Ôi… trong đầu Hiroe hiện ra một khung cảnh.

Vắt dây thừng qua cành cây trên cao, phần dây thòng xuống buộc vào xe ô tô...

Nếu đó là sự thật thì một thứ gì đấy được buộc bằng đầu còn lại của dây thừng sẽ được kéo lên cao rồi treo trên cây.

Bà rụt rè từ từ ngẩng đầu lên.

Có một vài nhánh cây bị gãy đập vào mắt bà.

Và rồi ở trên cao hơn nữa…

Hiroe đã thấy.

Một cái túi trong suốt được bọc bởi một thứ gì đó dạng lưới đan rối… có thể là một chiếc võng… Vật thể to lớn có hình hài tựa như một miếng chân giò rút xương đang được treo lơ lửng trên đầu bà.

Hiroe không cần nhìn kỹ cũng biết thứ bên trong túi là gì. Những chiếc răng nhe ra, đôi mắt đục ngầu đang nhìn ai đó không phải Hiroe hiện ra sau những mối lưới thưa thớt.

Hiroe khom người rời khỏi tán tuyết tùng.

Chân bà như muốn khuỵu xuống, nhưng bà vẫn cố chạy ra khỏi đám cỏ.

Cơn buồn nôn dâng lên tận cổ họng, bà men theo bờ suối rồi ngồi sụp xuống. Bà nôn hết tất cả những thứ trong dạ dày xuống đám cỏ. Bà cố định thần lại nhưng ngay lập tức cơn buồn nôn lại trào lên. Bà lại tiếp tục nôn thốc nôn tháo.

Giữa lúc đó có ai đấy đang tiến lại gần…

Người đó bắt đầu xoa xoa lưng cho Hiroe từ phía sau.

Không phải Madoka. Bàn tay lớn và nóng dị thường.

Hiroe quệt tay lau miệng rồi quay lại.

Là Takeuchi.

Gã đang quỳ một chân xuống, tay còn lại đang ôm một đống củi.

Gã nhìn Hiroe với đôi mắt không để lộ một tia cảm xúc.

“Có chuyện gì vậy chị?”

Gã dịu dàng hỏi.

Hiroe từ khó thở chuyển sang thở dốc, tay đưa lên che miệng.

“Có chuyện gì thế?”

Vừa hỏi gã vừa nhìn đăm đăm vào mặt Hiroe. Cái nhìn như xuyên thấu đến tận tâm can bà.

“Chị đã nhìn thấy gì à?”

Vừa từ từ vuốt dọc sống lưng Hiroe, gã vừa hỏi như trò chuyện.

“Chị cứ nói đi, không sao đâu. Chị đã nhìn thấy gì vậy? Hả chị? Hả chị?”

Hiroe lắc đầu.

Gã càng vuốt lưng bà càng rùng mình ghê rợn. Bà cố hết sức để chịu đựng điều đó.

Gió thổi làm rối tung mái tóc bà.

Cành cây tuyết tùng lại kẽo kẹt.

Vai của Hiroe khẽ giật lên, cùng lúc đó bàn tay vuốt sau lưng của Takeuchi cũng dừng lại.

Takeuchi nhìn đăm đăm. Ánh nhìn đó gay gắt đến mức không cần quay sang bà cũng cảm nhận được.

“Chị à… Không sao đâu.”

Bàn tay xoa lưng lại bắt đầu cử động.

“Hãy tin tôi.”

Tuy gã nói với giọng như thì thầm, nhưng trong giọng nói đó lại chứa đựng một bầu nhiệt huyết dị thường.

“Chị không cần phải lo lắng gì hết. Không sao đâu. Tất cả rồi sẽ ổn thôi. Tôi tin chị. Vì thế, chị cũng hãy tin tôi. Nhé?”

Tin cái gì cơ chứ?

“Không sao đâu. Chị hãy tin tôi như trước nay vẫn thế nhé.”

Takeuchi xoa vai Hiroe như để khích lệ.

“Nào, Madoka, cháu cũng vào nhà đi thôi.”

Takeuchi nói với Madoka đang lo lắng nhìn bà, rồi dẫn hai bà cháu quay lại nhà gỗ với vẻ ôn hòa đến bệnh hoạn.

Toshiro đang giúp Takeuchi nướng bánh trong phòng khách.

“Chú Takeuchi, tôi chịu rồi, đổi ca đổi ca. Dáng bánh bị vẹo lại còn sắp cháy mất, đúng là không biết cách thì không nên làm. Ôi khó thật. Lại còn nóng nữa chứ.”

Takeuchi tươi cười cầm lại thanh tre tròn đã phủ bánh bên ngoài.

“Bà nhà có vẻ không khỏe trong người nên để bà nghỉ trên giường một chút vậy.”

“Ồ thế à, chắc là mẹ say xe thật rồi. Mẹ đi nằm đi ạ.” Toshiro đáp điềm nhiên không mảy may nghi ngờ.

Takeuchi mở cửa căn phòng trong góc. Phòng khoảng 12 mét vuông với hai chiếc giường kê trong đó.

“Chị nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe hơn đấy. Không phải lo gì đâu ạ.”

Takeuchi tỏ ra quan tâm chu đáo rồi nở một nụ cười vô cảm, đoạn biến mất sau cánh cửa.