Chương 92 Bom
– Sự đắc ý của La Vũ Tuy rằng lão gia tử tu vị tuyệt đỉnh, tốc độ rất nhanh, nhưng đi đi về về nơi đóng quân của Quân đoàn thứ nhất cùng Thanh Sơn Thôn, cũng mất hơn mười ngày, lúc trở lại, đã là giữa tháng giêng.
Hai bên sườn núi tiếng người ồn ào, hai bên cùng lúc khai quật, tiến độ rất nhanh, đã khai thông ba thành của bụng núi. Bọn binh sĩ từng người một cũng đều rất hăng hái làm việc. Không nói đâu xa, chỉ riêng một điều mỗi ngày bao đủ thịt, đã tốt hơn quân doanh nhiều lắm. Mặc dù nhóm nông phụ làm ăn không ngon, nhưng so với bọn họ một hai tháng cũng khó thấy một bữa có thịt mà nói, tuyệt đối là mỹ vị khó có thể chối từ, bán chút ít sức lực thì có là gì. Nhưng mà, những nông dân ở Thanh Sơn Thôn lại có chút không vui, ngày nào cũng bao thịt, lại còn mua số lượng lớn chăn mền, hơn nữa công cụ hao tổn không ngừng, lại hao tổn than củi để nung khô sơn nham, phải tốn biết bao nhiêu tiền a. Bọn họ bây giờ trong thâm tâm đều ủng hộ và sùng bái đối với Giang Tinh Thần, nhìn hàng hóa từng xe một giao đến, tiền tiêu như nước chảy, bọn họ đều đau lòng thay cho Tước gia. Nhưng bản thân Giang Tinh Thần lại không thấy như vậy, tuy rằng trước đó lúc lấy ra 500 ngàn hoàng tinh tế thì có nhức nhối một chút, nhưng tiền vốn là dùng để tiêu, không lẽ giữ lại để đẻ hay sao. Hơn nữa, thật sự muốn xây dựng lãnh địa như những gì mình tưởng tượng, sau này còn phải tốn nhiều tiền hơn, 500 ngàn hoàng tinh tệ này chẳng đáng vào đầu. Nhìn thấy tiến độ khai phá bình thường, Giang Tinh Thần liền không quản nữa, để Hàn Tiểu Ngũ bọn hắn giám sát là được, hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm. Ngoại trừ mỗi ngày nghiên cứu công dụng sau khi trận pháp phát triển, Giang Tinh Thần còn đem đến cho Đỗ Như Sơn rất nhiều khúc gỗ cứng, bắt đầu số lượng lớn chế tạo bàn chải đánh răng. Định Bắc Hầu đã nói với hắn là chuẩn bị đi Đế đô một chuyện, cho nên hắn phải chuẩn bị một chút cho Hầu gia, để dùng cho việc chạy quan hệ. Những đại quý tộc ở Đế độ, có lẽ không có hứng thú đối với sơn trần hải vị trân châu chấu báu, nhưng chắc chắn sẽ thích món đồ mới mẻ thực tế này! Mặt khác, hắn còn một chuyện quan trọng hơn nữa, liên quan trực tiếp đến việc hắn có được phong thưởng khuếch trương lãnh địa hay không... Mà trong lúc Giang Tinh Thần đóng cửa không ra ngoài, mỗi ngày đều bận rộn túi bụi, trước kia lúc xảy ra nguy cơ lương thực, trái bom mà hắn đã chôn, rốt cuộc đã phát nổ. Những quý tộc lúc đó tích trữ lương thực, ai ai cũng bị tìm đến nhà, bí phương bánh bao mà họ bán ra, hoàn toàn không thể sử dụng, bánh bao được hấp không chín, nhân thịt bên trong thì còn sống. Lập tức đám người này mắt trợn tròn, tại sao lại như vậy, chẳng lẽ là Mạt Hồng Tiểm lừa bọn họ, bánh bao bí phương thực ra là giả. Suy nghĩ như vậy, hơn chục tên quý tộc được cử ra làm đại biểu, đi tìm Tử Kinh Dong Binh Đoàn để chất vấn, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, bán ra biết bao nhiêu bí phương, cho dù có đem tiền trả lại hết, cũng không dập tắt được cơn giận của người mua, bọn họ không thể chịu nổi. Mạt Hồng Tiêm dường như biết trước được bọn họ sẽ tới, thản nhiên nói cho họ biết, bánh bao bí phương không sai, cửa hàng bánh bao ở Hồng Nguyễn Thành chính là làm như vậy. Đám người dĩ nhiên không tin, quyết liệt đòi đi xem nhà bếp của cửa hàng bánh bao. Mạt Hồng Tiểm cũng không từ chối, cười ha hả dẫn bọn họ đi đến một cửa hàng bánh bao. Khi bọn hắn đi vào nhà bếp, nhìn thấy một tên người làm đang ở bên bếp lò dùng sức thụt ống bể gió, lửa trong lò thiêu đốt mãnh liệt, trên vỉ hấp, hơi nóng như khói sương mù bốc lên, sắc mặt tất cả đều phàn nàn nhăn nhó, lúc này bọn họ đều đã hiểu ra, không có vật này gia tăng độ lửa, hoàn toàn không làm được bánh bao. “Lừa lọc quá đáng, ai mà biết được bí phương còn phải kết hợp với cái thứ quỷ quái này...” Cả đám người khác không ra nước mắt, tuy rằng trong lòng lớn tiếng mắng Mạt Hồng Tiểm, nhưng lại không có cách nào khác, bí phương người ta cho người thực sự không có vấn đề. - Các vị, thể nào, ta có lừa các ngươi không! Mạt Hồng Tiệm nụ cười dịu dàng, trong lòng cũng vui như nở hoa, trước đây sự khó chịu vì bất đắc dĩ phải lấy ra bí phương, giờ phút này tất cả đều tan biến, cả người từ trong ra ngoài đều rất thống khoái. Cùng lúc đó tại Hầu phủ, Định Bắc Hầu chắp tay sau lưng, mặt tràn đầy nụ cười, miệng còn lẩm nhẩm điệu hát dân gian. Xem lần này có lỗ chết các ngươi... Lão tử lúc trước đã nói, sớm muộn gì cũng tính số với các ngươi! Là quý tộc dưới trướng của lão tử, lúc nguy cơ lương thực không đến giúp đã đành, lại còn tranh mua lương thực chuẩn bị rao bán với giá cao... Hừ! Lần này ít nhất cũng lột ba lớp da của các ngươi, xem các ngươi sau này còn dám đắc ý!". Vừa nghĩ tới, Định Bắc Hầu gia lại lộ ra nụ cười đắc ý, thấp giọng nói: - Giang Tinh Thần tiểu tử này, đúng là nhiều trò... Đúng như Hầu gia dự đoán, Mạt Hồng Tiểm từ chối cung cấp cách làm ống bê gió, thế là đám quý tộc kia thế thảm rồi, chẳng những phải trả lại số tiền thu được từ việc rao bán bí phương, mà còn phải đến một khoảng lớn. Quý tộc bậc trung mặc dù còn có thể gánh nổi, nhưng quý tộc nhỏ hơn một chút lại không chịu được nữa, liền bò lết đến cầu cứu Định Bắc Hầu gia. Định Bắc Hầu chỉ nhàn nhạt nói một câu: - Bây giờ lại nhớ đến ta, trước đây lúc Hồng Nguyên Thành nguy cơ lương thực, các ngươi đều đã làm gì! - Bum!Bum... Cả tiền sảnh lập tức quỳ xuống một loạt, tiêu quý tộc chỉ còn thiếu đem tim móc ra ngoài, những lời nói bày tỏ lòng trung thành không ngừng thốt ra, chỉ cầu xin Hầu gia có thể cứu lấy bọn hắn. Nhìn những quý tộc quỳ ở dưới khóc nức nở bày tỏ hối tiếc, sau đó vỗ ngực hùng hồn nói, Định Bắc Hầu cảm thấy trong lòng mình chưa từng vui như vậy, quả thực là vui ngất trời. Cuối cùng, sau khi đám quý tộc này quỳ suốt một buổi chiều, Định Bắc Hầu rốt cục cũng gật đầu, đồng ý nói với Mạt Hồng Tiểm về chuyện bán ống bế gió. Sau khi đám quý tộc nhỏ cám ơn rối rít rời đi, quý tộc bậc trung cũng nhận được tin, tất cả đều chạy tới Hầu phủ, lần nữa quỳ xuống... Thật ra chế tạo ống bể gió cũng không phức tạp lắm, người để ý thấy được tác dụng, hoàn toàn có thể nghiên cứu ra được, chuyện này Giang Tinh Thần từ lâu đã nói với Mạt Hồng Tiểm, bởi vậy nàng vốn không định giữ bí mật, chỉ là vì phối hợp với Định Bắc Hầu, mới cố tình không bán. Bây giờ nếu Hầu gia đã lên tiếng, vậy thì cũng không cần phải giấu nữa. Nhưng mà, Mạt Hồng Tiêm cũng không chịu thua thiệt: - Muôn mua ông bê gió cũng được, nhưng bí phương các người đã không công cầm đi trước đây! Dụng ý rõ ràng như vậy, kẻ ngốc cũng nghe ra được. Những quý tộc nhỏ lúc trước tích trữ lương thực, giờ đây gần như sụp đổ, vốn tưởng là có thể kiếm một khoản lớn, đầu nghĩ tới cuối cùng lại lỗ sặc máu. Nhưng mà, tình thể ép người, bọn họ không thể không nghênh hợp ý muốn của Mạt Hồng Tiêm, đem bí phương không công thu được định giá lại, đưa tiền cho Tử Kinh Dong Binh Đoàn, lúc này Mạt Hồng Tiểm mới mở miệng, rao bán phương pháp chế tạo ống bê gió. Trải qua chuyện này, đám quý tộc bậc trung và nhỏ, chẳng những không chiếm được tiện nghi gì từ nguy cơ lương thực, ngược lại phải móc ra thêm một khoản tiền lớn, mới xem như bảo vệ được gia nghiệp của mình, bằng không chỉ là đền tiền, cũng đủ làm cho bọn hắn táng gia bại sản... Tại Hồng Nguyễn Thành, lúc trái bom mà Giang Tinh Thần chôn trước đây phát nổ, Thú Nhân Liên Minh xa xôi ở mấy ngàn dặm bên ngoài, La Vũ đàm phán thành công cũng đã trở về. - Cái gì? Ngươi điên rồi lại đồng ý bán ra 100 con ngựa đầu đàn? Nghe được tin tức mà La Vũ mang về, trong hoàng cung của tộc Hoàng Kim Sư Tử, tất cả tế tự đều trợn tròn mắt, không thể tin nổi hét to. - Chẳng lẽ ngươi không biết, chăn nuôi là gốc rễ của chúng ta... Ngươi lại dùng ngựa đầu đàn để giao dịch với Càn Khôn Đế Quốc! Một lão thú nhân khá lớn tuổi to tiếng quát mắng. Bên cạnh lão này, một gã đứng tuổi cười lạnh lùng, thản nhiên nói: - Ta đã nói rồi, Lạ Vũ không thích hợp đi sứ lần này, mặc dù hắn là thiếu tộc trưởng, nhưng còn chưa đủ trưởng thành! - Ừm! Lại một gã đứng tuổi gật đầu, nói: - Không sai, chỉ ruột dê của Càn Khôn Đế Quốc tuy rằng tác dụng cực lớn, nhưng trao đổi bằng 100 con ngựa đầu đàn, quả thật có chút không đáng! Sư Tử tộc trưởng ngồi ở trên cao nhất khẽ nhíu mày, nét mặt vô cùng ảm đạm, hắn cũng không ngờ, La Vũ lại ký kết hiệp ước như vậy. Lần này phải hắn ra ngoài, vốn nghĩ là giúp hắn có thêm kinh nghiệm, nhưng đâu ngờ lại gây ra rắc rối to như vậy... Phía dưới bên tay phải của tộc trưởng, một tên thanh niên hơi cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh nhìn đều tập trung trên người La Vũ. “Hắc hắc! Chuyện lớn như vậy mà ngươi cũng dám tự ý quyết định, sau này địa vị thiếu tộc trưởng của ngươi, e rằng sẽ không được chắc chắn... Thật không ngờ, cơ hội ta chờ đợi bấy lâu, lại đến dễ dàng như vậy!”. Trong lúc tên thanh niên đang suy nghĩ, phía bên phải một lão đại thần lâu năm đột nhiên lên tiếng: - Ta cảm thấy dùng 100 con ngựa đổi lấy chỉ ruột dể cũng không có gì bất ổn... 100 con ngựa cho ra tác dụng rất nhỏ, vốn không thể sinh sản được mấy đời... Những công hiệu của chị ruột dê, từ một trận chiến Bình Quận Thành đã có thể nhìn thấu... Giao dịch này, rất đáng giá! - Rất đáng giá cái con khỉ, ngựa đầu đàn so với chỉ ruột dế kia có ích hơn nhiều... Thú nhân chúng ta từ trước đến nay cơ thể rắn chắc, chỉ ruột dể dùng hay không cũng không sao, nhưng ngựa đầu đàn là bí mật của chúng ta, làm sao có thể đem ra so sánh! - Hừ! La Vũ thấy mọi người chỉ trích và chửi rủa, bất thình lành lạnh lùng cười một tiếng, to tiếng nói: - Lần này ký kết hiệp nghị, không riêng gì chị ruột dê! Mấy lời này vừa ra khỏi miệng, mọi người đều sửng sốt, nhưng ngay sau đó bọn họ liền viết văn lên án: - La Vũ người thật ngốc, người khác cho một chút ít ơn huệ, ngươi liền đem bán ngựa đầu đàn cho người ta... Cũng có người mặt lộ vẻ cười lạnh, thản nhiên nói: - Ta thật không biết, ngoài chỉ ruột dễ ra, còn có cái gì khiến cho người ký kết hiệp ước như vậy... Lăng lặng nhìn nét mặt của tất cả mọi người, La Vũ chậm rãi lấy ra một cái hũ nhỏ từ sau lưng, từ từ mở ra. Lập tức, một mùi rượu ngào ngạt tràn ngập khắp phòng, tất cả mọi người, bao gồm những kẻ đã phản đối La Vũ, trong phút chốc tất cả đều ngậm miệng không nói, không ngừng khịt mũi, ánh mắt cũng chăm chú vào hũ rượu kia. - Điều kiện mà ta thêm vào, chính là rượu này... Nói đoạn, La Vũ cho gọi thần binh vào, bảo hắn rót cho mỗi người một ly rượu. - Rượu mạnh này, bình sinh ta ít thấy, cho nên ta mới dựa trên cơ sở của chị ruột dê, thêm nó vào... Giờ đây ta đã thỏa thuận xong, người chưng cất rượu từ nay về sau, hàng năm đều sẽ cung ứng cho chúng ta 100 cân rượu như vậy... Lời của hắn cũng không bao nhiêu người nghe vào trong lỗ tai, lúc này sự chú ý của bọn họ đều bị hũ rượu thu hút, mỗi một tên Thú nhân đều là chuyên gia uống rượu, loại rượu trong hũ này, chỉ cần ngửi đã có thể đoán được, tuyệt đối là loại rượu ngon hiếm có. Thế là, trong lúc La Vũ đang nói chuyện, tất cả Thú nhân đều cầm lấy ly rượu đưa lên miệng, sau đó uống ực một cái. - Aa! Nhìn thấy trong đại sảnh mọi người nâng ly chè chén, sau đó nét mặt lộ vẻ hưởng thụ, La Vũ khẽ nhếch mép, không nhịn được lộ ra một nụ cười đắc ý, hắn biết, chuyện này... Đã xong! ----------o0o------