Chương 93 Phỏng chế trống to
Gieo rắc Không thể không nói, sự yêu thích của Thú nhân đối với rượu quả thực hơn bất cứ thứ gì, tất cả những lời chất vấn đối với La Vũ, đều tan biến mất tăm sau khi uống qua rượu cất. Ngay cả gã thanh niên vẫn luôn xem La Vũ là kẻ thù, muốn không thừa nhận cũng không được, 100 con ngựa đổi lấy chỉ ruột dê và loại rượu này cũng không thiệt thòi. La Vũ mắt thấy tình hình như thế, nụ cười đắc ý vẫn giữ trên mặt, nét mặt thậm chí cũng lộ vẻ đắc ý.
Nhưng rất nhanh, hắn phát hiện ánh mắt mọi người đều sáng rực, nhìn về phía mình như những con sói, nụ cười trên mặt liền bỗng dưng cứng đờ. - Loại rượu này sản lượng cực thấp, ngay cả Càn Khôn Đế Quốc cũng không có, tất cả là của một quý tộc tư nhân, một năm cũng chỉ làm ra 90 cân, ta đều lấy hết về đây! La Vũ phản ứng rất nhanh, lập tức lên tiếng giải thích, những này người không cần hỏi cũng biết là đã nghiện rượu cất, nhưng 100 cần rượu, căn bản là không đủ chia. Tự mình mà không chừa một ít để dùng riêng, nhất định ngay cả cặn cũng không còn. Về phân hiệp ước, ngoài người cha tộc trưởng những người khác hoàn toàn không thấy, không cần lo lắng. Quả nhiên, đám Thú nhân rất không hài lòng, tổng cộng 90 cần rượu, thế nào cũng phải chia một chút cho mấy đại tộc trưởng, để lại cho Hoàng Kim Sư Tử nhiều nhất là 40 cân. Mà tộc trưởng nhất định sẽ để lại phần nhiều vào đến tay của mình, còn có thể được bao nhiêu. - Một năm chỉ được 90 cân, La Vũ, ngươi lại bị người ta lừa rồi chứ? Gã thanh niên bắt đầu có chút hả hê lên tiếng hỏi. - Hừ! Khinh thường liếc nhìn gã thanh niên này một cái, La Vũ nói: - Cái này là do ta đổi thêm 100 con bò, bằng không cơ bản là người ta cũng không bán cho! - Chuyện gì xảy ra? Gã tộc trưởng ngồi ở chính giữa chau mày, thấp giọng hỏi: - Tại sao lại có thêm 100 con bò? Một trăm con ngựa đổi lấy chỉ ruột dê cùng loại rượu cất này bọn họ còn có thể chấp nhận, nhưng lại thêm 100 con bò, vậy bọn họ bị lỗ lớn. - Là 100 con bò đực! Ta cũng không ngốc đến mức đưa bò cái cho bọn hắn! La Vũ lập tức nói. - À! Như vậy a! Tộc trưởng cùng đa số các đại thần đều thở phào,nếu chỉ là 100 con bò đực thì không sao. - Quý tộc nào đã ủ ra loại rượu này, có thể bảo hắn làm thêm một chút hay không? Tộc trưởng lại chuyển sự chú ý lên hũ rượu. Mấy vị Hoàng Kim Sư Tử cấp cao còn lại cũng đều lộ ra vẻ mong chờ, vừa rồi cảm giác toàn thân như lửa đốt, thật sự quá tuyệt vời, quả thật khiến họ không thể ngừng được. - Người đó tên là Giang Tinh Thần, vừa mới 16 tuổi, - thân phận cụ thể thì Đường Sơ Tuyết không có nói! Nhưng hắn có thể tùy ý ra vào đại trướng của Đường Sơ Tuyết, thân phận chắc chắn không đơn giản... Còn về phần bảo hắn làm thêm loại rượu này, e rằng không được, đánh chết hắn một năm cũng chỉ có thể làm ra 90 cân, nói rõ đây chính là giới hạn cuối cùng của hắn! - Ai - Nghe thấy La Vũ giải thích, tất cả mọi người đều thở dài tiếc nuối! Mà cái tên Giang Tinh Thần này, cũng đã in trong đầu bọn hắn.... Đến thời điểm Càn Khôn Lịch năm 234 giữa tháng giêng, tai nạn do trận tuyết lớn mấy ngày liên tạo thành đã ổn định, số lượng lớn lương thực vật tư tịch thu được ở Bình Quận Thành được phân phối ra ngoài, cộng thêm cứu tế từ Đế đô cùng Tề Nhạc Lĩnh hai sản địa lớn, những khu vực gặp nạn hoàn toàn khôi phục ổn định. Giá lương thực bình ổn, thêm vào đó trận đại thắng đối với Huyền Nguyễn Thiên Tông, ký kết hiệp ước đem lương thực sang năm đều lấy lại, bất kể dân chúng hay quý tộc, cũng đều có cảm giác an toàn! Tiếp theo đó đầu tháng ba Tân xuân ca vũ biểu diễn đến gần, dân chúng cùng các quý tộc tâm tính an định, đối với hạng mục giải trí duy nhất và lớn nhất này của Đế quốc càng ngày càng chú ý, người có chút điều kiện,số lần đi xem ca vũ cũng bắt đầu tăng lên. Sau khi trải qua nhiều ngày tuyên truyền mở rộng, kiện nhạc khí trống to này được tất cả mọi người hoan nghênh, tiết tấu mạnh mẽ, trầm thấp như tiếng sấm, cùng với cảm giác làm chấn động lòng người, hấp dẫn sâu sắc đến người xem, đồng thời dẫn tới vô số người tay nghề giỏi bắt đầu nghiên cứu cách chế tạo kiện nhạc khí này. Da bò rừng, thùng gỗ hình vòng cung rỗng bên trong, quấn biển, đinh tán... Trải qua nhiều lần nghiên cứu cùng vô số lần thử nghiệm, kiện nhạc khí này rốt cục đã được phỏng chế ra. Trong Học Viện Đế Quốc, lão viện trưởng Phùng Tuyển Chương không biết làm sao biểu đạt tâm tư của mình, lẽ ra trống to được phỏng chế ra, phổ biến rộng rãi hơn là chuyện tốt, dù sao dựa vào một mình Giang Tinh Thần chế tạo, còn lâu mới thỏa mãn được nhu cầu... Như vậy sau này, có nghĩa là quân trống trong quân đội không còn là bí mật gì nữa. Sau đó, lão đem chuyện này hồi báo cho Càn Khôn Đại Đế, điều khiển lão không ngờ chính là, Đại Đế lại không thèm để ý chút nào. Xua tay nói: - Nếu kỹ thuật chế tạo đơn giản như vậy, thợ thủ công của Đế quốc chúng ta đều có thể bắt chước, vậy thợ thủ công của Huyền Nguyên Thiên Tông tay nghề giỏi hơn chúng ta biết bao nhiều nhất định cũng có thể bắt chước, vậy chi bằng trực tiếp mở rộng còn hơn! Nghe Đại Đế nói như vậy, Phùng Tuyển Chương mới thở phào nhẹ nhõm, từ lo lắng bình tĩnh trở lại, sau đó quay về Học Viện Đế Quốc, khích lệ những học viên chế tạo thủ công phỏng chế số lượng lớn... Cùng lúc đó, Giang Tinh Thần ở Thanh Phong Sơn xa xôi, hoàn toàn không biết trông to đã được phỏng chế ra, vẫn còn bận rộn cho kế hoạch của chính mình. Sau khi liên tiếp làm hơn 300 cái bàn chải đánh răng, hắn lấy ra một cây bút, viết viết về vẽ trên tấm lụa trắng một hồi, liền dặn dò Đô Như Sơn, đem những thứ này đến Hồng Nguyễn Thành. Mấy ngày sau đó, hắn ngoại trừ ở bên cạnh Mị Nhi, xem qua tiến độ công trình, thời gian còn lại đều dùng để tìm hiểu công dụng sau khi Minh Tri Trận phát triển. Cảm giác dao động quả thật mạnh hơn so với trước kia, nhưng vẫn chưa rõ ràng, cách lớp băng vẫn không dò được ổ cá. Lúc xào thức ăn cản lửa cùng tinh tế hơn, độ lửa lớn nhỏ cùng sự biến đổi của thức ăn hắn đều có thể rõ ràng biết được,khiến Lão gia tử không ngừng khen ngợi, nói hắn nấu cơm càng ngày càng tốt... Nhưng mà, tác dụng trận pháp vẫn còn chênh lệch xa so với Giang Tinh Thần tưởng tượng. Khống chế hơi thở của mình, cùng với khống chế dao động kéo theo, vẫn y như cũ, không thấy biến hóa gì! Sau nhiều lần tìm hiểu không có kết quả, Giang Tinh Thần không khỏi có chút ủ rũ: - Chẳng lẽ tác dụng trận pháp đã hết mức... Nhưng hắn nghĩ lại: - Không đúng a, tác dụng đã hết mức, vậy nó còn phát triển cái gì, nó không thể tự dưng lại phát triển như vậy... Suy nghĩ nát óc cũng không tìm ra nguyên nhân, Giang Tinh Thần thực sự có chút buồn bực! May mà lúc này, Mạt Hồng Tiểm mang đến cho hắn một tin vui, địa lỗi trước đây hắn chôn xuống, rốt cục đã phát nổ. Những quý tộc kia... Chẳng những bí phương được đưa miễn phí bây giờ phải trả giá, phương pháp chế tạo ống bễ gió cũng bán được một số tiền lớn, hắn tổng cộng được chia hơn 70 vạn hoàng tinh tế. Có câu trong tay có lương, trong lòng không hoảng hốt! Mắt thấy của cải cạn kiệt giờ lại dâng lên, sự buồn bực vì tìm không ra công dụng trận pháp cũng tiêu tan. “Nghiên cứu không thấy thì tạm thời không nghiên cứu nữa, không biết chừng trùng hợp một cái, tác dụng liên thể hiện ra đâu!” Tự mình an ủi một câu, Giang Tinh Thần liền đi xem Mị Nhi cùng Tâm Nhi chơi cờ. Mà trong lúc này, công cuộc phá núi ở Thanh Sơn Thôn gây ra tiếng động lớn, cũng thu hút sự chú ý của những thôn khác ở chung quanh. Bởi vì trời quang mây tạnh, những người ở lâu trong nhà đều rối rít đi ra ngoài, đến thị trấn mua dầu muối cùng những nhu yếu phẩm sinh hoạt, rất dễ dàng liền phát hiện ra đoàn xe vận chuyển vật tư hướng vào Thanh Sơn Thôn. - Hướng đó không phải Thanh Sơn Thôn sao, sao lại có nhiều xe chở đồ vào hướng đó vậy? - Xem đoàn xe này, dường như tất cả đều là lương thực và thịt, cái này biết bao nhiêu tiền a! - Thanh Sơn Thôn nổi danh nghèo, bọn họ lấy đâu ra tiền mua nhiều lượng thực như vậy? - Chuyện này có cái gì kỳ quái, có lẽ lãnh chúa người ta có tiền, năm nay mùa đông khắc nghiệt như vậy, tích trữ thêm chút ít cũng rất bình thường đi! - Chó má! Lãnh chúa có tiền? Lãnh chúa nào có tiền có quyền mà lại chọn Thanh Sơn Thốn nơi nghèo như vậy, rảnh rang lo chuyện bao đồng... Thế là, mang theo lòng hiếu kỳ, một số người đi theo qua đó xem thử, lập tức liền bị cảnh tượng mấy ngàn người đang làm việc chấn động đến nỗi há mồm trợn mắt. - Ôi trời, đây là đang làm gì, phá núi? - Bọn họ điên rồi lấy tiền đốt chơi sao, không có chuyện làm đào núi làm cái gì? - Đừng nói ta lại bị hoa mắt rồi chứ, những cái lều trắng kia không ngờ lại có người ra vào... Một truyền mười, mười truyền một trăm, rất nhanh liền có người biết tin, đến vây xem... Cuối cùng, người của Kinh Thiên Long Binh Đoàn không thể không ra mặt, nhiều người hơn chút nữa, sẽ ảnh hưởng đến công việc, Những người của Kinh Thiên Long Binh Đoàn đều mặt mày bặm trợn, vừa xụ mặt bước ra bên ngoài, khí thế toát ra cũng khiến người ta rùng mình, thôn dân vây xem làm sao dám ở lại, liền như chim muông thú rừng vậy tản ra. Nhưng mà, thôn dân của những thôn khác mặc dù không dám tới, nhưng tin Thanh Sơn Thôn phá núi, lại đã lan truyền ra ngoài. Chuyện này, Hàn Tiểu Ngũ bọn họ cũng có chút lo lắng, dù sao vạn mẫu đất hoang kia vốn cũng không phải của Giang Tinh Thần, giờ đây công trình phá núi lớn như vậy bị người khác truyền ra ngoài, khó tránh khỏi bị người có ý đồ khác nắm chặt không buông, liền khuyến hắn tạm thời đình công. Nhưng Giang Tinh Thần sau khi nghe xong, lại cười nhạt một cái, dáng vẻ không để ý chút nào, nói một tiếng: - Không sao, không cần để ý đến hắn! Hàn Tiểu Ngũ thân là tự binh, dĩ nhiên không thể xen vào quyết định của Giang Tinh Thần, nhưng lại không thể không quản, cho nên liền đi tìm Lão gia tử. Những điều hắn không ngờ chính là, Lão gia tử lại cũng giống như Giang Tinh Thần vậy, cười nhạt một cái, phất phất tay, nói cũng không thèm nói! Hàn Tiểu Ngũ dĩ nhiên chưa từ bỏ ý định, Đế quốc quy định rõ ràng, đất đai chỉ có thể phong thưởng, bất kỳ quý tộc hay bình dân cũng không thể tự ý khai hoang, nếu bị bắt được, thì tội lớn. Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị tiếp tục khuyên giải Lão gia tử, Lão gia tử đột nhiên khẽ cười nói một câu: - Ta nói không sao là không sao, nếu như người muốn biết lý do... Hắc hắc, chơi hai ván cờ với ta, ta sẽ nói cho người biết! - Ach! Hàn Tiểu Ngũ sửng sốt, rùng mình một cái, không hề nghĩ ngợi, giơ tay lên tự đánh vào bụng mình một cái, sau đó phát ra một tiếng nôn ọe, bụm lấy miệng chạy ra phía ngoài: - Lão gia tử, tôi muốn ói, thật xin lỗi a... Lão gia tử tròn mắt, khóe miệng giật giật, sửng sốt hồi lâu, chỉ vào bóng lưng của Hàn Tiểu Ngũ ngoài cửa tức giận mắng to: - Thằng nhóc con khốn kiếp, không ngờ... Tự mình hại mình cũng không muốn cùng ta chơi cờ, ta... Hàn Tiểu Ngũ chạy khỏi rất xa mới như trút được gánh nặng thở dài một hơi, xoa xoa bụng, cười chua chát, chơi cờ với Lão gia tử, quả thực còn kinh khủng hơn so với đối mặt yêu thú cấp mười, ngoại trừ Triệu Đan Thanh cái tên chơi cờ dở tệ kia ra, ai dám chơi với lão a. Nhưng mà, quan trọng nhất không phải những cái này, Lão gia tử một khi đã khẳng định Giang Tước gia không sao, thì nhất định sẽ không sao. Bằng không hẳn thà liều chết cũng sẽ hạ ván cờ này, để Lão gia tử đi khuyên Giang Tinh Thần tạm thời đình công! Mà trong lúc tin tức ở Thanh Sơn Thôn truyền ra phía ngoài, trong Định Bắc Hầu phủ ở Hồng Nguyễn Thành, Định Bắc Hầu xem lá thư do Đỗ Như Sơn đưa tới, liền ngây người đứng tại chỗ.