← Quay lại trang sách

Chương 126 Thiên hạ tuyệt phẩm

Mấy người Nguyên soái, đại thần tài chính, Phùng Tuyển Chương đều hơi cau mày, vừa rồi đầu bếp thể hiện tài nghệ bọn họ đều thấy được, nên cũng không cho là Hồng Nguyễn Thành có thể thắng. Thậm chí, trong lòng Nguyên soái còn hơi oán trách Định Bắc Hầu, tại sao lại không đưa Giang Tinh Thần lên, hắn có thể xử lý yêu thú, tài nấu nướng cũng tuyệt đối có thể áp đảo tất cả mọi người. Nhưng hiện tại... nếu đầu bếp thi triển tài nghệ thua, đối với Lễ hội Mỹ Thực, đối với danh tiếng Thành của mỹ thực, nhất định sẽ là một đả kích.

Mười mấy đại lĩnh chủ cũng là như vậy, món ngon thật ra chỉ là thứ yếu, bọn họ chỉ chú tâm vào máy gieo hạt mà thôi. Nếu muốn nói dối lòng để ủng hộ đầu bếp Hồng Nguyễn Thành, vậy thì cũng phải thể hiện ra tương đối chứ, chỉ là một món canh cải thịt bọn họ có muốn cũng không thể nào đánh giá trái lương tâm được. Người duy nhất cao hứng, chính là Viên Hi Huyền cùng Viên Hạo. Từ khi đến Hồng Nguyễn Thành, thấy được lúa mạch non mọc kinh người, bọn họ vẫn luôn buồn bực, hiện tại cuối cùng cũng có cơ hội xả giận. Tuy rằng thắng thua trong một cuộc thi đấu nấu ăn cũng không thể làm cho bạn họ kéo lại toàn cục thất lợi, nhưng đã kích Định Bắc Hầu cùng Giang Tinh Thần một chút để xả giận cũng tốt... Canh cải thịt, nghe tên thôi đã thấy không ra gì rồi! Ba tên thực khách làm giám khảo cũng đồng dạng có vẻ thờ ơ, vốn bọn họ còn tưởng rằng có thể được thưởng thức món ăn mới mà hai đại tửu lâu mới đưa ra, nào ngờ lại là một món canh cải thịt. Có thể nói, mọi người đều không coi trọng món canh cải thịt này. Ngay cả mấy người Lão gia tử, Mạt Hồng Tiêm, Triệu Đan Thanh vô cùng tín nhiệm đối với Giang Tinh Thần, cũng khẩn trương đến nắm chặt hai đấm. Nhưng mà, khi 20 chén nhỏ được bưng lên án kỷ, mở nắp ra một cái, thái độ của tất cả mọi người lập tức thay đổi. - Không phải canh cải thịt! Tất cả giám khảo đều ngẩn ra. Trước mắt của bọn họ, là | một món súp màu màu vàng nhạt trong vắt như nước, khác hắn trong tưởng tượng của bọn họ, mà ở đây màu trắng nõn của cải xoong tại đáy bát hòa lẫn một cách hài hòa với nước súp, vừa nhìn đã có cảm giác thư thái. Bưng chén canh lên khẽ ngửi, mùi thịt ập vào mũi, trong đầu mọi người chỉ còn lại một chữ: “Thơm!” Ánh mắt ba tên thực khách làm giám khảo sáng lên, thấy được nước súp trong vắt như nước, còn có mùi hương thơm đậm đà, thanh thoát, bọn họ đã biết, trước đó mình đã nghĩ nhầm rồi. Món ăn này tuyệt đối không đơn giản. Đám người Nguyên soái thở phào một hơi, tuy rằng vẫn chưa nếm thử, nhưng từ mùi thơm tỏa ra đã có thể biết được, món ăn này tuyệt đối không thua món sườn hầm Điền Tam Kỳ làm. - Suụttt! Ba tên thực khách làm giám khảo không nhịn được nữa, uống trước một ngụm nước súp, lập tức ánh mắt ba người tròn xoe, sau đó híp lại, tỏ ra vô cùng hưởng thụ. Hơn mười vị đại lĩnh chủ cũng đều lần lượt động đũa, gắp rau cải dưới đáy lên bỏ vào miệng. - Woah... Ăn ngon! Hơn mười vị lãnh chúa đều thầm tán thưởng, trong vị the của rau cải ẩn chứa vị thơm thanh thoát, bọn họ có thể khẳng định, bất kỳ món ăn nào trước đó cũng đều không sánh được với hương vị của món cải luộc này, bao gồm cả thịt yêu thú. Trong nháy mắt, hơn mười người giám khảo khua đũa như bay. Trên án kỷ chỉ còn lại duy nhất tiếng chén đũa đụng nhau lách cách tiếng nhại rau cải và tiếng húp sùm sụp. - Má nó... Tâm trang Viên Hi Huyền cùng Viên Hao bị tình cảnh trái ngược hẳn với suy nghĩ làm cho sắp hỏng, khóc không ra nước mát: - “Chỉ vài lá cải cũng làm ra được món ăn ngon cực phẩm, lý nào lại vậy chứ?” Nhưng ngay lập tức, hai người lại cắm đầu, hì hục phát tiết lên món súp cải trước mặt. Những người dưới đài nhìn giá khảo đang chiến đấu hăng hái với chén nhỏ tay trong, đều vô cùng kinh ngạc: - Có cần khoa trương như vậy hay không chứ, canh cải | luộc mà lại ngon như vậy sao, nguyên một đám người cao quý vào bậc nhất của Đế quốc a... Vừa rồi cũng chỉ có ba tên thực khách hám ăn làm giá khảo mới có biểu hiện như vậy! Các đầu bếp đã hoàn thành món ăn trên đài cũng cả kinh trợn mắt há mồm: - Không phải chứ? Canh cải luộc mà thôi, cùng lắm chỉ có ít thịt... - Chó dù nịnh bợ Hồng Nguyễn Thành, cũng không cần khoa trương như vậy chứ, lát nữa các ngươi tuyên bố một chút không phải là xong sao, cần gì phải tốn sức biểu diễn như vậy? - “Gian dối, chắc chắn là có vấn đề!" Trong nháy mắt các đầu bếp điều đưa ra phán đoán như vậy, bọn họ tuyệt đối không tin mó canh cải lại có thể ăn ngon như vậy, tất cả đều quay đầu nhìn về phía Điền Tam Kỳ và Hoắc Vân, dù sao bọn họ cũng là đầu bếp đỉnh cấp, cũng chỉ có bọn họ ra mặt mới thích hợp nhất. Điền Tam Kỳ cùng Hoắc Vân cũng đang cảm thấy khó mà tin nổi, chỉ là món canh cải lại có thể khiến cho các vị giám khảo không để ý đến hình tượng, ăn hì hục muốn sái cả quai hàm, quả thực là không thể tưởng tượng nổi. Hai người liếc nhau, gật đầu, nhấc chân định đi tới bàn giám khảo. Thắng thua không sao, bọn họ chỉ cần xác nhận mùi vị món canh cải kia mà thôi. Nhưng bọn họ chỉ vừa mới đi được hai bước, đầu bếp hai hiệu ăn lớn của Hồng Nguyễn Thành đã đi tới đón lấy | bọn họ, trong tay còn bưng chén nhỏ. - Điền đầu bếp, Hoắc đầu bếp, chúng ta cố ý đưa món canh cải này tới mời hai vị bình phẩm! Đầu bếp Phú Vinh Trai và Thúy Viên Lâu đồng thanh nói, sau đó hai tay đưa chén tới. Hai người Điền Tam Kỳ nhận lấy, nhìn vào nước súp trong vắt, vẻ mặt lập tức ngưng trọng. Lúc này bọn họ mới biết, trước đó mình đã nghĩ lâm rồi. Sau đó, biểu hiện của bọn họ cũng là ngây người như những vị giám khảo trước đó. Bọn họ đều là dân chuyên nghiệp, súp vừa vào miệng liền nhận ra đây cũng không phải là một loại mùi vị, mà là hỗn hợp nhiều loại trong đó, có dã trĩ, thịt heo... Những thứ khác bọn họ cũng phân biệt không rõ, các loại hương vị đã hoàn toàn hòa quện với nhau, tạo thành một loại hương vị độc đáo. - Mấu chốt chính là ở nước súp! Bọn họ làm thế nào mà được như vậy chứ, không ngờ lại có thể phối hợp nhiều loại hương vị cùng một chỗ... Càng khó tin hơn chính là, nướcsúp này lại trong vắt như nước... Trong lúc Điền Tam Kỳ và Hoắc Vân trợn mắt há mồm thì đồng thời, những đầu bếp khác cũng đều xông tới, dồn dập hỏi thăm xem mùi vị như thế nào. Nhưng... hai người Điền Tam Kỳ cũng không có thời gian trả lời bọn họ, mà cũng đang hành động giống hệt như những vị giám khảo trên đài, cúi đầu hì hục! Tất cả đầu bếp thấy vậy, khóe miệng đều giật giật, lúc này, không cần Điền Tam Kỳ nói, bọn hắn cũng đã biết được đáp án. Mang theo tâm trạng uể oải, các đầu bếp đồng thời dồn dập ngẩng đầu nhìn về phía đầu bếp của Phú Vinh Trai và Thúy Viên Lâu, thầm nghĩ: - "Rau cải đơn giản mà có thể làm ra mỹ vị. như vậy.. Rốt cuộc là loại bí phương gì a... Bên cạnh đài cao, Lão gia tử cũng hoàn toàn yên lòng, nhìn thấy giám khảo ăn uống như vậy, lão đã biết được kết quả. Lo lắng đi qua, tâm tư Lão gia tử lập tức chuyển dời đến món ăn, lão quay đầu nhìn về phía Giang Tỉnh Thân, ánh mắt từ từ tỏa sáng. Lão có thể tưởng tượng được, món canh cải này ăn ngon như thế nào, sao có thể không nhắm tới chứ. Triệu Đan Thanh biểu hiện còn hơn thế, hắn nhìn Giang Tinh Thần, vừa chép chép miệng vừa cười, bộ dáng kia... Giang Tinh Thần vừa nhìn thấy, không khỏi rùng mình một cái, trong đầu hiện lên vô vàn những lời lẽ đay nghiệt miệt thị hắn, vội vàng trốn ra thật xa. - Cạch! Nhóm giám khảo trên đài cao để chén xuống, đồng thanh như một hỏi cùng một câu: - Còn nữa không? - Phốc! Toàn trường đều liêng xiềng, trong lòng thầm chửi ầm - “Má nó, đây còn là giám khảo sao?" lên: Sau đó, nhóm giám khảo hiển nhiên cũng ý thức được mình nói sai, lập tức lúng túng hướng dưới đài bày tỏ áy này, sau đó liền cho đưa ra đánh giá đối với món canh cải trắng này. Trong veo như nước, hương vị vô cùng thơm ngon, đem các loại hương vị hòa quện hoàn mỹ với nhau. Có thể chế biến một loại thực phẩm đơn giản là rau cải thành mỹ vị như vậy, cóthể gọi là thiên hạ tuyệt phẩm. Đánh giá như vậy, ngay cả Viên Hi Huyền cũng không còn lời gì để nói, hai người hắn cùng Viên Hạo vừa rồi ăn còn nhanh hơn cả ba tên thực khách làm giám khảo nữa đó. - Ừm... Dưới đài lập tức trở nên rối loạn! “Thiên hạ tuyệt phẩm”, đánh giá này cũng quá cao đi. - Lại có món ăn ngon như vậy sao! Giám khảo không cố ý phóng đại, bợ đỡ Hồng Nguyễn Thành đó chứ? Rất nhiều người không tự chủ được đều sinh ra suy nghĩ này. - Hồng Nguyễn Thành đã lần nào đưa ra món mới mà khiến người ta thất vọng chưa, món ăn này tuyệt đối là ngon thật sự... - Lát nữa nhanh chân đi trước, nếu chậm chắc chắn hai | hiệu ăn lớn sẽ không còn chỗ ngồi... Bên cạnh đài cao, Lão gia tử đi tới bên cạnh Giang Tinh Thần, mặt đầy nghi ngờ hỏi: - Ngươi chế biến món canh kia, thật sự ngon như vậy sao? - Lúc nào cho Lão gia tử nếm qua thì biết! Giang Tinh Thần lên tiếng, rồi thầm nghĩ: - "Lão sao biết được, nước cốt hầm này có tác dụng tương tự bột ngọt trong thế giới chúng ta, đánh giá là thiên hạ tuyệt phẩm căn bản không chút khoa trương!" Trong lúc toàn trường đang vang lên đủ loại nghị luận, thì Điền Tam Kỳ và Hoắc Vân cũng đã xác nhận được, đánh giá của giám khảo tuyệt đối không ngoa, món canh kia quả thật là nhìn mà cảm thán! Đến đây, kết quả cuộc thi biểu diễn nấu ăn trong lòng mọi người đã biết rõ, hai hiệu ăn lớn Hồng Nguyễn Thành, bằng vào món canh cải đã áp đảo tất cả đầu bếp. Mà Lễ hội Mỹ Thực, đến hiện tại cũng đạt tới... cao trào. Mọi người đều không tiếc vỗ tay hoan hô cho đầu bếp hai hiệu ăn lớn, khiến hai người đều có chút lúng túng, món súp kia là của Giang Tinh Thần người ta đưa cho mà thôi. Lúc này, các tiểu nhị lại lần nữa đi vào sân, thu dọn hết những chén đĩa đã được ăn hết sức sạch sẽ, sau đó, môi người lại đưa lên một chén nước. Mói đầu, mọi người còn không để ý, nghĩ rằng chỉ là một ly nước bình thường mà thôi. Nhưng vừa nhấp vào, bọn họ lập tức phát ra một tiếng cảm thán sảng khoái, nước này không ngờ lại có vị ngọt, bên trong còn có mùi hương hoa nhàn nhạt. - Uống ngon! Nước này sao lại ngọt như vậy? - Chẳng lẽ đây cũng là một trong những món ăn mới của Hồng Nguyễn Thành? - Không thể gọi là món ăn, mà phải gọi là thức uống... - Im lặng, trên đài lại có động tĩnh, có lẽ chính là hình | thức biểu diễn mới! Trên khán đài lúc này đặt một chiếc bàn gỗ đơn giản tại trung tâm, phía trên bày khăn trải bàn màu đen, còn có hai người mặc áo dài quái dị đứng ở sau bàn. - Đây là loại biểu diễn gì vậy, nhạc cụ đâu?! - Đúng vậy! Bài trí cũng quá đơn giản đi, ăn mặc cũng rất quái dị nữa! - Chẳng hiểu sao, ta rốt cuộc nhìn tên mập bên trái thấy có chút buồn cười a... Dưới đài xì xào bàn tán. Trên đài, Lão gia tử cũng đang hỏi Giang Tinh Thần: - Tiểu tử, đây là hình thức biểu diễn mới mà người nói sao, nhìn không giống ca múa a?! - Ha ha, đây vốn không phải là ca múa! Đây gọi là tấu hài, lấy nói là chủ yếu! Giang Tinh Thần đáp. - Lấy nói là chủ yếu? Lão gia tử trợn tròn mắt, không hiểu nói: - Hai người nói chuyện, có cái gì đáng nhìn đâu? - Lão cứ chờ sẽ biết! Lúc này Giang Tinh Thần không có cách nào cẩn thận giải thích cho Lão gia tử hiểu được tấu hài là gì, chỉ có thể để cho lão tự cảm nhận. Mà trong lúc Lão gia tử còn đang bất mãn với câu trả lời của Giang Tinh Thần, định tiếp tục truy hỏi.... “Woah ha ha ha...”, dưới đài đột nhiên bạo phát ra một trận cười.