← Quay lại trang sách

Cho tôi mua một vé đi...chết thử

Truyền thông gần đây đưa tin về một dịch vụ lạ lùng được mở ở Thái Lan, Singapore và Hàn Quốc, thu hút rất nhiều người tham gia. Dịch vụ đó có tên là chết thử. Khách hàng sẵn sàng bỏ tiền ra để được một “nhà tang lễ” làm nghi thức “khâm liệm” cho mình theo đúng bài bản các khâu: cầu hồn, liệm, động quan… giúp người sử dụng dịch vụ được trải nghiệm cảm giác chết trong một thời gian ngắn.

Nghe nói, hàng ngày, có hàng trăm “thượng đế” đến mua dịch vụ chết thử này. Thực ra là mua một liệu pháp tinh thần để xoa dịu những vết thương quá khứ không thể lành lặn trong tâm hồn, để bước qua những lời thề nguyền “sống để dạ chết mang theo”, để đối diện sự mất mát rồi yêu hơn cuộc sống. Không ít người đến “mua cái chết” với mục đích đơn giản: xóa tan cơn trầm uất, lo âu đang đè nặng lên cuộc sống đầy rẫy bất an của thời hiện tại.

Tại ngôi đền Wat Prommanne (cách Bangkok 100 km), mỗi “người chết” cầm một bó hoa, tập trung cầu nguyện rồi vào nằm trong quan tài, nghe lặng im vây quanh mình sau khi nắp quan tài đóng kín. Một trong số họ nói với phóng viên truyền hình rằng, với cách “thực hành chết” này, cuộc sống sau đó sẽ trong trẻo, tốt lành hơn.

Tại Hàn Quốc, đất nước mà gần đây rộ lên nhiều tin tức u ám về chuyện các ngôi sao tự tử, thì dịch vụ “chết thử” được đặt bằng một cái tên hoàn toàn trái ngược: “Cuộc sống tươi đẹp”. “Thượng đế” đến mua “cuộc sống tươi đẹp” thường là những người còn rất trẻ. Thất tình, thi trượt, mất việc, mâu thuẫn gia đình, thiếu vắng mục đích sống, bế tắc nội tâm… là những lý do rất thường gặp “soi sáng” cho họ đến với “cái chết” tại những dịch vụ này.

Đèn tắt. Quan quan tài đã được đóng kín. Chuỗi kinh cầu, khúc nhạc tiễn đưa vang lên thê lương cùng những tiếng khóc nấc của người thân. Cái chết đã đổ sụp xuống cùng với bóng đen như thật của nó. Và trong bóng đêm mịt mùng vây bủa, có tiếng một người đàn ông, không biết là thần chết hay thiên thần, phán rằng: “Ta chúc cho thân thể đầy mỏi mệt của quý vị sẽ được yên nghỉ thanh thản!”

“Tôi thấy tiếc nuối sự sống. Tôi thấy bao dằn vặt, hận thù, hờn giận và buồn phiền tan biến. Tôi sẽ về với mẹ tôi. Tôi đã nghe thấy tiếng khóc của bà!” – một người đàn ông trung niên Hàn Quốc vừa bước ra khỏi chiếc hòm nói với phóng viên truyền hình. Mắt ông ta còn đẫm nước. Là những giọt nước mắt đầy vui sướng. “Người ta phải tập cách chết để biết cách yêu cuộc sống!” – một người khác nói.

Nhưng, rốt cuộc mấu chốt vấn đề nằm ở đâu? Họ có thực sự mua đúng cái cảm giác của một người trải qua cái chết? Tôi tin là không. Họ chỉ mua sự im lặng đánh thức những vùng nội tâm từ lâu buồn bã, bị vùi chôn bên dưới cuộc sống “nhắm mắt không yên”. Họ được dịp thăm viếng nội tâm, đối diện với những câu hỏi căn cốt, có tính chất phản thân để rồi tìm lại ý nghĩa của việc sống. Chính ở điểm này, con người tỏ ra rắc rối hơn các loài động vật. Nó luôn hỏi sau cuộc sống này là gì và cái chết thực sự là gì và hiện tại phù du này sẽ là gì?

Trên một website bàn về kỹ năng sống, một nhóm bạn trẻ người Việt đã cho rằng, đây là một gợi ý rất hay trong bộ môn thay đổi bản thân. Biết đâu nếu dịch vụ “Cuộc sống tươi đẹp” này được tổ chức ở đây, thì với sự tất bật và ồn ào không khoan nhượng của mình, biết đâu, chúng ta sẽ đổ xô đến chen lúc, xô đẩy nhau để dành phần được… nằm vào quan tài, chết đi cho nhanh để còn tranh thủ mà sống lại. Có biết bao việc phải vắt giò lên cổ sau một cơn… chết.

Vì vậy, nếu ở ta có dịch vụ chết thử, thì con đường dẫn đến những phòng vé này sẽ thường xuyên diễn ra chen lấn và… kẹt xe!