Chương 268 Gia Nhập
Trịnh thiếu hiệp, ta hẳn nên xưng hô ngươi là Trịnh Diệp đúng không? Hay Trịnh Phù Vân? Lại hoặc cứ gọi thẳng tên của ngươi - Diệp Chân nhỉ?
Trong xe ngựa, lâu chủ Vạn Tinh Lâu Hải Lạc Sương bình tĩnh chằm chằm vào Diệp Chân, một đôi mắt đẹp tựa như có thể nhìn thấu mọi việc làm cho mọi sự che dấu đều không còn chỗ che thân.
Hải Lạc Sương làm cho Diệp Chân từ đầu đến chân, từ trong tới ngoài đều cứng đờ, thần sắc lập tức trở nên căng cứng tới cực điểm.
- Diệp thiếu hiệp, không thể không nói, ngươi là người to gan nhất Hải Lạc Sương đã gặp qua. Vừa mới xử lý trưởng lão tông môn Kiếm Nguyên tông Trâu Trì, trong khi Kiếm Nguyên tông hận không thể đem ngươi ăn sống nuốt tươi, ngươi lại chạy tán loạn khắp nơi?
- Càng đáng chết là, ngươi dám chạy tới Thần đô, đại bản doanh của Huyễn Thần tông! Ngươi không biết tông chủ Huyễn Thần tông, Phù Đông Hưng trong một năm ít nhất sẽ có ba tháng sẽ ở Thần đô hay sao?
- Nghe nói, Thiên Huyễn Ưng Vương đã hạ giải thưởng lớn cho các đệ tử nội môn Huyễn Thần tông, nếu ai có thể lấy được đầu của ngươi sẽ trọng thưởng mười vạn Hạ phẩm Linh Tinh, một bản võ kỹ Địa Giai thượng phẩm.
- Nếu không phải không có hành tung của ngươi, đệ tự Huyễn Thần tông đã sớm dốc toàn bộ lực lượng.
- Diệp thiếu hiệp, ngươi thế mà làm cho thiếp thân buồn bực rất lâu. Lúc trước cho dù Thiếp thân đánh vỡ đầu cũng nghĩ không ra kinh tài tuyệt diễm Trịnh Diệp, Trịnh thiếu hiệp lại do ngươi giả mạo thành.
Theo tiếng nói êm tai của Hải Lạc Sương, nói toàn bộ địch nhân Diệp Chân như lòng bàn tay, thần sắc Diệp Chân theo thời gian dần trôi mà thư giãn lại như cũ.
- Cô đều biết rồi?
- Đã biết bảy thành đi, sự tích Diệp thiếu hiệp ở ngoài, thiếp thân đều biết.
Diệp thiếu hiệp, ngươi lừa thiếp thân thật khổ.
- Cô hôm nay như thế nào mà phát hiện được ta?
Diệp Chân có chút thất lạc, hắn vô cùng tự tin đối với thuật dịch dung học từ
Lưu Đại Đồng. Hắn tự nhận, không có chút sơ hở nào cả, nhưng không ngờ, chỉ mới gặp một lần đã bị Hải Lạc Sương khám phá ra bí mật.
- Thiếp thân nói do trùng hợp và thêm vận khí, ngươi có tin không?
Diệp Chân im lặng.
Thấy Diệp Chân không nói gì, Hải Lạc Sương lại nói
- Thật ra thiếp thân sở dĩ nhìn thấu ngươi, chỉ là vì "Uẩn Linh Đan".
- Ngươi ở Tam Nguyên thành cố ý hỏi thiếp thân về Uẩn Linh Đan, còn hỏi thời gian. Thiếp thân đoán ngươi sẽ tới, một hai ngày hẳn sẽ xuất hiện ở thần đô.
- Vừa lúc đi ngang qua, lúc thấy mặt của ngươi có chút quen mắt. Cùng là họ
Trịnh, lại đang tìm thiệp mời, tiện tay vứt một tấm thiệp mời ra ngoài, không ngờ. Thật đúng là làm cho thiếp thân kiểm tra xong.
Đang khi nói chuyện, Hải Lạc Sương ha ha ha phì cười.
- Cô lừa ta?
Diệp Chân ngạc nhiên.
- Xem như thế đi!
- Cô không nhìn ra sơ hở ta dịch dung à? Còn có, thiệp mời này đến cùng là thật hay giả?
- Không thể không nói, Diệp công tử có thuật dịch dung vô cùng cao minh! Cùng Diệp công tử ở chung nhiều lần, thiếp thân còn không có nhìn ra Diệp công tử có bất kỳ dấu hiệu dịch dung nào, còn về thiệp mời... Đương nhiên là thật rồi.
Hải Lạc Sương nói.
- Cô không sợ ném sai mục tiêu sao? Nếu người nọ không phải ta...
- Ha ha, đồ của Vạn Tinh Lâu Hải Lạc Sương ta, ai dám chiếm lấy mà không trả?
Trên mặt lấp lánh ý cười, môi đỏ phun ra từng chữ lại cực kỳ bá khí.
- Ai nha, tốt, từ hôm nay trở đi, Diệp Chân ta sẽ gia nhập Vạn Tinh Lâu!
Diệp Chân khẽ thở dài một tiếng, vấn đề này, Hải Lạc Sương làm được rất tốt, cũng nhiều lần chủ động hỗ trợ, bất kể thù lao, Diệp Chân cảm giác hắn nếu lại không chủ động nhắc tới việc này mình sẽ không còn mặt mũi mà xuất hiện trước mặt nàng ta nữa.
- Nếu như Diệp công tử không nguyện ý, cũng không cần phải vội vã gia nhập Vạn Tinh Lâu! Thiếp thân dù muốn mời Diệp công tử gia nhập Vạn Tinh Lâu, nhưng thiếp thân muốn Diệp công tử cam tâm tình nguyện gia nhập chứ không phải vì cảm kích thiếp thân nên mới bất đắc dĩ gia nhập.
- Cảm kích việc cô hỗ trợ là có, có điều, chỉ dựa vào việc cô tiện tay ném ra một tấm thiệp mời ta cần đã có thể khiến cho ta cam tâm tình nguyện gia nhập Vạn Tinh Lâu là không thể. Ta nghĩ đến việc nếu ta gia nhập Vạn Tinh Lâu, tất sẽ có ích đối với con đường võ đạo của ta sau này.
Diệp Chân thẳng thắn nói.
- Đó là tất nhiên! Không có chỗ tốt, ai sẽ gia nhập Vạn Tinh Lâu?
- Thật ra, trước kia không biết thân phận thật của Diệp công tử, nếu ta biết thân phận thật của Diệp công tử chỉ sợ Diệp công tử đã sớm gia nhập Vạn Tinh Lâu rồi, căn bản không cần làm cho thiếp thân xuất túi lớn như vậy.
- Nói thế nào đây?
Diệp Chân hỏi.
- Vạn Tinh Lâu ở Hắc Long Vực, thành viên của lâu ngoại trừ thiếp thân là lâu chủ ra thì tổng cộng có bảy mươi hai Lưu Tinh, mười tám Vệ Tinh, ba đại Trấn Tinh.
Bảy mươi hai Lưu Tinh, mười tám Vệ Tinh không nhắc tới, bên trong ba đại Trấn Tinh có một người Diệp công tử hẳn vô cùng quen thuộc.
Hải Lạc Sương nói tiếp.
- Ai?
- Yêu Diện La Sát Liêu Phi Bạch!
- Liêu giáo tập cũng ở đây à?
Diệp Chân có chút giật mình, Hải Lạc Sương nói không sai, nếu như hắn sớm biết Liêu Phi Bạch cũng là thành viên của Vạn Tinh Lâu, hắn chắc chắn sẽ không cảnh giác Vạn Tinh Lâu sâu như vậy.
Có điều, điều này cũng làm cho Diệp Chân càng thêm hiếu kỳ, Vạn Tinh Lâu lại có thể chiêu dụ được loại nhân vật kinh tài tuyệt diễm như Liêu Phi Bạch? Họ đã dựa vào cái gì?
- Không sai, Yêu Diện La Sát Liêu Phi Bạch đúng là một trong ba đại Trấn Tinh của Vạn Tinh Lâu chúng ta.
- Hiện tại, Diệp công tử phải chăng đã cam tâm tình nguyện gia nhập Vạn Tinh Lâu nhỉ?
Hải Lạc Sương cười hỏi.
Diệp Chân cười khổ gật đầu một cái.
- Diệp công tử, thành viên bên trong Vạn Tinh Lâu chúng ta chia thành bốn đẳng cấp lần lượt là: Lưu Tinh, Vệ Tinh, Trấn Tinh, Chủ Tinh, mỗi một đẳng cấp sẽ được hưởng đặc quyền khác nhau.
- Diệp công tử mới gia nhập Vạn Tinh Lâu, bởi vì lần trước làm cho một trong bảy mươi hai Lưu Tinh Đổng Hiên chưa chiến đã nhận thua, cho nên, ngươi trước mắt chỉ có thể trở thành một trong bảy mươi hai Lưu Tinh.
- A, Diệp công tử mau xuống xe đi, nếu ngươi còn không xuống dưới, chỉ sợ tiểu mỹ nữ kia sẽ giết đến tận xe ngựa.
Nhõng nhẽo cười vài tiếng, Hải Lạc Sương đuổi Diệp Chân xuống xe.
- Diệp công tử, chờ đấu giá hội Phân Hương Đan Vương ngày mai qua đi, thiếp thân lại đi tìm ngươi, chính thức hoan nghênh ngươi gia nhập Vạn Tinh Lâu.
- Đúng rồi, thiếp thân lại cho Diệp công tử một tin tức, Diệp công tử gia nhập vào Vạn Tinh Lâu nhận phúc lợi hạng thứ nhất!
- Chuyện của Kiếm Nguyên tông thiếp thân cũng không biết rõ, nhưng thiếp thân nghe nói, ở trong Kiếm Nguyên tông đều nhất trí cho rằng bởi vì trưởng lão Trâu Trì truy sát ngươi mà đánh rắn động cỏ, nên ngươi đã quay lại Hắc Thủy quốc. À, nghe nói, bọn hắn phái ra nhãn tuyến đi Hắc Thủy quốc, chuyên môn điều tra hành tung của ngươi.
- Đa tạ!
Tin tức Hải Lạc Sương mang lại này đủ làm cho tảng đá trong lòng Diệp Chân rơi xuống đất.
Vừa rồi Diệp Chân còn đang suy nghĩ, Hải Lạc Sương đã phát hiện mình thế người của Kiếm Nguyên tông kia, có thể sẽ đuổi theo hay không?
Tiếng vó ngựa vang lên, xe ngựa sang trọng của Hải Lạc Sương nhanh chóng rời đi, Diệp Chân lại có chút lúng túng sờ mũi, vấn đề này, giải thích thế nào cũng sẽ phiền phức, hơn nữa nhìn bố dáng kia của Lục La, tựa như...
Nửa thật nửa giả, Diệp Chân giấu chuyện thiệp mời từ trên trời rơi xuống này không cho Lục La biết. Thật ra việc có quan hệ tới Vạn Tinh Lâu, Diệp Chân nói cho Lục La nghe cũng không có vấn đề gì. Thế nhưng mà Hàn Thái bên này lại không tiện lắm, mặc dù Hàn Thái cũng là người rất trượng nghĩa.
Hải Lạc Sương dùng một tấm thiệp mời đã có thể làm cho thân phận thực sự của Diệp Chân bại lộ, lần nữa làm cho trong lòng Diệp Chân vang lên hồi chuông cảnh báo.
Trên đời này, thuật dịch dung tuyệt đối không có sơ hở. Diệp Chân bây giờ ở ngay tại Thần đô Huyễn Thần tông, xem như chạy loạn ở dưới mí mắt Thiên Huyễn Ưng Vương, việc này như việc đang nhảy múa trên lưỡi đao, nhất định phải vạn phần cẩn thận hơn mới được.
.....
Để Diệp Chân ngoài ý muốn chính là sau khi đặt chân trở lại phòng trọ của quán rượu, Hàn Thái và Lục La xuất ra một chiếc nhẫn trữ vật của riêng mình đưa cho Diệp Chân.
- Đại biểu ca, ngày mai là hội đấu giá, nhất định không thể làm cho Văn Thiên Ngọc kia coi thường, ngươi nhất định phải chụp tới Uẩn Linh Đan, làm cho người kia nhìn cho rõ. Trong chiếc nhẫn trữ vật này là đại bộ phận tài sản của ta, ừm, ước chừng khoảng một trăm vạn lượng hoàng kim, một vạn viên Hạ phẩm Linh Tinh.
Khi Diệp Chân đang muốn chối từ, Lục La trừng một cái.
- Ngươi đừng tưởng rằng đây là ta cho không ngươi, tương lai ngươi cần phải trả lại! Đây chính là toàn bộ gia sản ta tích lũy nhiều năm!
- Trịnh huynh, đây là một chút tâm ý của ta, ước chừng một trăm vạn lượng hoàng kim, hai vạn viên Hạ phẩm Linh Tinh, ngươi nhận trước đi, chờ ngày sau trong tay ngươi rộng rãi hẳn trả lại! Nhất định phải chụp tới Uẩn Linh Đan, Văn Thiên Ngọc kia thật sự quá ghê tởm.
Hàn Thái cũng đưa lên một chiếc nhẫn trữ vật rồi nói.
Điều này nói rõ hội đấu giá này, trong tay Diệp Chân tài phú có phần mạnh, hơn nữa Diệp Chân có ý định khác, sẽ không dùng đến tài vật của Lục La và Hàn Thái đưa cho.
Có điều, khi Diệp Chân vừa muốn từ chối đột nhiên thấy được ánh mắt của Hàn Thái.
Hàn Thái tuy có chút khờ, nhưng đúng là một người đầy chân tình.
Diệp Chân đột nhiên ý thức được, hai chiếc nhẫn trữ vật này cũng không phải chỉ đơn giản là món hàng phổ thông, mà là hai phần hữu nghị, hữu nghị chân chính!
- Tốt, ta nhận! Ngày mai, vì con đường võ đạo, cho dù táng gia bại sản cũng phải chụp tới Uẩn Linh Đan!
Gương mặt Diệp Chân vô cùng kiên nghị nói.
.....
Bởi vì Thần đô cấm đi lại vào ban đêm, thời gian Phân Hương Đan Vương tổ chức hội đấu giá cỡ nhỏ định trước khi mặt trời lặn, địa điểm ở ngay bên trong phủ đệ của hắn.
Buổi chiều, khi mặt trời còn treo lên cao, ba người Diệp Chân, Lục La, Hàn Thái lại lần nữa tiến vào thần đô, một tấm thiệp mời tổng cộng có thể đi ba người, cho nên ba người đều muốn tham gia vòng đấu giá rất nhỏ mà lại cao cấp này để mở mang tầm mắt.
Nguyên nhân bởi vì hội đấu giá, phủ Phân Hương Đan Vương đã sớm mở cửa đón khách, cầm trong tay thiệp mời của Phân Hương Đan Vương, tự nhiên là khách quý, ai cũng đều có người chuyên đưa vào.
Khi Diệp Chân tiến vào hoa viên Phân Hương Đan Vương, nơi tổ chức hội đấu giá, bên trong hậu hoa viên đã có không ít khách quý.
Bởi vì hội đấu giá này, hậu hoa viện Phân Hương Đan Vương phủ đã được đám nô bộc bày đâu ra đó, trong đây có mười tám chỗ, bên trong cũng đã sắp đặt ổn thỏa sẵn ba chỗ ngồi.
Nhìn số chỗ ngồi ở đây, Diệp Chân đoán, Phân Hương Đan Vương đưa thiệp mời ra ngoài nhiều lắm chỉ là mười tám.
- Ba vị, mời tới bên này, chỗ của các ngươi ở đây....
Một người quản sự dẫn ba người Diệp Chân đến.
- Bộ huynh, mời tới bên này!
Đột nhiên, thanh âm náo nhiệt từ cửa vào hoa viên truyền đến, nháy mắt ánh mắt Diệp Chân ném đi qua, con ngươi đột nhiên co rụt lại, hai tay không tự chủ xiết chặt.
Bộ Trường Thiên!
Chưởng tuyệt Bộ Trường Thiên cũng tới đây!
Đệ nhất cao thủ trẻ tuổi Hắc Long Vực, đệ tử chân truyền của Huyễn Vân tông bởi vì tự phong tu vi mà thiếu chút nữa đã bị Diệp Chân xử lý, Bộ Trường Thiên.
Bởi vì sự cả kinh này, ánh mắt Diệp Chân lại có chút lạnh lùng, Diệp Chân biết đây là thời khắc không tốt, ánh mắt quét về phía Bộ Trường Thiên như nước chảy chuyển về một bên khác, hít sâu một hơi, quanh người trên dưới của Diệp Chân đã lập tức khôi phục trạng thái bình thường, đồng thời, Diệp Chân kéo Hàn Thái và Lục La đi về phía chỗ của bọn họ.
- Hả?
Cảm nhận được một ánh mắt nhìn về mình, Bộ Trường Thiên vừa mới bước vào dùng ánh mắt ngưng tụ nhìn về phía bóng lưng của Diệp Chân.