Chương 269 Hội Đấu Giá Làm Cho Lục La Tuyệt Vọng
Ánh mắt Chưởng tuyệt Bộ Trường Thiên khiến cho Diệp Chân có một loại cảm giác đứng ngồi không yên, Diệp Chân có chút khống chế hô hấp, lấy một loại bước chân phi thường bình ổn bước vào chỗ ngồi số chín, có chút ra hiệu, cùng hai người Lục La, Hàn Thái đồng thời ngồi xuống...
Thời khắc ngồi xuống, Diệp Chân nhìn thấy Bộ Trường Thiên đang dùng một loại ánh mắt xem kỹ theo dõi hắn.
Thấy thế, ánh mắt Diệp Chân thản nhiên nghênh đón lấy, mỉm cười thăm hỏi.
Bộ Trường Thiên có chút ngẩn người, lập tức mỉm cười thăm hỏi, ánh mắt chuyển đến nơi khác.
Lấy tu vi của chưởng tuyệt Bộ Trường Thiên, dù Diệp Chân không sử dụng tu vi, cũng có thể dễ dàng cảm ứng ra tu vi Dẫn Linh cảnh đỉnh phong của hắn.
Dựa theo hắn dĩ vãng, đừng nói võ giả Dẫn Linh cảnh, đến cả võ giả Hóa Linh cảnh nhị tam trọng ân cần thăm hỏi hắn, hắn cũng sẽ không nhìn thẳng.
Có điều, võ giả hôm nay có thể trình diện tham gia trận hội đấu giá cỡ nhỏ này của Phân Hương Đan Vương, phần lớn đều có gia thế hiển hách, lai lịch bất phàm, tăng thêm trong lòng hắn có chỗ nghi hoặc, cho nên mới theo bản năng mỉm cười thăm hỏi.
Chưởng tuyệt Bộ Trường Thiên Quay đầu đi, trong con ngươi lại hiện lên một tia nghi hoặc, vừa rồi hắn cùng với Diệp Chân hai mắt nhìn nhau, ánh mắt Diệp Chân làm cho hắn có một loại cảm giác loáng thoáng hình như đã gặp nhau ở nơi nào.
Nhưng triệt làm cho lục soát não bộ, Bộ Trường Thiên lại nghĩ không ra đã gặp nhau ở nơi nào một đôi con ngươi như thế. Hơn nữa ngoại trừ khuôn mặt ra, bóng lưng lại có chút lạ lẫm.
Dựa theo kinh nghiệm tự Bộ Trường Thiên tổng kết, một người có thể hoá trang dịch dung, thay đổi phục sức, nhưng dưới tình huống bình thường, bóng lưng lại rất khó thay đổi.
Trong nháy mắt quay đầu, mấy người quen biết cũ tiến lên nịnh nọt, cùng hắn đàm luận. Điểm nho nhỏ nghi hoặc ấy cũng bị Bộ Trường Thiên cho đi qua một bên.
Diệp Chân lại thầm hô nguy hiểm thật, may mắn hôm qua đụng phải Hải Lạc Sương, nói là mặt bên của hắn khiến cho nàng nhìn rất quen mắt.
Đối với người bình thường mà nói, cho dù mặt bên hay bóng lưng, phần lớn là liếc mắt nhìn liền quên, nhưng đối với võ giả, cố ý liếc mắt nhìn, ký ức sẽ vô cùng khắc sâu.
Hôm qua nghe Hải Lạc Sương nhấc lên cái sơ hở này sau này, Diệp Chân đã thi triển Súc Cốt Công làm cho bả vai của mình trở nên hơi hẹp một chút. Thay đổi bóng lưng của mình.
Nếu không thay đổi, làm không cẩn thận, hôm nay sẽ có khả năng bị Bộ Trường Thiên phát hiện.
Bộ Trường Thiên muốn giết Diệp Chân hắn, cũng không ít hơn Thiên Huyễn Ưng Vương.
Có điều, nhìn Bộ Trường Thiên ở trước mặt đều không nhận ra mình, Diệp Chân cũng có chút tự hào.
Thiên Huyễn Ưng Vương thậm chí hạ lệnh truy sát đối với hắn, cường giả Huyễn Thần tông, từng người muốn trừ hắn cho thống khoái, thế nhưng, Diệp Chân hắn vẫn nghênh ngang xuất hiện ở hang ổ của Huyễn Thần tông bọn hắn, Thần đô.
Diệp Chân đột nhiên có chút suy đoán, nếu sau này Thiên Huyễn Ưng Vương biết hắn tới thần đô, Bộ Trường Thiên biết hắn gặp mặt Diệp Chân nhưng không nhận ra sẽ biểu cảm thế nào?
- Tham kiến Thiên Trụ chân nhân.
Đột nhiên, Lục La và Hàn Thái đứng dậy vấn an, Thiên Trụ chân nhân của Thanh La tông mang theo Văn Thiên Ngọc, còn có một gã thanh niên khác không quen biết tới tham gia đấu giá hội cỡ nhỏ.
Lục La bọn họ và Văn Thiên Ngọc không hợp nhau, nhưng thân phận Thiên Trụ chân nhân còn tại đó, khinh mạn không được.
Nhìn vị trí chỗ ngồi của đám người Diệp Chân, kỳ quang trong mắt Thiên Trụ chân nhân chợt lóe.
Loại vòng quan hệ tụ hội này, vô cùng coi trọng sắp xếp, nhìn vào số của chỗ ngồi rất có thể là thân phận bối cảnh khách nhân bên trong chỗ ngồi cao hay thấp.
Bọn người Diệp Chân lại ngồi xuống chỗ ngồi số chín, khiến cho Thiên Trụ chân nhân rất giật mình.
Phải biết, cho dù lấy thân phận Thanh La tông bọn hắn, chỗ ngồi của họ cũng chỉ là số mười ba.
- Hừ!
Nhìn thấy Lục La và Diệp Chân ngồi cùng một chỗ, Văn Thiên Ngọc vẫn như cũ, cái mũi không phải cái mũi, con mắt không phải con mắt, cực độ khó chịu.
Sau khi khách nhân bắt đầu ngồi xuống, tiếng nghị luận cũng nhiều hơn.
Những chỗ ngồi này dùng màn ngăn cách, căn bản không cách âm, chỉ cần thoáng công tụ hai lỗ tai là có thể nghe được rõ ràng người ngồi bên cạnh nói chuyện gì với nhau.
Đương nhiên, chân chính giao lưu tư mật, đều dùng truyền âm nhập mật.
- Nghe nói, Uẩn Linh Đan xuất đan suất không quá lý tưởng, Phân Hương Đan Vương lúc đầu có ý muốn lấy hai đến ba viên Uẩn Linh Đan lấy ra đấu giá, không ngờ, xuất đan chỉ có chín viên, bị những gia hỏa kia phân xong, Uẩn Linh Đan có thể lấy được lên bán đấu giá buổi đấu giá hôm nay này cũng chỉ có một viên.
- Chỉ có một viên Uẩn Linh Đan, vậy hôm nay buổi đấu giá này chỉ có nhìn.
- Nào là chỉ có thể nhìn, ngươi không biết, Thiết Thành Hồ gia, Thần Ẩn sơn trang - Mạc gia đối viên này Uẩn Linh Đan đều nhất định phải có, nhất là dòng độc đinh Thiết Thành Hồ gia kia, thiên phú huyết mạch tứ mạch trung phẩm, quả thực bị Linh Tinh cùng đan dược chồng đến Dẫn Linh cảnh đỉnh phong, bây giờ đang chờ Uẩn Linh Đan trợ hắn đột phá đến Hóa Linh cảnh.
- Như thế, Mạc Nhị thiếu gia của Thần Ẩn sơn trang chỉ có thiên phú huyết mạch tứ mạch thượng phẩm, cũng chờ lấy viên Uẩn Linh Đan này một lần đột phá đến Hóa Linh cảnh, nhưng mà Đại công tử của Thần Ẩn sơn trang tốt xấu gì cũng có thiên phú kinh người, không quẫn bách giống như Thiết Thành Hồ gia.
- Xem ra, tranh đấu viên Uẩn Linh Đan đêm nay là giữa hai nhà này.
- Ha ha, Ngô huynh, câu nói này ngươi ngược lại nói sai rồi, ngươi quên một người!
- Ai?
- Chưởng tuyệt Bộ Trường Thiên, Bộ công tử...!
- Bộ Trường Thiên Bộ công tử, hắn không phải Hóa Linh cảnh đỉnh phong sao? Huống hồ, lần này Uẩn Linh Đan vừa ra lô đã bị Huyễn Thần tông cầm đi năm viên, Bộ
Trường Thiên hắn thật muốn lấy, còn lấy không được một viên sao?
- Ngô huynh, đây là ngươi không hiểu? Mặc dù Bộ Trường Thiên lợi hại, mà bên trong Huyễn Thần tông có bao nhiêu trưởng lão Hồn Hải cảnh, ngươi có nghĩ tới không?
- Hơn nữa, trong năm viên này, hoàng thất cũng phải chiếm một phần, chia cắt xuống, cũng là sói nhiều thịt ít, sao có thể có phần cho Bộ Trường Thiên.
- Điều này cũng đúng, vậy chuyện này sẽ đặc sắc. Đúng rồi, Bộ Trường Thiên muốn Uẩn Linh Đan làm gì?
- Còn không phải vì tam đệ hắn. Trong ba huynh đệ Bộ gia, lão đại chưởng tuyệt Bộ Trường Thiên thiên phú cao tuyệt, nghe nói là thiên mạch. Lão nhị Bộ Trường Hiên thiên phú lục mạch, cũng xem như rất tốt, nhưng đáng tiếc vẫn lạc trong Ma Hồn chiến trường.
Bây giờ lão đại Bộ Trường Thiên khẳng định phải phát triển bên trong Huyễn Thần tông, cho nên bề ngoài Vân Thành Bộ gia phải do lão tam Bộ Trường Ninh chống đỡ, lão tam Bộ Trường Ninh thiên phú huyết mạch nghe nói chỉ là ngũ mạch trở xuống, lúc đột phá Hóa Linh cảnh chắc chắn năm thành cũng không có, Bộ Trường Thiên hẳn vì đệ đệ của hắn mà tới.
- Ai, có ba nhà này tranh giành, xem ra lão phu không có cửa rồi, lão phu còn muốn vì tranh giành Uẩn Linh Đan cho tôn tử thứ ba, xem ra không có hy vọng gì.
Xem ra đi vô ích rồi.
- Này, con cháu tự có phúc con cháu, quản nhiều như vậy làm gì? Huống hồ, chúng ta cũng không phải đến không, ngươi cảm thấy, Phân Hương Đan Vương có thể làm cho chúng ta đến không sao?
- Tới đều là lão hữu của hắn lại hoặc nhân vật có mặt mũi, lão khẳng định đến xuất ra trân tàng đan dược thỏa mãn thỏa mãn khẩu vị của mọi người?
- Đúng....
Nghe võ giả bên trong chỗ ngồi gần đó nói chuyện với nhau, vẻ buồn rầu lại nổi lên đôi mắt Lục La, phát sầu thay cho Diệp Chân.
Không có lấy được thiệp mời trước đó, tại vì thiệp mời, vì tư cách tham gia cái này đấu giá hội này mà phát sầu. Thật vất vả đụng đại vận lấy được một tấm thiệp mời. Những người đó nói chuyện với nhau lại dọa sợ Lục La.
Thiết Thành Hồ gia, Thần Ẩn sơn trang, Vân Thành Bộ gia - chưởng tuyệt Bộ Trường Thiên những người này, bất kỳ một nhà nào đều có uy danh hiển hách. Tài lực vô cùng hùng hậu.
Tranh giành Uẩn Linh Đan với bọn hắn?
Lục La đột nhiên có một loại cảm giác tuyệt vọng, không có mảy may hi vọng, còn không bằng không nên vào.
Hàn Thái cũng ý thức được vấn đề này, hắn, Lục La còn có tài lực Diệp Chân theo như hắn đoán tập hợp, có lẽ sẽ hùng hậu hơn đại bộ phận võ giả Hóa Linh cảnh.
Nhưng đối đầu với những gia tộc truyền thừa hơn mấy trăm năm như Thiết Thành Hồ gia, Thần Ẩn sơn trang, Vân Thành Bộ gia, cái gì cũng không bằng.
- Hai công tử, nữ hiệp này mời. Lão phu là quản gia Phân Hương Đan Vương phủ, vô cùng hoan nghênh ba vị đến đây Phân Hương Đan Vương phủ làm khách. Lão phu họ
Cố, các ngươi có thể gọi ta Cố quản gia.
Một lão giả ăn mặc phi thường chỉnh tề xuất hiện bên trong chỗ ngồi số chín của ba người Diệp Chân.
- Ba vị đều biết, cuộc bán đấu giá này là một vòng quan hệ đấu giá hội, nếu như ba vị có cái bảo bối gì muốn đấu giá, có thể giao cho lão phu đưa cho đấu giá, nghĩ đến nhất định sẽ đánh ra một giá tốt, cũng coi như tăng mấy phần náo nhiệt vì lần đấu giá hội gia.
Cố quản gia của Phân Hương Đan Vương phủ nói.
- Tạm thời không có.
Diệp lắc đầu.
- Không, có!
Lục La nhanh nhanh gọi lão quản gia Phân Hương Đan Vương phủ lại, cắn răng một cái lấy ra Hạ phẩm Bảo Giáp mình mới có được nói:
- Cố quản gia, cái này của ta....
- Lục La, muội làm gì?
- Ta cũng cầm cái này ra đi đấu giá.
Thấy thế, Hàn Thái cũng lấy ra Hạ phẩm Bảo Giáp mình mới có được.
- Đại biểu ca, hôm nay chỉ có một viên Uẩn Linh Đan, chúng ta có thể tập hợp chút nhiều là tập hợp chút, cái Hạ phẩm Bảo Giáp này cũng có thể tập hợp một chút.
Nghe vậy, Diệp Chân có chút dở khóc dở cười.
- Nhanh thu lại. Tiền hàng cạnh tranh Uẩn Linh Đan, ta tự có biện pháp, các ngươi đừng lo lắng.
- Thế nhưng...
- Không có gì nhưng nhị gì hết, nhanh thu lại.
Thấy thế, Cố quản gia cười cười chắp tay cáo từ.
- Công tử này, nếu lúc cạnh tranh tiền hàng không đủ, lại muốn lấy vật khác thế chấp thì tùy thời có thể tới tìm lão phu.
- Coi như bảo bối lưu phách, Phân Hương Đan Vương phủ chúng ta cũng sẽ quy ra theo như giá thị trường.
- Đa tạ!
- Muốn tranh giành với Hồ gia, Thần Ẩn sơn trang bọn hắn, nếu lại không tập hợp lại lấy cái gì tranh giành?
Lục La ngược lại càng sốt ruột hơn so với Diệp Chân - người cần Uẩn Linh Đan.
- Cái này muội yên tâm, ta có ý tưởng, đến lúc đó sẽ biết.
- Ý tưởng gì?
Lục La vẻ mặt nghi hoặc.
- Nói sẽ mất linh.
Diệp Chân làm ra vẻ thần bí, cũng làm cho trên gương mặt xinh đẹp của Lục La hiện đầy nghi hoặc.
Theo trời chiều ngã về tây, trên không hậu hoa viện Phân Hương Đan Vương phủ treo lên mấy chục viên Dạ Minh Châu lớn chừng quả đấm, chiếu hậu hoa viện sáng như ban ngày, nó xa xỉ cũng làm cho quý khách kinh thán không thôi.
- Đầu tiên, do lão hủ đại biểu Phân Hương Đan Vương hoan nghênh các vị đến đây, tính tình của lão nhân gia Đan Vương, chư vị đều biết, ưa thích thanh tĩnh cho nên không ra bồi các vị, vẫn xin các vị thứ lỗi.
Bởi vì đều là người quen, ngữ khí Cố quản gia vô cùng nhẹ nhõm.
- Có điều, hôm nay cuộc bán đấu giá này nếu là tổ chức ở phủ đệ Đan Vương, vì miễn sinh vấn đề, có mấy quy củ vẫn xin mời các quý khách biết.
- Hôm nay chúng ta mời chính người bán đấu giá của phòng đấu giá Phong Hành - phòng đấu giá lớn nhất bên trong Thần đô tới chủ trì, quy củ đấu giá không khác gì nhiều với phòng đấu giá Phong Hành.
- Có điều, Đan Vương nói, hôm nay tới đều là bằng hữu, cho nên cho dù là hoàng kim đổi Hạ phẩm Linh Tinh hay Hạ phẩm Linh Tinh đổi hoàng kim, hối đoái tỉ lệ đều là 1:1,2.
- Mặt khác, không cho phép đấu hư, lừa dối đập giá cũng là việc không nên làm, hơn nữa bởi vì đấu giá hội quy mô nhỏ, cho nên vật phẩm đấu giá cũng sẽ được thanh toán tại chỗ. Tiếp theo, cho mời đại sư đấu giá phòng đấu giá Phong Hành, Hứa đại sư lên sân khấu.
Trong tiếng vỗ tay, một trung niên có bờ môi nhếch nhìn qua vô cùng khôn khéo, thân mang trường bào đạp vào lễ đài trong hoa viên.
- Chư vị, hôm nay tham gia đập bảo bối, lấy Phân Hương Đan Vương đan dược làm chủ, còn có các bảo bối quý khách tài trợ, thời gian cấp bách, tiếp theo, cho mời bảo bối thứ nhất Ninh Thần Ngọc Dịch lên sân khấu!