Chương 288
Hung Hiểm Liên Tiếp
- Nhị tiểu thư, Phúc Hải Thái Tuế là Yêu thú Địa Giai thượng phẩm, hơn nữa là Yêu thú có hình thể to lớn nhất thuỷ vực, đừng nói chúng ta, ngay cả cường giả
Hồn Hải cảnh sợ cũng phải nhượng bộ lui binh....
Khuôn mặt một tên cung phụng Ngọc gia xấu hổ nói.
Ba tên cung phụng Ngọc gia mang theo Nhị tiểu thư Ngọc gia bay lên cao, võ giả trên thuyền lớn, nhất là võ giả Dẫn Linh cảnh, nhao nhao học theo, bay khỏi thuyền lớn để bảo mệnh.
Một màn này khiến cho trên thuyền lớn một ít hộ vệ trẻ tuổi Chân Nguyên cảnh giơ chân mắng to, nhưng, mấy vị thủy thủ tuổi tác cao có làn da ngăm đen ngược lại như người không liên quan ngồi trên đầu thuyền, lấy ra một điếu tàn, mỹ mỹ hít một hơi.
- Lão thuyền trưởng, đây đến lúc nào rồi, ngươi còn hào hứng....
- Vô dụng! Trước mặt Phúc Hải Thái Tuế, bọn hắn đều chạy không thoát, trừ phi bọn hắn có thể giống như võ giả Hóa Linh cảnh bay cao hơn ba trăm mét trong không trung, nếu không, chỉ cũng có thể chờ chết!
Ánh mắt lão thuyền trưởng nhìn về phía võ giả bay trong tầng trời thấp, nhìn như người chết.
- Đúng vậy, đụng phải Phúc Hải Thái Tuế, cũng chỉ có thể xem vận khí! Đây là lần thứ hai lão nhân gia ta đụng phải Phúc Hải Thái Tuế, chỉ có thể xem vận khí.....
- A...
Thời khắc đám người kinh hãi, ba vị võ giả Hóa Linh cảnh mang theo Nhị tiểu thư
Ngọc gia, nhưng thân hình Ngọc tỷ Nhị tiểu thư kịch liệt giãy dụa mà loạn lay động, dù sao trên bầu trời mang theo người phi hành rất khó.
- Làm sao? Các ngươi thả ta ra, ta muốn đi cứu ca ca ta, cứu ca ca ta.....!
- Các ngươi là cung phụng Ngọc gia ta, chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn ca ca ta chết thảm. Nhanh...
Lúc này Ngọc gia Nhị tiểu thư không thèm nói đạo lý, lại chọc giận một tên cung phụng Ngọc gia trong đó.
- Nhị tiểu thư, đừng nói chúng ta, ngay cả gia chủ đích thân đến, chỉ sợ cũng thúc thủ vô sách!Thậm chí cường giả Hồn Hải cảnh, trước mặt Phúc Hải Thái Tuế cũng chưa chắc sống, còn muốn đối phó nó....
- Còn nữa, lúc này công phu, chỉ sợ một đoàn người của Thiếu chủ đã thành thức ăn của Phúc Hải Thái Tuế...
- A, nhìn. Nhị tiểu thư. Các ngươi mau nhìn!
Đột nhiên, ánh mắt một tên cung phụng Ngọc gia lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, chỉ hướng Phúc Hải Thái Tuế đang tạo ra hố nước to lớn.
Bởi vì bọn họ bay trên trời cao, cho nên hố nước to lớn xung quanh Phúc Hải Thái Tuế kích động ra sóng nước cao tới trăm mét. Nhưng tình cảnh bên trong hố nước, chính là nuốt tất cả không sót thứ gì.
Bên trong hố nước, Diệp Chân đứng ngạo nghễ trên đầu thuyền, hai tay duy trì một ấn ký kỳ quái, một ấn tỷ nho nhỏ xanh ngọc ngưng trệ trên một mét trên nhục thân to lớn của Phúc Hải Thái Tuế, tản mát ra một cỗ khí tức kinh người.
Xung quanh ấn tỷ xanh ngọc, vốn dĩ sóng nước phóng lên tận trời, vậy mà xuất hiện một cái đứt gãy, phảng phất như bị trấn trụ.
Xúc tu Phúc Hải Thái Tuế giơ lên cao cao muốn săn thức ăn, cũng dặt dẹo hư huyền ở trên không trung, không có tiếp tục dò xét.
Ngay khi ba người Diệp Chân sắp táng thân trong thú bụng, Diệp Chân ra tay, như thiểm điện thôi động Thanh Ngọc Ấn trấn áp, tạo thành loại tình cảnh kỳ quái này.
- Đây là người nào, lại có thể trấn trụ Phúc Hải Thái Tuế, người này cũng quá kinh khủng?
Trên bầu trời, nhìn một màn này cung phụng Ngọc gia kinh hô.
Một màn này, cũng làm cho Nhị tiểu thư Ngọc gia điên cuồng giãy dụa triệt để yên tĩnh trở lại, con ngươi nhìn chằm chằm tình cảnh bên trong hố nước, tràn đầy khẩn trương.
- Các ngươi, nhanh đi giúp đỡ người kia, nhanh đi....
- Nhị tiểu thư, việc này, nếu chúng ta tùy tiện nhúng tay, chỉ sợ sẽ phải phản hiệu quả....
- Mau nhìn!
Sóng nước ngập trời trên mặt nước, lại xuất hiện biến cố.
Thái Tuế to lớn phát ra một tiếng lại một tiếng như tiếng thét chói tai của con nít, thân thể khổng lồ tức giận giãy dụa, mỗi cái giãy dụa, trên Thanh Ngọc Ấn sẽ tóe hiện một đầu vết rạn.
Ngay lúc đó, xúc tu không tình nguyện co rụt lại, cùng nhau rút hướng về phía Toái Ngọc Ấn.
- Trấn cho ta!
Quát chói tai một tiếng, Thanh Ngọc Linh Lực như thuỷ triều tràn vào Thanh Ngọc Ấn, khiến cho Thanh Ngọc Ấn đại phóng quang hoa.
Cự lực kinh khủng đè xuống đầu, khiến cho sóng nước ngập trời trầm xuống, cũng khiến cho xúc tu Phúc Hải Thái Tuế rút đến Thanh Ngọc Ấn mềm nhũn rơi xuống mặt biển.
- Nhanh, mau rời đi nơi này, ta cũng không căng được bao lâu!
Âm thanh Diệp Chân vội vàng thúc giục Lưu bá và Ngọc Ninh.
- Vậy còn ngươi, Trịnh đại ca!
Không thể không nói, bản tính Ngọc Ninh vô cùng lương thiện, sống chết trước mắt, nhưng vẫn quan tâm Diệp Chân.
- Các ngươi đi mau, ta tự có biện pháp!
Khi đó, thần niệm Diệp Chân khẽ động, Vân Dực Hổ tiểu Miêu nằm thu nhỏ trong ngực cánh thịt khuấy động, đại lượng vân khí trong nháy mắt tụ tập dưới chân Diệp Chân, chậm rãi nâng Diệp Chân lên không.
Tính toán sơ tốc độ, Diệp Chân chuẩn bị tìm kiếm thời cơ bạo Thanh Ngọc Ấn.
Mặc dù Phúc Hải Thái Tuế và Thanh Nguyên Tử Tinh Hổ Vương đều là Yêu thú Địa Giai thượng phẩm, nhưng uy lực lại không thể so sánh nổi. Hình thể Phúc Hải Thái Tuế này to gấp mấy lần Thanh Nguyên Tử Tinh Hổ Vương, nếu Thanh Ngọc Ấn nổ tung, cũng không cách nào trọng thương nó.
Hiện tại, tạm thời chỉ có thể dùng Thanh Ngọc Ấn trấn trụ Phúc Hải Thái Tuế, nhưng nhìn vết rạn Thanh Ngọc Ấn không ngừng nổ tung đang được chữa trị, Diệp Chân biết không chống cự được bao lâu.
- Không sai biệt lắm...
Ngay khi Diệp Chân chuẩn bị nổ tung Thanh Ngọc Ấn, sau đó hối hả đào tẩu lên không, Diệp Chân bất ngờ ngẩn người.
Cách đó không xa trong tầng trời thấp, hai ba mươi vị võ giả Dẫn Linh cảnh kinh hoảng chạy trốn, trên thuyền lớn, hơn trăm người lại tụ tập tại boong thuyền, như chờ chết nhìn chằm chằm vào động tĩnh bên này.
- Đây....
Diệp Chân biết, nếu hắn nổ tung Thanh Ngọc Ấn, mượn lực lượng vụ nổ này, hắn tuyệt đối có thể trốn hơn vào ba trăm mét trên không trung, chạy thoát. Nhưng những người trên thuyền lớn, bao gồm mấy chục tên võ giả Dẫn Linh cảnh, đối mặt với sự giận dữ của Phúc Hải Thái Tuế, phải chết không nghi ngờ.
Trong thời gian ngắn, Diệp Chân có quyết định, hắn không thể quan tâm sống chết những người này.
Đây không phải Diệp Chân đang mạo hiểm, mà đang làm anh hùng!
Diệp Chân không ngốc, nhưng lại có nhân tâm.
Nếu trong tình huống không còn cách nào, dưới tình huống bất lực, Diệp Chân tuyệt đối sẽ dựa vào tốc độ nhanh nhất rút lui nơi này tự vệ.
Cứu người? Thật có lỗi, ta không có cái năng lực kia, chỉ có thể cứu mình trước, về phần những người này chết sống. Diệp Chân không quản được, Diệp Chân hắn cũng không phải thánh nhân.
Nhưng, trong lòng Diệp Chân biết trong tình huống này bản thân có năng lực, nếu bỏ mặc những người này bị Phúc Hải Thái Tuế hành hạ đến chết, hắn tuyệt không cách nào thuyết phục được bản thân.
Thần niệm khẽ động, quang hoa Chiến Hồn Huyết Kỳ sáng ngời trong ngực, một đạo huyết quang vô thanh vô tức đầu nhập vào trong cơ thể, Thần Hồn lực lượng của Diệp Chân tăng lên gấp đôi.
Thần hồn như thống soái đối với võ giả. Ngoại trừ uy lực bản thân ra, thần hồn mạnh yếu cũng quyết định lực lượng một lần duy nhất võ giả có thể thúc giục.
Được Chiến Hồn Huyết Kỳ gia trì, mặc dù tu vi của Diệp Chân không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng thần hồn lại tăng gấp bội, trong nháy mắt. Thanh Ngọc Linh Lực còn sót lại sáu thành trong cơ thể một mạch tràn vào Thanh Ngọc Ấn gần như sụp đổ!
Trong nháy mắt Thanh Ngọc Ấn quang hoa đại phóng!
Phúc Hải Thái Tuế vừa mới tránh thoát một chút trói buộc đang chuẩn bị xuất kích bất ngờ thân hình sáng ngời. Lần này, sóng nước đầy trời cùng nhau đình trệ xuống.
- Ông trời của ta, đây thực lực gì. Phúc Hải Thái Tuế là Yêu thú Địa Giai thượng phẩm lại bị trấn áp... nhưng khí tức gia hỏa này hiển lộ ra chỉ có Hóa Linh cảnh nhất trọng....
Ánh mắt một tên cung phụng Ngọc gia đang nhìn thẳng.
Về phần Nhị tiểu thư Ngọc gia, nhìn thân hình Diệp Chân chậm rãi bay lên, uy phong lẫm lẫm, có chút ngẩn người...
- Trăm hơi thở, các ngươi còn có thời gian trăm hơi thở đào mệnh!
Thanh âm Diệp Chân mang theo mấy phần ngưng trọng vang dội đến toàn bộ mọi người trên mặt nước.
Đám người trên tàu biển vốn đang ngẩn người, thủy thủ thuyền tập trung ở boong, lão đầu thuyền lập tức phản ứng lại.
- Đại ân nhân, nhanh, nhanh lái thuyền! Lái với tốc độ nhanh nhất, thời gian trăm hơi thở, nói không chừng có thể chạy thoát!
Trên bầu trời, Lưu bá vừa mới mang theo Ngọc Ninh bay đến không trung cũng ngẩn người, ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân trở nên không giống nhau lắm, mang tới một tia tôn kính khó có được!
Tôn kính từ tận đáy lòng.
Trong nháy mắt tiếp theo, thân hình Lưu bá lóe lên, vội vàng rơi vào trên thuyền lớn, hướng về phía trên bầu trời võ giả Dẫn Linh cảnh chạy tán loạn rống giận.
- Nhanh lên thuyền, dùng Linh Lực thúc thuyền, tất cả mọi người có thể sống!
Dưới tình huống Linh Lực tuôn ra, thủy thủ vào chỗ, thuyền lớn bắt đầu quay đầu, gia tốc, tốc độ đang nhanh chóng tăng vọt, càng ngày càng nhiều võ giả Dẫn Linh cảnh một lần nữa rơi xuống trên thuyền, gia nhập hàng ngũ dùng Linh Lực thúc thuyền.
- Nhị tiểu thư, chúng ta cũng lên thuyền đi, hôm nay đoàn người nói không chừng cũng có thể sống trở về.
Ba vị võ giả Hóa Linh cảnh rơi vào thuyền, khiến cho thuyền lớn trực tiếp ở trên mặt nước chạy như bay, tốc độ sắp đến cực điểm.
- Ca ca, huynh không sao chứ! Ca ca, người kia là ai?
Rơi xuống thuyền lớn, Nhị tiểu thư Ngọc gia ngoài miệng quan tâm ca ca ca Ngọc Ninh, nhưng ánh mắt vẫn luôn ngưng tụ vào người Diệp Chân đang thôi động trên Thanh Ngọc Ấn trong tầng trời thấp.
Trong tầng trời thấp, Linh Lực quanh người Diệp Chân lượn lờ, mây mù tụ tập, vân theo gió vòng, như trích tiên!
- Nhanh, nhanh lên nữa, chạy càng xa càng tốt!
Tám mươi hơi thở trôi qua, thuyền lớn chạy không thấy bóng dáng, Diệp Chân thôi động Linh Lực toàn thân gia trì vết rạn trên Thanh Ngọc Ấn xuất hiện càng ngày càng nhiều, sóng lớn trên mặt nước lần nữa bắt đầu lật dâng lên.
Xoạt xoạt xoạt!
Thanh âm Thanh Ngọc Ấn vỡ ra càng ngày càng dày đặc, tất cả Linh Lực trong cơ thể Diệp Chân cơ hồ tiêu hao hầu như không còn, toàn bộ tiêu hao đều dùng gia trì Thanh Ngọc Ấn này, nếu không phải hạt giống Linh Lực trong cơ thể có thể sinh ra một tia Linh Lực, trong đan điền Diệp Chân, sẽ chỉ sợ đã trống trơn.
- Không sai biệt lắm!
Ánh mắt Diệp Chân mãnh liệt, đột ngột vừa bay vừa quát.
- Bạo!
Xoạt!
Trong chốc lát, Thanh Ngọc Ấn bất ngờ nổ tung, lượng lớn Thanh Ngọc Linh Lực khuynh tiết hướng về phía dưới Phúc Hải Thái Tuế, phía dưới hồ nước, lập tức như từng vòng sóng bạc tạo nên sôi trào.
Ngay lúc đó, thân hình Diệp Chân như thiểm điện cất cao, hướng về không trung phóng đi.
Nhìn nổ tung Thanh Ngọc Ấn phía dưới, trong ánh mắt Diệp Chân, có một tia may mắn, cũng có vẻ thất vọng.
Quả nhiên, Thanh Ngọc Ấn của hắn không thể trọng thương Phúc Hải Thái Tuế.
Khi Thanh Ngọc Ấn nổ tung, huyết nhục phần lưng Phúc Hải Thái Tuế trực tiếp lột dày đặc một tầng, thậm chí có thể nhìn thấy xương cốt màu trắng.
Nhưng, bộ vị trọng thương cũng chỉ có phạm vi hai ba mét, đối với kích thước Phúc Hải Thái Tuế gần trăm mét, loại vết thương này giống như rạch ra một vết thương lớn bằng bàn tay trên người một người trưởng thành,.
Đừng nói trọng thương trí mạng, ngay cả trọng thương cũng không bằng.
Trong nháy mắt tiếp theo, Phúc Hải Thái Tuế phát ra tiếng rít phẫn nộ điên cuồng, trên mặt nước thuyền tiểu ngư bị chụp thành vỡ nát, mười mấy cái xúc tu dài đến trăm trượng cao cao bay lên, hướng lên bầu trời đập tán loạn.
Xung quanh hồ nước ngày càng như sôi trào doanh sôi, diện tích hơn mười dặm hồ nước tức thì bị quấy đến đục ngầu một mảnh.
- Bọn hắn hẳn đã an toàn, xem như thành công....
Diệp Chân trốn ở trên bầu trời cao cao, lẩm bẩm một tiếng.
Cũng ở trong nháy mắt này, sắc mặt Diệp Chân kịch biến, một loại cảm giác hết sức nguy hiểm bất ngờ nổi lên trong lòng.
Phía sau trong tầng mây, một kiếm cương đạo vô thanh vô tức đâm về phía điểm yếu sau lưng Diệp Chân.
- Dám phá hỏng chuyện tốt của ta, chết đi!
Cùng thời gian đó, một tiếng hừ lạnh tức giận vang lên trong tai Diệp Chân.