Chương 289 Năng Lực Giải Độc Của Thanh Ngọc Linh Lực
Dám phá hỏng chuyện tốt của ta, đi chết đi!
Sau khi tiếng quát tức giận vang lên, kiếm cương kia cũng vô thanh vô tức đâm về phía yếu hại sau lưng Diệp Chân.
Phát hiện có người đánh lén, thần sắc của Diệp Chân vốn rùng mình, không chỉ có không có bất kỳ kinh hoảng nào mà ngược lại lộ ra một tia cười nhạo.
- Ngu xuẩn!
Trên mặt kẻ đánh lén ẩn trong tầng mây lập tức hiện lên một tia nộ khí.
- Chết đi!
Trong nháy mắt tiếp theo, kiếm cương hung hăng đâm vào chỗ yếu hại sau lưng Diệp Chân, nói cho đúng là đâm vào Thanh Ngọc Linh Giáp bao trùm lên chỗ yếu hại sau lưng Diệp Chân.
Choang!
Giống như đao kiếm đâm lên cương giáp phát ra một tiếng vang giòn nhẹ, kiếm cương đánh lén Diệp Chân vỡ nát thành từng khúc bạo tán ra sóng xung kích làm đám mây gần đó bị đẩy ra, lộ ra một trung niên võ giả mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.
Thanh Ngọc Linh Giáp của Diệp Chân cũng rạn nứt ra từng vết nứt, đã đến biên giới sắp phá nát.
- Cái này... Làm sao có thể?
Trong tầng mây phát ra một tiếng kinh hô khó có thể tin.
Diệp Chân thở một hơi thật dài, số lượng Thanh Ngọc Linh Lực không nhiều từ trong đan điền tuôn ra, lập tức tu bổ hoàn chỉnh vết rạn nứt trên Thanh Ngọc Linh Giáp, cơ hồ cùng lúc, xoay người như gió lốc.
Vừa rồi thân hình kẻ đánh lén vừa hiện lên đã biến mất, một đạo lưu quang màu xanh đang nhanh chóng phóng về phương xa, mấy hơi sau đã triệt để tan biến trong tầm mắt Diệp Chân.
- Người đánh lén này cũng là một nhân vật....
Thần niệm của Diệp Chân buông lỏng, Vân Dực Hổ tiểu Miêu ẩn núp trong ngực cũng giải trừ trạng thái chiến đấu.
Bắt đầu từ lúc giao chiến với Phúc Hải Thái Tuế, Thanh Ngọc Linh Giáp của Diệp Chân đã dày đặc quanh người. Thanh Ngọc Linh Giáp này, trước mắt là một trong những thủ đoạn bảo mệnh quan trọng nhất của Diệp Chân, lại thêm không muốn người biết Hắc Phong trung phẩm Bảo Giáp mặc bên trong, Diệp Chân có lý do tin tưởng, cho dù Cường giả Hồn Hải cảnh đánh lén, hắn cũng không thể nào ăn một kích mà mất mạng.
Cho nên, theo Diệp Chân, người đánh lén hắn cũng rất...
Nhưng mà, người đánh lén này cũng coi là nhân vật sát phạt quả tuyệt. Một kích không trúng lập tức viễn độn ngàn dặm, đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất là nhìn thấy đánh lén thậm chí ngay cả linh cương hộ thể của Diệp Chân cũng không phá vỡ được.
Lúc đó, trong đan điền của Diệp Chân ngoại trừ Hạt giống Linh Lực sinh ra ít ỏi Linh Lực ra. Linh Lực gần như đã khô kiệt, thủ đoạn phản kích duy nhất của Diệp Chân Liền chính là Vân Dực Hổ tiểu Miêu.
Không ngờ, gia hỏa này lại chạy.
- Hóa Linh cảnh ngũ trọng.... Nói ta làm hỏng chuyện tốt của hắn, như vậy một mảnh thuỷ vực cột mốc kia cũng do gia hỏa này làm hư?
- Nói không chừng, người đánh lén này là Tam thúc của Ngọc Ninh....
Nuốt một viên Cửu Chuyển Hoàn Linh đan, nhanh chóng khôi phục linh lực, thân hình Diệp Chân cuồng lướt bay ra, đuổi về phương hướng thuyền lớn đã biến mất.
Một đường bay đến, Diệp Chân phát hiện Phúc Hải Thái Tuế đã quậy phạm vi hơn mười dặm thuỷ vực long trời lở đất, trọc lãng ngập trời, nhưng thuần túy chỉ là phát tiết, không có đuổi theo.
Phi hành trên không trung cực nhanh chưa tới nửa giờ, Diệp Chân đụng phải Lưu bá đến đây tiếp ứng, cũng coi như bọn hắn có chút lương tâm, một phút đồng hồ sau, Diệp Chân và Lưu bá đuổi kịp thuyền lớn.
Đuôi thuyền, Ngọc Ninh đang cùng với một thiếu nữ đứng trên đó, đầu ngẩn cao, nhìn lên động tĩnh trên bầu trời.
Khi thân hình Diệp Chân xuất hiện trên thuyền lớn, ánh mắt cô gái kia đột nhiên trở nên sáng lấp lánh.
- Trịnh đại ca, huynh không sao chứ?
- Không!
Diệp Chân chậm rãi lắc đầu.
- Ngọc Ninh, tam thúc của ngươi tu vi gì, có phải Hóa Linh cảnh ngũ trọng hay không?
- Đúng vậy, Trịnh đại ca, tu vi của Tam thúc ta đích thật là Hóa Linh cảnh ngũ trọng đỉnh phong, làm sao huynh biết?
- Trịnh đại hiệp, là bị....
Sắc mặt Lưu bá lần nữa biến đổi.
- An bài cho ta một gian phòng an tĩnh.
Diệp Chân không trả lời vấn đề của Lưu bá, nhưng đáp án đã phi thường rõ ràng.
- Trịnh đại ca, ngươi bị thương? Ta chỗ này có Ngọc Linh đan do Ngọc gia bí chế, đối chữa thương có hiệu quả.
Thiếu nữ sau lưng Ngọc Ninh và Lưu bá chen lên, trên bàn tay thon dài còn cầm một bình đan dược chữa thương.
- Không cần, cám ơn, ta không bị thương, chỉ hao tổn tu vi quá độ mà thôi.
Bị Diệp Chân từ chối, nhất là cảm giác ánh mắt Diệp Chân cơ hồ không dừng lại trên người của nàng, trong mắt thiếu nữ lóe lên vẻ thất vọng.
Khi Diệp Chân bước vào buồng nhỏ trên tàu, mấy lão đầu đột nhiên mang theo một đám thủy thủ cùng quỳ xuống một mảng lớn.
- Mấy người lão nhân bái tạ ân cứu mạng của đại hiệp, suốt đời khó quên!
Lão thuyền trưởng mang theo mấy tay thủy thủ đồng loạt dập đầu đối với Diệp Chân, cũng làm cho Diệp Chân có chút ngẩn ra.
Thật ra Diệp Chân cũng không qua tâm những người này cám ơn hay không cám ơn, lúc đó ra tay chỉ là thuận tay mà làm, nhưng những người này nói lời cảm tạ, vẫn làm cho trong lòng Diệp Chân ấm áp.
Người có lương tâm vẫn còn rất nhiều.
Khi Thanh Ngọc Linh Lực trong đan điền Diệp Chân đã triệt để khôi phục, sắc trời đã hoàn toàn đen. Diệp Chân đi ra khỏi buồng nhỏ trên tàu, mới phát hiện Ngọc Ninh, Nhị tiểu thư Ngọc gia, bọn người Lưu bá đều lẳng lặng chờ hắn.
Theo một tên cung phụng lắm mồm của Ngọc gia nói, bọn hắn đã đợi Diệp Chân gần một canh giờ, bởi vì Diệp Chân một mực không đi ra, cho nên cũng không dám quấy rầy.
Cho dù ở đâu, ban đêm đều là lúc Yêu Thú hoạt động nhiều nhất, bao gồm trong vùng thủy vực này. Hơn nữa đến buổi tối, mùi đặc thù do Ngọc Tâm Thảo tản ra sẽ nhạt hơn rất nhiều, xác suất đường biển gần đó xuất hiện Yêu Thú sẽ tăng lên gấp trăm lần.
Cho nên, đến buổi tối, Ngọc Thủy Hồ cấm đi thuyền.
Bọn hắn chỉ có thể sớm dừng sát ở trên một đảo nhỏ tên đảo Ngư Nhi để lấy tiếp tế, may mà đảo nhỏ tiếp tế trải qua Ngọc gia kinh doanh mấy đời người, hoàn cảnh cũng thực không kém.
Khi Diệp Chân bước chân vào nội viện trên đảo nhỏ, mỹ thực của Ngọc Thủy hồ đã đã bưng lên như nước chảy.
- Trịnh đại ca, huynh nếm thử, đây là đặc sản Ngọc Vĩ Hà của Ngọc Thủy hồ chúng ta, thịt rất tươi non.
- Trịnh đại ca, huynh nếm thử cái này, đây là đặc sản Tinh Tâm Ngư của Ngọc Thủy hồ chúng ta, ngoại trừ cấu tạo bằng thịt ngon ra, thường ăn Tinh Tâm Ngư còn có thể an thần ích hồn, chính là món ăn mà tất cả võ giả đi qua Ngọc Thủy hồ chúng ta không thể bỏ qua.
- Trịnh đại ca, huynh nhất định phải nếm thử tiên canh này, canh này chính là hồ tiên và linh quả đặc hữu của Ngọc Thủy hồ chúng ta do đầu bếp đặc chế thành, đến. Ta xới một bát cho huynh!
Trên yến hội, Ngọc gia Nhị tiểu thư còn đang nhiệt tình, tạm thời coi như là nữ chủ nhân đi, mặc dù đối đãi Diệp Chân rất nhiệt tình, nhưng mà, vẫn duy trì mấy phần thận trọng.
Nhiệt tình chào mời Diệp Chân đồng thời cũng không có lạnh nhạt những người khác.
Dù sao ngồi bồi Diệp Chân, ngoại trừ Ngọc Ninh, Lưu bá ra, còn có ba cung phụng Hóa Linh cảnh của Ngọc gia.
Bưng lên một bát canh hồ tiên do Ngọc gia Nhị tiểu thư múc, khẽ nhấp một ngụm.
Trên gương mặt Diệp Chân lập tức hiện lên một loại thần sắc hưởng thụ.
Võ giả hành tẩu thiên hạ, tận hưởng mỹ thực tận phẩm, mấy món cá, tôm lúc trước mặc dù nói ngon, nhưng cũng không tính là đặc sắc. Nhưng món canh hồ tiên này vào miệng. Mùi thơm ngát bay thẳng lên đầu, cả người lỗ chân lông trong nháy mắt này hình như cũng mở ra, tốc độ lưu chuyển Linh Lực đều hình như nhanh hơn mấy phần.
Canh hồ tiên này đúng là dùng linh quả. Chỉ có linh quả ẩn chứa Thiên Địa nguyên khí mới có hiệu quả này.
- Ừm, quả thật không tệ, thêm một chén nữa!
- Ha ha, canh hồ tiên này chính là chúng ta cũng dễ dàng được uống, lão phu cũng phải uống nhiều mấy bát.
Một cung phụng Hóa Linh cảnh cười ha hả nói.
Trong nháy mắt, mọi người ở đây mỗi người uống mấy bát canh vào trong bụng, ngay cả Ngọc gia Nhị tiểu thư cũng uống một bát, khi uống đến bát thứ ba lông mày
Diệp Chân đột nhiên nhíu một cái.
Bởi vì Diệp Chân phát hiện, sau khi chén thứ ba canh vào trong bụng, Thanh Ngọc Linh Lực đột nhiên có một tia dị động, không cần thúc mà lại tự động, Thanh Ngọc Linh Lực chậm rãi vận chuyển đột ngột gia tốc, vận chuyển thật nhanh.
Thanh Ngọc Linh Lực vận chuyển thật nhanh, từng sợi tạp chất chảy khắp lục phủ ngũ tạng bị thật nhanh luyện hóa.
- Cẩn thận, trong canh có độc!
Diệp Chân kinh hô một tiếng.
Đồng thời, thân thể ba cung phụng của Ngọc gia đồng thời cứng đờ, một đạo thanh khí đột nhiên nổi lên trên gương mặt.
- Là Thập Hương Nhuyễn Mạch Tán!
- Là Thập Hương Nhuyễn Mạch Tán chuyên môn khống chế võ giả, sau khi phục dụng, trong vòng ba ngày không cách nào vận dụng bất luận Linh Lực nào.
- Đầu bếp nơi này là người nào? Ai có giải dược?
Lưu bá rống giận.
- Loại độc này, không có giải dược....
Gương mặt một cung phụng Ngọc gia uể oải, lời nói vẫn chưa xong, thân hình mềm nhũn, giống như mì sợi mềm ngã vào tại trên bàn cơm.
- Ngoại trừ không cách nào vận dụng Linh Lực ra, khắp người sẽ không có bất kỳ khí lực.
Tên cung phụng Ngọc gia kia mặc dù ngã xuống bàn, nhưng vẫn đang nói chuyện.
Cơ hồ là đồng thời, mấy cung phụng khác của Ngọc gia như Lưu bá, Ngọc Ninh, Nhị tiểu thư Ngọc gia cũng lần lượt ngã xuống trên bàn cơm.
Trong cơ thể độc tố đã bị Thanh Ngọc Linh Lực luyện hóa làm cho trong lòng Diệp Chân khẽ động, thân hình mềm nhũn, cũng thuận thế ngã xuống trên bàn cơm.
Toái Ngọc Chân Kinh bách tà bất xâm lại là thực sự.
Mặc dù nói trước mắt Toái Ngọc Chân Kinh của Diệp Chân còn chưa tu luyện tới đại thành, còn không đạt tới trình độ bách tà bất xâm. Nhưng độc tố nhập vào cơ thể sẽ bị Thanh Ngọc Linh Lực chủ động luyện hóa sạch sẽ.
Ngọc Linh Lực này hình như vô cùng mẫn cảm đối với độc tố.
Hoặc là nói, ngọc tính cao khiết vô cùng mẫn cảm đối với đồ vật không sạch sẽ.
- Ha ha ha ha....
Tiếng cười to của một tên nam tử cùng tiếng bước chân nhỏ nhẹ từ ngoài cửa truyền đến, sau khi nhìn thấy tình huống trong phòng, tiếng cười càng thêm đắc ý.
- Thập Hương Nhuyễn Mạch Tán này quả nhiên là đồ tốt, quá đáng giá khi bỏ ra năm vạn Hạ phẩm Linh Tinh mới mua được tí xíu.
- Tam thúc, ngươi thật hèn hạ! Đầu bếp trên Ngư Nhi đảo này chính là một mạch với phụ thân và nhũ mẫu ta, sao ngươi có thể mua được hắn?
- Mua được, hừ, hắn xứng sao?
- Ta bắt nhi tử của hắn gác ở trên chảo dầu sôi sùng sục, hắn dám động một chút tâm tư, con của hắn sẽ bị ném vào trong chảo dầu nóng, ngươi nói hắn dám không nghe lời ta nói sao?
Diệp Chân nghe vậy, trong lòng xiết chặt, gia hỏa này tuyệt đối là hung nhân!
- Tam thúc, ngươi thật độc ác!
- Ha ha, độc ác, vô độc bất trượng phu!
- Cháu ngoan, vận khí tốt của ngươi, chỉ sợ hôm nay đã dùng hết? Ba lần bốn lượt đào thoát khỏi sát cục mà ta tỉ mỉ an bài, lần này, ta xem ngươi còn có thể có cứu tinh không?
Trong khi nói chuyện, ánh mắt Tam thúc của Ngọc Ninh đột nhiên rơi xuống trên người Diệp Chân,
- Ha ha, này, Trịnh đại hiệp cứu được các ngươi mấy lần, liên tiếp làm hỏng chuyện tốt của ta?
Trong khi nói chuyện, Tam thúc của Ngọc Ninh bước nhanh về phía Diệp Chân, vừa đi vừa nhỏ giọng nói.
- Trịnh đại hiệp, ngươi mắng ta ngu xuẩn rất đã sao? Hiện tại, ngươi còn không phải rơi vào trong tay của ta?