Chương 362 Tuyệt Học Hoa Gia
Công tử....
Xa xa, Hoa quản gia đưa vào một tia lực lượng Thần Hồn, dùng phương thức ấm áp nhất đánh thức Hoa Vô Song tỉnh lại từ bên trong giấc ngủ kỳ dị.
Hoa Vô Song chậm rãi mở mắt, ánh mắt ngủ say chán chường vô lực lúc này trở nên có mấy phần thần thái.
- Thế nào, có người khiêu chiến ta?
- Không sai, công tử, là Dã Nguyên khiêu chiến người, công tử, thương thế của người?
- Khôi phục không tệ, còn có thể đấu một trận!
Hoa Vô Song bỗng nhiên đứng dậy.
- Một vòng thành quả chiến đấu này như thế nào?
Nghe Hoa Vô Song hỏi thăm, Hoa quản gia kể lại mọi việc đã xảy ra, Hoa Vô Song khẽ cau mày.
- Xem ra, bản công tử vẫn còn có chút xem thường Trịnh Phù Vân. Một chỉ giết chết Đào Huy cũng xem như có mấy phần bản sự. Ừm, ngươi nói còn có ba người không chiến, Dã Nguyên lại lựa chọn khiêu chiến ta?
- Đúng như thế, thưa công tử!
- Hừ, hắn cho rằng hổ xuống đồng bằng có thể bị chó bắt nạt? Bản công tử coi như chịu thương nặng hơn nữa cũng không phải người hắn có thể khiêu khích!
- Hoa Vô Song, có thể ứng chiến không, trong vòng mười hơi chưa quyết đoán sẽ phán ngươi chủ động nhận thua!
Trên bầu trời, thanh âm Thanh Dực vang lên.
- Có thể.... Chiến!
Chữ chiến vừa ra, thân thể Hoa Vô Song khẽ động, đột nhiên hóa thành một đạo lưu quang bắn thẳng đến lôi đài số tám, nhưng, đường Hoa Vô Song đi lại bị vô số võ giả xung quanh lôi đài xem chiến ngăn cản lại.
Nhưng Hoa Vô Song cũng cao minh, một tầng Thủy hệ Linh Lực bao trùm toàn thân, hướng về bức tường người mạnh mẽ đâm tới đi qua. Linh Lực cường đại ba động đột nhiên bộc phát, bức tường người giống như bị hồng thủy trùng kích, lập tức bị xông đến ngã trái ngã phải, thời khắc đám người giận mắng, Hoa Vô Song đã đứng trên lôi đài.
- Tốc độ khôi phục của Hoa Vô Song này thật nhanh!
Hoa Vô Song giờ phút này biểu hiện ra thực lực đủ làm cho cho Diệp Chân kinh hãi.
- Dã Nguyên, ngươi muốn khiêu chiến ta? Muốn nhặt tiện nghi?
Đôi mắt Hoa Vô Song gắt gao tập trung vào Dã Nguyên.
Mí mắt Dã Nguyên giật giật, trong nháy mắt chìm xuống dưới.
- Không sai!
Chiến đấu sống còn cho tới bây giờ, Dã Nguyên hắn chính là sói, một con sói đói!
Chỉ để ý kết quả, không quan tâm quá trình, chính là tác phong của sói đói.
Trong lúc đưa ra lựa chọn Thải Y hoặc khiêu chiến với tên Hoa Vô Song, Dã Nguyên đã quả quyết lựa chọn Hoa Vô Song.
Đối phó Thải Y, Dã Nguyên hắn không tự tin nắm chắc điều gì!
Thải Y ra tay quá mức quỷ dị, Dã Nguyên còn cần phải quan sát thêm nhiều mới được.
Vốn dĩ đối đầu với Hoa Vô Song, Dã Nguyên cũng không bao nhiêu nắm chắc. Nhưng mà khi Hoa Vô Song thụ thương, còn bị trọng thương.
Điều này đã làm cho Dã Nguyên thấy khả năng mình có thể chiến thắng tăng lên gấp bội.
Thắng một trận, thu hoạch được thêm hai điểm tích lũy đủ có thể làm cho cho thứ tự trên Hắc Long Bảng tăng lên một bậc, đối với Dã Nguyên mà nói, hắn quan tâm nhất là kết quả, về phần người khác thấy thế nào, xưa nay không quản.
- Hừ, muốn kiếm tiện nghi, nằm mơ đi!
- Luận võ bắt đầu!
Thanh Dực tuyên bố.
Trong nháy mắt khi âm thanh Thanh Dực vừa dứt, một đạo ngân liên từ trên thân Dã Nguyên bay ra, như thiểm điện quất về phía Hoa Vô Song.
- Điêu trùng tiểu kỹ!
Cười nhạo một tiếng, thân hình Hoa Vô Song đột nhiên chợt nhẹ nhàng, theo kình phong do ngân liên công kích, giống như tơ liễu lướt nhẹ, đi theo kình phong của ngân liên, Hoa Vô Song vẫn luôn duy trì một khoảng cách cố định với địa từ ngân liên.
Tuyệt học của Thiên Nam Hoa gia - Điệp Ảnh Tùy Phong Bộ.
Loại bộ pháp này vô cùng lợi hại, thân hóa bướm ảnh tùy ý lấy kình phong công kích của đối phương mà phiêu động, trên lý luận, chỉ cần đối phương có khả năng công kích kéo theo kình phong sẽ vĩnh viễn cũng công kích không được Hoa Vô Song.
- Đây chính là thứ ngươi tự tin có thể bảo mệnh mình?
- Địa từ... Trọng lực!
Oanh!
Dã Nguyên đột nhiên tung một quyền đánh vào mặt đất, địa từ Linh Lực giống như nước gợn sóng hướng về bốn phương tám hướng, sắc mặt Diệp Chân đột nhiên biến đổi, đột ngột cảm giác thân hình trở nên vô cùng nặng nề.
Cơ hồ là đồng thời, võ giả vây tụ quanh bốn phương tám hướng lôi đài đầu tám từ, nhất là võ giả bay trên không trung xem trận chiến, dưới loại ba động khác thường này, cả một đám như sủi cảo, rơi xuống mặt đất.
Không chỉ chừng này người, ngay cả thân hình Hoa Vô Song đang tung bay cũng như sợi thô đột ngột trầm xuống, mất đi sự phiêu dật như lúc trước, cũng không còn cách nào bảo trì tư thái tung bay theo gió.
- Không tệ, có chút ý tứ!
Hoa Vô Song nhẹ gật đầu, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy khinh thường/
- Nhưng mà trận luận võ này nên dừng ở đây hôi!
Thoáng chốc, Linh Lực thủy hỏa nhị sắc từ trong cơ thể Hoa Vô Song tuôn trào, quạt xếp ba một tiếng mở ra, bước ra một bước, nhẹ nói một tiếng.
- Hoa tâm dời, như... núi động!
Thủy hỏa nhị sắc cùng lực lượng thượng phẩm bảo phiến kèm theo Kim hệ thuộc tính của Hoa Vô Song ngưng tụ thành một đạo tòa tam sắc Linh Sơn, đánh về hướng Dã Nguyên.
Toà tam sắc Linh Sơn cực lớn này cơ hồ bao trùm toàn bộ lôi đài số tám khiến cho Dã Nguyên tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể đón đỡ.
Bởi vì vừa né tránh sẽ ra khỏi lôi đài, bị buộc ra khỏi lôi đài, đồng nghĩa với việc nhận thua.
Kinh người hơn là bên trong tam sắc Linh Sơn có Linh Lực thủy hỏa hai hệ phát ra ba động kinh người.
Ai cũng có thể cảm ứng được, nếu như một khi tam sắc Linh Sơn kia bị dẫn bạo, Linh Lực thủy hỏa hai hệ va chạm sinh ra uy lực tuyệt đối không phải một cộng một bằng hai.
Sắc mặt của Dã Nguyên trong thời gian ngắn bỗng trở nên rất khó coi.
Địa từ ngân liên bảo hộ cả người Dã Nguyên cực kỳ chặt chẽ, chỉ nhô ra một đoạn nhỏ, Dã Nguyên có chút do dự, có phải Hoa Vô Song đang hư trương thanh thế hay không?
Thành công, có thể là thắng, nhưng mà nếu thua cuộc, trả giá chính là mệnh!
- Hừ, chết đi!
Bên trong tiếng vang ầm ầm, tam sắc Linh Sơn gia tốc ép xuống muốn ép Dã Nguyên thành thịt nát.
Thời khắc nguy cơ, quanh người Dã Nguyên lóe lên linh quang, trong nháy mắt tam sắc Linh Sơn ép đến bên trên đỉnh đầu như thiểm điện rút ra lôi đài.
Cơ hồ là đồng thời, Thanh Dực trưởng lão trên lôi đài lớn tiếng rống giận.
- Người xem chiến mau lui!
Hắc Long lệnh bài đã hiện lên trên đỉnh đầu hắn.
Hiển nhiên, Thanh Dực tiên đoán được sau khi tam sắc Linh Sơn đánh hụt sẽ có hậu quả kinh khủng, nếu như không tăng thêm phòng ngự, chỉ sợ người xem chiến mười mét xung quanh lôi đài đều phải chết hết!
Lúc này, Hoa Vô Song lại cười một tiếng.
- Thanh Dực trưởng lão, yên tâm, việc thu phóng này ta tất nhiên vẫn có biện pháp!
Quạt xếp trong tay khẽ vung, một đạo lưu quang đánh ra, tam sắc Linh Sơn đanh oanh hạ đột nhiên tiêu tán như mây khói, giống như chưa từng xuất hiện.
Tránh ra khỏi lôi đài, Dã Nguyên trong nháy mắt ngây ngẩn, trong hai mắt bắn ra hào quang kinh người.
- Ngươi lừa ta?
- Ta lừa ngươi sao?
- Nếu không thì ngươi lại đến thử một chút?
Hoa Vô Song từ chối cho ý kiến mà chỉ cười lạnh.
Trên bầu trời, Thanh Dực trưởng lão thở dài một hơi, uy lực của tam sắc Linh Sơn kia hắn đã nghe nói qua. Nếu như thật sự nổ tung, chết mất trên trăm người xem chiến thì phiền phức lớn lắm.
Về phần hư thực, Thanh Dực lại không muốn quản.
- Đợt thứ hai, trận thứ năm. Dã Nguyên đối chiến Hoa Vô Song. Hoa Vô Song thắng!
- Hừ!
Hừ lạnh một tiếng, Dã Nguyên nắm chặt song quyền đi qua một bên. Trận này là trận hắn thua buồn bực nhất. Đánh một trận, thực lực của hắn cơ hồ không phát huy được, cũng bởi vì bị đối phương bức ra khỏi lôi đài mà thua.
Diệp Chân xem chiến trên bầu trời nhíu chặt lông mày.
Một trận chiến này, thực lực Dã Nguyên và Hoa Vô Song lại bạo lộ không ít, nhưng mà điều làm cho Diệp Chân giật mình nhất là Hoa Vô Song.
Sau khi bị Thải Y trọng thương Thần Hồn, trong thời gian nhanh như vậy đã có thể khôi phục chiến lực nhất định, tốc độ khôi phục này quả thực kinh người.
Nếu như đổi lại Diệp Chân nhận thương thế Thần Hồn nặng đến như vậy, Diệp Chân đoán không ngủ khoảng ba bốn ngày sẽ không cách nào có thể xuất chiến giống như
Hoa Vô Song.
Muốn hoàn toàn khôi phục, ít nhất cũng phải một tháng an tâm tĩnh dưỡng mới có thể khôi phục thương thế Thần Hồn.
Nhưng mà Hoa Vô Song này lại chỉ dùng một canh giờ.
- Bí thuật hô hấp kỳ dị...
Diệp Chân đột ngột nghĩ tới Hoa Vô Song vừa rồi ngủ say đã hô hấp với tiết tấu kỳ dị, nếu có có quan hệ với việc này, hẳn là một loại bí phsp đặc thù khôi phục lực lượng Thần Hồn.
Lấy phán đoán của Diệp Chân, Hoa Vô Song có loại bí pháp khôi phục lực lượng Thần Hồn đặc thù, tốc độ khôi phục mạnh hơn bình thường gần trăm lần.
- Chuyện bên trong Hoa gia, quả nhiên....
Diệp Chân rất nóng mắt bí pháp khôi phục đặc biệt kia của Hoa Vô Song, nhưng cũng chỉ có thể ngẫm lại, mặc dù nói Diệp Chân nhìn ra tiết tấu hô hấp của Hoa Vô Song, nhưng cũng biết vô dụng, khẳng định dùng tâm pháp đặc thù thôi động.
- Đợt thứ hai, một trận cuối cùng, Mạc Tâm Thủy đối chiến Thải Y!
Nghe được Thanh Dực tuyên bố, Mạc Tâm Thủy nở nụ cười khổ, nhưng hắn không lựa chọn nào khác.
Ngoài dự liệu, Mạc Tâm Thủy cũng không ở trên trận nhanh chóng nhận thua, ngược lại nhanh chóng kéo xa khoảng cách của mình và Thải Y, khoảng cách tới bốn mươi mét.
Cách nhau bốn mươi mét, theo Mạc Tâm Thủy thấy, hẳn có thể đủ làm cho Thần Hồn Thải Y công kích suy giảm tới trình độ nhất định, đồng thời, khoảng cách bốn mươi mét cũng là khoảng cách mà ngự lôi của hắn công kích tốt nhất.
Ầm ầm!
Ngự lôi kiếm trên bầu trời xẹt qua một đạo quỹ tích kỳ dị, lôi quang đột nhiên xen lẫn, năm đạo lôi quang to bằng cánh tay trẻ con đồng thời hướng về đầu Thải Y đánh xuống.
Ngoài dự liệu, Thải Y không hề động.
Đôi mắt đẹp hơi mở, một đoàn ngũ thải quang hoa đột nhiên từ trong đôi mắt đẹp của nàng nổ tung, lực lượng Thần Hồn vô cùng bàng bạc bỗng nhiên bay lên, cảm ứng được lực lượng Thần Hồn bàng bạc này, Mạc Tâm Thủy không khỏi cảnh giác.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tâm Thủy trong nháy mắt trợn nhìn, trắng đến cực hạn, giống như con thỏ nhỏ tán loạn.
Cũng không thấy động tác của Thải Y thế nào, lực lượng Thần Hồn ba động lóe lên một cái, năm đạo lôi quang đang rơi xuống đầu Thải Y bỗng nhiên đình trệ.
Đúng vậy, trực tiếp đình trệ giữa không trung.
Sau đó, năm đạo lôi quang giống như thủy long cuốn ngược, đánh về phía Mạc Tâm Thủy.
- Cái này cũng được....
- Đây xem như là cái gì... Biến thái hay sao?
.....
Tiếng kinh hô nhanh chóng bộc phát từ khắp nơi.
Bất đắc dĩ cười khổ, Mạc Tâm Thủy giống như một con khỉ nhảy nhót, ngự lôi kiếm trái dẫn phải ngự thỉnh thoảng oanh ra một đạo lôi quang đón lấy lôi quang trùng thiên đang tới.
Thải Y đứng giữa võ đài, khóe miệng treo một tia ý cười loáng thoáng, nhìn Mạc Tâm Thủy giống như con khỉ tự giải công kích của mình.
- Ta... Nhận thua!
Sau khi Mạc Tâm Thủy đầu đầy mồ hôi hóa giải hết công kích của mình vội vàng nói, chỉ sợ nói chậm sẽ bị Thải Y trực tiếp đánh xuống.
Trên thực tế, Thải Y thật muốn trừng trị hắn, cũng không cần chút thời gian này, nàng chỉ đứng nhìn Mạc Tâm Thủy tự mình trình diễn trò xiếc khỉ.