Chương 369 Đệ Nhất Hắc Long Bảng Ngoài Ý Muốn
Tâm tư Diệp Chân, ngươi không hiểu.... Nhưng ta hiểu!
Nghe thế, Hoa quản gia có chút mê mang, ý nghĩ của Diệp Chân, hắn hoàn toàn không hiểu, nhưng công tử ngươi làm sao có thể hiểu?
- Công tử?
Hoa quản gia lộ ra thần sắc nghi ngờ.
Hoa Vô Song vẫn không mở miệng, không có giải thích cho Hoa quản gia, như loại người như Hoa quản gia, vĩnh viễn không thể nào hiểu rõ ý nghĩ anh hùng hào kiệt.
Đúng vậy, theo cách nhìn của Hoa Vô Song, Diệp Chân đã được xưng hào kiệt.
Hoa Vô Song rất hiểu, bắt đầu từ hôm qua, Diệp Chân vẫn đang chờ, chờ thực lực của hắn khôi phục đến trạng thái đỉnh cao nhất, đánh với hắn một trận.
Nhưng vận khí quá xui, một đêm vừa mới khôi phục không sai biệt lắm, đã bị Mạc Tâm Thủy đánh thành bị thương nặng.
Mà bây giờ, Diệp Chân vẫn đang chờ, tận khả năng tranh thủ thời gian cho Hoa Vô Song hắn, để lúc Hoa Vô Song và Diệp Chân quyết chiến, có được chiến lực mạnh hơn.
Chỉ sợ hiện tại Diệp Chân vô cùng tiếc nuối, vì đã không thể đánh một trận với Hoa Vô Song thời kỳ toàn thịnh.
Cũng bởi vậy, mới có làm cho tất cả mọi người không thể nào hiểu được câu nói
“Thải Y, hai ta cũng nên lên đài.”
Diệp Chân nói câu nà, làm cho ánh mắt tất cả mọi người nhìn chằm chằm về phía Thải Y.
Tất cả mọi người muốn biết, kết quả của trận chiến này sẽ như thế nào?
Dưới tình huống bình thường, dựa vào Thải Y biểu hiện ra thực lực kinh khủng, Diệp Chân đối đầu Thải Y, không có bất kỳ phần thắng nào.
Nhưng, trước đây hai người biểu lộ rất thân mật, kết quả có chút nhất định.
Trận này khiến rất nhiều võ giả quan chiến trở nên hưng phấn.
Bởi vì bọn họ cảm thấy, cuộc chiến đấu này đối với người nào, đều là một sự lựa chọn rất khó khăn.
Có đôi khi, tình cảm sẽ cho người ta càng chờ mong.
Nhưng trên thực tế, cơ hồ tất cả mọi người đã nghĩ lầm.
Kết quả lại vô cùng.... nhẹ nhàng!
- Hừm.... Diệp Chân ca ca, ta nhận thua!
Thậm chí Thải Y chưa đặt chân lên lôi đài đã đưa ra quyết định, khiến cho Diệp Chân nghẹn họng nhìn trân trối.
Nguyên bản, theo dự định của Diệp Chân. Sau khi nàng lên đài, hắn chủ động nhận thua.
Huống hồ Diệp Chân tự nghĩ, đối diện lực lượng Thần Hồn kinh khủng của Thải Y, hắn không có bất kỳ cơ hội gì.
Một màn này cũng làm cho đám võ giả đang mong đợi một màn đắng tình thất vọng.
Nhưng, càng nhiều người hướng ánh mắt nhìn Thải Y càng thêm ưa thích, ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân, càng thêm hâm mộ.
Có chuyện gì có thể so được một vị hồng nhan làm cho người ta ghen tỵ như thế?
Đệ nhất Hắc Long Bảng, Thải Y dễ dàng buông tha.
Cho đến bây giờ, Diệp Chân và Thải Y đều thắng trận mười liên tiếp, về phần Đào Huy chết đi, đối với chiến tích Thải Y và Diệp Chân không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Chỉ cần Thải Y thắng trận này, Thải Y sẽ có được danh hiệu đệ nhất Hắc Long Bảng. Nhưng nàng chủ động nhận thua, đệ nhất Hắc Long Bảng, lập tức không có.
Nếu trận sau Diệp Chân thua Hoa Vô Song, cũng không có bất kỳ huyền niệm gì, bởi vì trước mắt Hoa Vô Song tám thắng hai thua, vô luận như thế nào, Diệp Chân đều sẽ hơn Hoa Vô Song hai điểm, cùng Thải Y tích lũy hai mươi điểm điểm song song đệ nhất.
Nhưng, Hắc Long Bảng cũng không có thuyết pháp song song đệ nhất, dưới tình huống bình thường, Thải Y và Diệp Chân phải đấu thêm một trận, tranh đoạt đệ nhất.
Nhưng hiện tại Thải Y đã trực tiếp nhận thua, chớ nói chi trận tiếp theo.
Cho nên đến tận đây, đệ nhất Hắc Long Bảng không có bất kỳ huyền niệm gì, mặc kệ
Diệp Chân và Hoa Vô Song không đánh trận cuối cùng kia.
Lúc này, khóe miệng Hoa Vô Song đầy đắng chát.
Thứ nhất, hắn vô vọng.
Đồng thời, đây cũng là lần đầu tiên trong vòng năm trăm năm, truyền nhân Thiên Nam Hoa gia không chen vào được hạng nhất Hắc Long Bảng.
Dĩ vãng, chỉ cần có truyền nhân Thiên Nam Hoa gia xuất hiện thi đấu Hắc Long Bảng, nhất định sẽ là đệ nhất.
Nhưng lần này lại không phải.
Thậm chí ngay cả thứ hai cũng không phải.
Thải Y nhận thua một trận, khiến cho nàng và Diệp Chân giành lấy đệ nhất và thứ hai, nguyên bản, Hoa Vô Song còn có khả năng tranh đoạt thứ hai Hắc Long Bảng.
- Công tử....
Hoa quản gia muốn an ủi công tử nhà mình nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu, hắn hiểu được, kết quả như vậy, chuyện này đối với Hoa Vô Song tâm cao khí ngạo, đả kích bực nào.
- Ta muốn chữa thương, không nên quấy rầy ta, chờ thời điểm Diệp Chân khiêu chiến ta, lại đánh thức ta!
Nói xong, trong nháy mắt, Hoa Vô Song tiến vào một loại tiết tấu hô hấp kỳ dị.
- Công tử....
Hoa quản gia ngẩn ra, hơi nghi hoặc một chút, đều đã đến trình độ này, còn có cái gì có thể chiến?
Dã Nguyên, Bộ Trường Thiên còn có Mạc Tâm Thủy nhìn thấy một màn cũng đắng chát, cười khổ, bất đắc dĩ, phiền muộn, tất cả thần sắc đồng thời nổi lên khóe miệng.
Đệ nhất Hắc Long Bảng sớm đã xuất hiện, lại là Diệp Chân!
Trước đây, ai có thể nghĩ tới.
Cho dù trước đó, thật nhiều người đều không ngờ kết quả này!
Nhưng hiện tại, đệ nhất Hắc Long Bảng bọn hắn suy nghĩ đến vô số lần lại sớm thuộc về Diệp Chân.
Một màn này cũng làm cho Trí Thắng, Khổng Sán Kiếm Nguyên tông, Tạ Luật Thanh La tông, Thiên Huyễn Ưng Vương Huyễn Thần tông ngẩn ra.
Thậm chí Thiên Huyễn Ưng Vương còn cắn răng lạch cạch.
- Làm sao lại, tiểu tử này từ đâu tới?
Về phần lâu chủ Vạn Tinh Lâu cũng trợn tròn mắt.
Đệ nhất?
Đệ nhất Hắc Long Bảng lại chính là....
Không chỉ có bọn hắn, trên bầu trời, mấy vị chấp sự Hắc Long cổ địa lâm thời cũng bị hành động Thải Y chủ động nhận thua làm cho ngẩn ra, đệ nhất Hắc Long Bảng như bị đem ra làm trò chơi.
Toàn bộ Hắc Long Vực, một thứ tự xếp hạng cử thế vô song, còn kèm theo lợi ích cực kỳ lớn.
Cứ như vậy nhường.
- Thải Y, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, nhận thua, đại biểu ngươi chắp tay đưa đệ nhất Hắc Long Bảng cho Diệp Chân!
Trên bầu trời, Thanh Dực mở miệng.
- Theo lão phu biết, dựa vào thực lực của ngươi, chiến thắng Diệp Chân cũng không khó, phải nói còn có chút nhẹ nhàng.
- Đương nhiên, lão phu hiểu, quan hệ ngươi và Diệp Chân, ngươi muốn đưa đệ nhất Hắc Long Bảng cho Diệp Chân. Nhưng, ngươi có nghĩ tới, dạng thành tựu như ngươi sẽ để cho Diệp Chân cả một đời không ngẩng đầu lên được.
- Hạng nhất được nữ nhân tặng, còn có giá trị gì?
- Ngày sau ai nghị luận về đệ nhất Hắc Long Bảng Diệp Chân đều sẽ bị nói là do một nữ nhân tặng cho, Diệp Chân sẽ có suy nghĩ gì?
- Chỉ sợ Diệp Chân không chỉ không cảm kích ngươi, càng có thể sẽ hận ngươi, chán ghét ngươi!
Thanh Dực nói một phen để phần đông võ giả quan chiến nghe được đều ngẩn ra, Diệp Chân cũng ngẩn ra, Nhị trưởng lão Kế Xa lại hướng về phía Thanh Dực chửi ầm lên.
- Thanh Dực, ngươi con mẹ nó có nói quá không?
- Có ai chơi xấu như ngươi không? Chơi châm ngòi ly gián với hai người trẻ tuổi, còn biết xấu hổ hay không!
Thanh Dực cũng không để ý tới Kế Xa đang giận mắng. Ngược lại đem ánh mắt nhìn về phía Thải Y, muốn biết phản ứng của Thải Y.
Nói thật, Thanh Dực thật bất ngờ khi Diệp Chân lại là đệ nhất Hắc Long Bảng. Hơn nữa, hắn cũng rất chán ghét Diệp Chân, vừa rồi Thải Y nhận thua, trải qua ngắn ngủi ngoài ý muốn, Thanh Dực quyết định, coi như hắn không thể can thiệp kết quả luận võ, nhưng cũng muốn ác tâm một phen với Diệp Chân.
Về phần buồn nôn đến loại trình độ nào, phải nhìn phản ứng Thải Y.
Trên thực tế, Diệp Chân quả thật bị Thanh Dực làm cho buồn nôn, đương nhiên, chỉ lời nói này.
Diệp Chân còn đang cân nhắc chuyện khiêm nhượng Thải Y, nhưng Thanh Dực lại dùng lời buồn nôn với hắn trước.
- Thải Y, bây giờ ngươi thay đổi chủ ý còn kịp. Bản tọa làm sự lôi đài số tám, có thể để ngươi thu hồi lời của mình, một lần nữa ra sân luận võ, ý của ngươi như nào?
Thanh Dực nói.
Xoát!
Ánh mắt mọi người, toàn bộ nhìn chằm chằm về phía Thải Y, muốn biết Thải Y quyết định gì.
Vạn chúng chờ mong, thanh âm thanh lãnh của Thải Y vang lên lần nữa.
- Lựa chọn của ta vẫn là nhận thua!
- Vì sao?
Thanh Dực vẫn không muốn bỏ.
- Nguyên nhân rất đơn giản! Ta không muốn nhìn thấy Diệp Chân ca ca nhận bất cứ thương tổn gì.
- Lực lượng Thần Hồn của ta, xác thực rất cường đại! Ta cũng vững tin, nếu ta vận dụng lực lượng Thần Hồn, Diệp Chân ca ca sẽ bị trọng thương, thậm chí.... chính là ta chết, cũng sẽ không khiến loại tình huống này xảy ra.
- Nếu ta không sử dụng lực lượng Thần Hồn, tuyệt đối không cách nào chiến thắng Diệp Chân ca ca!
Giờ khắc này, đám người đột nhiên có chút minh bạch, Thải Y luôn luôn rất ít hạ tử thủ, vì sao ngay từ đầu bài danh thi đấu, đã nặng tay thiếu chút nữa đánh chết Hoa Vô Song.
Nguyên nhân chủ yếu, Hoa Vô Song trước mặt mọi người tuyên bố muốn xử lý Diệp Chân!
- Về phần Diệp Chân ca ca có thể chán ghét ta hay không, hận ta, ta cảm thấy sẽ không!
Dừng một chút, Thải Y đột nhiên nhìn về phía trên bầu trời.
- Nhưng, Thanh Dực trưởng lão, ngươi rất chán ghét, ta rất không thích ngươi, ngươi để cho ta vô cùng chán ghét!
Trên bầu trời, mặt mo Thanh Dực trong nháy mắt biến đỏ, lúng túng.
Nếu Dã Nguyên đứng ở chỗ này, trùng thiên trống không nói lời này với Thanh Dực, khả năng hiệu quả gì đều không có, khả năng còn có người sẽ chửi Dã Nguyên.
Thậm chí ngay cả Bạch Tâm cũng sẽ không có hiệu quả như vậy.
Mặc dù Bạch Tâm thanh lệ, nhưng căn bản không có loại khí chất thuần tịnh vô hạ bích ngọc như Thải Y.
Thải Y chỉ cần đứng ở đó cũng đã như nước xanh tuyết trắng tinh khiết nhất, yên tĩnh tường hòa làm cho người ta không muốn có bất kỳ quấy rầy.
Thanh Dực như một con cá chết bên trong nước xanh tinh khiết, như bên trong tuyết trắng có một dấu chân đen, hết sức bắt mắt, hết sức làm cho người ta chán ghét.
Càng quan trọng hơn, theo những lời này của Thải Y, không chỉ khiến cho lời Thanh Dực vừa rồi châm ngòi triệt để vô hiệu, cũng làm cho tất cả mọi người trong lòng dâng lên một loại cảm giác, đệ nhất Hắc Long Bảng Diệp Chân rất xứng đáng!
Thế nào, ngươi không phục?
Có gan, ngươi đi tìm một vị tiên nữ như Thải Y làm bạn gái!
- Ha ha ha, Thanh Dực ngươi lão già không biết xấu hổ, cầm tảng đá tự đập chân của mình? Vô sỉ, báo ứng đó!
Nhị trưởng lão Kế Xa cười ha hả.
Diệp Chân không nói gì, chỉ hít mũi một cái, ánh mắt nhìn về phía Thải Y càng thêm ôn nhu, trong lời nói Thải Y, hắn chỉ nghe ra nồng đậm yêu thương đối với hắn, không có cái khác.
Đối diện Thải Y nồng đậm yêu thương, hắn chỉ có thể hưởng thụ.
Ánh mắt phần đông nam võ giả xung quanh nhìn về phía Diệp Chân trên lôi đài lập tức biến thành hỏa diễm, oán hận muốn dùng ánh mắt tươi sống thiêu chết Diệp Chân.
Ngươi cầm đệ nhất Hắc Long Bảng là được rồi, còn có được thiếu nữ tiên nữ như
Thải Y dành tình cảm thuần túy, đây không phải khi dễ người sao?
- Hừ, Diệp Chân đối chiến Thải Y, Diệp Chân thắng!
Thanh Dực mặt đen thui hừ lạnh tuyên bố.
- Trận tiếp theo, cũng là một trận bài danh thi đấu cuối cùng của Hắc Long Bảng lần này, Hoa Vô Song đối chiến Diệp Chân....
- Thanh Dực trưởng lão, chậm đã!
Diệp Chân trên đài đột nhiên nói.
- Thế nào?
Gương mặt Thanh Dực không vui.
- Theo quy củ, một vòng qua đi, võ giả tỷ võ có ít nhất có thời gian một canh giờ nghỉ ngơi. Trân chiến của ta với Hoa Vô Song, sau một canh giờ tái chiến!
Câu nói này, Diệp Chân nói đến vô cùng kiên định.
- Ừm?
- Cũng tốt!
Chỉ cần chuyện có thể để Diệp Chân chịu khổ, Thanh Dực rất vui vẻ nhìn thấy, sau một canh giờ, chiến lực Hoa Vô Song có thể lại khôi phục từ một đến hai thành, chờ một chút cũng không sao, dù sao lôi đài luận võ khác còn chưa kết thúc.
- Đa tạ!
Thời khắc chắp tay, ánh mắt Diệp Chân, xa xa nhìn chằm chằm về phía Hoa Vô Song đang khoanh chân tu luyện chữa thương.
Trận chiến của hắn và Hoa Vô Song, không quan hệ thứ tự, không quan hệ lợi ích, chỉ rửa sạch sỉ nhục.
Sỉ nhục ước hẹn ba chiêu!
Bây giờ, Diệp Chân chỉ hận, hận Hoa Vô Song không thể dùng trạng thái toàn thịnh đỉnh phong đánh với hắn một trận!