Chương 380 Cực Phẩm
----
- Bí thuật thủy hỏa linh hoa chung cực dù có làm cho ta động lòng nhưng nó cũng không bằng mạng… Của ta!
Linh Lực khẽ động, tiện tay câu tới một đoàn vân khí, dưới linh lực áp súc, Diệp Chân rửa chất dịch màu đỏ trắng dính trên tay sạch sẽ, sau đó bắt đầu tìm kiếm ngay trên thi thể của Hoa Vô Song.
Nghĩ đến thiên hạ đệ nhất công tử Hoa Vô Song, trên người đối phương hẳn sẽ cho Diệp Chân không ít thu hoạch.
Sau nửa ngày, trên mặt Diệp Chân lại hiện lên một tia thất vọng.
Thiên hạ đệ nhất công tử Hoa Vô Song có thân thế rất không tệ, đồ tốt của Thiên Nam Hoa gia cũng vô cùng nhiều, nhưng mà vật tùy thân của Hoa Vô Song lại không có gì làm Diệp Chân động tâm.
Ví dụ như giới chỉ trữ vật, dài, rộng, cao trăm mét, là thượng phẩm bảo giới, đặt trước mặt các võ giả khác, nó là vật vô cùng quý giá, nhưng Diệp Chân đã có.
Bên trong giới trĩ trữ vật của Hoa Vô Song, thượng phẩm Linh Tinh đã vượt qua một trăm viên, trung phẩm Linh Tinh cũng có hơn một ngàn, Hạ phẩm Linh Tinh chỉ có lẻ tẻ một vạn, kim phiếu ngân phiếu căn bản không thấy, nhưng mà Kim Nguyên Bảo to bằng nắm đấm trẻ con lại như núi nhỏ chất thành đống đống.
Những thứ này đối với Diệp Chân bây giờ có giới chỉ trữ vật trống rỗng là một nguồn bổ sung rất lớn.
Trong giới chỉ trữ vật của Hoa Vô Song có vật gì đó khác, ví dụ như Ninh Thần Ngọc Dịch, mười ba bình, nó đối với võ giả mà nói cũng là vật vô cùng trân quý, nhưng mà đối với Diệp Chân. nó lại không phải thứ hiếm có.
Ngẫm lại cũng thế, bảo bối trên người Hoa Vô Song cơ bản đã bị hủy sạch bên trong thi đấu giành xếp hạng. Thượng phẩm Bảo Giáp, thượng phẩm bảo khí, cả hai kiện này phóng ra giang hồ, tất cả đều là bảo bối có thể gây nên gió tanh mưa máu.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, nếu không phải hai kiện bảo bối này bị hủy thì e rằng Diệp Chân hôm nay muốn giết chết Hoa Vô Song sợ rằng sẽ rất khó, nhất là món thượng phẩm Bảo Giáp kia!
Không thể không nói, thế gia cổ xưa giống như Thiên Nam Hoa gia, vô cùng coi trọng bí thuật võ kỹ gia truyền, Diệp Chân nhìn khắp cả ngọc phù trong giới chỉ vật của Hoa Vô Song, mấy quyển sách nhỏ, không một quyển nào là bí thuật võ kỹ.
Nhưng có thể có lấy được một bản Thất Chuyển Dưỡng Hồn Thuật, Diệp Chân đã thỏa mãn, đương nhiên, Diệp Chân còn phải phí tâm tư nghiệm chứng xem Thất Chuyển Dưỡng Hồn Thuật này là thật hay giả, và có hoàn chỉnh hay không.
Việc để Yêu Thú ăn thịt thi thể người, Diệp Chân cho tới bây giờ vẫn chưa từng làm qua. Một mồi lửa đã đốt thi thể Hoa Vô Song thành tro tàn. Nhưng Diệp Chân đều bảo tồn lại tất cả vật phẩm tùy thân trên người Hoa Vô Song,.
Ví dụ như giới chỉ trữ vật, khuyên tai ngọc có năng lượng ba động nhàn nhạt, thậm chí ngọc trâm trụ trên tóc chiếu sáng rạng rỡ, Diệp Chân đều lưu lại.
Giết Hoa Vô Song thật ra cũng không phải việc khó, vấn đề mấu chốt nhất là nên giải quyết hậu quả như thế nào.
Sau lưng Hoa Vô Song chính là Thiên Nam Hoa gia, tồn tại khiến cho Huyễn Thần tông đều phải nhức đầu, nếu như họ tìm tới Tề Vân tông, đối với Tề Vân tông mà nói, đây chính là tai họa diệt môn.
Có một vấn đề Diệp Chân không cách nào sơ sót, sau khi Hoa Vô Song bị giết, đối tượng đám người hoài nghi đầu tiên nhất định là hắn.
Bởi vì Diệp Chân không chỉ có thù hận với Hoa Vô Song, còn là người có thực lực giết chết Hoa Vô Song nhất.
Đối với cường giả, bọn hắn cần không phải chứng cứ mà có lẽ chỉ là một lời nói, một sự hoài nghi đã có thể làm cho bọn hắn dốc toàn bộ lực lượng giết đến tận bia mộ của đối phương để báo mối thù nợ máu này.
Diệp Chân lo lắng chính điểm này.
Cho nên hắn bảo lưu lại toàn bộ vật phẩm tùy thân của Hoa Vô Song, một kế hoạch thô thiển dần hiển hiện trong đầu, nhưng chấp hành cụ thể như thế nào thì vẫn chưa nghĩ thấu.
Cưỡi Vân Dực Hổ quay lại đến chỗ lối vào sơn phong Hắc Long Bí Cung, Diệp Chân đợi hơn nửa canh giờ cũng không thấy Thải Y xuất hiện nên trước tiên cất bước rời đi.
Hắc Long Bí Cung vô cùng rộng lớn, sáu mươi bảy võ giả trên Hắc Long Bảng tiến vào, giống như thả vào trong biển rộng một nắm gạo, căn bản không thể đụng tới bất kỳ người nào.
Diệp Chân đi lại chẳng có mục đích, vượt qua núi cao, lại xuyên qua hẻm núi đen kịt dị thường không bất kỳ tạp sắc, đột nhiên, Diệp Chân bị một tòa núi xanh cao cao trước mắt hấp dẫn.
Núi xanh xanh ngắt tựa như vẽ ra, có nhiều chỗ quả thực xanh biêng biếc.
Càng quái dị hơn chính là bên trên cả ngọn núi lại không một chút dấu vết của thảm thực vật, cây xanh, cỏ non toàn bộ đều không, nhưng lại lộ ra sự sống quỷ dị, một loại sức sống cực kỳ mênh mông.
Phải nói Mộc Linh Lực tinh thuần nồng hậu dày đặc đến biến thái, giống như là Linh Lực của Thanh La tông chủ tu luyện.
Mộc Linh Lực tinh thuần, Diệp Chân đã từng cảm ứng được trên người chưởng môn Thanh La tông - Qua Vạn Phong, nhưng nếu như muốn so sánh Mộc linh lực quanh người Qua Vạn Phong và toà này núi xanh này mà nói, thì là kém gấp một vạn lần.
Đúng vậy, chênh lệch đến vạn lần.
Trước mặt ngọn núi xanh tản ra khí tức của Mộc linh lực, linh lực củ Qua Vạn Phong Mộc giống như võ giả vừa mới tu luyện ra Mộc Linh Lực.
Nếu như ngọn núi xanh là thanh mộc vạn năm, như vậy Qua Vạn Phong sẽ là chồi non vừa sinh ra.
- Làm sao có thể có Mộc Linh Lực nồng hậu dày đặc được như thế?
Diệp Chân thử đạp vào núi xanh thăm dò một phen.
Ầm!
Vừa mới đến gần chân núi hơn mười mét, Diệp Chân chỉ cảm thấy thân thể kịch liệt chấn động, cả người không tự chủ được hướng về sau bay lên, giống như một nỏ pháo bị bắn ra, trong thời gian ngắn bị bắn ra hơn ngàn mét.
Xoạt!
Trong nháy mắt bị oanh ra, thân thể Diệp Chân thân bao trùm Xích Ngọc Linh Giáp, giống như giấy trên cửa sổ bị xé toang.
Không, phải nói giống như khối ngọc bị rơi, trong thời gian ngắn bị đập đến vỡ nát.
Hí!
Diệp Chân không cầm được mà hít vào lên hơi khí lạnh.
Hắn có Xích Ngọc Linh Giáp, cường giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong cũng không thể nhẹ nhõm phá như thế, nhưng chỉ là lực phản chấn của toà núi xanh này....
Thần sắc của Diệp Chân trở nên vô cùng ngưng trọng.
- Chẳng lẽ, ngọn núi xanh này cùng hắc long trong truyền thuyết hoặc nói có quan hệ với Long Linh?
Sở dĩ có phán đoán này là nhìn biểu hiện của tiểu Miêu.
Diệp Chân phát hiện, sau khi mình đến gần toà núi xanh quỷ dị này, tiểu Miêu Vương trong ngực hắn chợt bắt đầu run lẩy bẩy, thậm chí phát ra tiếng gào thét sợ hãi, vừa rồi khi Diệp Chân đi bộ đến trong vòng mười thước ngọn núi, Diệp Chân đột nhiên phát hiện tiểu Miêu đã bất động.
Diệp Chân vốn tưởng rằng tiểu Miêu đã khôi phục bình thường. Nhưng mà lại không ngờ, xem xét một phen thì thấy nó đang trợn trắng mắt, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Việc này khiến Diệp Chân choáng.
Tiểu tử ngươi bây giờ chính là Vân Dực Hổ Vương, tại sao có thể biểu hiện không chịu được như thế?
Nhưng cũng chính nhờ phản ứng của tiểu Miêu mới khiến cho Diệp Chân liên tưởng đến toà núi xanh này có thể có quan hệ với hắc long trong truyền thuyết hoặc Long Linh.
Chỉ có Yêu Thú mới có cấp bậc uy áp đến như thế.
Để tiểu Miêu qua một bên, Diệp Chân thận trọng lần nữa tiếp cận đến toà núi xanh quỷ dị trong vòng mười thước.
Nhưng mà hắn cũng không dám lại hướng về phía trước, bởi vì đã cảm ứng được Mộc Linh Lực ba động kinh khủng kia, đi lên trước nữa sẽ bị bắn bay.
Đột nhiên, ánh mắt Diệp Chân bị những khối lấp lánh màu xanh sẫm đầy khắp núi đồi làm cho sợ ngây người, miệng mở lớn đến cực hạn!
- Ta XXX... Cái này... Những thứ này sẽ không.... Tất cả sẽ không phải là Thanh Mộc Linh Tinh đấy chứ?
Đầy khắp núi đồi đều là chúng, chỉ cần tùy tiện quét mắt một vòng, chỉ sợ không ít hơn trăm vạn khối, hơn nữa đều là Thanh Mộc Linh Tinh màu xanh thẫm.
Thuộc tính Linh Tinh cũng có đẳng cấp phân chia, ví như Thanh Mộc Linh Tinh cũng chia làm Hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm.
Hạ phẩm Thanh Mộc Linh Tinh màu xanh nhạt, trung phẩm màu xanh biếc, thượng phẩm màu xanh lá cây đậm, mà chỉ có cực phẩm Thanh Mộc Linh Tinh mới có màu xanh sẫm.
Một viên cực phẩm Linh Tinh tương đương với một trăm vạn Hạ phẩm Linh Tinh, mà một viên cực phẩm thuộc tính Linh Tinh, chỉ sợ giá trị phải bằng mấy ngàn vạn Hạ phẩm Linh Tinh.
Mà ở trong đó, Thanh Mộc Linh Tinh màu xanh thẫm sợ là phải có giá đến mấy trăm vạn.
Diệp Chân đừng nói lấy được toàn bộ, chỉ cần lấy được mười khối hay mấy trăm khối, hắn đoán tài nguyên tu luyện đời này của hắn đã đủ.
Con mắt Diệp Chân đăm đăm.
- Nhất định phải nghĩ biện pháp lấy một viên mới được!
Nhưng mà, muốn là một chuyện, có thể làm được hay không thì là một chuyện khác.
Sau một canh giờ, Diệp Chân sưng mặt sưng mũi ngã ngồi run rẩy bên cạnh tiểu Miêu Vân Dực Hổ Vương le lưỡi thở hổn hển.
Trong một canh giờ, hắn đã thử hơn một ngàn lần, trong đó có một lần cách gần một viên Thanh Mộc Linh Tinh nhất, chỉ có một thước, vì đó là một viên Thanh Mộc Linh Tinh bị lăn xuống đến chân núi.
Nhưng mà, chỉ có khoảng cách một thước thế thôi, những đối với Diệp Chân lại như xích thiên nhai, vấp phải trắc trở hơn một ngàn lần, hắn cũng không thể thu khoảng cách một thước này nhỏ lại chớ nói chi đạt được một viên Thanh Mộc Linh Tinh.
- Chẳng lẽ, thực sự đã vào bảo sơn mà lại về tay không?
Diệp Chân có chút không cam lòng.
Nhưng mà cho dù không cam lòng thì lại như thế nào?
Cũng may Thanh Mộc Linh Sơn chỉ ẩn chứa Linh Lực kinh khủng, nhưng nó lại không bất kỳ tính công kích gì mà chỉ giống như màn sáng thủ hộ, nếu như nó chủ động thủ hộ, e rằng Diệp Chân đã sớm tan xương nát thịt.
Lại một khắc đồng hồ trôi qua, Diệp Chân run lẩy bẩy ôm tiểu Miêu lưu luyến rời đi, trong mắt, tất cả đều là từng khối Thanh Mộc Linh Tinh lóe ra ánh sáng hoa màu xanh sẫm của.
Dù một viên cũng được!
Không chỉ có một viên cũng lấy không được, Diệp Chân còn đi vòng qua toà núi xanh không nhìn thấy cuối quỷ dị này, xung quanh ngọn núi, ngay cả ở trên không, nơi đây giống như một cấm địa, căn bản không thể phi hành.
- Bên trong Hắc Long Bí Cung, núi xanh quỷ dị này đến cùng đã có chuyện gì? Còn có, trên không Hắc Long cổ địa có hào quang Long Linh, có phải phát ra từ bên trong Hắc Long Bí Cung hay không?
- Long Linh??
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Chân đột nhiên nhớ tới trước khi nham tương phong bạo diễn ra trong trữ vật giới chỉ, thì hào quang Long Linh trên bầu trời đang ngâm dài.
Nham tương phong bạo qua đi, trữ vật giới chỉ còn lại ba món đồ — Thạch Tủy Châu, Huyết Linh châu, còn có hạt châu đen quỷ dị kia to bằng đầu người có có thể thôn phệ lực lượng.
Diệp Chân đang nghĩ, bên trong ba loại đồ vật may mắn còn sót kia có khi nào có một vật dính dáng đến hào quang Long Linh kia, hoặc nói có quan hệ đến Hắc Long Bí Cung?
- Lấy ra xem.
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Chân nhanh chóng lấy ba món đồ ra ngoài.
Cái thứ nhất lấy ra là Thạch Tủy Châu, không bất kỳ phản ứng gì.
Cái thứ hai là Huyết Linh châu, sau khi lấy ra, huyết quang oánh oánh, nhìn không ra có liên hệ gì cùng Hắc Long Bí Cung.
Cuối cùng lấy ra viên thạch châu to bằng đầu người màu đen kia.
Hả?
Trong nháy mắt thạch châu màu đen được lấy ra, sắc mặt Diệp Chân đại biến!