← Quay lại trang sách

Chương 381 Thạch Châu Màu Đen Quỷ Dị

Ầm!

Thạch châu màu đen vừa được lấy ra từ trong giới chỉ trữ vật lập tức trở nên vô cùng nóng, tản ra nhiệt độ cao đến kinh người, đến không khí cũng bắt đầu phát ra âm thanh xuy xuy rung động.

Không hề phòng bị, tai tay Diệp Chân bị bỏng ra vô số bọng máu, theo bản năng buông tay, thạch châu màu đen rơi xuống đất.

Oanh!

Diệp Chân chỉ cảm thấy dưới lòng bàn chân run lên, đất rung núi chuyển, núi xanh quỷ dị cách đó không xa tựa như cũng theo thạch châu màu đen rơi xuống mà run rẩy, Linh Lực Thanh Mộc khắp núi cũng theo đó mà nổi lên sóng gió.

Diệp Chân ngẩn người.

Món đồ chơi này từ lúc nào mà trở nên khủng bố như thế?

Diệp Chân nhớ rõ khi mới vừa lấy được nó từ Hắc Thuỷ di phủ, ngoại trừ sẽ hấp thụ vào bất cứ năng lượng nào ra, còn lại không chỗ nào dị thường.

Hiện tại, sao lại trở nên quái dị như vậy.

Nhất là vừa rồi tản ra nhiệt độ cao kinh người khiến Diệp Chân trên cơ bản có thể xác định, kẻ cầm đầu tạo thành thảm kịch cho hắn trong trữ vật giới

- Chẳng lẽ, thạch châu màu đen này có liên quan với Hắc Long Bí Cung?

Thời khắc trầm tư, Diệp Chân nghiến răng, lấy hơi lạnh xử lý thương thế trên tay, nói thật, nhiệt độ vừa rồi thật sự có chút kinh khủng, nếu không phải Diệp Chân buông tay nhanh, thịt trên hai tay có khả năng sẽ tan rã.

Trầm tư một lúc, Diệp Chân xem tường tận thạch châu màu đen vừa rớt xuống.

Sau nửa ngày, hai tay Diệp Chân giăng một tầng Xích Ngọc linh lực thật dày, nâng thạch châu màu đen lên một lần nữa, chậm rãi đi về hướng núi xanh quỷ dị vừa rồi.

Nghiên cứu hơn nửa canh giờ, Diệp Chân chưa nghiên cứu ra bí mật của thạch châu màu đen, nhưng lại phát hiện một chuyện.

Thạch châu màu đen hắn cầm trên tay cũng không thấy nặng, nhưng nếu rớt xuống đất, lại có thể làm cho nơi này đất rung núi chuyển, rung chuyển không thôi.

Vì sao lại xảy ra tình huống này, Diệp Chân giải thích không ra, nhưng Diệp Chân lại phát hiện ra cơ hội có thể lấy được cực phẩm Thanh Mộc Linh Tinh.

Thạch châu màu đen rơi xuống gây ra chấn động, có thể làm cực phẩm Thanh Mộc Linh Tinh đầy trên khắp đồi núi xanh kia chấn động lắc lư không thôi, thỉnh thoảng còn có một hai viên cực phẩm Thanh Mộc Linh Tinh thoáng nghiêng về chân núi.

Đương nhiên vẫn còn có khoảng cách, liên tục chấn động mấy lần như vậy thì một ít cực phẩm Thanh Mộc Linh Tinh mới có thể di chuyển trái phải nửa tấc về phía trước.

Dưới tình huống bình thường, Diệp Chân muốn thông qua loại phương pháp này thu hoạch cực phẩm Thanh Mộc Linh Tinh trên núi xanh quỷ dị kia, khả năng vô cùng nhỏ.

Khi khi rớt thạch châu màu đen rớt xuống đất lại gây nên chấn động gấp trăm vạn lần. Cũng không thể nói chấn động như thế sẽ làm một viên cực phẩm Thanh Mộc Linh Tinh di động với khoảng cách vượt quá một thước.

Dù sao, loại chấn động này cũng cần vận khí. Có đôi khi chấn động vài chục lần, ngươi sẽ chọc trúng viên cực phẩm Thanh Mộc Linh Tinh, có đôi khi không thể.

Nhưng đối với Diệp Chân mà nói, hắn không thiếu kiên nhẫn.

Thế là Diệp Chân làm một chuyện buồn tẻ nhất, máy móc lặp lại hành động ----- quẳng viên thạch châu màu đen này đi.

Sau một canh giờ, sau khi Diệp Chân lay đến viên cực phẩm Thanh Mộc Linh Tinh thứ ba, vung hai tay đau buốt, từ bỏ loại vận động khô khan này.

Diệp Chân lấy được ba viên cực phẩm Linh Mộc Thanh Tinh, phần lớn cách Diệp Chân chừng một thước, số còn lại đều cách rất xa.

Đương nhiên, nếu Diệp Chân kiên trì làm như vậy, dùng bốn, năm canh giờ, có lẽ trong một ngày cũng tìm được năm thậm chí mười viên cực phẩm Thanh Mộc Linh Tinh.

Nhưng nếu tiến vào Hắc Long Bí Cung, tốn hơn nửa ngày chỉ vì một viên cực phẩm Thanh Mộc Linh Tinh thì xem như quá lỗ.

Quan trọng nhất chính là trong vòng một canh giờ, Diệp Chân vì lấy được cực phẩm Thanh Mộc Linh Tinh mà không ngừng đổi địa phương giơ lên quăng xuống viên thạch châu màu đen để gây ra chấn động. Thời gian dần trôi, có thể cảm ứng được một sức mạnh kì dị đang biến hoá bên trong thạch châu màu đen.

Khi Diệp Chân hướng về phía đông, phía đông nam, phía đông bắc, nhiệt độ bên trong viên thạch châu màu đen tăng lên, hơn nữa sau khi rơi xuống đất, gây ra chấn động càng kịch liệt.

Khi Diệp Chân quay về phía Tây, Tây Bắc, nhiệt độ cao phát tán dẫn tời chấn động phần nào đó sẽ yếu đi.

Là một gia hoả có lòng hiếu kỳ cực lớn, Diệp Chân lựa chọn di chuyển về hướng chính đông. Diệp Chân muốn biết, hướng chính đông đến cùng có điều gì có thể khiến thạch châu màu đen này sinh ra biến hoá như vậy.

Hơn nữa, hướng chính đông chính là hướng sơn mạch núi xanh quỷ dị này.

Thật vất vả mới thu hồi được ba viên cực phẩm Thanh Mộc Linh Tinh, Diệp Chân mang theo thạch châu màu đen tiến về phía chính đông, trên đường đi cảm ứng không ngừng truyền đến.

Cưỡi tiểu Miêu Vân Dực Hổ, hao tốn mất nửa ngày, Diệp Chân đi ra khỏi phạm vi của xanh quỷ dị.

Sau khi ra khỏi, Diệp Chân đụng phải võ giả Hắc Long Bảng - Dã Nguyên.

Nhưng Dã Nguyên đối với Diệp Chân hết sức đề phòng.

Chính như Hoa Vô Song muốn đầu Diệp Chân, Hắc Long Bí Cung ngăn cách mọi tứ, là một nơi không có quy tắc.

- Ngươi giết người?

Trực giác của Dã Nguyên giống như dã thú, câu nói đầu tiên đã khiến Diệp Chân ngẩn ra.

- Ta ngửi được mùi máu tươi trên người ngươi.

- Hơn nữa, còn là tươi mới!

- Ngươi thu hoạch được gì?

Diệp Chân không trả lời hỏi lại.

- Có chút...

Sau khi giao lưu một cách cứng ngắc, Diệp Chân và Dã Nguyên mỗi người đi một ngả, nhưng mà, Diệp Chân thu được một tin tức khác, Dã Nguyên từ hướng khác tới, còn là hướng mà Diệp Chân đang định đi.

Nguyên nhân xuất hiện loại tình huống này rất đơn giản, đám người mới vào địa phương Hắc Long Bí Cung, là bốn hướng thông nhau, có thể đi về bất kỳ hướng nào.

Tin tức Diệp Chân lấy được từ nơi Dã Nguyên đi ra và Diệp Chân tự mình thấy được, có thể kết luận, Hắc Long Bí Cung này không phải cung điện cổ phủ, ngược lại càng giống một cánh đồng hoang sơ, một Tử Vực ngăn cách, chí ít cho dù Diệp Chân hay Dã Nguyên đều không nhìn thấy bất cứ bộ dáng kiến trúc gì.

Diệp Chân tiếp tục dựa vào cảm ứng tiến lên, phán đoán của Diệp Chân không sai, càng đi về hướng đông, thạch châu màu đen càng phát ra nhiệt độ càng cao, rơi xuống dẫn tới chấn động càng kinh khủng.

Một ngày sau khi rời khỏi núi xanh quỷ dị, Diệp Chân lại đụng phải một toà sơn mạnh liên miên quỷ dị, nhưng mà, toàn sơn mạch liên miên quỷ dị này lại phát tán Linh Lực hệ Thổ dị thường nặng nề.

Toà Linh Sơn quỷ dị màu vàng này giống như ngọn núi xanh trước, khắp núi đồi tràn đầy linh quang của cực phẩm Hoàng Thổ Linh Tinh, số lượng còn nhiều hơn so với Thanh Mộc Linh Tinh.

Chân núi cũng có một đạo màn sáng Linh Lực bàng bạc, ngăn cản Diệp Chân tiến vào, ngăn Diệp Chân nhặt những cực phẩm Hoàng Thổ Linh Tinh kia.

Hơn nữa, gần Linh Sơn màu vàng này đã tụ tập sẵn bốn võ giả trên Hắc Long Bảng đang phí hết tâm tư nghĩ làm sao thu được mấy cực phẩm Hoàng Thổ Linh Tinh, nhưng nhìn mấy nét mặt đám kia của bọ họ, chắc chắn không thu hoạch được.

Bốn tên võ giả này kính trọng tuyệt đối đối với đệ nhất Hắc Long Bảng Diệp Chân, đối với vấn đề của Diệp Chân, cơ hồ biết gì nói nấy.

Nhìn bốn tên võ giả đang kinh sợ, Diệp Chân cũng không dừng lại lâu, nhanh chóng rời đi, uy lực của đệ nhất Hắc Long Bảng, thật sự có chút lớn.

Nhìn thấy bốn người này lại tiếp tục bắt đầu ý nghĩ thu lấy cực phẩm Hoàng Thổ

Linh Tinh, Diệp Chân có chút cảm thán, dưới tình huống bình thường, những người này cho dù dành thời gian hết bảy ngày tiêu hao trong Hắc Long Bí Cung, thu hoạch được cũng chỉ là con số không.

Đương nhiên, loại đồ khó có được như cực phẩm Hoàng Thổ Linh Tinh, Diệp Chân nhất định sẽ không buông tha, sẽ không lấy nhiều, nhưng cũng sẽ lấy đi vài viên.

Dù sao bên trong Hắc Long Vực, hạ phẩm Linh Tinh có thuộc tính rất hiếm thấy, nói chi cực phẩm Linh Tinh có thuộc tính, những thứ đó cơ hồ chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Bay ra thật xa, Diệp Chân tìm một địa điểm thích hợp, sau khi quẳng viên thạch châu màu đen trong tay ra ba ngàn lần, xem như lấy được bốn viên cực phẩm Hoàng Thổ Linh Tinh.

Về phần bốn tên võ giả kia, có thể nhờ vào việc lần này đi nhờ xe của Diệp Chân, thu được một hai viên cực phẩm Hoàng Thổ Linh Tinh hay không thì không thể biết được rồi.

Lần nữa dựa vào ba động năng lượng bên trong viên thạch châu màu đen, Diệp Chân tiếp tục thay đổi hướng tiến lên, sau hơn nửa ngày thoát ra khỏi khu vực sơn mạch khổng lồ màu vàng.

- Ừm?

Xùy!

Thanh âm Linh Lực bị bỏng kịch liệt vang lên, nhiệt độ của viên thạch châu màu đen trong tay Diệp Chân đột nhiên tăng vọt lên gấp mấy lần, bất ngờ không phòng bị, Linh Lực hộ thủ của Diệp Chân bị đốt cháy, Diệp Chân giật mình kêu to.

- Đây là?

Tăng lớn Linh Lực phát ra, Xích Ngọc Linh Giáp hiện lên hai tay mới giữ vững được thạch châu màu đen đang toát ra nhiệt độ cao kinh người, quanh người Diệp Chân cũng hiện đầy Xích Ngọc Linh Giáp.

Diệp Chân tự tin, nhục thể của hắn tuyệt đối sẽ không mạnh được như bảo khí trung phẩm Thanh Dực Thần Cung, viên thạch châu màu đen trong trữ vật giới chỉ tuôn ra nham tương phong bạo có thể phá huỷ cả Thanh Dực Thần Cung, Diệp Chân không thể không cẩn thận.

Sau khi cẩn thận, Diệp Chân thận trọng bưng thạch châu lên không, hai mắt tập trung, thần mục như điện quan sát bốn phương tám hướng.

Trên đường đi, Diệp Chân đã sớm phát hiện, chỉ cần gần đó có Linh Lực ba động cường đại, viên thạch châu màu đen này sẽ sinh ra biến hoá tương ứng, giống như nóng lên, nặng hơn, vân vân.

Thời khắc vừa rồi đụng phải Linh Sơn màu vàng, viên thạch châu màu đen trở nên nóng hổi, nhưng mà so với lúc này vẫn kém xa.

Đột nhiên, con ngươi của Diệp Chân co rụt lại.

Trăm dặm hướng đông nam, hắc quang bao phủ!

- Tiểu Miêu!

Thần niệm khẽ động, vân khí cuồng tụ đến, tiểu Miêu dưới chân Diệp Chân lao nhanh hướng về phía hắc quang ngập trời.

Từ khi tiến vào Hắc Long Bí Cung, lần đầu Diệp Chân thấy loại hiện tượng kỳ dị này.

Tốc độ của tiểu Miêu bây giờ cực nhanh, thời gian không đến trăm hơi thở liền mang theo Diệp Chân vọt tới chỗ hắc quang ngợp trời cách đó mười vạn dặm.

Hắc quang ngợp trời giống như hào quang băng tán, cuồn cuộn nhảy nhót, trong thời gian trăm hơi thở, ánh sáng màu đen đầy trời lại theo thời gian cuồn cuộn ngưng kết thành một đoàn ánh sáng màu đen, đoán ánh sáng màu đen kia loáng thoáng có dấu hiệu của một cánh cửa.

- Lại có cánh cửa đến bí cảnh hay sao?

Thần sắc Diệp Chân vốn đang ngẩn ngơ, tiếp theo là ngẩn người, điều khiến Diệp Chân ngẩn ra đó là vòng xoáy chi môn đang dần hiện ra một bóng người.