Chương 394 Hôm Nay Phải Chết
Phủ đệ Diêm Côn, nội thành Tinh La, một tên nô bộc vội vàng đi vào Đông viện, viện của Diêm gia Đại công tử Diêm Thiếu Kỳ.
- Ừm, Diêm An, đều đã điều tra xong?
- Hồi công tử, đều đã điều tra xong, tiểu nhân dùng tín phù người cho, tổng cộng bỏ ra năm ngàn tinh điểm, đều tra được tin tức của Diệp Chân, ân, tất cả đều trong ngọc phù này.
Tên nô bộc kia đưa lên một trương ngọc phù.
- Ừm? Không nhìn ra, gia hỏa này thật có chút tài năng, thậm chí ngay cả chưởng tuyệt Bộ Trường Thiên của Huyễn Thần tông đều bị đánh bại, trách không được lợi hại như vậy.
Sau khi xem xong, thần sắc Diêm Thiếu Kỳ có chút mất tự nhiên, còn có chút thất vọng.
- Xem ra, muốn lộng chết hắn rất khó.
- Công tử, đúng vậy, gia hỏa này xác thực rất cường đại, trong tình báo nói, ngay cả cường giả Hồn Hải cảnh cũng không thể địch nổi, chúng ta phải hơi cẩn thận.
Nói xong, Diêm An dừng một chút, trên mặt hiển hiện sợ hãi.
- Chính là chuyện ngày hôm qua....
- Diêm An, ngươi sợ? Coi như hắn mạnh như thế, phụ thân ta là cường giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng, kém một bước chính là Chú Mạch cảnh, chỉ cần ta ở trong phủ, hắn có thể làm khó dễ được ta?
- Ha ha, bản công tử anh minh, tương lai nửa tháng này, trước khi Diệp Chân đi, tuyệt đối không bước ra cửa phủ nửa bước.
Diêm Thiếu Kỳ cười nói.
Nghe vậy, ác bộc Diêm An lại gấp.
- Công tử, ba bộ thi thể trong tiệm kia, có cần tiểu nhân đi tiêu hủy hay không....
- Tiêu hủy làm gì? Thi thể kia, ta cố ý giữ lại khiến Diệp Chân buồn nôn! Hắn không phải không để cho ta hành hạ con quỷ nhỏ sao? Ta lại làm, hắn lại có thể làm gì ta?
- Dám quản chuyện của ta, còn làm hại bản công tử xấu mặt trước mặt mọi người....
- Công tử, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, huống chi, tối hôm qua, ngươi cũng không phải sảng khoái sao?
- Thoải mái là sướng rồi, nàng ta chưa từng trải qua giày vò. Nhưng, ngươi nói đúng, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, ngươi nhanh đi đem nơi đó thu thập sạch sẽ!
Nhìn qua tình báo về Diệp Chân được Vạn Tinh Lâu ghi lại, Diêm Thiếu Kỳ có chút ít kiêng kị, chí ít tình báo bảo bị Thiên Huyễn Ưng Vương truy sát mà đối phương vẫn chạy trốn được khiến hắn có một loại cảm giác nguy cơ vô hình.
- Được. Tiểu nhân lập tức đi ngay!
Diêm An lên tiếng, như một làn khói chạy ra ngoài.
Nhìn Diêm An rời đi, khóe miệng Diêm Thiếu Kỳ không quên lộ ra một tia dư vị tiếu dung, hiện tại nhớ tới tư vị tối hôm qua kia, thật sự thoải mái.
A!
Đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng vang lên, thanh âm thê thảm kia, trực tiếp khiến cho Diêm Thiếu Kỳ bừng tỉnh từ trong dư vị mộng đẹp.
Gương mặt cả kinh đều có chút vặn vẹo.
Sau khi chấn kinh, Diêm Thiếu Kỳ nghe một tiếng kêu thảm thiết hình như có chút quen tai, rất giống thanh âm của Diêm An, biến sắc, Diêm Thiếu Kỳ bước nhanh vọt ra, muốn nhìn một chút đến cùng xảy ra chuyện gì.
Vừa mới đi đến trong đình viện, Diêm Thiếu Kỳ thấy một người toàn thân phún huyết đang hướng về hắn bay tới, còn chưa bay đến một nửa, đột nhiên giống như bị ngũ mã phanh thây, phân chia thành sáu bảy khối lớn.
Gương mặt thi thể kia vì thống khổ mà cực độ vặn vẹo.
Diêm Thiếu Kỳ nhận ra, người kia chính là người hầu mà hắn vừa mới sai khiến đi ra ngoài, Diêm An.
Ầm!
Khi thi thể Diêm An chia năm xẻ bảy trùng điệp rơi xuống đất, một người xuất hiện trong đôi mắt Diêm Thiếu Kỳ.
Nói cho đúng, hẳn là bốn người.
Nhưng, trong đó ba người bị Diệp Chân dùng một chùm Linh Lực trói buộc cùng một chỗ, bị giận lồi con mắt, gương mặt cháy đen, lúc này tất cả đều nhìn chằm chằm về Diêm Thiếu Kỳ.
Nhưng khiến Diêm Thiếu Kỳ sợ hãi nhất lại là hai con mắt đỏ bừng của Diệp Chân, con mắt tản ra vô tận sát khí, khiến cho Diêm Thiếu Kỳ trong thời gian ngắn có một loại cảm giác run rẩy.
- Diêm Thiếu Kỳ ngươi tên súc sinh này!
- Chết đi cho ta!
Quát chói tai một tiếng, thân hình Diệp Chân khẽ động, rồi xông về Diêm Thiếu Kỳ.
- Nhanh, nhanh ngăn hắn lại!
Diêm Thiếu Kỳ chỉ vào hai tên hộ vệ nghe tiếng chạy tới la hét.
Phốc phốc!
Cả người Diệp Chân, như một đầu hình người quái thú, không nhìn thẳng hai tên hộ vệ đang phóng tới hắn, mạnh mẽ đâm tới lao qua. Bóng người lóe lên nháy mắt, hai tên hộ vệ kia kêu thảm bay ngược ra.
- Phụ thân!
- Phụ thân, cứu mạng!
Nhìn thấy Diệp Chân đang xông lại hướng về mình, trong cơn sợ hãi, có lẽ nói theo bản năng, cuống họng Diêm Thiếu Kỳ bứt lên rống to.
Nhưng khi tiếng rống Diêm Thiếu Kỳ xuất hiện, thân hình Diêm Côn phó lâu chủ Vạn Tinh Lâu đột ngột xuất hiện.
- Người nào, dám hành hung ở ta Diêm phủ!
- Diệp Chân?
Ngay lúc đó, linh quang quanh người Diêm Côn bạo dũng xông về Diệp Chân.
Phụ thân Diêm Thiếu Kỳ - Diêm Côn tới rất nhanh, kỳ thật cũng không phải bởi vì âm thanh rống của Diêm Thiếu Kỳ, nếu Diêm Thiếu Kỳ rống một tiếng mà Diêm Côn có thể lập tức đuổi tới, trừ khi Diêm Côn triệu hoán thú chạy tới?
Chủ yếu vừa rồi tiếng kêu thảm thiết của Diêm An ở cửa phủ khiến cho Diêm Côn đang nghỉ ngơi trong phủ nghe được, lúc này mới chạy đến nhanh, cứu được mạng nhỏ của con hắn Diêm Thiếu Kỳ từ dưới kiếm của Diệp Chân.
- Phụ thân, giết hắn, giết tên tặc tử Diệp Chân này! Năm lần bảy lượt tìm ta gây phiền toái, muốn giết ta, có phải ngươi không đặt phó lâu chủ vào mắt?
- Phụ thân, người cũng chỉ có một đứa con trai là ta, tiểu tử này muốn giết ta, là muốn cho người tuyệt hậu! Lần này, nhất định không thể dễ tha cho tiểu tử này!
Nhìn thấy phụ thân nhà mình đến, Diêm Thiếu Kỳ cảm thấy đại định, trực tiếp ở một bên phiến lên âm phong đốt lên quỷ hỏa.
Diệp Chân, ngươi không phải vô địch Hóa Linh cảnh sao?
Vậy để phụ thân Diêm Côn ta, Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong xử lý ngươi.
Nhìn Diệp Chân đột nhiên mang theo thi thể đánh tới, Diêm Côn cũng vừa sợ vừa giận, vô số lực lượng Thần Hồn đột ngột dâng lên, lĩnh công về phía Diệp Chân.
Diêm Côn cũng nổi giận.
Hắn là phó lâu chủ Vạn Tinh Lâu, hơn chín thành chưởng môn các tông môn Hắc Long Vực đều bình khởi bình tọa với hắn, bây giờ lại bị một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch như Diệp Chân năm lần bảy lượt lấn tới cửa, làm sao không giận!
Diêm Côn đã hạ quyết tâm, bất kể chuyện thế nào, hôm nay đều phải hung hăng giáo huấn Diệp Chân một trận, bằng không, chỉ cần chuyện bị Diệp Chân lấn tới cửa tới truyền đi, phó lâu chủ hắn, về sau còn uy vọng gì.
Diệp Chân này lại cũng nhiệt huyết xông đầu, tức sùi bọt mép, đánh với Diêm Côn, hắn cũng đánh, không mở miệng đáp lại.
Huống hồ, đạo lý có tác dụng sao?
Chỉ sợ Diệp Chân nói toạc thiên, Diêm Côn cũng sẽ không giao nhi tử Diêm Thiếu Kỳ cho Diệp Chân xử trí.
Mà Diệp Chân, hôm nay chỉ có một mục đích, chém giết Diêm Thiếu Kỳ!
Võ giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng, quả nhiên kinh khủng.
Diệp Chân tả xung hữu đột, đều không thể đột phá ngăn cản của Diêm Côn, không tìm được cơ hội chém chết Diêm thiếu!
Tính toán, đây là lần thứ nhất Diệp Chân chính diện một mình đối kháng võ giả
Hồn Hải cảnh ngũ trọng, vừa ra tay, Diêm Côn công kích, như phô thiên địa, khiến Diệp Chân có một loại cảm giác tức giận không kịp thở.
Phanh phanh phanh!
Xích Ngọc Linh Giáp của Diệp Chân, không ngừng nhanh chóng tiêu tan, đại biểu cho Diệp Chân thỉnh thoảng bị Diêm Côn đánh trúng. Dựa vào Xích Ngọc Linh Giáp mới chống đỡ được.
Nhưng Xích Ngọc Linh Giáp mạnh, cũng chỉ có thể ngăn lại công kích của Diêm Côn Linh Lực, mỗi một kích của Diêm Côn được thêm vào đại lực, lại không cách nào tiêu trừ.
Mỗi một kích của Diêm Côn, cũng có thể làm cho Diệp Chân lui về phía sau một bước, mỗi một bước lui về phía sau, gạch vuông dưới chân Diệp Chân sẽ vỡ nát, một con đường gạch vỡ, xuất hiện ở dưới chân Diệp Chân.
Nhưng, mỗi lần đến thời khắc mấu chốt, Phù Vân Chỉ và Xích Ngọc Ấn bay ra, luôn có thể bức lui Diêm Côn.
- Diệp Chân, đây chính là lực lượng ngươi năm lần bảy lượt khiêu chiến lão phu, chỉ bằng chút tu vi ấy, dám đến trêu chọc lão phu, ngươi là không biết chữ
“chết” viết như thế nào, còn cho rằng lão phu thật không dám giết ngươi?
Ngoài miệng Diêm Côn nói như vậy, nhưng trong lòng lại bị kinh ngạc.
Thực lực Diệp Chân, trước đây hắn đoán chừng qua, thực lực tương đương với võ giả Hồn Hải cảnh nhất trọng, nhưng khi chân chính giao thủ, mới phát hiện, thực lực của Diệp Chân, còn cao hơn so với trong tưởng tượng của hắn.
Dù cho võ giả Hồn Hải cảnh tam trọng, cũng không thể nào dưới tay hắn chống đỡ hơn trăm chiêu, nhưng Diệp Chân, lại làm được, hơn nữa, còn chưa bại tướng!
- Ngươi có dám giết ta hay không, ta không biết, nhưng, con của ngươi Diêm Thiếu Kỳ.... Hôm nay phải chết!
- Thật sự cuồng vọng, muốn chết!
Diêm Côn triệt để nổi giận, chỉ có giải quyết một cách nhanh chóng, Linh Lực màu băng lam đột nhiên bạo dũng ra, cả người như con thoi bạo xoáy hướng về phía Diệp Chân.
Bên trong bạo xoáy, băng Linh Lực quanh người Diêm Côn ngưng tụ thành từng cây linh đâm bén nhọn, có thể tưởng tượng, chỉ cần bị quang ảnh linh đâm huyễn thành một đoàn băng đà loa phủ lên bên trên một cái, cho dù cường giả Hồn Hải cảnh, xương cốt cũng muốn đứt gãy.
Diêm Côn biến thành băng đà loa, những nơi đi qua, cắt chém không khí đến rung động ô ô, phát ra một tiếng xé gió chói tai, không chỉ có như thế, theo thứ xoay tròn kia, tốc độ băng đà loa càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, quang hoa kia, nhanh hơn cả thiểm điện!
Con ngươi Diệp Chân đột nhiên co rụt lại!
Nhìn băng đà loa to lớn kia, ngón trỏ nhẹ nhàng điểm ra, một đoạn ngón tay xanh ngọc đột ngột xuất hiện, nghênh hướng băng đà loa.
Phù Vân Chỉ.
Khi một đoạn Phù Vân Chỉ xanh ngọc điểm bên trên băng đà loa, toàn bộ băng đà run rẩy dữ dội một cái, quang hoa màu băng lam lớn yếu.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, dựa vào mỗi hơi thở hơn một ngàn băng đà loa cao tốc xoay tròn, nhất là từng đạo từng đạo băng nhận kiên cố giống như máy cắt kim loại kiên cố nhất, cao tốc tật xoáy, từ bên trên Phù Vân Chỉ cắt chém qua.
Trải qua thời gian ngắn, chừng hơn vạn đạo Phù Vân Chỉ điểm lên Linh Lực băng nhận, Phù Vân Chỉ như bị xoa đao xoa hơn vạn lần cạnh góc, trong thời gian ngắn bị băng tán san bằng!
Thần sắc Diệp Chân ngẩn người, lần thứ nhất!
Đây là lần thứ nhất Phù Vân Chỉ của hắn bị người chính diện đánh tan.
Nhưng, Diệp Chân cũng không kinh ngạc.
Sở dĩ Phù Vân Chỉ của hắn bị chính diện đánh tan, chủ yếu do đặc thủ pháp tính băng Đà Loa Công của Diêm Côn này, bằng vào cao tốc xoay tròn, ngạnh sinh sinh dùng tu vi cường đại, mài hết Phù Vân Chỉ của Diệp Chân.
Diệp Chân đoán, lúc này Diêm Côn, tuyệt đối không dễ chịu.
Vừa rồi chính diện đánh tan một Phù Vân Chỉ kia, ít nhất có thể tiêu hao hết hai thành tu vi của Diêm Côn.
Ầm!
Thân hình Diệp Chân, bị băng đà loa bay tới cao tốc trực tiếp đánh bay, âm thanh Xích Ngọc Linh Giáp tinh mịn vỡ vụn bất ngờ vang vọng.
Rên lên một tiếng, một tia máu tươi từ khóe miệng Diệp Chân tràn ra.
Màu băng lam quang hoa đột nhiên tán đi, thân hình Diêm Côn hiện ra.
Sắc mặt Diêm Côn hơi trắng bệch, Phù Vân Chỉ điểm trúng phần eo của hắn, khiến hắn bị thương.
Một đoạn Phù Vân Chỉ kia của Diệp Chân, trọn vẹn tiêu hao hết ba thành tu vi của hắn, nói thật, cũng chính hắn dùng chiêu tyệt sát băng xoáy này, dùng tu vi cứng rắn cọ xát xuống, bằng không, không nhất định có thể tiếp được.
Trong nháy mắt tiếp theo, Diêm Côn làm bộ muốn đánh, chỉ tay Diệp Chân!
- Diệp Chân, lão phu đã đối với ngươi hạ thủ lưu tình, thức thời, cút nhanh lên, nếu ngươi không đi, lão phu sẽ đại khai sát giới!
Ngoài miệng nói đến hung lệ, Diêm Côn lại vô cùng buồn bực.
Bây giờ, thân phận Diệp Chân có chút đặc thù, thật sự giết không được.
Quan trọng nhất chính là, ngay cả tuyệt sát băng xoáy của hắn đều đã thi triển ra, Diệp Chân cũng chỉ bị thương nhẹ, liệu bản thân có thể giết được Diệp Chân, ngay cả Diêm Côn đều có chút hoài nghi.
Nghe Diêm Côn, đột nhiên Diệp Chân quay người.
Thấy một màn như vậy, Diêm Côn thở dài một hơi, cho rằng Diệp Chân muốn lui, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, sắc mặt Diêm Côn đột nhiên biến đổi, bởi vì Diệp Chân chỉ là đi tới phía sau bên cạnh thi thể một nhà ba người Bán Hạ.
Ách, Diệp Chân chỉ vào tử tướng thê thảm ba bộ thi thể bên cạnh, chỉ tay gầm thét.
- Ta cũng muốn đi, nhưng bọn hắn, lại làm cho ta không cách nào đi được!