Chương 395 Hổ Vương Muốn Ăn Thịt Người
Ba con sâu kiến mà thôi, cần thiết hay không?
Nhìn ba bộ thi thể kia, lại nhìn bộ dáng Diệp Chân, Diêm Côn khinh thường bật cười một tiếng.
- Huống hồ, ngươi kéo tới ba bộ thi thể, có liên can gì với Diêm Côn ta?
- Sâu kiến sao? Nhưng bọn họ là người sống sờ sờ, về phần có liên quan gì tới ngươi? Diêm Côn, đây chính là chuyện tốt con của ngươi Diêm Thiếu Kỳ làm!
Diệp Chân cả giận nói.
- Nhi tử ta làm, không thể nào!
- Thiếu Kỳ, việc này là ngươi làm?
Diêm Côn quay đầu lại hướng Diêm Thiếu Kỳ hỏi.
- Không phải, phụ thân, tuyệt đối không phải ta làm!
Diêm Thiếu Kỳ vẫn luôn phủ nhận.
- Dám làm không dám chịu, thứ hèn nhát bên trong thứ hèn nhát! Hiện tại, ta cảm thấy ngươi ngay cả súc sinh cũng không bằng!
Diệp Chân hướng về phía Diêm Thiếu Kỳ đang thề thốt phủ nhận, quát.
- Đủ rồi, Diệp Chân, nhi tử ta nói không có làm chính là không làm! Dù ngậm máu phun người, cũng không như ngươi....
- Lời thề Thần Hồn, ngươi dám phát hạ Thần Hồn lời thề với ta không?
Diệp Chân quát chói tai.
Thần sắc Diêm Côn lập tức ngây người, hắn không ngờ, Diệp Chân sẽ kịch liệt như thế.
Trên thực tế, khi nhìn thấy ba bộ thi thể kia thì Diêm Côn đã minh bạch, đây nhất định là làm chuyện tốt con của hắn Diêm Thiếu Kỳ làm. Cái gọi là hiểu nhi tử không ai khác ngoài phụ mẫu, tính tình con của hắn Diêm Thiếu Kỳ không đắc thủ không bỏ qua, cũng không phải dễ dàng có thể thay đổi.
- Thế nào, không dám?
Mặt mo Diêm Côn đột nhiên đỏ lên, thẹn quá hoá giận.
- Ba gia hỏa này như con sâu cái kiến, chết thì chết, có liên can gì với ta? Còn phát Thần Hồn lời thề gì?
- Huống hồ, đừng nói nhi tử ta không có làm, coi như nhi tử ta làm, thì tính sao. Sâu kiến như vậy, ngàn ngàn vạn bên trong Hắc Long Vực, mỗi ngày đều có chết, ngươi Diệp Chân có thể quản được hết?
- Không quản được, nhưng chỉ cần ta đụng phải, thì sẽ quản!
- Vậy ngươi quản được bao nhiêu?
- Coi như việc này nhi tử ta làm, ngươi lại có thể làm khó dễ được ta?
Diêm Côn cười lạnh.
Đột nhiên, Diêm Côn trước mặt Diệp Chân, không e dè giáo huấn lên con của hắn Diêm Thiếu Kỳ.
- Ngu xuẩn, làm việc cũng phải biết đầu đuôi thu thập sạch sẽ, vì sao ta lại sinh ra nhi tử ngu xuẩn như ngươi?
- Ha ha, cha, thật sự ta cũng muốn thu thập, nhưng chỉ muốn để lại tràng diện này, cho họ Diệp nhìn, chuyện ta muốn làm, hắn có thể quản?
Diêm Thiếu Kỳ cười hắc hắc.
Diệp Chân song quyền bỗng nhiên nắm đến cùng một chỗ. Tiếng bá bá bá khớp xương nổ vang, như hạt đậu nổ bạo không ngừng.
Minh bạch!
Diệp Chân triệt để minh bạch!
Căn nguyên tính tình Diêm Thiếu Kỳ ác độc, tùy ý giết người thật ra do phụ thân Diêm Côn của hắn.
Nếu không phải Diêm Côn dạy xem người bình thường như sâu kiến có thể tùy ý giẫm đạp, được Diêm Côn bao che khuyết điểm, Diêm Thiếu Kỳ sợ cũng sẽ không táng tận thiên lương như thế, coi trời bằng vung!
Đột nhiên, Diệp Chân phát hiện, hôm nay người hắn muốn giết, lại thêm một tên.
Lương tâm Diêm Côn xem thường nhân mạng như thế, nếu hôm nay Diệp Chân giết Diêm Thiếu Kỳ. Chỉ sợ ngày mai lại sẽ xuất hiện một Diêm Thiếu Kỳ khác!
- Rất tốt!
Đột nhiên, Diệp Chân cười, kiểu tươi cười dị thường trong thảm liệt.
Trong tiếng cười, Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu trong ngực Diệp Chân đột ngột vọt nhanh, thân hình trong nháy mắt biến lớn, khí thế Vân Dực Hổ Vương Địa - Yêu Thú Giai thượng phẩm đột ngột tán phát ra.
Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu xuất hiện, khiến thần sắc Diêm Côn xiết chặt, nhưng, lời nói Diệp Chân, lại làm cho Diêm Côn có loại cảm giác rợn cả tóc gáy.
- Diêm Côn, ngươi cũng đã biết. Vân Dực Hổ Vương ta đây từ con non trưởng thành đến hiện tại, chưa từng ăn qua thịt người?
- Không có. Chưa từng có! Cho dù địch nhân bị ta giết chết, cũng chưa từng chạm qua!
Không đợi Diêm Côn nói chuyện. Diệp Chân như tự kể lại chuyện bản thân.
- Bởi vì ta vẫn cho rằng, vô luận là người nào đều là tộc nhân giống ta, để Yêu Thú thôn phệ thi thể của bọn hắn, ta làm không được, cũng nhìn không được.
- Nhưng hôm nay, ta lại vô cùng muốn Vân Dực Hổ Vương ăn một người, không, ăn một thứ cũng không bằng súc sinh!
- Rống!
Vân Dực Hổ Vương ứng thanh tiến lên, phát ra một tiếng hổ gầm, khiến cho Diêm Thiếu Kỳ giật mình kêu lên.
- Có phụ thân ta ở đây, ngươi có thể làm ta bị thương một cọng tóc gáy sao?
Gương mặt Diêm Thiếu Kỳ tràn ngập tự tin.
Diệp Chân lại như không nghe thấy, vẫn nói một mình.
- Diêm Thiếu Kỳ, đầu lưỡi Vân Dực Hổ ngươi đã thấy qua chưa?
- Chưa thấy qua, ta tới nói cho ngươi biết! Trên đầu lưỡi Vân Dực Hổ Vương, hiện đầy kiên duệ nhục thứ, bị đầu lưỡi của nó liếm một cái, nhục thứ sẽ phá đi huyết nhục của ngươi, lộ ra bạch cốt!
Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu phát ra một tiếng hổ gầm như âm thanh trả lời, khiến cho khuôn mặt Diêm Thiếu Kỳ có chút căng lên.
- Thiếu Kỳ, ngươi lui về phía sau, cẩn thận chút!
Thần sắc Diêm Côn trở nên cẩn thận, Diệp Chân hắn không đặt ở trong mắt, lại thêm một con Vân Dực Hổ Vương Địa Giai thượng phẩm cũng có chút phiền toái.
- Tiểu Miêu, một hồi bào chế thật tốt tên Diêm Thiếu Kỳ này cho ta, trước tiên phải toàn thân huyết nhục bị xoát ra tận xướng mới có thể để cho hắn tắt thở!
- Rống!
Khi Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu phát ra tiếng hổ gầm, một đạo quang hoa huyết sắc nồng hậu dày đặc đột nhiên từ trong ngực Diệp Chân bắn ra, sáp nhập vào trong cơ thể nó.
Rồi lại thêm một đạo quang hoa huyết sắc thì trực tiếp từ bên trong Chiến Hồn Huyết Kỳ trong ngực Diệp Chân bắn ra, vô thanh vô tức sáp nhập vào trong cơ thể
Diệp Chân.
Trong chốc lát, khí tức Diệp Chân và Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu tán phát bắt đầu tăng vọt, trong thời gian ngắn tăng vọt gấp đôi.
Cảm ứng được khí tức tăng vọt Diệp Chân, sắc mặt Diêm Côn kịch biến!
Xoạt!
Linh dực đột nhiên xuất hiện từ phía sau Diệp Chân, cao tốc chấn động nháy mắt, thân hình Diệp Chân trong thời gian ngắn biến mất tại chỗ.
Ngân Tuyến Thiểm!
Quỷ dị là, khi thân hình Diệp Chân biến mất, thanh âm Diệp Chân lại vang lên.
- Tiểu Miêu, lên!
- Rống!
Thả người nhảy lên, Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu đột nhiên nhanh hơn chớp giật đánh về phía Diêm Thiếu Kỳ.
- Không tốt! Thiếu Kỳ, mau tránh!
Ngay lúc đó, Diêm Côn hét lớn một tiếng, thân hình khẽ động, định công kích Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu, ngăn cản Vân Dực Hổ Vương.
- Diêm Côn, đối thủ của ngươi, là ta!
Xích quang lóe lên một cái rồi biến mất, thân hình Diệp Chân bất ngờ xuất hiện ở bên cạnh thân Diêm Côn, cùng lúc xuất hiện, còn có một đoạn ngón tay xanh ngọc điểm hướng cái trán Diêm Côn!
Diêm Côn hoảng hốt!
Vì sao hắn không nghĩ ra, Diệp Chân lại còn có loại tốc độ tuyệt kỹ này!
Quan trọng nhất chính là, uy lực Phù Vân Chỉ của Diệp Chân, hắn đã từng gặp qua.
Mặc dù Diêm Côn hắn là Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong. Hộ thể linh cương vô cùng cường đại, nhưng cũng không có bất kỳ nắm chắc sẽ có thể đón đỡ một Phù Vân Chỉ của Diệp Chân này.
Huống chi, Diêm Côn cảm ứng được, uy lực của một chỉ Phù Vân Chỉ này, so Phù Vân Chỉ trước kiia mạnh hơn năm thành thậm chí sáu thành.
Nguyên bản, khi đối mặt một chiêu này, là một lựa chọn cực kỳ gian nan đối với Diêm Côn, bởi vì nhi tử Diêm Thiếu Kỳ tuyệt đối chạy không khỏi sự tấn công Yêu thú Địa Giai thượng phẩm Vân Dực Hổ Vương, trừ phi hắn cứu viện.
Nhưng, một chỉ Phù Vân Chỉ này lại làm cho Diêm Côn bỏ đi lựa chọn cứu viện.
Nếu hắn đón đỡ, dưới Phù Vân Chỉ, hắn chắc chắn bị thương nặng, dưới liên hoàn đả kích, đừng nói nhi tử, ngay cả mình cũng cứu không được.
Ngay lúc đó, băng Linh Lực trong cơ thể Diêm Côn tuôn trào ra như thuỷ triều, ngưng kết thành một mặt lại mặt Băng Lăng thuẫn, nghênh hướng Phù Vân Chỉ.
- Diệp Chân, nếu ngươi dám đụng đến một cọng tóc gáy của nhi tử ta, ta tất diệt cả nhà ngươi!
Diêm Côn rống giận.
Đáng tiếc là, Diêm Côn gầm thét, thanh âm lớn hơn nữa cũng không có bất kỳ hiệu quả.
Chính như hắn đoán, nhi tử hắn chỉ có tu vi Dẫn Linh cảnh đỉnh phong, trước mặt Địa Giai phẩm Yêu Thú Vân Dực Hổ Vương, không có sức phản kháng bất kỳ gì.
Diêm Thiếu Kỳ chỉ kịp phát ra một tiếng hô hoảng sợ, hổ trảo to lớn theo bên trên phần cổ, cũng may mắn Diệp Chân từng có giao phó đặc thù, bằng không, Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu nhấn một cái, có thể lấy đi mạng nhỏ của Diêm Thiếu Kỳ.
Trong nháy mắt tiếp theo. Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu tản ra nhiệt khí, hiện đầy nhục thứ, lưỡi hổ hơn một thước lèo ra!
Sau đó, nhẹ nhàng nhẹ nhàng liếm phần lưng Diêm Thiếu Kỳ...
Ầm ầm!
Một loại thanh âm bàn chải sắt cào thịt đột nhiên vang lên.
Quần áo Diêm Thiếu Kỳ, chớp mắt biến thành vải rách. Da thịt phần lưng bị liếm một cái bị cạo đến xương.
Đầu lưỡi Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu động, huyết nhục vào bụng, xương sườn sâm bạch của Diêm Thiếu Kỳ bại lộ dưới ánh mặt trời.
Lúc này, tiếng kêu của Diêm Thiếu Kỳ cực kỳ bi thảm, vừa mới vang dội, giữa tiếng kêu gào thê thảm, còn kèm theo thanh âm cầu cứu của Diêm Thiếu Kỳ hướng phụ thân Diêm Côn.
- Diệp Chân, ngươi dám!
Hai mắt Diêm Côn lập tức giận sân!
- Vì sao không dám!
- Tiểu Miêu, tiếp tục!
Trong nháy mắt tiếp theo, Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu lại tiếp tục thè lưỡi xuống dưới, thanh âm gào thảm của Diêm Thiếu Kỳ đều bóp méo. Hết lần này tới lần khác Diêm Thiếu Kỳ là võ giả Dẫn Linh cảnh, thể phách Thần Hồn cũng có chút cường đại, có nên vẫn có thể chịu đựng được mà còn sống, nhưng sống không bằng chết.
Thanh âm kia thê thảm tới cực điểm, khiến cho mấy tên ác bộc ở xa xa run run rẩy rẩy, cứt đái chảy dài!
- A, Diệp Chân, ta liều mạng với ngươi!
Diêm Côn giận dữ, linh quang quanh người bùng lên đến cực hạn, tả xung hữu đột.
Nhưng dưới tả xung hữu đột, luôn luôn không cách nào đột phá phong tỏa Diệp Chân. Thực lực Diệp Chân hiện tại dùng Chiến Hồn Huyết Kỳ gia trì tăng vọt gấp đôi, vô luận uy lực Phù Vân Chỉ hay uy lực Xích Ngọc Ấn đều để Diêm Côn vô cùng kiêng dè.
Nhưng, ngược lại, thật ra bản tính trong xương cốt của Diêm Côn rất ngông cuồng.
Không dám cược vận mệnh, liều mạng tới cùng với Diệp Chân, bằng không, đã sớm thoát khỏi phong tỏa của Diệp Chân.
Tiếng kêu thảm thiết của Diêm Thiếu Kỳ cực kỳ bi thảm, với Linh Lực ba động kinh người nơi này, triệt để dẫn nổ phủ đệ này ở nội thành Tinh La thành.
Từng đạo từng đạo quang hoa ngút trời bay lên, cùng nhau xông về phủ đệ Diêm Côn, cơ hồ là trong thời gian ngắn, Hải Lạc Sương cầm đầu mấy vị cao tầng Hắc Long Vực Vạn Tinh Lâu, toàn bộ đến đông đủ.
Nhìn thấy Hải Lạc Sương đến, Diêm Côn như thấy được thiên đại cứu tinh, lên tiếng điên cuồng hét lên.
- Hải lâu chủ, van cầu ngươi, van cầu ngươi mau cứu nhi tử ta! Ta chỉ có một đứa con trai, ngươi nhanh mau cứu hắn! Van ngươi!
- Ngụy Thần, nhanh, nhanh cứu nhi tử ta!
Diêm Côn hướng về mỗi một người van xin cầu cứu.
Nhìn tử tướng ba bộ thi thể cực kỳ thê thảm trên mặt đất, nhất là Bán Hạ chỉ bị ga giường bao quanh, lại nhìn bộ dáng Diệp Chân tức sùi bọt mép, đôi mi thanh tú Hải Lạc Sương nhíu thật chặt.
Hải Lạc Sương rất khôn khéo, tình huống đại khái, đã suy đoán không sai biệt lắm, nộ khí cũng đột ngột từ trên mặt hiển hiện, mặc dù Diêm Thiếu Kỳ kêu thảm phía dưới hổ trảo của Vân Dực Hổ Vương, nhưng không có ý xuất thủ.
Hải Lạc Sương không có bất kỳ ý định xuất thủ, nhưng thân tín Diêm Côn, Ngụy Thần hộ pháp Vạn Tinh Lâu Hắc Long Vực, lại động.
- Nghiệt súc lớn mật, dám đả thương người, cút ngay cho ta!
Lúc gầm thét, Ngụy Thần tìm kiếm trường thương trong tay, nhân thương hợp nhất đánh về phía Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu!