Chương 404 Ai Chà Đạp Ai?
Oanh!
Dưới đuôi rồng oanh kích, một ngọn núi phạm vi hơn hai mươi mét phụ cận đột nhiên hóa thành bột đá bay đầy trời, nát đến không thể nát hơn.
Uy lực thức thứ nhất Hắc Long Bãi Vĩ của Hắc Long Bá Thiên ba thức có thể thấy được lốm đốm.
Nhưng, uy thế kinh người như thế lại không làm cho Diệp Chân có chút nào quan tâm.
Lúc này, Diệp Chân lẳng lặng đứng ngẩn ở nơi đó, cho dù bột đá đầy trời rơi xuống, hắn bị bao trùm trong bụi đất.
Nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ vui mừng.
Hi vọng!
Diệp Chân thấy được hi vọng từ thiên phú huyết mạch thứ hai như tử vật của mình.
Ngay vừa rồi, thời khắc Diệp Chân thành công thi triển ra đầy đủ uy lực của Hắc Long Bãi Vĩ, đạo thiên phú huyết mạch thứ hai của Diệp Chân bị hắc quang trong mắt trái hắc long bắn ra chiếm cứ đột nhiên có một tia ba động kỳ dị.
Thời gian rất ngắn, cơ hồ chợt lóe lên.
Nhưng trong tích tắc đó, Diệp Chân lại rõ ràng cảm ứng được.
Đạo thiên phú huyết mạch thứ hai màu đen này có chỗ liên hệ với Hắc Long Bá Thiên ba thức?
Trong nháy mắt tiếp theo, thân hình Diệp Chân lần nữa cuồng động, chỉ là lần này, Diệp Chân lại bay lên bầu trời.
Nếu như chờ Thải Y trở về, nhìn thấy Tiên Nữ Phong bị Diệp Chân hủy đến nhận không ra, vậy cũng không tốt.
Rống!
Oanh!
Hưu!
Khi tiếng rồng ngâm vang lên, đuôi rồng và long trảo xé rách không khí, thanh âm bóp vỡ không khí không ngừng vang lên, thần sắc trên mặt Diệp Chân cũng càng ngày càng chắc chắn.
Chuyện này, Diệp Chân đã xác định.
Mặc dù trước mắt Diệp Chân còn không cách nào thi triển ra thức thứ ba Hắc Long Bá Quyền trong Hắc Long Bá Thiên, nhưng đã có thể xác định, ba thức Hắc Long Bá Thiên quả thật có liên hệ với đạo thiên phú huyết mạch màu đen của hắn.
Mỗi một lần thành công thi triển Hắc Long Bá Thiên ba thức, đạo thiên phú huyết mạch hắc quang thứ hai đều có sinh ra một tia ba động yếu ớt như đáp lại.
Hay hơn chính là, đạo thiên phú huyết mạch hắc quang thứ hai này sinh ra ba động yếu ớt lại có thể để trong lòng Diệp Chân có cảm giác. Loại cảm ngộ này là cảm ngộ lĩnh hội ba thức của Hắc Long Bá Thiên.
Đạo thiên phú huyết mạch thứ hai màu đen sinh ra ba động yếu ớt giống một lão sư truyền công, mỗi một lần đều có thể chỉ điểm Diệp Chân một tia.
Mỗi một lần cũng có thể làm cho Diệp Chân tiến bộ một chút đối với ba thức Hắc Long Bá Thiên.
Mặc dù không lớn, nhưng chỉ cần kéo dài, tiến bộ kia quả kinh người.
- Quả nhiên có huyền diệu.....
Trong đầu Diệp Chân, quang hoa vạn trượng trong mắt trái hắc long lại bất ngờ hiển hiện.
Ở xa, mấy vị đại năng đang quan sát Tiên Nữ Phong, chưởng môn Quách Kỳ Kinh, đại trưởng lão Lộ Trường Xuyên, nhị trưởng lão Kế Xa, Thất trưởng lão Chung Ly đều ở đây.
- Chưởng môn, Diệp Chân thi triển vũ kỹ này, hình như có hình rồng, ẩn chứa tiếng long ngâm, hẳn là chỗ tốt Diệp Chân đoạt được trong Hắc Long Bí Cung, uy lực này, quả thực bất phàm!
- Vì sao lão phu ẩn ẩn có cảm giác, uy lực vũ kỹ này có khả năng còn mạnh hơn so với võ kỹ Địa Giai thượng phẩm áp đáy hòm Tử Nhạc Diệt Linh của lão phu?
Nhị trưởng lão Kế Xa nói.
Nghe vậy, chưởng môn Quách Kỳ Kinh, Đại trưởng lão Lộ Trường Xuyên nở nụ cười khổ.
- Kế trưởng lão, không phải có khả năng! Mà là khẳng định!
Quách Kỳ Kinh nói.
- Không chỉ võ kỹ này, Diệp Chân thi triển Phù Vân Chỉ, Xích Ngọc Ấn, đều phải mạnh hơn so với Tử Nhạc Diệt Linh.
Đại trưởng lão Lộ Trường Xuyên cũng nở nụ cười khổ.
- Hơn nữa còn muốn mạnh hơn so với mấy bí kỹ áp đáy hòm của lão phu, may mắn tu vi của Diệp Chân chỉ mới Hóa Linh cảnh tam trọng, nếu tu vi của hắn có thể đột phá đến Hồn Hải cảnh, không cần Hồn Hải cảnh tam tứ trọng, chỉ cần tu vi Hồn Hải cảnh nhất nhị trọng, đến lúc đó, đối phó với chúng ta, giống như bổ dưa thái rau.
- Mạnh như vậy? Đây chẳng phải có thể so sánh với thần thông võ kỹ rồi?
Nhị trưởng lão vô cùng kinh hãi.
- Mặc dù vẫn hơi kém với thần thông võ kỹ, nhưng cũng không có kém bao nhiêu, nhất là vừa rồi thi triển chiêu vẫy đuôi rồng này, bản tọa đã loáng thoáng cảm ứng được một tia khí tức thần thông võ kỹ, rất kỳ quái!
Gương mặt Quách Kỳ Kinh kinh ngạc, khí tức loại thần thông võ kỹ kia vô cùng yếu, nhưng lại hết lần này tới lần khác là có.
Quỷ dị là, khí tức loại thần thông võ này kỹ dù hơi yếu ớt, cũng chỉ có trên người cường giả Chú Mạch cảnh mới có, nhưng bây giờ lại xuất hiện trên người Diệp Chân có tu vi Hóa Linh cảnh tam trọng.
Nhưng, bí mật trên người Diệp Chân, hắn còn nhìn chưa thấu sao?
- Võ giả có thể mở ra Hắc Long Bí Cung, quả nhiên bất phàm! Bây giờ suy nghĩ một chút, năm đó Diệp Chân vẫn là một đệ tạp dịch tử, ai có thể nghĩ tới có thành tựu như thế này?
- Đúng vậy, ai cũng nghĩ không ra, bây giờ hưng suy của Tề Vân tông chúng ta lại do Diệp Chân có xuất thân từ đệ tử tạp dịch.
Đại trưởng lão Lộ Trường Xuyên và Nhị trưởng lão Kế Xa cảm thán, khiến cho lông mày chưởng môn Quách Kỳ Kinh đột nhiên giương lên.
- Chung trưởng lão, truyền phù chiếu bản tọa, từ ngày mai trở đi, đãi ngộ đệ tử tạp dịch Tề Vân tông ta trực tiếp tăng gấp bội, đoạn thời gian này có đệ tử tạp dịch nào tiến bộ thần tốc trên tất cả các phong, hưởng thụ đãi ngộ như đệ tử ngoại môn!
- Cẩn tuân pháp chỉ chưởng môn!
Thất trưởng lão Chung Ly đáp dài một tiếng, phiêu nhiên đi xa.
Chỉ sợ Diệp Chân cũng không nghĩ ra, trong lúc hắn vô tình biểu hiện khiến cho mười vạn đệ tử tạp dịch Tề Vân tông nhận được phúc lợi lớn như thế.
Nhưng, loại đầu nhập này của Tề Vân tông, cũng không phải không có thu hoạch, mấy năm sau, bên trong đệ tử tạp dịch Tề Vân tông lại quật khởi một vị đệ tử thiên tài chỉ kém Diệp Chân, danh chấn Hắc Long Vực.
Đương nhiên, đây là chuyện nói sau này.
....
Nửa tháng sau, Diệp Chân vẫn tiến hành hình thức tự ngược khổ tu!
Khi hai thức trong ba thức Hắc Long Bá Thiên càng ngày càng tinh thục, dưới tầng tầng lĩnh hội, thức thứ ba Hắc Long Bá Quyền cũng ẩn ẩn có chút thành tựu.
Hưu!
Đột nhiên, ngay khi Diệp Chân đau khổ lĩnh hội thức thứ ba Hắc Long Bá Quyền trong Hắc Long Bá Thiên, một đạo kiếm quang như lưu tinh đột ngột từ Phi Lai Phong bay ra, oanh thẳng Diệp Chân.
Khi kiếm quang bay tới báo động, trong lòng Diệp Chân hiện.
Bởi vì đang khoa tay múa chân lĩnh hội Hắc Long Bá Quyền, theo bản năng, đấm ra một quyền!
Rống!
Một quyền ảnh hình rồng đột nhiên từ trên nắm tay Diệp Chân bay ra, hung hăng đụng vào đạo màu kiếm quang băng lam.
Như canh giội tuyết.
Quyền ảnh hình rồng Hắc Long Bá Quyền dưới kiếm quang màu băng lam, bị oanh thành phấn vụn. Theo đó, bản nhân Diệp Chân tức thì bị dư uy kiếm quang màu băng lam cuồng bổ ra xa mấy chục mét.
- Hừ, quá mềm, quá non, quá kém!
- Khổ tu hơn một tháng, ngươi tu ra chút thành quả như thế sao? Lại tiếp!
Âm thanh âm lãnh của Liêu Phi Bạch đột nhiên tiến vào lỗ tai Diệp Chân, hai đạo kiếm quang huyền băng sắc vạch ra một đạo hình cung huyền ảo hướng về Diệp Chân lao đến.
Những nơi kiếm quang đi qua, tất cả không khí đều thành băng.
Diệp Chân giật mình, đang muốn ra chiêu, thanh âm Liêu Phi Bạch lần nữa vang lên.
- Xem quyền thế của ngươi, chính là con đường hùng uy vừa mãnh liệt, ẩn ẩn có một loại bá vương chi khí ẩn chứa trong đó. Vô luận vừa mãnh liệt hay bá vương, đều là quyền ý.
- Chỉ có phát huy quyền ý này đến cực hạn mới có thể phát huy ra uy lực chân chính của quyền này. Cũng mới có thể đón lấy sát chiêu của lão nương.
- Bằng không, hôm nay ngươi đợi đến bị lão nương hành hạ đến chết đi!
Trong tiếng quát, trong lòng Diệp Chân run lên, lần nữa ra quyền, không có chút nào ngoài ý muốn, Diệp Chân lần nữa bị kiếm quang Liêu Phi Bạch cuồng bổ ra trăm mét.
Hơn nữa, huyền băng Linh Lực vô cùng băng lãnh xâm nhập cơ thể, muốn đống băng diệt sát Diệp Chân.
Nhưng Liêu Phi Bạch khống chế kiếm quang vô cùng ảo diệu, chỉ oanh Diệp Chân, sẽ không thực sự trọng thương Diệp Chân, tuy nhiên, thống khổ tuyệt đối không ít.
Đương nhiên, công kích của Liêu Phi Bạch cũng không phải nhanh như mưa gió.
Mỗi một lần công kích đều sẽ có khoảng cách cho Diệp Chân một chút thời gian lĩnh hội.
- Lại đến!
Diệp Chân gầm thét, lần nữa ra quyền!
- Không đủ, vẫn quá kém, quá mềm! Ngươi có phải nam nhân không, không biết cái gì gọi là bá khí sao? Muốn lão nương dạy dỗ ngươi cái gì gọi là bá khí hay không?
- Không hiểu?
Xoát!
Trong nháy mắt tiếp theo, một kiếm của Liêu Phi Bạch chém mạnh khiến Nhị trưởng lão Kế Xa đang ẩn trong tầng mây quan chiến liên tiếp lui về phía sau, kiếm quang như sấm như núi bổ đến Kế Xa ngay cả lời mắng đều không dám thốt lên.
- Thấy không, đây là bá khí của lão nương!
.....
Âm thanh Liêu Phi Bạch nổi giận quát, đệ tử khắp Tề Vân tông rùng mình, Hắc Long Bá Quyền của Diệp Chân càng ngày càng cô đọng.
Không chỉ có Liêu Phi Bạch chỉ đạo, mỗi một lần ra quyền càng có đạo thiên phú huyết mạch màu đen thứ hai sinh ra một tia ba động thần bí cho Diệp Chân cảm ngộ tu luyện căn bản nhất.
Cơ hồ mỗi một quyền cũng có thể làm cho Diệp Chân tiến bộ!
Hai mắt Diệp Chân lạnh lùng như băng đấm ra một quyền, sinh ra một loại cảm giác bá khí, bá vương.
Rống!
Linh Lực ngưng tụ thành quyền ảnh hình rồng phá không mà ra, âm thanh liên phá không, vì hình dạng quyền ảnh hình rồng loáng thoáng ngưng tụ thành một tia chi thanh long lánh.
Lạch cạch lạch cạch!
Huyền băng linh kiếm của Liêu Phi Bạch bắt đầu vỡ vụn từng khúc, mà Chân Hắc Long Bá Quyền của Diệp còn vẫn còn dư uy.
- Tiến bộ này.... Cũng con mẹ nó quá nhanh đi?
Trong tầng mây, Nhị trưởng lão xổ một câu nói tục.
Hắc Long Bá Quyền của Diệp Chân mới đầu bị Liêu Phi Bạch phá vỡ, hiện tại, lại có thể phản bạo huyền băng linh kiếm.
- Hừ, một quyền này, mới có chút bộ dáng, hẳn là.... Miễn cưỡng có thể đánh với ở lão nương....!
Trong nháy mắt tiếp theo, tám đạo huyền băng kiếm quang đồng thời hướng về Diệp Chân đánh tới, chỗ chết người nhất chính là, chiều dài mỗi một đạo huyền băng kiếm quang đều tăng vọt hơn năm thành.
Trong nháy mắt Diệp Chân đã không còn bình tĩnh.
Không chỉ có Diệp Chân không bình tĩnh, các trưởng lão Tề Vân tông quan chiến phụ cận Tiên Nữ Phong cũng đều không bình tĩnh.
Ào ào ào!
Ánh sáng tán loạn!
Trong lúc nhất thời, các trưởng lão Tề Vân tông trốn xa chừng nào tốt chừng đó.
- Biến thái, Liêu La Sát này càng ngày càng biến thái.....
Coong!
Tiếng chuông vang lên.
Chưởng môn Quách Kỳ Kinh cầm trong tay một chuông nhỏ kim sắc, nhẹ nhàng gõ một cái.
Tiếng hồng chung đại lữ vang lên, một đạo màn ánh sáng màu vàng óng như gợn sóng tản ra che lại trên dưới Tề Vân tông.
Đương nhiên, ngoại trừ Diệp Chân đang giao chiến với Liêu Phi Bạch.
Quách Kỳ Kinh thúc giục Linh khí trấn tông phát ra màn sáng tới thủ hộ, vô cùng xảo diệu ngăn cách Diệp Chân đang giao chiến với Liêu Phi Bạch.
Phốc!
Lúc Xích Ngọc Linh Giáp của Diệp Chân trong thời gian ngắn bị cắt thành khối vụn, sắc mặt Diệp Chân tái nhợt, huyền băng Linh Lực xâm nhập trong cơ thể, cóng đến răng trên răng dưới Diệp Chân nhịn không được điên cuồng va chạm.
- Thực sự?
Diệp Chân ngạc nhiên.
- Ngươi coi lão nương đang nô đùa với ngươi? Cẩn thận lão nương đưa ngươi chà đạp đến không thành hình người!
Liêu Phi Bạch không biết sao đột nhiên bạo tẩu.
Xùy!
Sau đó linh dực cuồng thiểm lao ra, thân hình Diệp Chân đột nhiên biến mất tại chỗ, tránh khỏi một kích trí mạng của Liêu Phi Bạch.
Trong nháy mắt tiếp theo, một đạo quang hoa huyết quang bay ra từ trong ngực Diệp Chân đang đầu đầy mồ hôi lạnh, sáp nhập vào trong cơ thể hắn, khí thế quanh người đột ngột tăng vọt.
- Hừ, đánh thì đánh, xem rốt cục ai chà đạp ai!
Trong tiếng rống giận dữ, một đuôi rồng màu đen đột nhiên cuồng quất đến Liêu Phi Bạch!