← Quay lại trang sách

Chương 405 Gợn Sóng Tử Vong

Kiếm quang liên miên như núi gào thét, cắt chém hư không đến xuy xuy rung động, hướng về Diệp Chân đánh tới.

Lần nữa nhìn kiếm quang từ bốn phương tám hướng đâm tới, Diệp Chân trừng mắt, triệt để trợn trắng mắt.

Ngã chỏng vó lên trời, nằm xuống đất, Diệp Chân thống khổ lên tiếng.

- Không cách nào đánh nữa, chết thì chết!

Cơ hồ là đồng thời, mười hai đạo huyền băng kiếm quang cơ hồ lướt trên chóp mũi

Diệp Chân, tước mất vài sợi tóc của hắn, thuận tiện phủ lên mặt Diệp Chân một tầng sương lạnh.

- Nhanh như vậy đã sợ rồi?

Thanh âm Liêu Phi Bạch có chút xa xăm vang lên.

- Linh Lực tiêu hao sạch, muốn không sợ cũng không được....

Diệp Chân rất bất đắc dĩ, đại chiến với Liêu Phi Bạch nửa canh giờ, Linh Lực trong đan điền đã bị hắn ép không dư một tia, đây là dưới tình huống vừa mới đột phá đến Hóa Linh cảnh tam trọng.

Đương nhiên, đây là luận bàn.

Nếu là thực chiến, dưới tình huống bằng vào đan dược, Linh Tinh nhiều loại thủ đoạn khôi phục Linh Lực, lại đại chiến với Liêu Phi Bạch nửa canh giờ, cũng không phải không thể.

Nhưng vấn đề là, coi như Diệp Chân lại kiên trì nửa canh giờ thậm chí một canh giờ, cũng không có bất kỳ khả năng thủ thắng.

Dù Diệp Chân đã vận dụng Chiến Hồn Huyết Kỳ.

Cho tới bây giờ, Diệp Chân mới hiểu được vì sao các trưởng lão trong tông môn khi nhắc đến danh xưng Liêu La Sát, đều mặt lộ vẻ vẻ kiêng dè.

Chiến lực này, quả thực kinh khủng.

Mặc dù Diệp Chân cũng không vận dụng dùng bản nguyên kiếm mạch để liều mạng, nhưng thực lực của Liêu Phi Bạch giữ lại càng nhiều.

Có thể nói, Liêu Phi Bạch là một vị cường giả Hồn Hải cảnh mạnh nhất trước mắt Diệp Chân đụng phải, luận chiến lực tinh thuần còn mạnh hơn một chút so với Thiên Huyễn Ưng Vương của Huyễn Thần tông.

Nhưng mà, ngẫm lại cũng rất bình thường.

Hai năm trước, Liêu Phi Bạch đã có thể đối đầu với trưởng lão Hồng Bán Giang có tu vi cao tới Hồn Hải cảnh ngũ trọng, làm cho Hồng Bán Giang dị thường kiêng kị, dễ dàng không dám trêu chọc.

Chớ nói chi hiện tại.

Diệp Chân đang thở hồng hộc, làn gió thơm đánh tới, Liêu Phi Bạch đột ngột bay đến đỉnh đầu hắn, giống như xách con gà con xách Diệp Chân lên, lướt vào Tiên Nữ

Phong.

- Đi, đánh xong rồi giờ bồi lão nương đi uống rượu!

Bành!

Một vò rượu lớn cỡ thùng nước bỗng nhiên gác qua trước mặt Diệp Chân. Không đợi Diệp Chân kịp phản ứng, Liêu Phi Bạch đã cầm tới một vò rượu có kích thước tương tự đế trước mặt hắn.

- Cạn!

Thanh âm hai vò rượu va chạm giòn nhẹ đồng thời vang lên, Liêu Phi Bạch đã tự mình giơ lên vò rượu mà mãnh liệt rót vào miệng.

Có chút dịch tửu giống như thác nước chảy ngược xuống theo khóe miệng Liêu Phi Bạch. Tràn vào ngực, cũng làm ướt xiêm y, loáng thoáng lộ ra một đôi gò bông đảo cao thẳng mà sung mãn, ánh mắt của Diệp Chân không khỏi ngẩn ngơ.

Liêu Phi Bạch tự mình lại không phát giác gì, yết hầu ừng ực ừng ực nhún nhún, rượu rót vào miệng.

Ngây ra một lúc, Diệp Chân cũng giơ vò rượu lên, uống từng ngụm lớn. khoan hãy nói, loại phương pháp uống này có một loại cảm giác khác, giống như tất cả phiền não đều theo rượu tràn vào trong bụng.

- Đến, cạn nữa!

Làm xong một vò, lại hai vò rượu xuất hiện trước mặt Diệp Chân, để Diệp Chân, bụng đang phồng lên ngẩn ra.

- Ngẩn cái gì mà ngẩn??

- Ngươi không phải bởi vì Thải Y rời đi, tâm tình buồn khổ sao? Cái gọi nhất túy giải thiên sầu, làm nó, cái gì đều không nhớ rõ!

- Cái gì nam tử hán, ta nhổ vào! Mới có chút biến cố như thế mà đã chịu không được, tính là nam tử hán gì chứ? Ngẫm lại lão nương đã từng, đã từng....

- Trên đời này, ai cũng không được sống vì một người, ai cũng có bất đắc dĩ, thu hoạch và mất đi là chuyện mỗi người nhất định phải trải qua! Hơn nữa, Thải Y chỉ vì khắc chế tâm ma tạm thời rời đi mà thôi....

- Đến, uống!

Liêu Phi Bạch mắt say lờ đờ mê ly, giơ lên vò rượu hướng về phía Diệp Chân, sợ đến Diệp Chân cũng gấp vội vàng giơ vò rượu, nếu hắn lại không giơ lên vò rượu, vò rượu của Liêu Phi Bạch sẽ nện vào trên đầu hắn.

- Cạn!

- Cạn!

- Cạn!

- Không cho phép dùng Linh Lực giải rượu!

Liên tiếp mãnh liệt làm mấy đàn, Diệp Chân đột nhiên phát hiện, hắn là người cần an ủi, ngược lại bắt đầu an ủi người khác, ngô, đối tượng an ủi lại là Liêu Phi Bạch.

Diệp Chân cũng không biết Liêu Phi Bạch bị làm sao, dù sao một bộ dáng rất thương tâm, tâm tình rất không tốt, làm cho Diệp Chân phải an ủi nàng.

Liêu Phi Bạch cung cấp rượu, mặc dù không phải linh tửu, nhưng cũng không phải phàm tửu, Diệp Chân coi như là võ giả Hóa Linh cảnh, dưới tình huống không thể sử dụng Linh Lực giải rượu, vẫn say ngã.

- Liêu.... Giáo tập.... Có cái gì không.... Thoải mái, cứ việc nói cho.... Ta, ta.... Ta xuất đầu cho cô!

Diệp Chân và Liêu Phi Bạch lưng tựa lưng ngồi cùng một chỗ, giơ một vò rượu, tức giận trùng thiên.

- Hừ, chỉ bằng ngươi.... Tiểu tử ngươi sợ....

- Sợ?

- Diệp Chân ta.... Lúc nào..... Sợ qua?

Ầm!

Theo một "Qua" chữ, Diệp Chân bỗng nhiên ngã nhào trên đất, đảo mắt thiếp đi, theo Diệp Chân té ngã, thân hình Liêu Phi Bạch mềm nhũn, cũng đập ngã trên người Diệp Chân, bởi vì say rượu, cái cổ trắng ngọc bỗng nhiên đập vào trên môi Diệp Chân.

Theo bản năng, đôi môi Diệp Chân dùng sức bỗng nhiên cắn một cái.

Trong nháy mắt, toàn thân Liêu Phi Bạch say rượu ngã xuống đất run lên, bỗng nhiên giật mình một cái, toàn thân run rẩy kỳ dị, đôi đùi ngọc đột ngột siết lại thật chặt, toàn bộ cái cổ trắng ngọc đến cả khuôn mặt, đột ngột trở nên đỏ bừng.

Thời khắc toàn thân run rẩy, bên trong đôi mắt mê ly say lờ đờ của Liêu Phi Bạch đột ngột hiện lên một tia thanh minh.

Linh Lực đột nhiên từ trên người Liêu Phi Bạch phun ra ngoài, cùng nhau phun ra, còn có lượng lớn mùi rượu.

Nửa khắc đồng hồ sau, Liêu Phi Bạch đã triệt để thanh tỉnh, ngoại trừ toàn thân tán phát mùi rượu dày đặc.

- Hỗn tiểu tử này....

Sờ lên gương mặt phát sốt, thân hình Liêu Phi Bạch đột ngột phóng lên tận trời, khi đang bay ra Tiên Nữ Phong, một đạo truyền âm vọt vào lỗ tai thị nữ Hương Thảo của Thải Y trên Tiên Nữ Phong.

- Diệp Chân say...

....

- A, sao hôm nay Liêu giáo tập cổ quái như vậy?

Hai ngày sau, Diệp Chân bẩm rõ với chưởng môn Quách Kỳ Kinh, từ biệt Liêu Phi Bạch, cưỡi Vân Dực Hổ tiểu Miêu lần nữa ra ngoài. Biết tâm ý của Diệp Chân, Quách Kỳ Kinh cũng không nói cái gì.

Chỉ là khi Diệp Chân từ giã Liêu Phi Bạch, thần sắc Liêu Phi Bạch hình như có chút không được tự nhiên, hình như đã không hung hãn như ngày xưa, làm cho Diệp Chân cảm thấy rất cổ quái.

Mục đích xuất hành lần này vẫn là Huyễn Thần đế quốc!

Nhắc tới cũng kỳ, ngày đó Diệp Chân bị Liêu Phi Bạch cuồng đánh một trận, lại uống say với Liêu Phi Bạch, Diệp Chân suy nghĩ, bỗng nhiên thông suốt.

Mặc dù vẫn tưởng niệm Thải Y như cũ nhưng đã không lúc trước cần khổ tu để áp chế tình hình, không hình thành tâm ma nguy hiểm.

Sau một lần say rượu, Diệp Chân suy nghĩ rất nhiều.

Giống như trong vòng một đêm đã quen rất nhiều, thần kinh lại trở nên cứng cỏi hơn rất nhiều.

Tự nhiên mà vậy, nghĩ đến rất nhiều người.

Nghĩ tới phụ mẫu, càng nghĩ đến Lục La.

Thải Y đi thẳng một mạch, Diệp Chân chịu không được, lúc trước Diệp Chân đi thẳng một mạch, Lục La?

Đột nhiên, Diệp Chân muốn đi xem Lục La một chút.

Diệp Chân phát hiện, hắn có chút nhớ Lục La.

Đương nhiên, đến gặp Lục La, cũng không phải mục đích duy nhất của Diệp Chân, còn có chuyện khác phải làm.

Lúc này, cách Hắc Long cổ địa mở ra kết thúc đã hơn bảy tháng. Dựa theo Diệp Chân lúc trước lợi dụng Vạn Tinh Bàn sưu tập tin tức về Thiên Nam Hoa gia, tử đệ đích hệ của Thiên Nam Hoa gia lịch lãm rèn luyện bình thường là kỳ hạn một năm.

Mỗi một lần đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện, đều là trước Hắc Long cổ địa mở ra nửa năm đi ra ngoài, trên cơ bản, sau khi Hắc Long cổ địa kết thúc nửa năm, tử đệ đích hệ của Thiên Nam Hoa gia sẽ mang theo Bách Hoa Phi đã chọn lựa tốt trở về Thiên Nam Hoa gia trong Hồ Điệp Cốc.

Bây giờ đã hơn thời gian bảy tháng, Diệp Chân đoán, Thiên Nam Hoa gia cũng đã phát hiện tình huống dị thường của Hoa Vô Song, nói không chừng, nhân mã Thiên Nam Hoa gia đã xuất động.

Diệp Chân đoán, một khi nhân mã Thiên Nam Hoa gia xuất động, khẳng định sẽ tìm tòi phạm vi lớn, nơi thứ nhất cần tìm là Huyễn Thần đế quốc.

Một khi nhân mã Thiên Nam Hoa gia xuất động, ảnh hưởng tạo thành kia không phải chuyện đùa.

Hơn nữa làm đến cuối cùng, làm không cẩn thận sẽ liên lụy đến trên người Diệp Chân.

Cho nên, Diệp Chân dự định sớm đi đến Huyễn Thần đế quốc, hỏi thăm một chút động tĩnh của Thiên Nam Hoa gia để tùy cơ ứng biến.

Lần trước, Diệp Chân tiến về Huyễn Thần đế quốc cưỡi Quỷ Diễm Thanh Diện Câu ngày đi năm ngàn dặm, trọn vẹn mất mấy tháng.

Lần này, cưỡi Vân Dực Hổ Vương, một canh giờ đã có thể nhẹ nhõm phi hành năm ngàn dặm, tốc độ kia có thể nghĩ, chỉ hai ngày thời gian đã tiến vào cảnh nội Huyễn Thần đế quốc.

Ngay khi Diệp Chân bước vào cảnh nội Huyễn Thần đế quốc, Thiên Nam Hồ Điệp Cốc bình tĩnh đã lâu tái khởi gợn sóng.

- Cái gì, vẫn không có tin tức gì của Vô Song?

Gia chủ Hoa gia Hoa Trúc mặt như sương lạnh, chén trà nắm trong tay,trong thời gian ngắn biến thành sứ phấn, nước trà bên trong cũng bốc hơi sạch sẽ.

- Hồi gia chủ! Hoàn toàn không có tin tức gì, lão nô vận dụng tất cả phương thức liên lạc của Hoa gia, an bài mười võ giả Hồn Hải cảnh đêm tối đến phủ đệ Bách Hoa Phi mà Thiếu đã chủ tuyển chọn. Phát hiện từ khi tuyển định Bách Hoa Phi, thiếu chủ đã không xuất hiện nữa, giống như biến mất khỏi nhân gian. Không chỉ

Thiếu chủ, ngay cả quản gia tùy thân của hắn, hộ vệ Hồn Hải cảnh, bất kỳ phương thức liên lạc nào cũng không có bất kỳ đáp lại nào!

Hoa gia đại quản gia hoa - Thừa An nói.

- Tại sao có thể như vậy?

Gương mặt Hoa Trúc chấn kinh.

- Đương thời, ngoại trừ cường giả Chú Mạch cảnh, ai có thể xúc phạm tới Vô Song?

- Có tra được, Vô Song bắt đầu biến mất từ khi nào hay không?

Đôi tay Hoa Trúc bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy.

- Chưa có!

- Cái gì?

- Hồi gia chủ, Thiên Nam Hoa gia chúng ta đã lâu không xuất thế, lực lượng ở thế tục thực sự có chút yếu kém.

Trước khi gia chủ Hoa Trúc tức giận, Hoa Thừa An vội vàng giải thích.

- Nếu muốn tra được những thứ này, chỉ sợ nhất định phải mượn nhờ lực lượng của Huyễn Thần tông.

- Mượn nhờ lực lượng của Huyễn Thần tông, cũng được, bản tọa sẽ tự mình đi một chuyến!

- Chính là gia chủ, lão tổ tông nơi đó....

Nghe vậy, sắc mặt Hoa Trúc đột ngột tái đi, lập tức thở dài một tiếng.

- Việc đã đến nước này, đã không dối gạt được lão tổ tông! Nhưng mà, lão tổ tông cũng đã gặp qua sóng to gió lớn, có lẽ sau khi biết tin tức này, hẳn có thể đủ chịu đựng được!

- Ta tự mình đi gặp mặt lão tổ tông, nói rõ chuyện này!

Sau nửa ngày, một tiếng sét gào thét đột ngột vang lên từ hậu phương Hồ Điệp Cốc.

- Cái gì? Vô Song.... Tôn nhi lại mất liên lạc?

- Lại có người dám ra tay với độc đinh dòng chính của Thiên Nam Hoa gia ta, muốn chết!

Nháy mắt chữ "Chết" cuối cùng phát ra, lấy hậu phương Hồ Điệp Cốc làm trung tâm, trong phạm vi mười mấy dặm xung quanh, nhỏ đến hoa cỏ, lớn đến đại thụ che trời mấy trăm năm trong nháy mắt đã mất đi tất cả sinh cơ, hóa thành tro bụi.

Càng có trên trăm nô bộc Hoa gia hành tẩu ở hậu phương Hồ Điệp Cốc, bên trong tiếng gầm lên giận dữ, thân thể vô thanh vô tức băng liệt thành trăm ngàn khối.

Toàn bộ trong cốc, giống như có một đạo gợn sóng tử vong xẹt qua, người có tu vi hơi thấp, lập tức ngã lăn!