← Quay lại trang sách

Chương 406 Thanh La Tông Họa

Chưởng môn, cửa sơn môn có người đưa tới một tấm bái thiếp, thủ sơn sư thúc thấy nó có khí độ bất phàm, lại nói là người quen biết cũ với chưởng môn nên đã mệnh lệnh đệ tử đưa tới bái thiếp!

Bên trong Thanh La tông của Huyễn Thần đế quốc, thân truyền đệ tử của chưởng môn Qua Vạn Phong, Hà Đông cung kính đưa lên một bái thiếp mạ vàng.

- Úc, quen biết cũ của ta?

Qua Vạn Phong tiện tay tiếp nhận bái thiếp, lật xem chỉ nhìn một cái đã đột ngột đứng dậy:

- Trịnh Phù Vân....

- Hắn lại tới, còn dám tới? Người đâu?

- Đã được Bích Tâm Chân Nhân tiếp vào trong tông, nói là thăm bạn, nếu là Trịnh Phù Vân, hẳn đã đi gặp Lục La.

Hà Đông đáp.

- Như vậy....

- Ừm, truyền lệnh xuống, tin tức Trịnh Phù Vân tiến vào tông ta, bất kỳ người nào cũng không được loạn truyền, nếu người có tự ý truyền, xử theo môn quy!

Qua Vạn Phong ra lệnh.

- Vâng, đệ tử đi làm ngay.

Nhìn Hà Đông lĩnh mệnh đi ra ngoài, lông mày Qua Vạn Phong đột nhiên giương lên.

- Đợi một chút, ngươi đi mời chấp pháp Tạ trưởng lão và Thiên Trụ sư thúc của ngươi đến, nói ta có việc thương lượng!

Một hồi thời gian này, Qua Vạn Phong đã suy nghĩ minh bạch tại sao Trịnh Phù Vân phải đặc biệt đưa một trương bái thiếp chỉ viết có tên tuổi cho hắn, cũng minh bạch lợi hại trong đó, mới có phân phó bây giờ.

Nhìn Hà Đông đi ra ngoài, Qua Vạn Phong chậm chạp ngồi xuống, lần nữa rơi vào trầm tư, chỉ là không được mấy hơi, đã thấy đệ tử Hà Đông của hắn lại một lần nữa đi đến.

Ngay khi Qua Vạn Phong mày nhăn lại muốn nổi giận thì Hà Đông vội vàng hồi báo nói. Sư tôn, Tạ trưởng lão và Thiên Trụ sư thúc cùng nhau cầu kiến!

Thần sắc Qua Vạn Phong đột ngột biến đổi.

Xem ra, bọn hắn biết tin tức thật mau?

- Mời bọn họ tiến đến!

- Chưởng môn, Thanh La tông ta đại họa lâm đầu!

Vừa vào cửa, Chấp pháp trưởng lão Tạ Luật đã dùng một loại thanh âm cực kỳ khoa trương nói.

- Chưởng môn, vừa rồi ta được đệ tử hồi báo, tặc nhân Diệp Chân kia lại nghênh ngang tiến vào Thanh La tông chúng ta. Chưởng môn, Diệp Chân này chính là tử địch của Huyễn Thần tông.

- Bất luận nói đến việc giết chết đệ tử của Thiên Huyễn Ưng Vương, hay nửa năm trước Bộ Trường Thiên đệ tử chân truyền của Huyễn Thần tông cũng chết Trong tay Diệp Chân.

- Nếu để cho Huyễn Thần tông biết Thanh La tông chúng ta và Diệp Chân có liên quan với nhau. Vậy Thanh La tông chúng ta thật có thể lớn hơn họa trước mắt.

Gương mặt Thiên Trụ Chân Nhân nghiêm túc.

- Diệp Chân tới rồi sao?

Đối với Tạ Luật và Thiên Trụ Chân Nhân một mặt vội vàng, Qua Vạn Phong hỏi lại một câu lại làm cho Tạ Luật cùng Thiên Trụ Chân Nhân có chút ngẩn ra.

- Chưởng môn, chẳng lẽ người không được người ta hồi báo? Trịnh Phù Vân kia được Bích Tâm Chân Nhân tiếp vào tông môn rồi soa?

Tạ Luật ngạc nhiên.

- Có. Trịnh Phù Vân được Bích Tâm Chân Nhân tiếp đi vào cũng không phải Diệp Chân! Nặc, các ngươi xem cái này!

Chưởng môn Thanh La tông Qua Vạn Phong cầm bái thiếp của Diệp Chân ném tới.

- Trịnh Phù Vân?

- Chưởng môn, Trịnh Phù Vân kia cũng không phải Diệp Chân sao?

Thiên Trụ Chân Nhân gấp.

- Ai nói! Bản tọa chỉ nhận Trịnh Phù Vân, không nhận ra Diệp Chân!

Qua Vạn Phong nghiêm trang nói.

- Chưởng môn, cái này... nếu chuyện này để Huyễn Thần tông biết, có thể thế nào được!

Tạ Luật minh bạch ý tứ của Qua Vạn Phong, lại gấp.

- Chưởng môn, tuyệt đối không thể do dự! Nếu Huyễn Thần tông được biết việc này, hưng sư vấn tội....

- Đủ rồi!

Qua Vạn Phong bỗng nhiên vỗ bàn lên, nổi giận.

- Các ngươi luôn mồm Huyễn Thần tông, Huyễn Thần tông! Muốn lấy lòng Huyễn Thần tông, không thể làm tức giận Huyễn Thần tông, trong lòng các ngươi còn có Thanh La tông sao, còn đang suy nghĩ cho Thanh La tông ta sao?

- Các ngươi đến cùng là trưởng lão Thanh La tông, hay là nằm vùng của Huyễn Thần tông?

Một câu nói sau cùng của Qua Vạn Phong có thể được xưng là lời nói sét đánh, làm cho Tạ Luật và Thiên Trụ Chân Nhân trực tiếp trợn tròn mắt.

- Chưởng môn, chúng ta một lòng vì Thanh La tông, làm sao có thể là nằm vùng của Huyễn Thần tông?

- Chưởng môn, người có thể chửi lão phu ngu dốt, chửi lão phu tâm nhẫn tâm, chửi lão phu có tư tâm, nhưng người tuyệt đối không thể hoài nghi lão phu trung thành đối với Thanh La tông!

Thiên Trụ Chân Nhân trong nháy mắt râu tóc đều dựng.

- Trung thành?

Qua Vạn Phong cười lạnh.

- Hừ, vậy bản tọa hỏi các ngươi! Giam giữ Diệp Chân đưa cho Huyễn Thần tông, hoặc thông báo hành tung của Diệp Chân cho Huyễn Thần tông, đối với Thanh La tông chúng ta có chỗ tốt gì?

- Huyễn Thần tông sẽ cho chúng ta dược liệu giá cao? Hay lại bởi vì cảm kích mà cho chúng ta một bản thần thông võ kỹ?

- Cái này....

- Đúng không? Không có bất kỳ chỗ tốt gì cả?

- Nhưng các ngươi có nghĩ tới hay không, nếu Diệp Chân ở Thanh La tông xảy ra chuyện, sẽ mang đến kết quả dạng gì?

- Không nói lâu chủ Vạn Tinh Lâu Hải Lạc Sương, chỉ nói Chưởng môn Quách Kỳ Kinh và trưởng lão Liêu Phi Bạch Tề Vân tông Hắc Thủy quốc, các ngươi ai đi ngăn cản?

- Còn có thiếu nữ Thải Y có lực lượng Thần Hồn kinh khủng đủ để chớp nhoáng giết hết trưởng lão Hồn Hải cảnh, các ngươi ai đi ngăn cản?

- Hừ, nếu Diệp Chân xảy ra chuyện, Thanh La tông chúng ta mới thật sự là đại họa lâm đầu!

Qua Vạn Phong giũa cho một trận, làm cho thần sắc Thiên Trụ Chân Nhân và Tạ Luật có chút ừ ừ.

- Chưởng môn nói có lý, chính là, không sợ nhất vạn, chỉ sợ Huyễn Thần tông tới cửa nâng sư hỏi tội!

- Làm gì, Thanh La tông ta là quả hồng mềm? Những năm nay, Huyễn Thần tông ức hiếp chúng ta còn thiếu à? Nếu Huyễn Thần tông thật sự có thực lực tùy ý hiếp đáp Thanh La tông ta, ngươi cho rằng thanh Linh Tinh khoáng mạch Mộc thuộc tính phía sau núi Thanh La tông ta sẽ để cho chúng ta hưởng dụng đến bây giờ?

- Nói cho cùng, vẫn là thực lực!

- Nếu không phải Thanh La tông chúng ta còn có chút thực lực, Huyễn Thần tông muốn nuốt vào chúng ta, không tổn thất vượt qua sáu thành thậm chí bảy thành, làm sao lại dễ dàng tha thứ cho chúng ta chiếm cứ tài nguyên tốt đẹp như vậy?

Nói đến đây, thần sắc Qua Vạn Phong biến đổi, đổi thành một bộ dáng tận tình.

- Tạ trưởng lão, Thiên Trụ sư đệ, ta biết, giữa các ngươi và Diệp Chân có oán, thậm chí có chút cừu hận!

- Nhưng các ngươi có nghĩ, những cừu hận này là thế nào tới không? Chưa phải bởi vì đệ tử bất tài kia của Thiên Trụ sư đệ ngươi, lại còn có thể làm được chuyện bán đứng đệ tử tông môn!

- Ai, những cái này đều không nhắc, từ lợi ích tông môn suy xét, Diệp Chân bây giờ chính là có người có đại khí vận. Nghe nói, chưởng giáo Kiếm Nguyên tông Ngư

Nhập Hải đều tự mình xuất thủ, vẫn không lưu lại Diệp Chân.

- Nếu chúng ta ra tay, các ngươi có thể đảm bảo nhất định có thể lưu lại Diệp Chân?

- Thảm sự của Ngọc gia Ngọc Thủy hồ, chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghe qua? Diệp Chân đối với địch nhân có bao nhiêu hung ác, các ngươi không biết?

- Còn có, các ngươi luôn mồm theo như lời Huyễn Thần tông, chưa từng cho Thanh La tông chúng ta một chút chỗ tốt? Còn Diệp Chân đâu? Không nói những cái khác, thần thông võ kỹ Ngũ Độc Ấn mà Thiên Trụ sư đệ ngươi gần nhất bắt đầu tu luyện, chính là Diệp Chân tặng cho đó!

- Tại sao người không nhớ đến người tốt đối với ngươi, ngược lại suốt ngày lấy mông lạnh đối xử?

....

Lời Qua Vạn Phong nói làm cho mặt mo của Tạ Luật và Thiên Trụ Chân Nhân đỏ bừng, nhất là Thiên Trụ Chân Nhân, gần đầy vừa mới lấy được thần thông võ kỹ Ngũ Độc Ấn, đang chuẩn bị tu luyện.

- Chưởng môn.... Chúng ta biết...

Hai người có chút nhụt chí.

- Tạ trưởng lão, Thiên Trụ sư đệ, trong tông môn, người biết Trịnh Phù Vân tức là Diệp Chân cũng không nhiều. Nếu bản tọa nghe được bất luận chuyện gì có quan hệ đến Diệp Chân ở Thanh La tông, môn quy.... xử lý!

Vừa mới bước ra khỏi tĩnh thất chưởng môn, Tạ Luật và Thiên Trụ Chân Nhân nghe được câu nói này, thân hình đồng thời chấn động!

Khi Qua Vạn Phong răn dạy Tạ Luật và Thiên Trụ Chân Nhân, Lục La đang một mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn thân ảnh Diệp Chân đột nhiên xuất hiện, sau đó lại gấp gáp.

Dính không mấy lần, Lục La đã gấp.

- Diệp Chân ca ca, huynh nhanh rời khỏi tông môn, Tạ trưởng lão và Thiên Trụ

Chân Nhân có oán với huynh, chỉ sợ sẽ gây bất lợi cho huynh!

Nghe vậy, Diệp Chân tự đắc cười một tiếng, khóe miệng cong ra một nụ cười tự tin.

Diệp Chân hắn đã dám đến Thanh La tông, làm sao lại không cân nhắc vấn đề này, lúc trước bái thiếp kia chính vì trải đường đấy.

Huống hồ, nếu hắn ngay cả lá gan đến Thanh La tông đều không có, hôm đó Lục La ở

Thanh La tông chẳng phải sẽ bị người khác khi dễ?

Một phen giải thích, Lục La mới thở dài một hơi.

Lúc này, Lục La mới phát hiện, sư phụ của nàng Bích Tâm Chân Nhân đang cách đó không xa nhìn, lập tức xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt.

Xa xa, Bích Tâm Chân Nhân nhẹ nhàng lắc đầu, thân hình khẽ động, biến mất tại chỗ.

Nguyên bản, Bích Tâm Chân Nhân đối Diệp Chân hơn nửa năm không thấy, còn rất có phê bình kín đáo, bây giờ xem xét bộ dáng của Lục La đã triệt để không có ý răn dạy Diệp Chân, lặng yên rời đi, lưu thời gian cho một đôi xa cách đã lâu.

Cái gọi tiểu biệt thắng tân hôn, Diệp Chân và Lục La hơn nửa năm không gặp, tự nhiên hết sức dính chặt.

Từ khi Diệp Chân vào ở Bách La Phong nơi mà Lục La mới dời tới, hận không thể cả ngày lẫn đêm dính cùng một chỗ, ân, thật ra cũng không xê xích gì nhiều.

Thỉnh thoảng truyền ra thanh âm tiêu hồn thực cốt, mấy tuổi trẻ thị nữ trên Bách La Phong nghe được mặt đỏ, chân như nhũn ra.

Dính nhau đủ rồi, Diệp Chân và Lục La cũng không tách rời, mà nói khẽ tâm tình.

Mấy câu giật xuống đến, kéo tới chuyện tu vi.

- Lục La, tu vi muội đột phá đến Hóa Linh cảnh nhị trọng, tiến cảnh cũng rất nhanh.

- Diệp Chân ca ca, cũng nhờ ánh sáng của huynh ấy.

- Nói thế nào?

- Sau khi tin tức huynh đoạt được đệ nhất Hắc Long Bảng truyền đến, đột nhiên có một ngày chưởng môn triệu kiến ta, sau khi nói chuyện phiếm vài câu, chưởng môn đã ban cho ta mười viên trung phẩm Thanh Mộc Linh Tinh.

- Thuộc tính Linh Tinh?

- Đúng vậy, đối với võ giả tu luyện Thanh Mộc Linh Lực như chúng ta mà nói, hiệu quả của Thanh Mộc Linh Tinh không sai biệt lắm với hiệu quả của đan dược. Nguyên bản, ta còn nghĩ nửa năm mới có thể đột phá đến Hóa Linh cảnh nhị trọng, mười viên Thanh Mộc Linh Tinh đã tiết kiệm được nửa năm khổ tu.

Nghe vậy, trong lòng Diệp Chân không khỏi khẽ động.

- Nếu có một viên cực phẩm Thanh Mộc Linh Tinh?

- Cực phẩm Thanh Mộc Linh Tinh? Không có khả năng!

- Đừng nói cực phẩm Thanh Mộc Linh Tinh, cho dù thượng phẩm Thanh Mộc Linh Tinh, Thanh La tông chúng ta mấy năm cũng khó kiếm một viên, nghe nói, trong tông môn chỉ có năm viên thượng phẩm Thanh Mộc Linh Tinh, đều bị xem như trấn tông chi bảo....

Đột nhiên, Lục La thanh âm bỗng nhiên dừng lại, trừng mắt, ngọc thủ bỗng nhiên bưng kín môi anh đào!

- Ừm, một viên này cho muội, cầm tu luyện!

- Tu luyện?

- Không tu luyện cho muội làm gì, chuốc họa hả? Nhớ rõ, tuyệt đối không nên để người ta biết!

Diệp Chân dặn dò một câu, bảo bối này, nếu để cho người khác nhìn thấy, đó chính là họa.

- Một viên cực phẩm Thanh Mộc Linh Tinh, tương đương với một vạn viên trung phẩm Thanh Mộc Linh Tinh, sản lượng trung phẩm Thanh Mộc Linh Tinh của Thanh La tông chúng ta, một năm cũng chỉ một ngàn viên mà thôi.

- Hơn nữa, bằng vào công pháp đặc thù của Thanh La tông chúng ta, trong vòng một năm, tu vi của ta tăng vọt đến Hóa Linh cảnh tam trọng thậm chí tứ trọng cũng không thành vấn đề!

- Diệp Chân ca ca, cảm ơn huynh.

- Cảm ơn thế nào?

Diệp Chân đột nhiên lấy một loại ánh mắt giống như cười mà không phải cười nhìn về phía Lục La, trong lúc nhất thời, Lục La xấu hổ.

- Huynh muốn ta cảm ơn thế nào.... Ta sẽ cảm ơn như thế...

Lục La cúi đầu, tiếng như muỗi vằn!

- Vậy chuyện tối hôm qua ta nói với muội....

- Diệp Chân ca ca, cái đó quá xấu hổ.....

- Hả?

Bên trong tiếng hừ nhẹ của Diệp Chân, Lục La xấu hổ mà chậm rãi cúi người xuống.

....

Sau khi vân thu vũ hiết, Diệp Chân và Lục La ôm nhau cùng một chỗ, tùy ý trò chuyện.

- Đúng rồi, Lục La, sư huynh Hàn Thái của muối gần đây còn tốt đó chứ?

Diệp Chân nhớ tới Hàn Thái trung thực chất phác một đường bồi bạn với mình, hi vọng bản thân sẽ không mang đến phiền toái cho hắn.

Nhắc đến Hàn Thái, thần sắc Lục La đột nhiên cả kinh.

- Đúng rồi, Diệp Chân ca ca, ta đang muốn nói chuyện này với huynh đây, vừa rồi, lại bị huynh làm cho quên mất...

Lục La trợn nhìn Diệp Chân.

- Làm sao vậy, Hàn Thái xảy ra chuyện?

- Không xảy ra chuyện!

- Chỉ là, bị bệnh.

Hàn sư huynh bị bệnh hơn một tháng, ngay cả sư tôn cũng không tìm ra nguyên nhân bệnh, ta vừa rồi đang muốn nói đi chung với huynh xem hắn đây.

- Bị bệnh?

Thần sắc của Diệp Chân đột ngột trở nên kinh ngạc.

Đối với người bình thường, sinh bệnh rất bình thường.

Nhưng đối với một võ giả Hóa Linh cảnh tứ trọng, sinh bệnh cũng có chút ly kỳ, hơn nữa, bị bệnh còn hơn một tháng, cả cường giả Hồn Hải cảnh đều tìm không ra nguyên nhân, đây chính là quái sự!