Chương 420 Hoa Diễn Kinh Khủng!
Xoát!
Nhìn thấy tất cả mọi người đứng trên phế tích Huyễn Thần tông quay đầu nhìn về phía mình, mồ hôi lạnh trên trán Diệp Chân thấm ra.
Thanh Dực, lão già vô sỉ này hại chết người!
Giội nước bẩn trên đầu Lục La không nói, còn phá hư danh tiết của nàng, thậm chí trực tiếp hại Lục La, còn đem họa thủy dẫn hướng Thanh La tông, trong lúc nhất thời Diệp Chân bị tức điên rồi, không ngờ lại tại chỗ mắng to.
- Hỏng!
Tâm Diệp Chân đột ngột treo cao.
Không chỉ Diệp Chân ngẩn ra, mà cả Thanh Dực, mấy người Phù Đông Hưng cũng ngẩn ra, nhất là người nhận biết Diệp Chân, làm sao cũng không nghĩ đến, Diệp Chân lại xuất hiện ở đây!
- Diệp Chân ngươi tại sao lại ở chỗ này?
Thanh Dực vốn ngẩn người, thần sắc lập tức trở nên dữ tợn.
- Ta biết, Hoa Vô Song do ngươi giết, ngươi vu oan cho Tả Tân, giờ đang ở gần Huyễn Thần tông chúng ta tìm hiểu tình báo. đúng không?
- Là hắn đem trữ vật giới chỉ của Hoa Vô Song bọc trên ngón tay Bộ Trường Thiên, sau đó bị Tả Tân nhặt được? Là hắn hại Huyễn Thần tông ta thành như vậy?
Thoáng chốc, gương mặt Phù Đông Hưng trong nháy mắt vặn vẹo.
- Hoa lão gia tử, hắn chính là Diệp Chân, hắn chính là Diệp Chân hại chết Hoa Vô Song!
Thanh Dực điên cuồng hét to.
- Bắt hắn lại!
Trong khi cuồng hống, Phù Đông Hưng, Thanh Dực nhanh chóng bay lên.
Cơ hồ là đồng thời, một đạo bóng đen đột ngột từ sau lưng Diệp Chân bay ra, tiếng rống Diệp Chân đồng thời vang lên.
- Ai nói Hoa Vô Song chết, mau nhìn, Hoa Vô Song còn sống!
Theo bản năng, Hoa Diễn nghe được có chút choáng váng, Hoa Trúc đều nhìn về đạo bóng đen đang rơi xuống.
Thần Hồn cảm ứng của cường giả Chú Mạch cảnh sắc bén hạng gì, lập tức phát hiện cái bóng đen kia là tử vật, nhưng như thế, một chút quấy nhiễu vẫn làm cho bọn hắn chậm nửa hơi.
- Tiểu Miêu!
Cuồng hống một tiếng, huyết quang Chiến Hồn Huyết Kỳ trong ngực Diệp Chân mãnh liệt bắn vào trong cơ thể, cơ hồ khi bọn người Phù Đông Hưng, Thanh Dực bay ra, linh dực phía sau Diệp Chân đột ngột cuồng thiểm.
Ngân Tuyến Thiểm!
Phốc!
Phù Đông Hưng lao tới như điện xạ lập tức vồ hụt, thân hình Diệp Chân đã xuất hiện ngoài ngàn mét. Tầng mây cuồn cuộn trong thời gian ngắn đã thôn phệ thân hình Diệp Chân.
Lúc này, Hoa Diễn, Hoa Trúc mới phản ứng, thân hình khẽ động, giống như một đạo thiểm điện đánh về phía tầng mây thôn phệ thân hình Diệp Chân.
- Rống!
Tiếng hổ gầm nổi giận vang vọng toàn bộ trên không Huyễn Thần tông. Tiểu Miêu nhanh chóng chui vào dưới hông Diệp Chân. Thân hình tăng vọt để cho Diệp Chân cưỡi lên.
Tốc độ của Tiểu Miêu cơ hồ không có dừng lại, cuồng xông ra ngoài, lượng lớn vân khí tụ tập. Tốc độ phi hành của tiểu Miêu tăng nhanh.
Hưu!
Chỉ trong gang tấc Tiểu Miêu chạy trốn ra ngoài, tránh thoát được công kích của Phù Đông Hưng, khi huyết quang Chiến Hồn Huyết Kỳ tiến vào trong cơ thể tiểu Miêu, lực lượng tăng vọt để tiểu Miêu liên tục gầm hét.
Tiểu Miêu hình như cũng ý thức được đây là sống chết trước mắt.
Liên tục bạo hống, tứ chi, trán, hoa văn phần lưng đồng thời phát ra hắc quang, khiến cho tốc độ của tiểu Miêu lại nhanh hơn một thành.
Cơ hồ là trong một hô hấp, tốc độ của tiểu Miêu đã đạt đến cực hạn, mà lần tốc độ cực hạn này nhanh hơn chút ít so với dĩ vãng, cơ hồ đạt đến vận tốc mười bốn ngàn dặm!
Thoáng chốc, Hoa Diễn nhanh chóng truy đuổi đến, Hoa Trúc, Phù Đông Hưng, Huyễn Thương, Thanh Dực đều bị hất ra xa xa.
- Diệp Chân, ngươi đứng lại đó cho ta, ngươi hại Huyễn Thần tông chúng ta thành như vậy, ngươi hôm nay còn muốn trốn?
Thanh Dực nghĩ thông suốt mọi việc theo đuổi không bỏ.
- Thanh Dực lão tặc, uổng cho ngươi còn có mặt mũi nói! Lục La cùng ngươi có cừu oán, ngươi vậy mà hại nàng như thế! Lương tâm của ngươi đều để chó ăn, các ngươi như vậy, Huyễn Thần tông bị hủy mới tốt!
Vừa trốn, Diệp Chân vừa mắng.
Mặt mo Thanh Dực đỏ lên.
Vu oan cho Lục La, nói Lục La cùng Hoa Vô Song có nghiệt duyên, Thanh Dực cũng rất bất đắc dĩ, ai bảo Hoa gia vây chặt, dù sao cũng phải tìm đối tượng để nói.
Về phần tại sao hết lần này tới lần khác vu oan cho Lục La, thật ra Thanh Dực đã nghĩ sâu tính kỹ.
Huyễn Thần tông lần này bị trọng thương, tương lai mấy chục năm đều không khôi phục lại được nguyên khí. Thời điểm Huyễn Thần tông cường thịnh, còn có thể ngăn chặn Thanh La tông, bây giờ Huyễn Thần tông bị thương nặng, chỉ sợ ép không được Thanh La tông.
Chờ sau khi chuyện này truyền ra, Thanh La tông chắc sẽ đối phó Huyễn Thần tông.
Cho nên, Thanh Dực dứt khoát liên luỵ Thanh La tông vào, mượn tay Thiên Nam Hoa gia suy yếu thực lực Thanh La tông, quả thực là một mũi tên trúng mấy chim.
- Thanh Dực, Lục La kia?
Chân mày Hoa Diễn cau lại, hắn bị Diệp Chân đột nhiên xuất hiện khiến cho một đầu sương mù, nhất là đối thoại của Diệp Chân và Thanh Dực, làm cho Hoa Diễn hơi nghi hoặc.
- Hoa lão gia tử, đừng nghe hắn! Tiểu tử này là Diệp Chân, hạng nhất Hắc Long Bảng, người giết lệnh tôn, bao gồm hiểu lầm của Hoa gia và Huyễn Thần tông, tất cả đều do tiểu tử này làm ra!
- Bắt giữ hắn, sưu hồn, ngươi sẽ minh bạch!
- Tốt!
Trường mi Hoa Diễn giương lên, Linh Lực quanh người bùng nổ, một loại cảm giác huyền diệu khó giải thích đột ngột xuất hiện trên người lão.
Vừa sải bước ra, biên độ bước xem cũng không lớn, nhưng nhẹ nhàng một bước là bốn, năm dặm.
Trong thời gian ngắn, Hoa Diễn sải bước đuổi về phía tiểu Miêu.
Thần thông võ kỹ - Truy Sơn Cản Nguyệt!
Hí!
Thanh âm hít một hơi lãnh khí từ trong miệng Diệp Chân!
Tốc độ Hoa Diễn quá nhanh, bước dài mấy bước, tốc độ kia còn nhanh hơn tiểu Miêu, còn nhanh hơn hai thành so với Phù Đông Hưng.
- Đây chính là thần thông võ kỹ kinh khủng của cường giả Chú Mạch cảnh...
Bình thường, vận tốc của cường giả Chú Mạch cảnh tuyệt không vượt qua vạn dặm, nhưng hiện tại Hoa Diễn thi triển thần thông võ kỹ, tốc độ lại nhẹ nhõm siêu việt vận tốc mười bốn ngàn dặm cực hạn của tiểu Miêu!
Tốc độ giữa Hoa Diễn và Diệp Chân nhanh chóng được rút ngắn.
Mười dặm!
Tám dặm!
Sáu dặm!
Bốn dặm!
Oanh!
Một đạo lôi quang đột ngột từ bay ra trong lòng bàn tay Diệp Chân, lôi quang nhanh như tia chớp. Hoa Diễn nhanh chóng truy đuổi, vừa bị đánh trúng.
Nhưng đối với đạo lôi quang này, Hoa Diễn căn bản không để ý, hoặc nói, căn bản không bất luận ý thức tránh né gì!
Hắn thân là cường giả Chú Mạch cảnh lục trọng, một công kích của võ giả Hóa Linh cảnh tam trọng, không sai biệt lắm với gãi ngứa, còn là gãi không đúng chỗ ngứa nữa là.
Lôi quang hung hăng tiến vào đỉnh đầu Hoa Diễn.
Tư!
Hoa Diễn chỉ cảm thấy toàn thân đột ngột run lên, Thần Hồn đều không ức chế được run lẩy bẩy. Lôi quang giống như chui vào mỗi khúc cục xương trong cơ thể. Một loại cảm giác điện giật tê liệt đột ngột truyền khắp toàn thân.
Không thể ức chế, linh quang cháy bùng quanh người đột ngột tán đi, Hoa Diễn như gió lốc đuổi theo trong nháy mắt thành số không. Thân thể theo quán tính rơi hướng về phía dưới phía trước.
Hí!
Thanh âm hít một hơi lãnh khí vang lên từ trong miệng bọn người Phù Đông Hưng, Huyễn Thương, Hoa Trúc, Thiên Huyễn Ưng Vương, Thanh Dực đuổi theo phía sau.
Bọn hắn làm sao cũng không nghĩ ra, Diệp Chân lại có thể làm cường giả Chú Mạch cảnh bị thương!
Loại cảm giác này, giống như một con giun dế xúc phạm tới sư tử, làm cho người kinh ngạc đến khó lấy tin!
Hoa Diễn kinh hãi!
Nhưng sẹ cường đại của cường giả Chú Mạch cảnh khó có thể tưởng tượng.
Vẻn vẹn một hô hấp, cảm giác tê liệt trong Thần Hồn và trên dưới quanh người triệt để biến mất, Linh Lực trong cơ thể toác ra từ bốn vạn tám ngàn lỗ chân lông, lần nữa rực đốt thành một mặt trời nhỏ phóng lên tận trời.
Linh Lực toàn thân chấn động, cảm giác huyền diệu khó giải thích lần nữa xuất hiện từ trên thân Hoa Diễn, nhanh chân một bước liền là bốn năm dặm.
Thần thông võ kỹ, Truy Sơn Cản Nguyệt!
Có điều, chờ Hoa Diễn lần nữa bước nhanh chân, thân hình tiểu Miêu đã biến mất trong tầng mây cuồn cuộn.
Trong tầng mây cuồn cuộn gợn sóng, đại biểu cho phương hướng bỏ chạy của Diệp Chân, Diệp Chân cũng không mất dấu, nhưng khoảng cách với Diệp Chân lần nữa bị kéo ra đến hơn ba mươi dặm.
Mặc dù nói Diệp Chân tung một đạo Kinh Hồn Lôi Quang chỉ làm cho Hoa Diễn tê dại một hơi thở, nhưng Diệp Chân một mực đang phi hành tốc độ cao, mà Hoa Diễn lại phải lấy lại cảm giác, sau đó phóng lên tận trời, lần nữa thi triển thần thông võ kỹ, lần nữa đem tốc độ tăng lên tới cực hạn, cả một quá trình như thế, chậm trễ thời gian chính là năm sáu hơi thở, thậm chí nhiều hơn.
So với khoảng cách, càng làm cho Hoa Diễn khiếp sợ là đạo lôi quang kia!
Một võ giả Hóa Linh cảnh tam trọng nho nhỏ lại có thể tạo thành tổn thương cho hắn, cái này khiến Hoa Diễn vô cùng chấn kinh.
Chỉ dựa vào một chút này, Hoa Diễn kết luận, Diệp Chân thật có thực lực giết chết tôn nhi của mình.
- Hừ, ta cũng không tin, một Hóa Linh cảnh tam trọng sâu kiến như ngươi có thể chạy ra khỏi lòng bàn tay của ta!
Ánh mắt Hoa Diễn trở nên kiên định.
Nhìn Hoa Diễn từ trên không trung rơi xuống dưới tiếp tục bay lên, Diệp Chân hơi thở ra một hơi.
May mắn, tiền bối Vạn Tinh Lâu thần bí kia truyền cho Diệp Chân bản đầy đủ của Kinh Hồn Lôi Quang, bằng không thì, Diệp Chân hôm nay dữ nhiều lành ít.
Vừa rồi nhìn Hoa Diễn càng đuổi càng gần, Diệp Chân cơ hồ lo lắng đến xoắn xít.
Bởi vì xem khắp võ kỹ, hắn không bất kỳ cái gì có thể đả kích đến Hoa Diễn.
Mặc dù nói Xích Ngọc Ấn, Phù Vân Chỉ, Hắc Long Bá Thiên ba thức đều có uy lực cực kỳ cường đại, uy lực có thể so với thần thông võ kỹ bí thuật.
Nhưng uy lực tất cả công pháp bí thuật đều lấy tu vi người thi triển làm cơ sở.
Búa có sắc bén, cầm tại trong tay trẻ nhỏ, cũng bổ không được củi! Mà ở trong tay đại lực sĩ, đao cùn cũng có thể khai sơn phá thạch.
Trong lúc cấp thiết, Diệp Chân liền nghĩ tới bí thuật Kinh Hồn Lôi Quang vừa mới tu luyện thành công.
Theo tiền bối Vạn Tinh Lâu thần bí kia nói, Kinh Hồn Lôi Quang chỉ cần luyện thành đệ nhất trọng, uy lực sẽ vô cùng kinh người! Luyện thành đệ nhất trọng, Huyết Ma tôn giả bình thường chưa có người có thể chống đỡ.
Đối với võ giả, Kinh Hồn Lôi Quang sẽ không tổn thương nhiều, không tạo được bao nhiêu tổn thương, nhưng bởi vì tu luyện Kinh Hồn Lôi Quang, bản chất lôi điện sẽ được mở rộng cực độ.
Thuộc tính tổn thương của lôi điện vô cùng lợi hại, tu vi cường đại hơn nữa cũng phải chịu ảnh hưởng.
Diệp Chân cũng bởi vì câu nói này, mới vận dụng đệ nhất trọng Kinh Hồn Lôi Quang trên đường vừa mới tu luyện.
Không ngờ, thật thành cọng cỏ cứu mạng.
Oanh!
Nhìn Hoa Diễn lần nữa đuổi gần, Diệp Chân lại oanh ra một đạo Kinh Hồn Lôi
Quang.
- Tiểu tạp chủng, dám trêu đùa lão phu, chờ lão phu bắt được ngươi, nhất định phải làm cho ngươi sống không bằng chết!
Toàn thân run rẩy, lần nữa từ phía trên không trung rơi xuống, Hoa Diễn không nhịn được gầm hét, giống như Sư Vương bị giật sợi râu.
Nhìn Hoa Diễn rơi xuống, Diệp Chân không có bất kỳ cảm giác nhẹ nhõm gì.
Đem thượng phẩm Linh Tinh trân tàng trong trữ vật giới chỉ ném vào trong miệng tiểu Miêu, sau khi bổ sung tiêu hao tiểu Miêu, Diệp Chân cau mày, nghĩ đến biện pháp thoát thân!
Nếu không biện pháp, chờ Linh Lực quanh người tiểu Miêu hao suy giảm liền là tử kỳ của hắn Diệp Chân!
Muốn thoát khỏi một cường giả Chú Mạch cảnh lục trọng tối đỉnh truy sát, nói dễ vậy sao!
- Làm sao bây giờ?
Diệp Chân vô cùng nóng nảy!
- A?
Đột nhiên, hai mắt Diệp Chân đột ngột sáng ngời, có ý nghĩ!
Tạo Hóa Chi Vương -