← Quay lại trang sách

Chương 432 Người Có Tên, Cây Có Bóng

Muốn chết, giết hắn cho ta!

Lão già áo đen gào to một tiếng, hơn mười tên võ giả ẩn tại tứ phương trong tầng mây, quanh thân cùng nhau lấp lóe lôi quang.

Ánh mắt Diệp Chân đột ngột phát lạnh, một đôi linh dực đột ngột xuất hiện sau lưng, lôi quang trong lòng bàn tay lóe lên, định động thủ.

Nhưng ngay nháy mắt này, một đạo lôi quang ầm ầm từ phương xa như thiểm điện lao tới.

- Dừng tay, dừng tay cho ta, dừng tay ngay cho ta!

Thanh âm truyền đến bên trong lôi quang để sắc mặt lão già áo đen cùng Mạc Đồng kinh ngạc, hơn mười tên võ giả vây Diệp Chân lại bởi vì một tiếng này rống mà cùng nhau dừng tay.

Diệp Chân đang muốn xuất thủ, lông mày cũng khẽ nhíu lên, thanh âm này nghe hình như có chút quen tai.

Đợi khi Diệp Chân thấy rõ thân ảnh bên trong đạo tiếng sấm kia, khóe miệng hiện ra một tia kinh ngạc, tán đi lôi quang ngưng tụ trong lòng bàn tay.

Kết hợp thân phận của người đến, Diệp Chân lại biết võ giả cản đường lường gạt người kia họ Mạc, lão già áo đen lại được xưng Tứ thúc, chuyện kia cũng có chút sáng tỏ, Diệp Chân liền biết, trên cơ bản, một trận chiến hôm nay, không đánh được.

- Dừng tay, dừng tay cho ta! Đi ra, đều nhanh đi ra cho ta!

Người kia đuổi tới phụ cận, lập tức lớn tiếng quát, võ giả ẩn tại tứ phương vây quanh Diệp Chân cũng cực kỳ nghe lời, cấp tốc đi ra tập kết đến sau lưng lão già áo đen

Trong nháy mắt tiếp theo, bao gồm lão già áo đen, tất cả võ giả từ cúi mình thi lễ.

- Tham kiến Thiếu trang chủ!

- Diệp huynh, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ! Làm sao đến Thần Ẩn sơn trang chúng ta cũng không nói cho ta một tiếng, không phải xem thường Mạc mỗ?

Mạc Tâm Thủy thân ngự lôi kiếm, gương mặt khí khái hào hùng.

- Cái Phi Lôi Lĩnh này là địa bàn Thần Ẩn sơn trang các ngươi?

Diệp Chân nở nụ cười khổ.

- Ta nhớ Thần Ẩn sơn trang hẳn ở ngoài ngàn dặm?

- Ha ha ha ha, Diệp huynh có chỗ không biết, Thần Ẩn sơn trang chúng ta chủ tu Lôi Linh lực, cái Phi Lôi Lĩnh này luôn luôn là nơi Thần Ẩn sơn trang chúng ta dùng để tu luyện, mấy trăm năm qua, không phải địa bàn của chúng ta, cũng hơn hẳn địa bàn của chúng ta.

Thái độ của Mạc Tâm Thủy để bọn người lão già áo đen hai mặt nhìn nhau, mắt thấy Mạc Tâm Thủy sắp bắt tay nói chuyện cùng Diệp Chân, Mạc Đồng bị Diệp Chân hủy đi hai tay lại gấp.

- Thiếu trang chủ, chính là tặc tử này muốn xông vào Phi Lôi Lĩnh. Ta ngăn cản còn dám đả thương ta, còn ý đồ công kích Tứ trưởng lão, tuyệt đối không thể bởi vì hắn mà hỏng quy củ của Phi Lôi Lĩnh!

Một bên nói, Mạc Đồng một bên đưa hai tay bị cắn nát của mình cho Mạc Tâm Thủy xem.

- Thiếu trang chủ, ta vì ngăn cản hắn hai tay đều bị hắn làm hỏng. Ngài nhất định phải làm chủ cho thuộc hạ!

Trước mặt nhiều người như vậy, Mạc Đồng gào khóc.

Ba!

Đột nhiên, một cái tát đánh lên mặt Mạc Đồng. Cái tất kia ra sức rất lớn, trực tiếp tát Mạc Đồng đến bay ngược ra sau, sau khi khóe miệng đổ máu, trong lúc lui còn động đến tay cụt để Mạc Đồng rú thảm.

- Thiếu trang chủ, người.... Người có ý gì? Chẳng lẽ ta ở chỗ này tận trung phòng thủ có.... Có lỗi sao?

Mạc Đồng tức giận.

- Thiếu trang chủ, mặc dù nói trước mắt người này là bằng hữu của người, nhưng người lại không thể bởi vì bằng hữu của người mà tổn thương tộc nhân, không phân công tư!

- Huống hồ, Mạc Đồng tại tận trung phòng thủ, hơn nữa vì thế bị thương rất nặng, người không chỉ không ca ngợi, ngược lại còn vũ nhục! Thiếu trang chủ, chuyện hôm nay, nếu người không thể cho lão phu một thuyết pháp, lão phu nhất định tự mình đi gặp mặt lão trang chủ báo cáo việc này!

Lão già áo đen, cũng tức Tứ trưởng lão Thần Ẩn sơn trang - Mạc Điển đột nhiên mở miệng, trong ngôn ngữ tràn đầy bất mãn đối với Mạc Tâm Thủy.

Từ khi tranh đấu Hắc Long Bảng, Mạc Tâm Thủy thu được hạng, triệt để đặt vững địa vị Thiếu trang chủ Thần Ẩn sơn trang của hắn.

Mặc dù còn có một số trưởng lão phản đối, nhưng lại bị chiến tích của hắn cùng danh vọng đè sít sao.

Tứ trưởng lão Mạc Điển này là một trong trưởng lão lúc trước phản đối Mạc Tâm Thủy trở thành Thiếu trang chủ, lúc này vậy mà mượn cơ hội nổi loạn.

- A, Mạc huynh, xem ra, tình cảnh của ngươi không được tốt lắm! Như vậy, không bằng ngươi đến muộn một hồi, để Diệp mỗ giúp ngươi chụp chết đám con ruồi này, cũng để ngươi khỏi tâm phiền!

Diệp Chân nở nụ cười.

- Diệp huynh nói đùa, bọn họ đều là tộc nhân của ta, ta làm sao nhịn được việc bọn hắn đạp vào tử lộ!

Lời nói này để Mạc Đồng và Tứ trưởng lão Mạc Điển nghe được không hiểu ra sao, càng cực kỳ bất mãn.

- Hừ, cũng không sợ gió lớn quạt đầu lưỡi! Lão phu Mạc Điển, tu vi Hồn Hải cảnh ngũ trọng, mặc dù không dám nói tung hoành thiên hạ vô địch thủ, nhưng cũng không phải một tiểu tử Hóa Linh cảnh như ngươi có thể tiện tay chụp chết!

- Nếu không thử một chút?

Trong mắt Diệp Chân, tràn đầy khiêu khích!

Mạc Điển giận tím mặt.

- Tiểu tử, ngươi muốn chết!

Mạc Điển đang muốn động thủ lại lần nữa bị Mạc Tâm Thủy ngăn lại, Mạc Điển cũng nổi giận, rống giận hướng về phía Mạc Tâm Thủy.

- Mạc Tâm Thủy, có dạng Thiếu trang chủ cùi chỏ hướng ra phía ngoài ngoặt như ngươi sao?

- Tứ trưởng lão, không phải cùi chỏ của ta hướng ra phía ngoài ngoặt, ngươi cũng đã biết, hắn là người nào?

- Một tiểu tử nho nhỏ, có thể là người nào?

Mạc Điển hừ lạnh một tiếng, ngụ ý, Mạc Tâm Thủy ngươi, cũng là tiểu tử nho nhỏ.

- Tứ trưởng lão, danh tiếng của Diệp Chân, nghĩ đến ngươi cũng không lạ lẫm?

- Diệp Chân? Hạng người vô danh không có nghe....

Lời nói một nửa, sắc mặt Mạc Điển đột ngột biến đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Chân, gương mặt không thể tưởng tượng nổi, thậm chí theo bản năng lùi lại mấy bước.

- Chẳng lẽ, hắn là Diệp Chân – hạng nhất Hắc Long Bảng?

- Hắn là Diệp Chân dẫn động hai thế lực lớn Thiên Nam Hoa gia cùng Huyễn Thần tông liều mạng?

- Diệp Chân để Thiên Nam Hoa gia trực tiếp diệt tộc, để Huyễn Thần tông tổn thương thảm trọng, cao thủ liên tiếp vẫn lạc?

Mỗi một câu nói, sắc mặt Mạc Điển liền khẩn trương thêm một phần, mà một bên, sắc mặt Mạc Đồng thì đau thương một phần. Liên tiếp vài câu, thần sắc Mạc Đồng đã trở nên cực kỳ khẩn trương.

Võ giả Mạc gia phụ cận, từng người giật mình không thôi dò xét Diệp Chân, chính muốn thấy rõ Diệp Chân có phải mọc ra ba đầu sáu tay hay không!

Đây chính là cái gọi người có tên, cây có bóng!

Huyễn Thần tông là quốc giáo Huyễn Thần đế quốc, mỗi lần có hành động, đều sẽ thay đổi lợi ích phân phối của Huyễn Thần đế quốc. Cơ hồ tất cả thế lực bên trong Huyễn Thần đế quốc đều có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào họ.

Cho nên, lần này Huyễn Thần tông liều mạng kịch biến, không được ba ngày công phu đã liền truyền khắp toàn bộ đế quốc.

Trên đời không có tường nào gió không lọt qua, theo Thanh La tông bắt đầu tiến công Huyễn Thần tông, tình hình Huyễn Thần tông cùng Thiên Nam Hoa gia liều mạng, thời gian dần trôi qua lưu truyền ra, tên tuổi của Diệp Chân cũng theo đó truyền khắp toàn bộ Huyễn Thần đế quốc.

Nghe thanh âm Mạc Điển, Diệp Chân có chút phiền muộn.

Cuối cùng, hắn vẫn bị âm, xuất thủ đánh Huyễn Thần tông không phải Thanh La tông à. Ở mức độ rất lớn, có khả năng là Thanh La tông, bằng không, tin tức Diệp Chân hắn tham dự vào trong không thể nào truyền bá nhanh như vậy.

Về phần tại sao bị âm, nguyên nhân rất đơn giản!

Bởi vì vô luận Huyễn Thần tông hay Thanh La tông cũng đều vô cùng sợ hãi đối với hai vị tổ tông Thiên Nam Hoa gia đang ra ngoài du lịch! Chỉ cần một người trong đó giết trở lại, chỉ cần phát hiện sự tình Thiên Nam Hoa gia diệt tuyệt, khẳng định sẽ dẫn xuất thiên đại tai hoạ!

Mà vô luận ai về điều tra, bây giờ tin tức Diệp Chân tham dự chuyện này tản ra, đến lúc đó, đứng mũi chịu sào nhất định là Diệp Chân!

Vô luận Huyễn Thần tông hay Thanh La tông rải tin tức này đều sẽ Diệp Chân đẩy đi ra ngoài.

Có điều, Diệp Chân cũng không thèm để ý.

Hoa Diễn nói, hai vị tổ tông Hoa gia bọn hắn, vô luận Hoa Vương hay Hoa Minh Hạo, lần tiếp theo trở về, nhanh nhất đều phải mười mấy năm sau.

Chuyện của mười mấy năm sau, cũng không có gì phải sợ. Mười mấy năm sau, tu vi của Diệp Chân có thể đột phá đến cảnh giới gì còn chưa nhất định.

- Tứ trưởng lão, hiện tại, ngươi hiểu được ý ta chạy đến ngăn trở các ngươi chứ?

Bằng không, không chỉ có ngươi đã biến thành thi thể, hơn nữa còn có khả năng đưa tới một vị cường địch cho Thần Ẩn sơn trang ta!

Thanh âm Mạc Tâm Thủy đột ngột mà trở nên nghiêm nghị.

- Còn có ngươi!

Mạc Tâm Thủy đột ngột chỉ Mạc Đồng.

- Chớ cho rằng ta không biết ngươi làm chuyện tốt gì! Những năm nay để ngươi trông coi cửa vào Phi Lôi Lĩnh, bản ý chỉ để ngươi cấp cho lệnh bài, khống chế nhân số vào lĩnh, không nghĩ tới ngươi vậy mà nhờ vào đó xảo trá vơ vét của cải!

- Diệp huynh là nhân vật bậc nào, nếu ngươi theo như quyết định vào lĩnh đưa phí tổn của sơn trang, một ngày thu lấy một trăm Hạ phẩm Linh Tinh, sao Diệp huynh lại tranh chấp cùng ngươi!

Mạc Tâm Thủy nghiêm nghị chất vấn, Mạc Đồng lập tức bị sợ choáng váng, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Lúc này, Mạc Tâm Thủy chắp tay nói với Diệp Chân.

- Xin hỏi Diệp huynh, tặc nhân này bắt chẹt ngươi bao nhiêu Linh Tinh, cũng thuận tiện cho ta xử trí hắn!

Lời Mạc Tâm Thủy vừa nói ra, Mạc Đồng lập tức sợ đến sợ mất mật, dùng một loại ánh mắt gần như cầu xin nhìn về phía Diệp Chân, cầu xin Diệp Chân có thể buông tha hắn một lần, không còn dám hung hăng càn quấy bá đạo như trước.

- A, không nhiều! Ta mới tới, mười ngày ra giá ba ngàn Hạ phẩm Linh Tinh, ta thuận miệng hỏi một chút, lập tức tăng giá đến năm ngàn Hạ phẩm Linh Tinh, à, ta nói thêm một câu nói nhảm, bảng giá sẽ bị hắn nâng lên một vạn Hạ phẩm Linh Tinh, cứ như vậy!

Diệp Chân sẽ không bỏ qua Mạc Đồng, nói thay Mạc Đồng nhưng cũng tuyệt không thêm mắm thêm muối!

- Tốt cho tặc tử nhà ngươi!

Nghe một nửa, Mạc Tâm Thủy đã nổi giận, một cước đá ra, trực tiếp đạp Mạc Đồng máu tươi cuồng phún.

- Mạc gia ta, suýt nữa bởi vì ngươi mà đưa tới đại họa!

- Người tới, cầm thủ lệnh của ta, thu sạch gia sản của tặc tử này, đày thành quáng nô, chung thân không được rời khỏi mỏ quặng!

- Thiếu chủ tha mạng, tha mạng...

- Tứ thúc, cứu ta, cứu ta!

Trong lúc Mạc Đồng cầu xin tha thứ lại bị hai tên võ giả Mạc gia trực tiếp mang xuống dưới, Tứ trưởng lão Mạc Điển muốn mở miệng, nhưng miệng há to lại không có mặt mũi mở miệng cầu xin tha thứ.

Việc này, cũng do tộc chất của hắn không có nhân phẩm.

- Diệp huynh, sâu mọt gia tộc đã bị xử trí, có thể thưởng chút tình mọn, để tại hạ bày rượu bồi tội hay không?

Mạc Tâm Thủy cười nói.

- Bày rượu bồi tội thì miễn đi, ta bây giờ có rắc rối quanh người, miễn mang đến phiền toái cho ngươi, sau này này say sưa!

Diệp Chân nói.

Trầm ngâm một chút, Mạc Tâm Thủy nhẹ gật đầu, ngầm đồng ý lời của Diệp Chân.

Mặc dù nói Huyễn Thần tông đại loạn, nhưng thực lực lực ảnh hưởng vẫn còn đó, hơn nữa lúc này Huyễn Thần tông đang rất tức giận vì bị đánh lên trên đầu, không nên trêu chọc thì tốt hơn!

- Diệp huynh, đây là lệnh phù thông hành Phi Lôi Lĩnh, bằng phù này, Diệp huynh có thể đến bất kỳ một nơi nào ở Phi Lôi Lĩnh, nếu có người ngăn cản, có thể đưa ra phù lệnh!

Mạc Tâm Thủy đưa lên một khối ngọc phù.

- Đa tạ!

Tiếp nhận ngọc phù, thân hình Diệp Chân lóe lên liền tiến vào chỗ sâu lôi vân dày đặc nhất của Phi Lôi Lĩnh, chuẩn bị tìm kiếm địa phương tu luyện Kinh Hồn Lôi Quyết.

Sau lưng Diệp Chân, ánh mắt Mạc Điển nhìn chòng chọc vào phương hướng Diệp Chân biến mất, thần sắc cực độ âm trầm!