← Quay lại trang sách

Chương 452 Đại Trượng Phu Không Thể Một Ngày Không Quyền

Hồi Sở tướng quân, đại nhân này đang nắm giữ lệnh bài tòng quân, triệu tập quân bộ tòng quân đến đây báo cáo, tiểu nhân dẫn hắn đi tham kiến Đại Nguyên Soái!

Quan nhỏ thận trọng đáp.

- Tòng quân?

Sở Hà hừ lạnh một tiếng, từ trên xuống dưới xem xét Diệp Chân một phen, không tin bộ dáng của Diệp Chân là tòng quân, nhưng đúng là không còn gì để nói thêm nữa, bởi vì hắn rất rõ ràng, tên quan nhỏ đó tuyệt đối sẽ không vì chuyện này mà lừa gạt bất cứ kẻ nào, nếu thật sự có vấn đề thì sẽ rơi đầu.

- Sở tướng quân xin dừng bước!

Sở Hà đang muốn rời đi, Diệp Chân đột nhiên mở miệng.

- Làm sao?

Cằm Sở Hà khẽ nhếch, như một con sư tử sẵn sàng tấn công con mồi, tập trung vào Diệp Chân.

- Sở tướng quân, có thể hay không bán cho tại hạ một chút tình mọn, buông tha cho nhi tử Lưu Hổ của Lưu Đại Đồng?

- Tại hạ là Diệp Chân!

Diệp Chân bổ sung một câu, xem như làm rõ thân phận.

Trên đường đến quân bộ, Diệp Chân nghĩ đến rất nhiều phương pháp để giải quyết phiền toái của Lưu Đại Đồng, phương pháp rất nhiều, nhưng đều không giải quyết được một vấn đề.

Cho dù như thế nào, nhi tử của Lưu Đại Đồng làm việc trong quân đội, nếu như

Diệp Chân quả thật kết đồng liêu với hắn thì càng đắc tội hơn, coi như lần này Diệp Chân có thể cưỡng chế đem chuyện này đi.

Nhưng lần sau Diệp Chân không ở đây thì sao?

Đến lúc đó khả năng trả thù tới càng thêm mãnh liệt.

Mấy năm trưởng thành, Diệp Chân đã trở nên thành thục rất nhiều, chính vì lo lắng việc này, nên lúc này Diệp Chân mới hạ thấp tư thái, dự định giúp phụ tử

Lưu Đại Đồng lấy lại nhân tình, cũng thuận tiện cho bọn hắn một cuộc sống thoải mái.

Khi nghe Diệp Chân tự giới thiệu, Sở Hà có chút ngẩn người. Hiển nhiên, hắn không ngờ người trẻ tuổi trước mắt này lại là Vũ An Hầu danh dương thiên hạ mấy năm trước - Diệp Chân.

Nhưng chỉ vẻn vẹn ngây ra một lúc, khoé miệng Sở Hà dâng lên một tia cười nhạo.

- Nể mặt ngươi ư

- Ngươi thì tính là cái gì?

- Vũ An Hầu Diệp Chân? Chỉ là một kẻ vũ phu, nhưng mà chỉ bằng vận khí tốt đạt được Chiến Hồn Huyết Kỳ, ngươi xem ngươi trở thành loại người nào chứ? Ta nhổ vào!

Nhổ ra một cục đàm, Sở Hà nghênh ngang rời đi, đi chưa được mấy bước, trong nháy mắt đã xoay người lại.

- Họ Diệp, úc, là tòng quân, ta khuyên ngươi vẫn nên sớm để Lưu gia đưa Tam Bảo châu tới cho ta, nếu để ta nói ra ai là người cần Tam Bảo châu này, khẳng định sẽ hù chết ngươi!

Ném ra mấy lời độc ác, Sở Hà ngang nhiên quay lại Nội đường của quân bộ. Quan nhỏ bên cạnh Diệp Chân đầu càng rũ thấp đầu. Loại ân oán giữa các sĩ quan trung cao cấp, nghe một chút là được.

Nụ cười thản nhiên trên mặt Diệp Chân đột ngột tiêu tán, ánh mắt nhìn chằm chằm cục đàm trên mặt đất, đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Thế này mới đúng là hiện thực.

Từ sau khi được phong Vũ An Hầu, Diệp Chân làm việc luôn khiêm tốn, hơn nữa lại say mê võ đạo, không ý định dùng thủ đoạn chiếm quyền lực, rất ít khi lộ diện tại Hắc Thuỷ quốc, nhưng Diệp Chân không ngờ, thậm chí ngay cả chút tình mọn không để ý tới, mà còn bị người trước mặt để mất hết mặt mũi.

Chuyện này thật sự có chút mỉa mai....

Cho tới bây giờ chỉ có Diệp Chân hắn làm người khác mất mặt, không ngờ hôm nay lại bị người khác để không còn chút mặt mũi nào ngay tại chỗ!

Xem ra chuyện này không muốn làm khó một chút cũng không được…

- Dẫn đường đi....

Khi Diệp Chân ngẩng đầu lên, trên mặt không còn nhìn thấy một tia tức giận nào, cứ như tình cảnh vừa rồi chưa từng xảy ra.

- Mời!

Quan nhỏ cúi đầu đi nhanh về phía trước bắt đầu dẫn đường.

Trên đường đi, Diệp Chân và quan nhỏ không hề nói chuyện với nhau, thậm chí ngay cả quân chức cụ thể, bối cảnh thân phận của tên Sở Hà kia cũng không nghe ngóng.

Mặc dù nói biết người biết ta, bách chiến bách thắng.

Nhưng nói lại, lấy thực lực và địa của Diệp Chân lúc này, Diệp Chân quyết định muốn đối phó với bất cứ người nào ở Hắc Thuỷ quốc, dù người kia có là đương kim Hoàng đế, Diệp Chân đều có thể để hắn phải thuần phục.

Chỉ cần Diệp Chân nguyện ý khiến chuyện trở nên vô cùng huyên náo.

Đương nhiên, loại tình hình đế quốc hỗn loạn này, Diệp Chân cũng không phải nguyện ý nhìn thấy.

Thực chất bên trong, Diệp Chân vẫn còn chút giá trị đối với Hắc Thuỷ quốc.

- Đã đến nơi, người mặc quân phục màu tím phía trước kia là Đại Nguyên Soái Cổ

Triệu Qua!

Diệp Chân nhìn theo hướng hắn chỉ, ước chừng có mười bảy người mặc quân phục màu tím quây tụ trước một sa bàn to lớn phía trước, không ngừng chỉ trỏ, nghị luận ầm ĩ, hẳn là đang thảo luận chiến thuật. (sa bàn: mô hình thu nhỏ) Khiến Diệp Chân ngoài ý muốn chính là, Sở Hà vậy mà cũng có trong hàng ngũ đó, hiển nhiên có thể thấy địa của hắn trong quân đội không hề thấp.

Tiếp cận với hơn mười lãnh tướng quân cao cấp, tên quan nhỏ đầu lại càng cúi thấp hơn, nhất là ở bốn góc có bốn võ giả hộ vệ Hồn Hải cảnh ánh mắt đầy soi mói, khiến hắn càng thêm khẩn trương.

Diệp Chân lại không sợ hãi chút nào, hăng hái đi đến trước sa bàn, nhẹ nhàng đẩy Sở Hà chắn phía trước.

- Nhường một chút!

Nói là nhẹ nhàng đẩy, nhưng lực dưới cánh tay của Diệp Chân rất kinh khủng, dù Diệp Chân đã thu liễm đôi chút, nhưng Sở Hà vẫn không nhịn được lảo đảo một, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

- Kẻ nào? Làm gì đấy?

Sở Hà nổi giận thấp giọng quát, khiến tất cả tướng lĩnh đang vây quanh sa bàn to lớn thảo luận chiến thuật toàn bộ ánh mắt đều hướng về phía Diệp Chân, nhất là mấy lão tướng, sau khi nhìn thấy hành vi lỗ mãng của Diệp Chân, đều nhíu mày.

- Tề Vân tông Diệp Chân, tới để đưa tin!

Diệp Chân chắp tay hướng về phía Địa Nguyên Soái Cổ Triệu Qua ở đối diện sa bàn nói.

Hắc Thuỷ quốc tổng cộng có ba Đại Nguyên Soái, không lệ thuộc lẫn nhau, bình thường đều có thể ngăn được, nhưng mà, khi chiến dịch phía đông chuẩn bị bắt đầu, Đại Nguyên Soái Cổ Triệu Qua là thống soái chiến dịch phía đông, nắm gần hết quyền hành.

- Ngươi chính là Diệp Chân?

Cổ Triệu Qua khẽ cau mày, hiển nhiên hắn cũng có chút không vui khi thấy Diệp Chân, chỉ là một người trẻ tuổi, vậy mà nghênh ngang hướng hắn chắp tay, đừng nói đến quỳ lễ, ngay cả khom người cũng không, thật sự là…

Đột nhiên, Diệp Chân thấy được trong hàng lãnh tướng một người quen cũ, Minh quốc công Chu Chấn.

Minh quốc công Chu Chấn hai năm trước được Diệp Chân giúp đỡ, triệu hồi về đế đô, giờ phút này cũng có mặt trong danh sách chiến dịch phía đông, nhìn thấy Diệp Chân, gương mặt đầy ý cười.

- Chu soái mạnh khỏe!

Diệp Chân hướng Chu Chấn chào hỏi.

Chu Chấn ngẩn người, không ngờ Diệp Chân vậy mà không trả lời câu hỏi của Đại Nguyên Soái, lại quay sang chào hắn trước tiên. Sau khi ngẩn ra, Chu Chấn chắp tay hướng về Diệp Chân ở xa xa.

- Vũ An Hầu, hơn hai năm không gặp, thần thái Vũ An Hầu vẫn như cũ!

Diệp Chân cười cười, lúc này mới quay đầu trả lời câu hỏi của Đại Nguyên Soái Cổ

Triệu Qua.

- Đúng vậy!

Thấy thế, nộ khí bắt đầu ẩn hiện trên khuôn mặt Đại Nguyên Soái Cổ Triệu Qua,

Diệp Chân vậy mà không để ý tới câu hỏi của hắn, thật sự là…

Nhưng mà, vì lợi ích chung của đại cục, Cổ Triệu Qua tạm thời nén giận.

- Haha, không ngờ, Vũ An Hầu quả nhiên tuấn tú lịch sự. Không biết Vũ An Hầu có thể mang Chiến Hồn Huyết Kỳ đến hay không?

Đại Nguyên Soái Cổ Triệu Qua hỏi.

- Có mang đến!

- Có thể để bản soái nhìn qua được không?

Đối với yêu cầu này. Diệp Chân cũng không chú ý nhiều, chỉ nhìn mà thôi, cũng không gì.

Từ trong ngực lấy ra Chiến Hồn Huyết Kỳ lớn bằng bàn tay, thần niệm khẽ động.

Chiến Hồn Huyết Kỳ theo gió mà lớn dần. Tăng đến kích thước cỡ một bàn cờ bình thường, Diệp Chân định đưa nó cho Đại Nguyên Soái Cổ Triệu Qua.

Đúng lúc này, Diệp Chân nhìn thấy Minh quốc công Chu Chấn hướng hắn chớp mắt nhanh ba lần, thần sắc có chút cổ quái, hình như có ám chỉ gì khác.

Diệp Chân hơi nghi hoặc, không rõ ý tứ cái chớp mắt của Minh quốc công Chu Chấn, thuận thế đưa Chiến Hồn Huyết Kỳ trong tay giao cho một tên tướng quân đến lấy.

Thấy thế, thần sắc Minh quốc công Chu Chấn đột nhiên ảm đạm.

Lần này, Diệp Chân mới hiểu được ý nghĩa cái chớp mắt của Minh quốc công Chu Chấn, bảo hắn đừng giao Chiến Hồn Huyết Kỳ cho Đại Nguyên Soái Cổ Triệu Qua. iệp Chân minh bạch, việc này sợ là sẽ gặp chút ít khó khăn trắc trở.

Giống như cục diện chính trị bên trong Hắc Thuỷ quốc, phe đế quốc và phương diện tông môn, đánh nhau ầm ĩ.

Nhưng mà, quản hắn là yêu thiêu thân gì, Diệp Chân tuyệt đối không sợ.

Không phải chỉ là có ý đồ với Chiến Hồn Huyết Kỳ sao?

Kẻ không hiểu, thấy Diệp Chân giao ra Chiến Hồn Huyết Kỳ, tất cả tướng lĩnh trong ánh mắt đều lộ ra một chút vui mừng, ánh mắt một số tướng lĩnh nhìn về phía Diệp Chân đã giống như đang nhìn một kẻ ngu ngốc bình thường.

Đại Nguyên Soái Cổ Triệu Qua đem Chiến Hồn Huyết Kỳ lắc một, bay phất phới.

- Cờ tốt!

Sau khi xem xét tỉ mỉ một phen, Cổ Triệu Qua thế mà không ý tứ trả lại Chiến Hồn Huyết Kỳ cho Diệp Chân, ngược lại chậm chạp ung dung nói.

- Người ta nói Vũ An Hầu Diệp Chân hiểu rõ đãi nghĩa, hôm nay, gặp mặt, qua đúng là thế!

- Vũ An Hầu đã đem Chiến Hồn Huyết Kỳ giao cho quân đội, như vậy quân đội sẽ không để Chiến Hồn Huyết Kỳ bị hư hỏng, nhất định sẽ khiến cho nó thấm đẫm máu tươi của kẻ thù!

- Sở Hà, Chiến Hồn Huyết Kỳ này tạm thời giao cho ngươi bảo quản, trong vòng vài ngày để các tướng quân thích ứng với sự bảo hộ của Chiến Hồn Huyết Kỳ, mặt khác, để đảm bảo an toàn cho Chiến Hồn Huyết Kỳ, ta phái hai tên Hồn Hải cảnh thiếp thân cung phụng bảo hộ ngươi!

Đại Nguyên Soái Cổ Triệu Qua an bài rất thoả đáng, ngược lại Diệp Chân nghe được, gương mặt rất ngạc nhiên.

Vậy mà không hề hỏi qua ý kiến của hắn đã trực tiếp đoạt đi Chiến Hồn Huyết Kỳ, việc này khiến Diệp Chân cảm thấy có một loại phẫn nộ không rõ, Đại Nguyên Soái này, thật sự có chút vô sỉ, lửa giận tự nhiên bốc hoả.

Nhưng mà, trên mặt Diệp Chân nồng đậm ý tứ cười nhạo.

Xem ra, bọn hắn cũng không biết lúc trước sau khi vừa mới đoạt lại Chiến Hồn Huyết Kỳ, giữa hoàng thất và Tề Vân tông đã bí mật ước định, người bí mật có thể sử dụng Chiến Hồn Huyết Kỳ chỉ có Diệp Chân.

Bằng không, cũng sẽ không thể vô sỉ, tướng ăn khó coi lừa gạt Chiến Hồn Huyết Kỳ như vậy

Một bên, Sở Hà vừa mới đoạt được Chiến Hồn Huyết Kỳ yêu thích đến không muốn buông tay, Chiến Hồn Huyết Kỳ này ở mộ mức độ nào đó chính là công trạng của quân đội

Có được Chiến Hồn Huyết Kỳ, đứng đầu chiến dịch phương đông lần này, nhất định là hắn.

Gần như là bản năng, hoặc nói không kịp chờ đợi, Sở Hà ngưng tụ lực lượng thần hồn, định đem Chiến Hồn Huyết Kỳ nhận chủ.

Trong nháy mắt tiếp theo, Sở Hà ngẩn ra.

Lực lượng Thần Hồn thử cả mấy lần, vậy mà Chiến Hồn Huyết Kỳ không phản ứng chút nào, giống như một vật chết!

- Hừ!

Diệp Chân cười khẽ một tiếng, thần niệm khẽ động, Chiến Hồn Huyết Kỳ vừa rồi còn nằm trong tay Sở Hà, đột ngột hoá thành một đạo huyết quang xông về phía Diệp

Chân, trong nháy mắt co lại chỉ lớn bằng bàn tay, bị Diệp Chân thu vào ngực.

- Ngươi....

- Không ai nói cho các ngươi biết, Chiến Hồn Huyết Kỳ đã bị Diệp Chân ta triệt để thu phục được sao? Chỉ có ta mới có thể thôi động khống chế thôi ư!

Diệp Chân cười nhạo.

Trong thời gian ngắn, phần đông tướng lĩnh, bao gồm cả Đại Nguyên Soái Cổ Triệu Qua sắc mặt đều trở nên khó coi, nhất là Cổ Triệu Qua, gương mặt xấu hổ đỏ bừng như quả táo chín, dị thường tức giận.

Không biết xấu hổ mà…

Dùng thủ đoạn đê tiện, vô sỉ như vậy lừa gạt lấy đi chiến Hồn Huyết Kỳ trong tay Diệp Chân, không ngờ bị người ta nhẽ nhàng vẫy tay một đã thu hồi mất.

Còn nói Diệp Chân là thằng ngu, bọn hắn mới là đại ngu ngốc, mặt mũi đều mất hết!

- Hừ, sao ngươi không nói sớm!

Cổ Triệu Qua tức giận hừ một tiếng, tự cho mình một nấc thang leo xuống.

- Vũ An Hầu, Chiến Hồn Huyết Kỳ chỉ có thể do ngươi thôi động, nếu vậy ngươi an an ổn ổn làm đặc sứ tòng quân đi, tuỳ thời nghe theo điều lệnh của quân đội, mặt khác, ta sẽ an bài một đội làm hộ vệ cho ngươi…-

- Đợi một chút!

Diệp Chân đột nhiên lên tiếng đánh gãy an bài của Đại Nguyên Soái Cổ Triệu Qua.

- Làm sao?

- Ta đột nhiên thay đổi chủ ý! Không làm đặc sứ gia nhập quân đội!

Vừa rồi gặp phải loại người như Sở Hà khiến Diệp Chân đột nhiên minh bạch một việc -- đại trượng phu không thể một ngày không quyền!

- Có ý tứ gì?

Chân mày Đại Nguyên Soái Cổ Triệu Qua cau lại.