← Quay lại trang sách

Chương 470 Thái Độ Của Ly Thủy Tông

Xoát!

Ánh mắt mọi người cùng một lúc nhìn về phía thân ảnh Mông Tiểu Nguyệt cả người màu lam nhạt, hông đeo trường kiếm giữa đại điện, có giật mình, thậm chí hít một hơi lãnh khí.

Không vì cái gì khác, vì theo tiếng Mông Tiểu Nguyệt chúc mừng, trên mặt đất đã xuất hiện một quan tài da mỏng, trên quan tài da mỏng, đặt một một chiến thư huyết hồng, một tờ giấy sinh tử giấy trắng mực đen!

Lá gan thật sự có chút lớn!

Dám nháo sự trong ngày chúc mừng của một vị cường giả Chú Mạch cảnh, chuyện này thật sự….

Ngay cả Sở Thái Bình đang tiếp nhận lời chúc của mọi người cũng ngẩn ragiữa đại điện.

Tổng quản Ly Thủy Tông tiếp đãi tân khách Lục trưởng lão Ly Ngọc lại gấp, chẳng ai ngờ hắn vậy mà dẫn đến một gia hỏa gây chuyện, đồng thời nóng nảy, lập tức nổi giận.

- Dám nháo sự vào ngày tốt lành hôm nay Ly Thủy Tông ta, thật can đảm!

Một tiếng nổi giận quát, Linh Lực quanh người Ly Ngọc bùng lên, nâng tay lên, một đạo hỏa diễm từ đại thủ hướng về phía Mông Tiểu Nguyệt, ý muốn oanh Mông Tiểu Nguyệt gây chuyện ra ngoài trước.

Ngoài dự liệu, Mông Tiểu Nguyệt không chút nào để ý hỏa diễm đại thủ của Ly Ngọc, như không nhìn thấy.

- Tốt cho Diệp Chân ngươi, đến ăn tiệc, vậy mà không gọi ta, thật sự muốn ăn đòn!

Một đạo bóng người màu xanh lam đột ngột như gió lốc từ ngoài cửa chạy đến, như một đạo gió lốc màu xanh đánh thẳng tới Diệp Chân, thật vừa đúng lúc, màu xanh phát sau mà đến trước, chợt lóe lên đến bên cạnh hỏa diễm đại thủ.

Nháy mắt lóe lên, hỏa diễm đại thủ của Ly Ngọc bị dập tắt như chưa từng xuất hiện.

Ly Ngọc trong nháy mắt ngẩn ra, sắc mặt Sở Thái Bình đột nhiên biến đổi.

- A...

Trong thời gian ngắn, lỗ tai Diệp Chân bị vặn thành hình rắn, để Diệp Chân không tự chủ được phát ra tiếng hét thảm thiết, khi nghe được thanh âm này, Diệp Chân biết người đến là ai.

Bằng không, Diệp Chân há có thể ngoan ngoãn để người tới vặn lỗ tai, vả lại, lỗ tai Diệp Chân, há là ai cũng có thể vặn?

Trong đại điện, ánh mắt của hơn trăm võ giả đều tập trung đến trên người Diệp Chân và Liêu Phi Bạch vừa mới xuất hiện.

Ngay lúc đó, Sở Thái Bình đứng dậy từ xa chắp tay thăm hỏi hướng về Liêu Phi Bạch.

- Huyền Băng tiên tử đại giá quang lâm, lão phu không có tiếp đón từ xa, không có tiếp đón từ xa....!

Nghe vậy, rất nhiều võ giả lập tức sửng sốt.

Huyền Băng tiên tử?

Tên hiệu Liêu Phi Bạch không phải gọi là Yêu Diện La Sát sao. Lúc nào thành Huyền Băng tiên tử?

Nhưng Sở Thái Bình là cường giả Chú Mạch cảnh đều gọi Huyền Băng tiên tử. Vậy bọn hắn cũng gọi Liêu Phi Bạch là Huyền Băng tiên tử.

Kỳ thật, bàn về hồn hào Huyền Băng tiên tử, Sở Thái Bình đã trải qua cảm giác vô cùng thê thảm đau đớn.

Lúc Đông chinh, lần thứ nhất Liêu Phi Bạch đối đầu với cung phụng hoàng thất Hoàng Kính của Kiếm Nguyên đế quốc, cường giả Chú Mạch cảnh, nàng tự xưng Huyền Băng tiên tử.

Lúc đó Sở Thái Bình áp trận lại ngây ra một lúc, tự ngôn Liêu Phi Bạch không phải Yêu Diện La Sát sao, lúc nào thành Huyền Băng tiên tử?

Cũng bởi vì câu nói này, Liêu Phi Bạch đại chiến với Hoàng Kính, sau khi đánh bại Hoàng Kính, cương quyết truy sát Sở Thái Bình hắn ba ngày ba đêm.

Nghe nói, trận chiến kia, Sở Thái Bình bị đánh không thể xuất chiêu, nhưng, cũng chính một lần kia bị truy sát để Sở Thái Bình đốn ngộ, thông phá bình cảnh.

Nhưng trận chiến kia để Sở Thái Bình khắc cốt ghi tâm, thậm chí cố ý giao phó trong tông môn, dịch hào của Liêu Phi Bạch là Huyền Băng tiên tử, bất kỳ người nào cũng không được gọi Liêu Phi Bạch là Yêu Diện La Sát.

Cũng vì trận chiến kia, giúp Sở Thái Bình triệt để biết rõ chiến lực chân chính của Liêu Phi Bạch, đây cũng là vì sao khi Sở Thái Bình nhìn thấy Liêu Phi Bạch, sắc mặt liền thay đổi.

- Đừng nghênh đón từ xa, đừng đuổi đồ đệ của ta ra, ta đã thắp nhang cầu nguyện.

Liêu Phi Bạch đặt mông ngồi bên cạnh Diệp Chân.

Sắc mặt mọi người từ trên xuống dưới Ly Thủy Tông lại lần nữa thay đổi.

Liêu Phi Bạch là sư phụ Mông Tiểu Nguyệt, đây là chuyện mọi người đều biết, nếu chỉ một mình Mông Tiểu Nguyệt tới, chuyện kia coi như đơn giản, nhưng bây giờ

Liêu Phi Bạch đến, vấn đề này không còn như vậy.

Nhất là bây giờ dưới tình huống Sở Thái Bình cực kỳ kiêng kị thực lực Liêu Phi Bạch.

Thời khắc làm khó, ánh mắt Sở Thái Bình nhìn về phía Diệp Chân và Thất trưởng lão Chung Ly.

Không sai, là nhìn về phía Diệp Chân!

Cái gọi thực lực xưng anh hùng!

Bên trong Đông chinh, bên trong Tề Vân tông, Liêu Phi Bạch và Diệp Chân rực rỡ hào quang, thần uy vang dội để Sở Thái Bình vô cùng kinh thán, biểu hiện ra thực lực, ngay cả Sở Thái Bình đều cảm thấy không bằng.

Cho dù bây giờ đã đột phá đến Chú Mạch cảnh, Sở Thái Bình đối với Diệp Chân và Liêu Phi Bạch vẫn có kiêng kị rất sâu, bằng không, Sở Thái Bình sớm đã nổi giận.

Bất luận thời khắc một vị cường giả Chú Mạch cảnh vừa mới chú mạch, hay thời khắc lập uy, há có thể dung Mông Tiểu Nguyệt đến đây nháo sự!

Nếu đổi lại người khác, sớm đã kéo ra ngoài chém chết!

- Này chỗ nào …

Thần sắc Sở Thái Bình hơi có chút xấu hổ, hạ lễ của Mông Tiểu Nguyệt còn tại đó, nhưng hạ lễ như vậy, làm sao thu?

Muốn mạng chính là, Liêu Phi Bạch và Diệp Chân lại xuất hiện ở đây, trở thành cục diện không trên không dưới.

Lông mày Diệp Chân cũng khẽ nhíu.

Giữa Mông Tiểu Nguyệt và Ly Thủy Tông, chính là Sở Quân - có đại thù, Mông Tiểu Nguyệt muốn báo thù, đây là thiên kinh địa nghĩa.

Nhưng lúc này là thời khắc Sở Thái Bình đứng trên đỉnh cao nhất của nhân sinh, không biết phải làm sao, nếu làm không cẩn thận, sẽ để Tề Vân tông đại chiến sinh tử với Ly Thủy Tông.

Đây đối với Hắc Thủy quốc vừa mới đông chinh thắng lợi, chính là tai nạn!

Từ trong tình hình giằng co ở đại điện, thần sắc Sở Thái Bình dần dần trở nên khó coi, gần như tái nhợt, hai tay đỡ trên lan can, gân xanh dần dần hiện.

Đột nhiên Diệp Chân đứng dậy, cầm chiến thư Mông Tiểu Nguyệt, vẻn vẹn nhìn thoáng qua một chút, sau đó đưa chiến thư cho Lục trưởng lão Ly Ngọc đang trợn mắt đứng ở một bên.

- Ly Ngọc trưởng lão, phần chiến thư này, ngươi thay mặt Sở huynh nhận lấy, không có vấn đề gì chứ?

Ly Ngọc ngẩn người, lập tức tiếp nhận chiến thư, rất nhanh đã đáp ứng.

- Không có vấn đề, tuyệt đối không có vấn đề!

- Tiểu Nguyệt, Ly Ngọc trưởng lão đã thay mặt Sở huynh nhận chiến thư. Hôm nay sau khi đại yến kết thúc, Sở chưởng môn sẽ an bài việc này, trước chúc mừng cho Sở chưởng môn đi!

Diệp Chân nhắc nhở Mông Tiểu Nguyệt.

Tín nhiệm Mông Tiểu Nguyệt đối với Diệp Chân là không gì có thể so sánh, trên đời này, có thể làm cho Mông Tiểu Nguyệt ngoan ngoãn nghe lời, cũng chỉ có Diệp Chân và Liêu Phi Bạch.

- Vâng!

Khi đang nói chuyện, Mông Tiểu Nguyệt tiện tay thu lại quan tài và giấy sinh tử, rồi chắp tay chúc mừng Sở Thái Bình.

- Hậu bối Mông Tiểu Nguyệt cẩn chúc Sở chưởng môn võ đạo vô cương...

Nói xong, Diệp Chân đã kéo Mông Tiểu Nguyệt ngồi ở một bên. Mà Liêu Phi Bạch cũng không nói gì.

Thấy thế, Sở Thái Bình rốt cục thở dài một hơi.

Nói thật, chuyện này, nếu không phải Diệp Chân ra mặt, hắn có chút không biết làm như thế nào.

Một phương diện, hắn sượng mặt mũi, nhất là ngay trước nhiều khách tứ phương đến thăm như vậy. Cương đến cuối cùng, ngoại trừ trở mặt, hắn không còn lựa chọn.

Một phương diện khác. Nếu trở mặt, Sở Thái Bình không biết mình có thể có mấy thành tỷ số thắng. Đông chinh tám tháng, hắn và Liêu Phi Bạch, Diệp Chân đều có nhiều lần sóng vai chiến đấu với nhau, Diệp Chân và Liêu Phi Bạch biểu hiện ra thực lực, để hắn cực kỳ kinh hãi, trở mặt lại không tốt.

Nối liền không dứt chúc mừng đang tiếp tục như trước, trên mặt của mỗi người đều hỉ khí dương dương, nhưng Mông Tiểu Nguyệt đến lại khiến cho tất cả mọi người Ly Thủy Tông đều bịt kín một tầng bóng ma trong lòng.

Mông Tiểu Nguyệt được xưng là đỉnh cấp thiên tài thế hệ sau của Tề Vân tông kế

Diệp Chân, thậm chí tốc độ phát triển nhanh hơn so với Diệp Chân.

Trong quá khứ chiến tích Diệp Chân lấy yếu thắng mạnh kinh khủng còn đó, liên đới để đám người cũng vô cùng sợ hãi đối với Mông Tiểu Nguyệt.

- Hừ, một tiểu nha đầu vừa mới Hóa Linh cảnh nhị trọng cũng dám hạ thư khiêu chiến ta, không biết sống chết!

Tức giận hừ lạnh một tiếng, một đầu sư tử bằng đá dưới nắm tay Sở Quân bị chia năm xẻ bảy, thanh thế kinh người.

Khi Diệp Chân từ hắc long bí cảnh quay về Tề Vân tông không lâu, có lẽ có lực tương trợ của khí vận, tu vi Mông Tiểu Nguyệt đã đột phá đến Hóa Linh cảnh.

Bây giờ một năm rưỡi đã qua, tu vi Mông Tiểu Nguyệt đã từ Hóa Linh cảnh nhất trọng đột phá đến Hóa Linh cảnh nhị trọng.

Ầm!

Sở Quân cũng nổi giận!

Trước đó, Diệp Chân vẫn luôn vượt qua hắn.

Diệp Chân không nói, nhưng hiện tại, một Mông Tiểu Nguyệt vừa mới đột phá đến Hóa Linh cảnh nhị trọng dám hướng hắn nhe răng, đây là đang chê Sở Quân hắn có tu vi Hóa Linh cảnh ngũ trọng đỉnh phong sao?

- Hừ, đánh thì đánh, nói cho cha ta biết, trận này, ta tiếp, không giết chết nha đầu phiến tử này, lại còn tưởng Sở Quân ta dễ khi dễ!

Nghe vậy, Ly Ngọc đến đây thông báo tin tức, mặt lại lộ vẻ khó khăn.

- Thiếu chưởng môn, chưởng môn có ý tứ, nếu có khả năng, hắn sẽ tìm cách để cho các ngươi nắm tay ngôn hợp!

- Oan gia nên giải không nên kết, huống hồ, có Diệp Chân và Liêu Phi Bạch ở bên, Thiếu chưởng môn ngươi cũng không có khả năng giết chết Mông Tiểu Nguyệt! Mà tu vi Mông Tiểu Nguyệt tiến bộ như thần tốc, không cần mấy năm, nói không chừng lại là một Diệp Chân khác…

Lời nói này khiến cho thần sắc Sở Quân lập tức trở nên dị thường u ám.

Sau nửa ngày, Sở Quân mới nhẹ gật đầu.

- Lục trưởng lão, làm phiền ngươi nói cho cha ta biết! Nếu đấu, con của ngài Sở

Quân sẽ tức giận xông sơn hà, chiến ý ngập trời! Nếu muốn giảng hòa, Sở Quân ta cũng co được dãn được!

- Tốt!

Lời nói này, Ly Ngọc nghe được cũng vô cùng tán thưởng.

Thiếu chưởng môn đã trưởng thành, hoàn toàn trưởng thành!

Những năm này nhận đủ giáo huấn đã để Sở Quân hoàn toàn trưởng thành, người như vậy, mới thích hợp làm Chưởng môn Ly Thủy Tông trong tương lai.

Trong đại điện, khi tân khách đến đông đủ, yến hội đã bắt đầu.

Các loại mỹ vị sơn hào hải vị như dòng nước bưng lên đến bàn, hơn mười tám vũ nữ từ khắp nơi bay đến giữa điện múa vũ điệu tiên nhạc trên lòng bàn tay, vô cùng náo nhiệt.

Trong nháy mắt, phần lớn thời gian đã qua, Lục trưởng lão Ly Ngọc đã bắt đầu ra tiễn khách.

Khi khách nhân càng chạy càng ít, toàn bộ trong đại sảnh, cũng chỉ còn lại Diệp Chân, Liêu Phi Bạch, Thất trưởng lão Chung Ly Tề Vân tông, thu thập sạch sẽ đại điện, ngoại trừ Sở Thái Bình, mười vị trưởng lão Ly Thủy Tông cũng toàn bộ tề tựu, chợt nhìn, rất có vài phần ý tứ thị uy.

Nhưng, nhiều khi, nhiều người không nhất định mạnh hơn!

Thấy tư thế Ly Thủy Tông như vậy, Diệp Chân cũng có chút hỏa khí của người ở trên.

- Sở chưởng môn, mọi thứ đã xong, mặt mũi cũng cho Sở chưởng môn, chuyện chiến thư kia?

Diệp Chân hỏi.

Sở Thái Bình cũng không có đáp lời, mà đưa ánh mắt nhìn về phía trưởng lão Ly Thạch có giao tình rất tốt với Tề Vân tông.

Nhận được ánh mắt ra hiệu của chưởng môn, Ly Thạch hướng về phía ba người Diệp Chân, Liêu Phi Bạch, Chung Ly chắp tay nói.

- Ta nói mấy vị, đều là bạn cũ, ta nói thẳng. Cái gọi oan gia nên giải không nên kết, chuyện của Mông gia năm đó, hơi có chút phức tạp, Ly Thủy Tông chúng ta quả thật có chút quá đáng.

- Nhưng bây giờ nói những vu sự vô bổ này, chúng ta nguyện ý cho Mông tiểu thư một số đền bù tổn thất, các ngươi ra điều kiện cũng có thể, hai nhà đều thối lui một bước, để chuyện này kết thúc im đẹp, các ngươi nghĩ sao?

Tạo Hóa Chi Vương -