← Quay lại trang sách

Chương 481 Một Ném Chính Là Nghìn Vạn Dặm

Chu Tiêu, cẩn thận, mau tránh ra!

Chỉ vừa ngẩng đầu nhìn một chút, sắc mặt Ngụy Liên Xuyên chỉ huy trận pháp kịch biến lên tiếng hét lớn, tiếng như lôi thạch!

Nhưng so với tiếng sấm của đạo huyết sắc quang hoa trên đỉnh đầu truyền đến cuồn cuộn, vẫn quá nhỏ, gần như không thể nghe. Trung tâm trận pháp, Chu Tiêu mơ hồ cảm thấy hình như có người đang gọi hắn, nhưng động tĩnh trên đỉnh đầu vẫn quá lớn, theo bản năng nhìn lên trên.

Ầm ầm!

Nháy mắt ngẩng đầu, Chu Tiêu thấy một đạo huyết quang từ trên trời giáng xuống, trong thời gian ngắn phóng đại vô hạn trong mắt hắn, loáng thoáng, Chu Tiêu có thể nhìn thấy một hình người, sau đó, sau đó Chu Tiêu cái gì cũng không biết.

Ầm!

Huyết quang đột nhiên đánh về phía mặt đất, khiến cho toàn bộ bí cảnh u ám đều đất rung núi chuyển, huyết quang lập tức bạo thành một mảnh.

- Chu Tiêu!

Ngụy Liên Xuyên rống giận, nhưng mặc dù đang gào thét, Ngụy Liên Xuyên cũng đành phải theo đại lưu lui lại, hơn nữa huyết quang bắn ra bốn phía, trợn mắt như mù, ngay cả Thần Hồn cảm ứng đều hứng chịu ảnh hưởng.

Chỉ nghe phanh phanh phanh phanh tiếng va chạm như vật nặng vang lên không ngừng, lại không có cảm giác.

Giây lát sau, huyết quang tiêu tán, một màn làm cho Ngụy Liên Xuyên khó mà tiếp nhận, Sa Tòng Khiên chấn kinh không hiểu tình hình đột ngột hiện lên trước mắt.

Lúc trước, chính giữa vị trí huyết quang rơi xuống, thân hình Chu Tiêu đã biến mất, đừng nói phạm vi trận pháp, cho dù chỗ không gian này và cuối tầm mắt cũng tìm không thấy thân ảnh đồng môn Chu Tiêu.

Chỉ còn lại một vũng máu bùn bắn tung tóe xung quanh.

Nói một cách khác, đồng môn Chu Tiêu của bọn hắn đã bị đạo huyết quang triệt kia để nện thành mảnh vụn!

Không chỉ có như thế, chín đồng môn bày trận phần lớn cũng xương cốt đứt gãy.

Ngã trái ngã phải, ngã xuống thành hình quạt xung quanh vị trí đạo huyết quang nện ở trung tâm, một vị thương thế nặng nhất, mặt vàng như giấy, miệng tuôn ra máu tươi, thậm chí ẩn ẩn có khối vụn nội tạng phun ra.

Cũng may hắn là võ giả Hồn Hải cảnh, Hậu Thiên linh thể đã sớm đại thành, bằng không, cũng phải xong đời!

Nhưng những này cũng không phải làm cho bọn người Ngụy Liên Xuyên khiếp sợ nhất.

Để bọn hắn khiếp sợ là, chỗ không gian này lại lăng không có thêm một người. Một người trẻ tuổi mặt mày thanh tú, xem ra, niên kỷ chừng hai mươi, nhưng muốn mạng chính là, người này còn sống!

Lúc này đang cực kỳ thống khổ giang ra thân hình, giống như cực kỳ khó chịu!

Rất hiển nhiên, người này hẳn theo đạo huyết quang lao xuống, nhưng huyết sắc quang hoa trực tiếp nện võ giả Hồn Hải cảnh tứ trọng Chu Tiêu thành thịt nát, càng chấn thương vô số nhưng người này cũng còn sống!

Nhưng mà, quỷ dị nhất cũng không phải những này!

Mà là vị trí người này!

Hiện tại, Ngụy Liên Xuyên có chút minh bạch thanh âm phanh phanh phanh hắn nghe được phát ra từ nơi nào, hẳn là do hung hăng rơi xuống từ chỗ cao, tiếng va đập không ngừng bắn lên rơi xuống bắn lên rơi xuống.

Chính bởi vì nguyên nhân này, người từ trên trời rơi xuống nay mới bắn đến biên giới tầng dày đặc nhạt huyết sắc quang mạc kia.

Cái này rất bình thường!

Nhưng muốn mạng chính là, một chân người này vậy mà trong lúc mở rộng thân hình, tùy ý luồn vào duỗi ra ở bên trong huyết sắc quang mạc.

Luồn vào rồi lại thống khổ lấy ra.

Đá đi vào, lại thống khổ thu hồi lại, nương theo xương cốt lạch cạch vang lên.

Cái này khiến Ngụy Liên Xuyên và Sa Tòng Khiên trợn tròn mắt!

Nhạt huyết sắc quang mạc kia là cái gì?

Màn sáng thủ hộ Ma Hồn bí cảnh, chỉ có đánh vỡ màn sáng thủ hộ mới có thể có được bảo bối tồn phía sau màn sáng.

Mà muốn đánh phá màn sáng thủ hộ đó, mười một người sư huynh đệ bọn hắn dưới tình huống không người quấy nhiễu toàn lực công kích, nhanh nhất cũng phải mất nửa khắc đồng hồ.

Dưới tình huống bình thường, bọn hắn phải phân ra một nửa nhân thủ cảnh giới, một nửa nhân thủ còn lại toàn lực công phá màn sáng thủ hộ kia, loại tình huống này, ít nhất tốn thời gian một khắc đồng hồ trở lên.

Nhưng bây giờ, chân người trẻ tuổi này lại tại tùy ý ra vào?

Nháy mắt con mắt trừng lên, trong đầu Ngụy Liên Xuyên và Sa Tòng Khiên đồng thời hiện ra một ý niệm, chẳng lẽ bởi vì huyết sắc quang hoa trùng kích nên làm cho màn sáng thủ hộ này mất hiệu lực?

Nháy mắt con mắt hai người trợn tròn, một đôi mắt câu hồn nhiếp phách cũng chính hơi giật mình nhìn chằm chằm vào cặp chân tùy ý ra vào bên trong màn sáng thủ hộ, chủ nhân của đôi mắt này không phải người khác, chính là yêu nữ Lạc Anh Tư trong miệng mọi người.

Nhưng vừa rồi vì tránh đi huyết sắc quang hoa từ trên trời giáng xuống trùng kích, thân thể thướt tha mềm mại của Lạc Anh Tư đã nương tựa phía trên màn sáng thủ hộ, nên nàng hoàn toàn minh bạch, màn sáng thủ hộ kia căn bản không mất đi hiệu lực!

Một màn này, làm cho kỳ quang trong mắt Lạc Anh Tư lấp lóe!

Giống như có cảm ứng, cơ hồ là đồng thời, ba người yêu nữ Lạc Anh Tư, Ngụy Liên Xuyên, Ngân Thương Sa đồng thời động. Ngụy Liên Xuyên và Ngân Thương Sa hai người chia binh hai đường, một người lao thẳng tới yêu nữ Lạc Anh Tư, một người khác lao thẳng tới màn sáng thủ hộ.

Về phần Lạc Anh Tư, làm lại hoàn toàn khác với hai người Ngụy Liên Xuyên, Sa Tòng Khiên.

Thân hình có chút bổ nhào về phía trước, ôm lấy Diệp Chân còn đang thống khổ mở rộng gân cốt khôi phục xương cốt, nhẹ nhàng hướng về phía màn sáng thủ hộ lăn một vòng.

- Không tốt!

Nhìn thấy hành vi quỷ dị của Lạc Anh Tư, Ngụy Liên Xuyên tâm tư cực kỳ nhanh nhẹn đột nhiên quát to một tiếng, thân hình đột ngột một chuyển hướng, như thiểm điện đánh về phía Diệp Chân.

Phốc phốc!

Trong nháy mắt tiếp theo, cho dù Ngụy Liên Xuyên hay Sa Tòng Khiên, đều bởi vì không kịp thu thế, hung hăng dán vào màn sáng thủ hộ.

Hai người vừa rồi trùng kích với tốc độ cực nhanh, như thế trực tiếp áp vào bên trên màn sáng thủ hộ, hình như ngũ quan đều biến hình.

Cùng một thời gian, yêu nữ Lạc Anh Tư lách vào màn sáng thủ hộ nhìn hai tên này, khanh khách khẽ nở nụ cười.

- Hai tên ngu xuẩn, trợn tròn mắt đi!

Thật ra trợn tròn mắt không chỉ có Ngụy Liên Xuyên và Sa Tòng Khiên, còn có Diệp Chân!

Trong vòng xoáy huyết sắc khốn đốn hồi lâu, Diệp Chân cũng không ngờ tới sẽ trực tiếp từ trên trời giáng xuống rơi thất điên bát đảo, không chỉ có Xích Ngọc Linh Giáp dày đặc quanh người bị ngã vỡ nát, ngay cả Xích Ngọc chiến thể đã đại thành cũng của hắn gần như ngã tán.

Hơn phân nửa khớp nối quanh người bị đánh tan, tất cả xương cốt quanh người đều bị ngã ra vết rạn, ngũ tạng lục phủ phiên sơn đảo hải, từng cái lệch vị trí.

Cũng may Diệp Chân có Xích Ngọc chiến thể, bằng không, một ném này một mạng sợ là đi chín thành.

Vừa rồi Diệp Chân cực kỳ chật vật giang thân thể ra chính là để khôi phục khớp nối, tốt có mấy phần sức tự vệ. Không đợi tất cả khớp nối hoàn toàn trở lại trí cũ, cảm giác có làn gió thơm ập đến, một thân thể mềm mại dị thường mùi thơm ập đếp bao trùm lên thân thể hắn.

Mặc dù thân ở nơi không biết tên, tình cảnh có chút nguy hiểm, loại diễm ngộ này vẫn làm cho Diệp Chân không khỏi đảo mắt nhìn về phía thân thể mềm mại bao trùm trên người mình.

Đập vào mắt là một khuôn mặt lạnh như hàn băng, đuôi lông mày, khóe miệng lại mang theo khí tức yêu mị, ngũ quan tinh xảo, một đầu mái tóc đen dài mang theo mấy phần màu đỏ tùy ý buộc lên, lộ ra dã tính!

Chỉ nhìn thoáng qua, khuôn mặt dã tính mà tinh xảo đã biến nổi lên mỉm cười.

Trong lúc vui vẻ lại ẩn hàm sát khí vạn phần.

- Ta đẹp không…

Lạc Anh Tư đột nhiên mỉm cười hỏi một câu.

Diệp Chân theo bản năng khẽ gật đầu, sát khí đột nhiên từ Lạc Anh Tư trên gương mặt xinh đẹp tuôn ra.

- Đã như vậy, vậy thì hãy vì ta mà chết đi!

Chỉ như kiếm, cương khí bên trên kiếm chỉ như đao dị thường hung lệ đâm về phía hai mắt Diệp Chân. Cái này nếu đâm xuống thì sẽ trực tiếp xuyên não mà ra, Diệp Chân hẳn phải chết không nghi ngờ!

Trong thời gian ngắn, lôi quang vô thanh vô tức xông lên lòng bàn tay Diệp Chân.

Mặc dù khớp nối Diệp Chân bị đánh tan vô số, nhưng kinh mạch trong cơ thể lại hoàn hảo dị thường.

- Hừ, xem ở phân thượng ngươi còn hữu dụng, tạm thời tha cho ngươi một mạng!

Mắt đẹp của Lạc Anh Tư chuyển một cái, kiếm chỉ lập tức tán đi, thái độ chuyển đổi nhanh chóng làm cho Diệp Chân cũng theo đó ngạc nhiên.

Kinh Hồn Lôi Quang muốn oanh ra cũng dừng lại một chút, cũng không oanh ra, mà vô thanh vô tức tán đi.

Địa vực không rõ, thực lực không rõ, thân thể chưa hồi phục, Diệp Chân còn chưa thích hợp gây thù hằn, nếu Kinh Hồn Lôi Quang một kích không chết, như vậy toàn thân ân cần bị đánh tan hơn phân nửa, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể bị thương không nhẹ, Diệp Chân cũng không nhất định là đối thủ của yêu nữ Lạc Anh Tư trước mắt.

Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, quanh người yêu nữ Lạc Anh Tư này lại tản ra khí tức Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong, khí tức cường đại, loáng thoáng có thể so sánh với Liêu Phi Bạch.

Lúc này, Ngụy Liên Xuyên và Sa Tòng Khiên giống như bánh mì dán trên màn sáng thủ hộ chỉ vào yêu nữ Lạc Anh Tư và Diệp Chân giận mắng.

Màn sáng thủ hộ này mặc dù dày, nhưng thanh âm vẫn có thể miễn cưỡng nghe rõ, cái này có chút ít quan hệ với cường hãn nhĩ lực của đám võ giả.

- Yêu nữ, cút ra đây cho ta! Có gan thì cùng ngân thương gia gia đại chiến ba trăm hiệp!

- Tiểu tử, nếu ta là ngươi, thông minh một chút, lập tức đi ra khỏi màn sáng thủ hộ, mang bọn ta đi vào, vạn sự đều yên! Bằng không, chờ sau này ra khỏi Ma Hồn bí cảnh, thiên hạ to lớn, tuyệt đối không có đất cho ngươi dung thân!

Thanh âm Ngụy Liên Xuyên âm trầm vang lên.

- Đúng, tiểu tử, cút ngay đi ra, mang bọn ta đi vào, ngươi còn có thể có đường sống, bằng không.

- Bằng không như thế nào?

- Chỉ bằng các ngươi sao?

- Nô gia cho các ngươi nửa canh giờ, phế vật Thanh Dương Cung các ngươi sợ cũng oanh không phá màn sáng thủ hộ này!

Diệp Chân nghe Ngụy Liên Xuyên và Sa Tòng Khiên uy hiếp căn bản không để ý, Diệp Chân quan tâm chính là tin tức mấy người kia tiết lộ ra ngoài.

Ma Hồn bí cảnh, Thanh Dương Cung, bao gồm bọn người Lạc Anh Tư, Ngụy Liên Xuyên, Sa Tòng Khiên này đều là võ giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng hoặc ngũ trọng đỉnh phong.

Chính là ở Hắc Long Vực, ngoại trừ Ma Hồn chiến trường ra, tuyệt đối không có một Ma Hồn bí cảnh khác, càng không có một tông môn tên Thanh Dương Cung, chớ nói chi ba võ giả tuổi còn trẻ tu vi lại cao tới Hồn Hải cảnh ngũ trọng.

Ba người này nếu xuất hiện ở Hắc Long Vực, tuyệt đối là đỉnh cấp thiên tài danh dương toàn bộ Hắc Long Vực, Diệp Chân không có khả năng không biết!

Nhưng bây giờ, những người này đều sống sờ sờ xuất hiện.

Vẻ sợ hãi cả kinh, Diệp Chân đột ngột minh bạch, vòng xoáy huyết sắc kia rất có thể đã mang theo hắn xuyên qua không gian, đã tới một biên giới khác!

Cũng không biết cách Hắc Long Vực bao xa, có phải còn ở trong Vực Giới của Chân Huyền đại lục hay không, lại hoặc đã rời khỏi Chân Huyền đại lục?

Nhưng coi như xuyên qua một Vực Giới, đó cũng phải trăm vạn dặm.

Cái này một ném chính là trăm vạn dặm, thậm chí nghìn vạn dặm, làm cho lúc này Diệp Chân có một loại cảm giác như trong mộng!

- Oanh, oanh cho ta! Tất cả đứng lên, toàn lực oanh cho ta, nhất định phải trong thời gian ngắn nhất oanh phá màn sáng thủ hộ này!

Bị yêu nữ Lạc Anh Tư khinh mắng, Ngân Thương Sa quay qua võ giả Thanh Dương Cung ngã trái ngã phải phía sau rống giận.

Vừa rống, ngân thương trong tay như thiểm điện đâm ra, trong thời gian ngắn đã đâm ra trên trăm mũi thương giống như giao long màu bạc về phía màn sáng thủ hộ.

Nhưng màn sáng thủ hộ chỉ tản ra mười mấy gợn sóng, nhàn nhạt huyết sắc quang hoa cơ hồ không giảm bớt.

Ngụy Liên Xuyên không lỗ mãng như người khác, cách màn sáng thủ hộ, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Diệp Chân, thanh âm kiên định mà âm trầm.

- Huynh đệ kia, tin tưởng ta, lập tức từ bên trong màn sáng thủ hộ đi ra, là lựa chọn tốt nhất của ngươi

- Muốn cho hắn giúp các ngươi, nằm mơ đi!

- Ngươi tên gì? Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời của tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ cho ngươi chỗ tốt không tưởng tượng được.

Yêu nữ Lạc Anh Tư mị nhãn như tơ nhìn Diệp Chân cười, ngón tay ngọc vung lên, lại như thiểm điện điểm hướng về phía yếu huyệt đan điền của Diệp Chân, lại muốn phong ấn Tu vi của Diệp Chân, nụ cười quyến rũ trên gương mặt xinh đẹp vẫn như cũ không giảm.

Nháy mắt ngón tay ngọc Lạc Anh Tư điểm ra, một đạo bóng đen to lớn đột ngột từ phía sau Lạc Anh Tư bay lên, làm cho ngón tay Lạc Anh Tư điểm ra ngọc bỗng nhiên dừng lại.

- Anh Tư tiểu thư, nếu ta là cô, ta sẽ ngoan ngoãn đứng ở nơi đó bất động Thanh âm Diệp Chân đột nhiên vang lên.

Bên ngoài màn sáng thủ hộ, con mắt Ngụy Liên Xuyên và Sa Tòng Khiên đột ngột trừng lớn!