← Quay lại trang sách

Chương 490 Rèn Luyện Ý Chí

Bầu trời xanh thẳm, đám mây trắng noãn bay bồng bềnh, thảm cỏ trên mặt đất xanh tươi mơn mởn, sức sống vô hạn, nhìn qua không có bất kỳ khác biệt gì với Hắc

Long Vực.

Nhưng kỳ quái là, Diệp Chân đứng dưới bầu trời, nơi cơ hồ không khác Hắc Long Vực mấy, hít thở sâu, toàn thân có một loại cảm giác sảng khoái cùng nhẹ nhõm khó hiểu, hình như ngay cả xương cốt đều nhẹ đi mấy phần, vô cùng thoải mái, để cho Diệp Chân hận không thể mở rộng hai tay, đem tất cả không khí ở nơi này đều lưu lại trong phổi.

Có thể xác định một điểm, cảm giác của Diệp Chân tuyệt đối không sai lầm.

- Trước kia từng nhìn thấy trong sách cổ, có ngoại vực võ giả vào đó như trong tiên cảnh! Ta không tin, mỗi ngày đều ở đây, tại sao không phát hiện nơi này như tiên cảnh?

- Nhưng hôm nay nhìn thấy hình dáng này của ngươi, ta tin trên sách cổ nói thật!

Lạc Anh Tư cười khẽ, tiếng cười giòn như chuông kêu, mị ý tự nhiên, Diệp Chân nhìn thấy như cảnh đẹp ý vui.

Sau hai ngày ở chung, Diệp Chân cũng phát hiện một bí mật nhỏ của Lạc Anh Tư, một bí mật có liên quan tới mị thuật.

Lúc nói chuyện, nếu Lạc Anh Tư tự xưng ‘Nô gia’, tức là công pháp mị thuật kinh khủng kia của nàng ta đã vô thanh vô tức vận chuyển, khiến cho người ta trúng mị thuật từ lúc nào mà không biết.

Còn khi tự xưng "Ta" thì là khi mị ý thanh thuần tự nhiên nhất.

Diệp Chân có thể phát hiện bí mật nhỏ của Lạc Anh Tư nhờ dựa vào Kiếm Tâm Thông Minh, Kiếm Tâm Thông Minh có thể phát hiện chỗ biến hóa nhỏ bé nhất.

- Tiên cảnh? Không đến mức!

Diệp Chân lắc đầu.

- Nhưng lượng không khí hút vào trong phổi này không giống với quê nhà của ta lắm…

Đột nhiên, Diệp Chân hít sâu một hơi, nhắm mắt suy nghĩ.

Loại cảm giác này, đã từng có —— sau khi đi đông chinh về, Tề Vân tông xây một tòa đạo tràng mới ở Dị Bình Sơn Kiếm Nguyên đế quốc. Trên Dị Bình Sơn có một thượng phẩm linh mạch, Tề Vân tông sử dụng lực lượng của thượng phẩm linh mạch này xây dựng vài gian tĩnh thất bế quan, hai tòa linh phố gieo trồng linh dược, linh thực.

Thời điểm khai trương Dị Bình Sơn đạo tràng, Diệp Chân là chiến thần đông chinh tự mình tới tọa trấn, để ngừa có người quấy rối, sau đó, Diệp Chân xem xét linh phố cùng tĩnh thất dùng thượng phẩm linh mạch xây thành kia, thể nghiệm một cái.

Khi đó, Diệp Chân vừa mới vào bên trong linh phố, ngay lập tức cảm nhận được loại cảm giác vui sướng cực kỳ này.

Nhớ tới màn ấy, Diệp Chân lập tức liền hiểu nguyên do.

- Thiên địa nguyên khí ở nơi này vậy mà nồng hậu dày đặc như thế?

Diệp Chân nhìn thoáng qua xa xa, ánh mắt vừa nhìn về phía Lạc Anh Tư.

- Anh Tư, có phải thiên địa nguyên khí phụ cận Cổ Hồn Sơn này khác với chỗ khác?

Nói đến đây, thanh âm Diệp Chân dừng một chút.

- Hay nồng độ thiên địa nguyên khí ở địa phương khác trong Chân Linh Vực đều như thế?

Từ bản tâm mà nói, Diệp Chân cũng không nguyện ý tin tưởng đáp án là câu sau.

Nếu thật sự như thế, chênh lệch giữa Chân Linh Vực và Hắc Long Vực quá lớn.

- Không phải ta muốn đả kích ngươi, kỳ thật so với địa phương khác, cái Cổ Hồn Sơn này bởi vì có Ma Hồn bí cảnh, thiên địa nguyên khí còn ít hơn địa phương khác chừng một hai thành.

- Bên trong Chân Linh Vực, cho dù địa phương ác liệt nhất, nồng độ thiên địa nguyên khí cũng không khác nơi này lắm....

Diệp Chân trong nháy mắt ngẩn người, chênh lệch này, quả thật quá.... to lớn....

Bên trong Hắc Long Vực, nghe nói chỉ có một cực phẩm linh mạch nắm giữ trong tay Huyễn Thần tông, thượng phẩm linh mạch cũng hơn mười cái. Thật đáng buồn chính là, nồng độ thiên địa nguyên khí bên trong thượng phẩm linh mạch của Hắc Long Vực vậy mà không khác mấy so với địa phương bình thường nhất của Chân Linh Vực, thậm chí còn có vẻ không bằng.

So sánh với Chân Linh Vực, Hắc Long Vực thật đúng là.... thâm sơn cùng cốc!

- Các linh mạch Chân Linh Vực này như thế nào, địa phương có linh mạch thì nồng độ thiên địa nguyên khí so với nơi này thì sao?

Đây là vấn đề trước mắt Diệp Chân quan tâm nhất.

- Linh mạch! Ở trong Chân Linh Vực, Hạ phẩm linh mạch nhiều như chó, trung phẩm linh mạch mọi nhà có, thượng phẩm linh mạch thường thường gặp, cực phẩm linh mạch như tiên cảnh.

Lạc Anh Tư đọc bốn câu ca giải thích cho Diệp Chân.

Hạ phẩm linh mạch số lượng rất nhiều, không cần nhiều lời, nồng độ thiên địa nguyên khí ước chừng gấp hai nồng độ thiên địa nguyên khí ở địa phương bình thường. Trung phẩm linh mạch mọi nhà có cũng không nói phổ thông nhân gia đều có, mà là cơ hồ chỉ cần võ đạo thế gia hoặc tông môn bang phái, chỗ ở tất nhiên cũng sẽ có một hai trung phẩm linh mạch.

Nồng độ linh lực của Trung phẩm linh mạch gấp ba địa phương bình thường. Thượng phẩm linh mạch cũng có chút hiếm có, nhưng cũng không hiếm thấy, các đại tông môn cùng thế lực cơ hồ đều có, cực phẩm linh mạch, cũng rất ly kỳ.

Đáp án này, khiến cho Diệp Chân cơ hồ không có lời để nói!

Cách phân chia đẳng cấp linh mạch bên trong Chân Linh Vực giống hệt cách phân chia bên trong Hắc Long Vực. Nồng độ thiên địa nguyên khí của Hạ phẩm linh mạch gấp hai ngoại giới, trung phẩm linh mạch gấp ba, thượng phẩm gấp bốn, cực phẩm gấp năm.

Phân chia đẳng cấp giống nhau, nhưng số lượng không giống nhau, dẫn tới kết quả là khác biệt trời đất.

Nếu như nồng độ thiên địa nguyên khí ở ngoại giới Hắc Long Vực là một, như vậy nồng độ thiên địa nguyên khí của địa vực bình thường trong Chân Linh Vực sẽ là bốn. Đều là trung phẩm linh mạch, nồng độ thiên địa nguyên khí của trung phẩm linh mạch trong Hắc Long Vực chỉ có ba, mà nồng độ thiên địa nguyên khí của trung phẩm linh mạch trong Chân Linh Vực lại là cao tới mười hai!

Chênh lệch bốn lần, mức chênh lệch này cũng không phải lớn bình thường.

Nói một cách khác, tu luyện bên trong cùng một đẳng cấp linh mạch, võ giả Chân Linh Vực tu luyện một năm thì tương đương với võ giả Hắc Long Vực tu luyện bốn năm.

Nếu võ giả Hắc Long Vực tu luyện ở địa giới phổ thông, mà võ giả Chân Linh Vực tu luyện ở trung phẩm linh mạch, như vậy cách biệt sẽ gấp mười hai lần!

Mặc dù hiệu quả tu luyện chân chính chưa chắc sẽ là võ giả Chân Linh Vực tu luyện một năm sẽ tương đương võ giả Hắc Long Vực tu luyện mười hai năm, nhưng cũng kém không bao nhiêu.

Đối với võ giả, thời gian là sinh mệnh, thời gian là võ đạo!

Đột nhiên, Diệp Chân có chút minh bạch, vì cái rất nhiều võ giả đỉnh tiêm Hắc Long Vực nghĩ trăm phương ngàn kế chấp nhận mạo hiểm thông qua Vô Tận Tử Hải tiến đến ngoại vực xông xáo tu luyện.

Mặc dù ngươi tại Hắc Long Vực hưởng thụ hoàn cảnh tu luyện cấp cao nhất, ở bên trong Chân Linh Vực, chỉ sợ ngay cả đãi ngộ của tán tu võ giả đều không bằng.

Võ giả bên trong Chân Linh Vực, tu vi cao cũng không khó hiểu.

- Thế nào, có phải bị chấn động hay không? Kỳ thật cái này rất bình thường, vị trí tài nguyên của Chân Linh Vực trên Chân Huyền đại lục có thể xếp tới thứ ba thậm chí thứ hai. Ngươi đã tới liền có phúc!

Lạc Anh Tư nói.

- Có phúc à....

Miễn cưỡng cười một tiếng, "Thiên đạo bất công" bốn chữ lớn đột ngột hiển hiện trong đầu Diệp Chân. Nhưng sau nháy mắt hiển hiện liền bị Diệp Chân đánh vỡ nát.

Trong thế gian này ở đâu ra công bằng tuyệt đối?

Người sau khi sinh ra, không công bằng đã bắt đầu!

Có người phú hào có người nghèo đói, có người thiên mạch có người phế!

Nhưng, tiên thiên không cách nào thay đổi, hậu thiên lại có thể nắm giữ trong tay chính mình, mặc dù cái này rất khó!

- Mệnh ta do ta…không do trời. Mà chìa khoá nắm giữ vận mệnh mình…chính là....

Võ đạo!

Vừa nghĩ đến đây, suy nghĩ tích tụ bấy lâu trong người Diệp Chân chốc lát trở nên vô cùng thông suốt, thân hình dừng lại, đột ngột hiển hiện một loại khí chất khó tả.

Bên cạnh, trong mắt Lạc Anh Tư nhiều thêm dị quang.

Lúc vừa nãy, Diệp Chân nhìn qua có cảm giác bình thường không có gì lạ, trong chớp mắt cũng không phát hiện Diệp Chân thôi động công phu gì, vậy mà làm cho nàng sinh ra một loại cảm giác xa vời như núi cao, như biển cả, như ngôi sao.

- Ngươi định đi đâu?

Lạc Anh Tư hỏi.

- Haiz. Nếu không phải Diệu Tương tông chúng ta không thu nhận nam đệ tử, thiên tài có thực lực biến thái như ngươi, ta nhất định phải kéo vào Diệu Tương tông.

Nói xong, khuôn mặt Lạc Anh Tư đột nhiên đỏ lên một cái, không biết nghĩ đến cái gì, nhưng thoáng qua đã trở về bình thường.

- Đi nơi nào?

Ánh mắt Diệp Chân nhìn về phía phương xa, đột ngột trở nên kiên định.

Vấn đề này, nếu không có một phen tâm tình suy tư oán trời trách đất khiến cho tín niệm cùng ý chí Diệp Chân được rèn luyện, Diệp Chân hiện tại thật không trả lời được.

Không giải thích được đến Chân Linh Vực, lúc mới bắt đầu có thể nói đưa mắt không quen, đi nơi nào, Diệp Chân thật không biết.

Nhưng hiện tại lại không giống lúc trước.

Tín niệm cùng ý chí lần nữa trở nên vô cùng cứng cỏi, mặc dù mới đến Chân Linh Vực, đưa mắt không quen, Diệp Chân cũng biết mục tiêu của hắn —— võ đạo!

Đã đi tới Chân Linh Vực, nơi này lại có điều kiện tu luyện hậu đãi như thế, như vậy Diệp Chân có thể làm và muốn làm chính là muốn để cho con đường võ đạo của mình đi được càng xa.

Bước đầu tiên, chính là phải đột phá tu vi đến Hồn Hải cảnh.

Trước kia ở Hắc Long Vực, Hậu Thiên linh thể đã rèn luyện viên mãn, còn lại là tích lũy linh lực, lên tu vi tăng tới Hóa Linh cảnh ngũ trọng đỉnh phong, sau đó tùy thời đột phá.

Nhưng mà ở Hắc Long Vực, tích lũy linh lực là một sự tình có phần chậm chạm, ước chừng cần gần một năm. Bây giờ đến Chân Linh Vực, có nồng độ thiên địa nguyên khí nồng hậu dày đặc như thế, vậy thì tốc độ tu luyện tất nhiên sẽ không giống với lúc trước.

- Phụ cận có địa điểm gì thích hợp tu luyện?

Diệp Chân lên tiếng hỏi.

Ý chí kiên định chỉ là phương hướng lớn, những chi tiết nhỏ khác còn cần Diệp Chân làm.

- Địa điểm thích hợp tu luyện thì không có. Bên trong Chân Linh Vực mặc dù có rất nhiều linh mạch, nhưng số lượng võ giả càng lớn, linh mạch đã sớm bị chiếm hết. Một ngoại vực võ giả ngươi muốn tìm được linh mạch vô chủ, gần như không thể.

- Chẳng qua, rất nhiều đạo trường trong thành trì chỗ bang phái, tông môn, thế gia chỗ ở đều sẽ cho thuê tĩnh thất tu luyện, cung cấp người tu luyện, ngươi có thể lựa chọn đến đó tu luyện, mặc dù phí tổn không ít, nhưng ngươi lấy được linh thực ở bên trong Ma Hồn bí cảnh đủ ngươi trả phí tu luyện một đoạn thời gian rất dài.

- À, khuyết điểm duy nhất chính là, linh mạch của tĩnh thất cho thuê phần lớn là Hạ phẩm hoặc trung phẩm.

Lạc Anh Tư nói.

- Trung phẩm linh mạch, tạm thời đã đủ!

- Ừm, trước tu luyện, chờ tu vi ngươi đột phá đến Hồn Hải cảnh, có thể tìm cách chọn gia nhập một tổ chức võ giả, khi đó, tranh thủ một cái có lẽ sẽ có thể hưởng thụ được đãi ngộ thượng phẩm linh mạch!

Đang khi nói chuyện, Lạc Anh Tư đưa cho Diệp Chân hai phần ngọc giản cùng một khối ngọc phù.

- Đây, ngọc phù này là linh dẫn của ta, có việc có thể dùng phù tấn liên hệ, đương nhiên, tìm ta xuất thủ, giá cả sẽ không thấp!

- Còn có hai phần ngọc giản này, một phần ta dùng thần thức giúp ngươi ghi lại địa đồ bên trong Chân Linh Vực, mặc dù không được tinh tế, nhưng dựa theo địa đồ tìm thành trì tiểu trấn vẫn có thể.

- Về phần một phần ngọc giản này, là tác dụng thứ hai cực kỳ quan trọng có liên quan tới Ma Vân Quả, hoặc nói, là giá trị thực sự của Ma Vân Quả, nói thì quá phiền toái, ta đã ghi hết ở bên trong, ngươi phải xem thật kỹ.

- Đa tạ!

Tiếp nhận ngọc giản, Diệp Chân cùng Lạc Anh Tư trao đổi phù dẫn, tính toán ra, vị yêu nữ Lạc Anh Tư này vậy mà thành người bạn thứ nhất của Diệp Chân ở Chân Linh Vực.

Lạc Anh Tư lại nhìn sắc trời một chút.

- Thời gian không còn nhiều, ta phải trở lại phụ cận Cổ Hồn Sơn tập hợp với tông môn.

- Đúng rồi, việc trên người của ngươi có năm Ma Hồn quả, tuyệt đối không thể nói với người khác, bằng không, ngươi đợi ngày bị cường giả Chú Mạch cảnh khắp thiên hạ truy sát đi, còn có, nhớ thay ta giữ bí mật!

Trong lúc căn dặn, thân thể uyển chuyển mềm mại của Lạc Anh Tư đã bay lên.

- Sau này còn gặp lại!

Diệp Chân chắp tay!

- Ha ha, sau này còn gặp lại, hi vọng lần tiếp theo gặp mặt, ngươi còn có thể nhận được... Nô gia!

Lạc Anh Tư nói hai chữ cuối cùng, mị ý toàn thân cao thấp lan tràn, ngay cả Diệp Chân ở trong trạng thái Kiếm Tâm Thông Minh, tâm thần cũng rung động không thôi!