← Quay lại trang sách

Chương 497 Chúa Tể

Hai tháng trước, người sát hại hộ pháp chân nhân Phất Trần Tử của bản giáo, có phải là ngươi hay không?

Miêu Kình Phong vọt tới trước mặt Diệp Chân, nghiêm nghị quát hỏi!

Lời vừa nói, sắc mặt của mọi người đều trở nên hơi không đồng dạng, nhất là người lúc trước muốn mời chào Diệp Chân, sắc mặt càng trở nên có chút kinh dị.

Hai tháng trước, cái chết của hộ pháp chân nhân Phất Trần Tử của Trường Sinh giáo làm chấn động Tây Ninh võ thành một đoạn thời gian, Miêu Kình Phong thậm chí giết nhầm hai võ giả Hóa Linh cảnh ngũ trọng, nhưng vẫn không tìm được hung thủ thật sự.

Theo Miêu Kình Phong nói, giết người là họ Diệp trước mắt?

Nếu thật sự như thế, vậy bọn hắn mới mời chào sẽ trở nên hơi giống chê cười.

Một thân một mình trong nửa khắc đồng hồ xử lý ba hộ pháp chân nhân của Trường Sinh giáo bao gồm Phất Trần tử, không có chiến lực Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong thì không làm được.

Nếu Diệp Chân đã có được chiến lực Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong, vậy bọn hắn mời chào, thật chê cười.

Đỗ Huyết Thủ cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên, vừa rồi hắn cũng không trốn xa, chỉ phát hiện đến sớm, trước một bước trốn ra khỏi vòng vây của tám hộ giáo trưởng lão Trường Sinh giáo.

Đến bây giờ hắn mới phát hiện, mục tiêu của Trường Sinh giáo lại không phải hắn, mà là họ Diệp hắn muốn mời chào.

Nếu họ Diệp này thật có chiến lực mạnh như vậy, vậy thật đáng giá...

Trong khi đang suy nghĩ, ánh mắt Đỗ Huyết Thủ nhìn về phía Diệp Chân đột ngột trở nên lóe sáng.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều nhìn về Diệp Chân, đều đang đợi Diệp Chân trả lời, bao gồm phó đà chủ Miêu Kình Phong cũng như thế.

Thẳng thắn mà nói, cái này cũng không phù hợp tác phong thường ngày của Miêu Kình Phong.

Hai tháng trước, lúc Miêu Kình Phong truy tra hung thủ đã làm ra thủ đoạn phích lịch, bắt lấy một người sẽ nghiêm hình khảo vấn, mạnh miệng thì trực tiếp giết đi, nào giống hiện tại như vậy.

Sở dĩ như vậy là có nguyên nhân.

Lập uy!

Miêu Kình Phong muốn trọng lập giáo uy!

Hai tháng trước, ba giáo chúng bị chém giết, truy tra hung thủ vẫn luôn không có kết quả, việc này đã khiến uy vọng của Trường Sinh giáo hơi có chút bị hao tổn, hôm nay vừa vặn tại cái trong võ thị này. Miêu Kình Phong dự định dùng Diệp Chân lập uy, khiến những người quan chiến đều nhớ lâu hơn!

- Phất Trần tử, có phải là một gia hỏa mặc đạo bào trong tay cầm phất trần hay không?

Diệp Chân đột nhiên mở miệng hỏi.

- Không sai, làm sao, ngươi gặp qua hắn?

- Ừm. Nếu như ngươi nói chính là vô sỉ tặc đạo gặp mặt nói cái gì vật này hữu duyên với Trường Sinh giáo. Như vậy, vô sỉ tặc đạo đó chính là do ta giết!

- Đúng rồi, hắn còn có hai tặc đạo đồng lõa, cũng bị ta xử lý!

Diệp Chân trực tiếp nói.

Tất cả mọi người ngẩn người. Ai cũng không ngờ, Diệp Chân lại gọn gàng linh hoạt thừa nhận, ngay cả Miêu Kình Phong cũng ngây ra một lúc, hắn vốn tưởng rằng Diệp Chân sẽ chống chế.

Xa xa, càng có một bộ phận võ giả thầm mắng một tiếng đáng đời, Phất Trần Tử kia ở trong Tây Ninh võ thành cũng làm không ít chuyện xấu!

- Có chút ý tứ, ta thích!

Trên bầu trời, ánh mắt Đỗ Huyết Thủ ẩn một đoàn trong huyết quang nhìn về phía Diệp Chân càng rực rỡ!

- Muốn chết!

Trong tầng trời thấp, mấy hộ giáo trưởng lão Trường Sinh giáo bao quanh Diệp Chân bởi vì một câu "Vô sỉ tặc đạo" kia mà nhao nhao gầm thét, quanh người lấp lóe linh quang, định công kích Diệp Chân.

- Chậm đã!

Miêu Kình Phong quát một tiếng, bảo đám người ngưng lại.

- Nghe Phất Trần Tử nói, ngươi có một đầu Vân Dực Hổ Vương lông trắng vằn đen, ở đâu?

- Thế nào, ngươi cũng muốn nói Vân Dực Hổ Vương kia hữu duyên với Trường Sinh giáo các ngươi?

Theo âm thanh cười nhạo của Diệp Chân, không ít võ giả vây xem cũng cười khẽ một tiếng, nhưng tiếng cười mới ra đã két một tiếng dừng lại, hiển nhiên bị uy danh của Trường Sinh giáo chấn nhiếp.

Trong Tây Ninh võ thành, số lượng võ giả Trường Sinh giáo phân đà không phải nhiều nhất, nhưng chiến lực tuyệt đối là đệ nhất, tám hộ giáo trưởng lão kia, tất cả đều là hảo thủ lấy một địch hai.

Sắc mặt Miêu Kình Phong đột ngột trở nên tái nhợt, nhưng vẫn nhẫn nại.

- Họ Diệp, ta cho ngươi một cơ hội, dâng lên Vân Dực Hổ Vương kia ta sẽ cho ngươi một cái chết thống khoái! Bằng không....

Đột ngột, Miêu Kình Phong cười lạnh.

- Sưu hồn thuật, luyện hồn thuật, Trường Sinh giáo chúng ta, có pháp môn làm cho ngươi sống không bằng chết!

- Ngươi chưa bằng Phất Trần Tử kia, nhiều lời nửa ngày, vẫn muốn nói Vân Dực Hổ

Vương hữu duyên với Trường Sinh giáo các ngươi? Vẫn là một bộ sắc mặt vô sỉ tặc đạo!

- Ngươi…!

Miêu Kình Phong bị Diệp Chân mắng đến chán nản, nhưng chỉ trong nháy mắt, thần sắc đã bình tĩnh lại.

- Trong mười hơi, không giao Vân Dực Hổ Vương ra, ngươi hãy đợi đến sống không bằng chết đi, cùng lắm thì sưu hồn mà thôi!

- Mười!

- Chín!

...

Miêu Kình Phong trực tiếp tự mình đếm, trong tầng trời thấp, tám hộ giáo trưởng lão gắt gao vây Diệp Chân ở trung tâm, Linh Lực quanh người từng người bành trướng, Thần Hồn bàng bạc chỉ đợi đến lúc động thủ về phía Diệp Chân.

Điệu bộ này làm cho võ giả các đại bang phái mới còn muốn mời chào Diệp Chân không ngừng lui lại, sợ tai bay vạ gió.

- Ai, thật vất vả phát hiện một võ giả thiên mạch, lần này lại xong! Triệu chưởng quỹ của Thiên Võ linh quán đáng chết, lại bán tin tức cho nhiều người như vậy!

Tông Nguyên Tử Điện Bang vô cùng bực bội, hận không thể tiến lên xử lý Triệu chưởng quỹ của Thiên Võ linh quán.

Một võ giả thiên mạch Hóa Linh cảnh ngũ trọng, lấy tài nguyên trong bang bọn hắn phái, bồi dưỡng thật tốt, chỉ cần năm sáu năm, trong bang phái sẽ có thể có thêm một cao thủ, hơn nữa là loại cao thủ tiền đồ vô hạn.

- Cũng không phải! Khi Đỗ Huyết Thủ muốn đối phó hắn, ta còn đang suy nghĩ muốn đánh bạc một lần hay không, hiện tại a...

Việt Chí Trung Kim Ô Lâu bất đắc dĩ than tiếc một tiếng.

- Cũng do tiểu tử này xui xẻo, vận mệnh đã như vậy....

Thanh âm của Ân Kiến Chương Vũ Thắng Các cũng vang lên.

Đồng thời, trên bầu trời, ánh mắt Đỗ Huyết Thủ cũng lóe lên.

- Tám tên hộ giáo trưởng lão đều đã tới, nếu chỉ bốn người, ta liều mạng nói không chừng còn có một cơ hội cứu người....

Ngoài ý muốn, trên mặt Diệp Chân hiện lên một tia bất đắc dĩ thỏa hiệp.

- Dùng Vân Dực Hổ Vương đổi một mạng của ta được chứ?

Thần sắc Miêu Kình Phong hơi đổi, trên mặt cứng ngắc cũng nở một nụ cười:

- Cũng không không được nhưng trước để cho ta xem một chút phẩm tướng của Vân Dực Hổ Vương, nếu phẩm tướng tốt, tha cho ngươi một mạng cũng không phải không thể!

- Thật?

Diệp Chân có chút nghi ngờ hỏi.

- Thật còn hơn vàng! Nhưng ta phải nhìn thấy Vân Dực Hổ Vương trước rồi tính!

Theo Miêu Kình Phong, lấy tới đầu Vân Dực Hổ Vương thân có dị tướng kia mới là chuyện quan trọng nhất, việc quan hệ đến tiền đồ của hắn. Còn những chuyện khác, chờ lấy được Vân Dực Hổ Vương lại nói.

- Tốt!

Diệp Chân trực tiếp đáp ứng, sảng khoái thế này làm cho ngay cả Miêu Kình Phong cũng có chút ngạc nhiên, vui mừng đột nhiên nổi lên gương mặt.

- Vậy thì nhanh lấy ra!

- Ừm. Chính là ở đây!

Diệp Chân sờ tay vào ngực, lấy ra một tiểu Miêu lớn chừng bàn tay từ trong ngực.

- Cái này....

Cơ hồ nháy mắt khi Vân Dực Hổ Vương lớn chừng bàn tay bị Diệp Chân lấy ra từ trong ngực nằm lòng bàn tay, ánh mắt của tất cả mọi người đều trong phút chốc tập trung đến phía trên tiểu gia hỏa tiểu Miêu phiên bản mini.

Bởi vì rất dị dạng, tiểu Miêu này thật có lông trắng vằn đen. Chữ Vương trên trán loáng thoáng hết sức rõ ràng, cái này khiến ánh mắt Miêu Kình Phong và tám hộ giáo trưởng lão, hat tất cả võ giả ở xa đều toàn bộ tập trung trên người tiểu Miêu phiên bản mini.

Cũng ngay khi lực chú ý và ánh mắt của mọi người bị tiểu Miêu phiên bản mini hấp dẫn, thần niệm của Diệp Chân hơi động một chút, chìm vào bên trên một viên tinh hồn châu trong Thận Long Châu.

Cơ hồ là đồng thời, một đạo lực lượng Thần Hồn ba động giống như hơi nước cực kỳ yếu ớt gần như không thể phát giác vô thanh vô tức phát tán ra, giống như mưa xuân nhuận vật mảnh im ắng, phát tán bốn phương tám hướng.

Đương nhiên, Diệp Chân sớm tràn ra từng đợt lực lượng Thần Hồn, chỉ là tiền trạm, kíp nổ mà thôi.

Đối với Phó đà chủ Trường Sinh giáo phân đà Tây Ninh không hề có cảm giác đang nhìn chằm chằm vào Vân Dực Hổ Vương phiên bản mini, lông mày gắt gao nhíu lại.

- Dáng dấp của Tiểu gia hỏa này xác thực rất giống Vân Dực Hổ Vương, còn có cánh thịt, nhưng vì sao nó nhỏ như vậy? Vân Dực Hổ Vương thân dài đều gần trăm mét, ở đâu ra nhỏ như vậy?

Theo Miêu Kình Phong nghi vấn, ánh mắt mọi người nhìn qua lại Diệp Chân, bao gồm tám hộ giáo trưởng lão trên bầu trời, bọn người Ân Kiến Chương, Tông Nguyên, Việt Chí Trung, cũng không hiểu ra sao.

Miêu Kình Phong nghi hoặc, tất cả bọn hắn cũng nghi hoặc.

- Nó nhỏ sao? Thật ra không nhỏ, các ngươi đều nhìn kỹ!

Diệp Chân đột nhiên tay vỗ đầu Vân Dực Hổ Vương.

Nghe vậy, trong mắt mọi người vẻ nghi hoặc lớn hơn, cơ hồ tất cả mọi người, đều tập trung ánh mắt nhìn về phía tiểu Miêu trong lòng bàn tay Diệp Chân.

Đối với lòng hiếu kỳ mạnh mẽ của đám người, Diệp Chân cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng Diệp Chân không chú ý. Lòng hiếu kỳ của những người này đã cường đại như thế, để cho kế hoạch của hắn nguyên bản xác xuất thành công chỉ có tám thành trực tiếp đề cao đến mười thành.

Thật ra, chủ yếu là một chuyện Diệp Chân chưa biết trước mắt.

Hắc Long Vực tự nhiên điều kiện không được, võ giả dĩ nhiên sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế tăng lên thực lực, so với Chân Linh Vực điều kiện tự nhiên cực kỳ hậu đãi, võ giả Hắc Long Vực hơn ngàn năm xuống cũng nghiên cứu ra rất nhiều bí thuật võ giả Chân Linh Vực chưa từng có.

Nhất là ngự thú bí thuật.

Giống lúc trước, Bao trưởng lão Hắc Thủy đạo tràng thưởng cho Diệp Chân Càn Khôn Như Ý bí thuật, cực kỳ hiếm có ở Chân Linh Vực, có lẽ Chân Linh Vực có nhưng đại đa số người căn bản cũng không biết có loại Càn Khôn Như Ý bí thuật này có thể làm cho hình thể Yêu Thú có thể lớn có thể nhỏ.

Căn bản nghĩ không ra phương diện này, sau khi nghi hoặc, tự nhiên cực kỳ hiếu kỳ!

- Chư vị, nhìn cho kỹ, biến!

Diệp Chân khẽ quát một tiếng, nguyên bản Vân Dực Hổ Vương chỉ lớn cỡ lòng bàn tay thân hình hơi biến hóa, thân hình đột ngột tăng vọt đến hơn hai mét!

- A?

Theo bản năng, ngay cả Miêu Kình Phong cũng la thất thanh một màn, đám người ở đây, cho dù tu vi cao thấp đều bị một màn này kinh hãi.

Cũng trong nháy mắt này, thần niệm của Diệp Chân khẽ động, bàng bạc lực lượng Thần Hồn tuôn trào ra, giống như thuỷ triều tuôn ra bốn phương tám hướng.

- Rống!

Cơ hồ là đồng thời, Vân Dực Hổ Vương phát ra một tiếng hổ gầm chấn động tâm hồn, đột nhiên hiện ra bản thể, thân hình hơn trăm mét như thiểm điện đánh về phía Miêu Kình Phong!

Đương nhiên, cái này chỉ là Vân Dực Hổ Vương chân chính làm ra hành động.

Lúc trước, thần niệm Diệp Chân rơi vào bên trong tinh hồn châu của Huyễn Hồn Thú Vương, thiên phú bản năng chế tạo ảo cảnh của Huyễn Hồn Thú Vương đã sớm thi triển.

Sau khi Thần Hồn tu vi đột phá đến ngũ trọng, lực lượng Thần Hồn bàng bạc giống như như thủy triều nháy mắt tuôn ra, huyễn cảnh đã thành! Hơn nữa, bởi vì lực chú ý của mọi người đều tập trung trên người Vân Dực Hổ Vương, tất cả người ở đây cơ hồ trong chốc lát toàn bộ lâm vào huyễn cảnh của Diệp Chân!

Trong Huyễn cảnh, thần niệm của Diệp Chân chính là chúa tể!

- Rống!

Trong một sát na, tại tất cả võ giả lâm vào ảo cảnh, trong cảm giác cho dù là võ giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong, hay võ giả Hóa Linh cảnh, hình như nghe đến, cũng không phải một tiếng hổ khiếu.

Mà là hàng ngàn hàng vạn đầu Vân Dực Hổ Vương đang bạo rống!

Càng thêm muốn mạng chính là, bọn hắn nhìn thấy, cảm ứng đến, đầu kia thân dài vượt qua trăm mét Vân Dực Hổ Vương cũng không phải đang tấn công Miêu Kình Phong!

Mà đang tấn công bọn hắn!

Trong ảo cảnh, cảm giác của tất cả mọi người đều nhìn thấy Vân Dực Hổ Vương to lớn đang nhào về phía bọn hắn.

Chỗ chết người nhất chính là, đánh về phía bọn hắn cũng không phải là một đầu Vân Dực Hổ Vương!

Mà là mười đầu, trăm đầu!

Mười đầu trăm đầu Vân Dực Hổ Vương uy phong lẫm liệt tụ tập cùng một chỗ, quanh người bùng lên linh quang, vân khí tụ tập, đang muốn xé bọn hắn thành mảnh nhỏ!

Đây chính là Yêu Thú Địa Giai thượng phẩm!

Yêu Thú Địa Giai thượng phẩm cần võ giả Hồn Hải cảnh tứ ngũ trọng mới có thể đối phó!

Nhưng coi như võ giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong, đối phó một đầu, hai đầu, ba đầu Địa Giai thượng phẩm Vân Dực Hổ Vương, cũng còn có thể miễn cưỡng ứng phó được.

Nhưng đối đầu với mười đầu, trăm đầu?

Kết cục kia, chỉ có một, bị xé nát!

Nháy mắt thấy một màn như vậy, chỉ sợ trong thời gian ngắn sẽ nổi lên trong lòng mọi người!

Cơ hồ là đồng thời, tất cả mọi người, cho dù Miêu Kình Phong hay tám hộ giáo trưởng lão Trường Sinh giáo, lại hoặc cao thủ như Đỗ Huyết Thủ, Ân Kiến Chương, Tông Nguyên, Việt Chí Trung đều chỉ làm một phản ứng!

Hô to một tiếng, quanh người bùng lên linh quang, quay đầu bỏ chạy!