← Quay lại trang sách

Chương 498 Uy Phong Là Giết Ra Mà Có

Cơ hồ là cùng một thời gian, tất cả mọi người, tất cả võ giả bên trong ảo cảnh của Diệp Chân, cho dù tám hộ giáo trưởng lão Trường Sinh giáo, hay Phó đà chủ

Miêu Kình Phong, hay võ giả bên cạnh vây xem náo nhiệt toàn bộ quay đầu trốn như điên.

Bị dọa phát sợ!

Trong mắt họ, mấy chục trên trăm đầu Vân Dực Hổ Vương hướng về một mình hắn nhào tới, đó là không còn sót lại một chút cặn bã.

Thật ra, nguyên nhân chủ yếu cũng là lực chú ý của chúng nhân toàn bộ tập trung đến trên người Vân Dực Hổ Vương trên bàn tay Diệp Chân đột nhiên biến lớn.

Dưới lực chú ý độ cao tập trung, đột nhiên xuất hiện biến cố lớn, bực này bối rối tránh né chính là bản năng của con người, ngay cả những cường giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong cũng là loại tình huống này.

Dưới tình huống bình thường, nếu lực chú ý của chúng nhân không phải bị hành vi của Diệp Chân hấp dẫn quá nhiều, loại này huyễn tượng cao nữa là tạo thành một chút kinh hoảng và phức tạp, nhưng tuyệt đối sẽ không giống bây giờ như vậy dọa tất cả mọi người sợ đến chạy tứ tán.

Bởi vì dưới tình huống bình thường, ai cũng minh bạch, trên dưới một trăm đầu Vân Dực Hổ Vương là tuyệt đối không có khả năng đồng thời xuất hiện.

Đồng dạng, một màn này cũng làm cho Diệp Chân lấy làm kinh hãi.

Bởi vì hiệu quả này, thật sự quá tốt!

Tốt vượt quá ngoài ý liệu của Diệp Chân!

Nhưng Diệp Chân không có một chút thời gian suy nghĩ nguyên nhân xuất hiện hiệu quả như thế, cơ hồ nháy mắt ảo trận phát động, Diệp Chân đã động.

Bây giờ Diệp Chân đã sớm không phải con tôm nhỏ lúc trước vừa xuất giang hồ, tính tình đã sớm tôi luyện đến cứng như bàn thạch, sát phạt quả tuyệt; cũng đã sớm minh bạch, trong giang hồ, nói chuyện phải dựa vào thực lực!

Mà thực lực là đánh ra, uy phong là tuôn ra mà được!

Một đôi cánh chim Linh Lực cực lớn đột ngột từ phía sau Diệp Chân hiện lên, trong thời gian ngắn do tại cực tốc vỗ huyễn thành một đạo xích tuyến, trong nháy mắt tiếp theo, thân hình Diệp Chân lăng không biến mất tại chỗ, một đạo xích quang từ không trung chợt lóe lên.

Ngân Tuyến Thiểm!

Ô!

Âm thanh ô minh cực kỳ trầm thấp đột ngột vang lên bên cạnh một tên hộ giáo trưởng lão Trường Sinh giáo tên Tiêu Nghĩa đang quay người trốn như điên, bởi vì tốc độ của Ngân Tuyến Thiểm nhanh đến mức cực hạn, cho nên thanh âm phá không đã biến thành một loại trầm thấp làm cho màng nhĩ người cực kỳ khó chịu, mà không phải tiếng rít.

Bị kinh sợ, Tiêu Nghĩa bản năng quay người tránh né Vân Dực Hổ Vương, vừa cảm thấy khác thường, đã nghe đến dị thanh này, bản năng quay đầu nhìn sang, thấy bên trong quang hoa lấp lóe, thân hình Diệp Chân đột ngột xuất hiện bên cạnh hắn.

- A?

Ầm ầm!

Tiêu Nghĩa hoảng hốt, tiếng sấm liên tục âm thanh đột ngột vang lên, không đợi Tiêu Nghĩa kịp phản ứng, một đạo Thiên Lôi cuồn cuộn trực tiếp đánh xuyên linh cương hộ thể của hắn, đánh cho toàn thân hắn tê liệt, không ngừng run rẩy, ngay cả Linh Lực đều đề lên không nổi.

Xùy!

Thanh âm Phù Vân Chỉ phá không cơ hồ trong cùng một lúc vang lên, trực tiếp xuyên thủng linh cương hộ thể còn sót của Tiêu Nghĩa lại, càng xuyên thủng Hạ phẩm Bảo khí và Hậu Thiên linh thể khó thương tổn của Tiêu Nghĩa.

Chỉ phong mang theo đỏ trắng đột ngột từ sau đầu Tiêu Nghĩa bay ra.

- Thần thông, ngươi…

Tiêu Nghĩa mắt mở to, khí tức trong cơ thể tất cả sau khi phun ra ba chữ trong nháy mắt đã tán đi, cùng nhau tán đi còn có thần quang trong mắt.

Trong nháy mắt tiếp theo, Tiêu Nghĩa giống như một con cá chết từ không trung rơi xuống, nháy mắt hạ xuống, một đạo quang hoa màu đỏ từ bên người Tiêu Nghĩa xuyên qua, ngón giữa mang trữ vật giới chỉ của Tiêu Nghĩa trực tiếp biến mất.

Cơ hồ là đồng thời, linh dực to lớn phía sau Diệp Chân lần nữa sáng thành một đầu xích tuyến, thân hình trong nháy mắt biến mất.

Cơ hồ trong một nhịp hít thở, một tên hộ giáo trưởng lão Trường Sinh giáo như vậy vẫn lạc, mà lúc này đại đa số người khác đều đang cố đào mệnh, căn bản còn chưa phát hiện một chuyện kinh khủng này.

Nhưng cũng trong một nhịp hít thở đấy, thân hình bảy hộ giáo trưởng lão khác và Phó đà chủ Miêu Kình Phong của Trường Sinh giáo phân đà Tây Ninh cùng nhau dừng lại, đao mang, kiếm cương, quyền ấn tề lóe, đánh về phía Vân Dực Hổ Vương đang công kích bọn hắn đến hóa thành hư vô.

Thời gian một hơi thở, bọn hắn đã phản ứng lại.

Chỉ có một Vân Dực Hổ Vương, ở đâu ra mấy trăm con!

Nếu có mấy trăm con Vân Dực Hổ Vương, chỉ sợ toàn bộ Tây Ninh võ thành đều phải lật trời.

Huyễn cảnh!

Trăm phần trăm là huyễn tượng!

Nghĩ tới nhất thời vô ý, lại bị hoàng khẩu tiểu nhi như Diệp Chân lừa, những Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong bọn hắn dị thường tức giận.

Nhưng tức giận thì tức giận, lại không thể không nhìn mấy trăm con Vân Dực Hổ

Vương đang nhào về hướng bọn hắn, mặc dù biết rõ bọn chúng có thể toàn bộ đều là huyễn ảnh, nhưng vẫn phải tốn công tốn sức đâm rách từng huyễn ảnh Vân Dực Hổ

Vương, để cho chúng tiêu tan!

Ảo trận có tam trọng cảnh giới!

Đệ nhất trọng là tất cả bên trong đều là giả, tất cả huyễn tướng đều dùng Lực lượng Thần Hồn ngưng tụ Thiên Địa nguyên khí huyễn ra giả tướng, một công tức tán, nhưng huyễn tướng vô cùng vô tận, nhất trọng này dễ ứng phó nhất.

Đệ nhị trọng là trong giả có thật! Dưới lực lượng Thần Hồn cực kỳ cường đại, có thể làm cho trong huyễn trận huyễn tượng có lực công kích nhất định, lực công kích đều xem tu vi võ giả.

Nếu người bị nhốt trong huyễn cảnh tưởng rằng huyễn tướng không thế nào chống cự, vậy thì xong.

Đệ tam trọng là vừa giả vừa thật, huyễn tướng thật thật giả giả chỉ là một ý niệm của người thi thuật, ngươi như bố trí huyễn tượng phòng vệ công kích, ảo tưởng sẽ là giả, nếu ngươi không bố trí phòng vệ, không để ý tới, như vậy huyễn tượng này có thể đòi mạng ngươi.

Đây là một loại huyễn cảnh kinh khủng nhất cũng làm người khác đau đầu nhất, không phải người có lực lượng Thần Hồn siêu tuyệt không thể thi triển.

Mặc dù lực lượng Thần Hồn của Diệp Chân tiến nhanh, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể đạt tới ảo trận cảnh giới đệ nhất trọng, giống Huyễn Hồn Thú Vương thi triển ra loại ảo trận kinh khủng kia, căn bản không phải lực lượng Thần Hồn của Diệp Chân hiện tại có thể thi triển ra.

Bình thường tới nói, những này võ giả Hồn Hải cảnh bị vây ở trong huyễn trận đệ nhất trọng giả tướng của Diệp Chân này, ứng phó cũng không khó, không cần để ý, chuyên tâm phá trận là đủ.

Nhưng muốn mạng chính là, huyễn tướng trong huyễn trận này của Diệp Chân, là lấy một đầu Vân Dực Hổ Vương tồn tại chân thật làm chủ thể huyễn tướng, có một đầu Vân Dực Hổ Vương chân chính tồn tại phối hợp, ảo trận này lập tức có một loại cảm giác vừa giả vừa thật.

Tốt, ngươi cho rằng là huyễn tượng, không để ý tới, chuyên tâm tĩnh tâm ngưng thần bài trừ huyễn cảnh, nhưng một đầu Vân Dực Hổ Vương thật nhào tới thì sao?

Mặc dù những hộ giáo trưởng lão Trường Sinh giáo phân đà Tây Ninh từng người có chiến lực cường đại, chém giết mấy Yêu Thú Địa Giai thượng phẩm cũng không khó, mấy chiêu đã có thể giải quyết.

Nhưng tương tự, sức chiến đấu của Yêu Thú Địa Giai thượng phẩm cũng cực kỳ mạnh mẽ, không cẩn thận có thể làm cho đầu bọn hắn trong nháy mắt dọn nhà.

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!

Các hộ giáo trưởng lão Trường Sinh giáo đều là hạng người trải qua chiến trận, dị thường cẩn thận, ai cũng không dám cược phần vận khí kia.

Loại tình huống này làm cho mỗi người đều mệt mỏi ứng phó tầng lớp huyễn tượng Vân Dực Hổ Vương giống như thủy triều vọt tới, dù biết rõ đánh tới chính là không khí, cũng phải đâm thủng.

Ô!

Thanh âm Ngân Tuyến Thiểm phá không trầm thấp lần nữa vang lên, thân hình Diệp Chân đột ngột xuất hiện bên cạnh một trong tám hộ giáo trưởng lão khác, Văn Thọ.

Ngay khi Văn Thọ giật mình, Diệp Chân vẫn như cũ trông mèo vẽ hổ.

Hai đạo Kinh Hồn Thiên Lôi phích lịch vang lên, Phù Vân Chỉ điểm ra, Văn Thọ như

Tiêu Nghĩa, giống như một con cá chết từ trên không trung rơi xuống, thân hình Diệp Chân lần nữa chợt lóe lên.

Hí!

Thanh âm hít một hơi lãnh khí đột ngột vang lên từ trong miệng Đỗ Huyết Thủ, ngay lúc đó, thanh âm hít một hơi lãnh khí từ ngoài ngàn mét xuất hiện trong miệng số lớn võ giả.

Không vì cái gì khác!

Bởi vì những người này đều không ngoại lệ nhìn thấy tràng cảnh Diệp Chân gọn gàng xử lý một cường giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong!

Không!

Hẳn là hai người!

Bởi vì ngay khi Văn Thọ từ phía trên không trung rơi xuống thì thi thể Tiêu Nghĩa cũng trùng điệp rơi xuống đến trên mặt đất, phát ra âm thanh nổ vang!

Thần Hồn tu vi của Diệp Chân chỉ có ngũ trọng, hơn nữa chưa mở ra hồn hải, lực lượng Thần Hồn không thể phát huy hoàn toàn, cho nên Diệp Chân bày ra cái này huyễn cảnh cũng có phạm vi, chỉ có thể bao trùm ngàn mét.

Những người này chạy ra khỏi phạm vi ngàn mét thì phát hiện những Vân Dực Hổ

Vương đánh về phía bọn hắn triệt để biến mất, mới hiểu được là huyễn cảnh, rời xa một chút, ngừng chân quan chiến.

Mà một màn Diệp Chân phát uy này, trực tiếp làm cho bọn hắn cả kinh trợn mắt há hốc mồm!

Nhất là Ân Kiến Chương Vũ Thắng Các, Việt Chí Trung Kim Ô Lâu, Tông Nguyên Tử

Điện Bang, toàn bộ thấy choáng mắt, nghĩ tới hành vi vừa rồi của mình, mặt mo từng đợt phát sốt.

Có được chiến lực khủng bố như vậy tuyệt đối không phải bọn hắn có thể mời chào được.

Đồng dạng, Đỗ Huyết Thủ Huyết Thủ Đường cũng nhìn ngây người.

- Chiến lực này còn có lôi quang kia, nếu vừa rồi ta cùng hắn xung đột, hươu chết vào tay ai còm khó nói! Không, phải nói, phần thắng của ta nhỏ hơn, bởi vì ta căn bản không coi trọng hắn, may mắn.

Mồ hôi lạnh đột ngột từ trên trán Đỗ Huyết Thủ chảy xuống, hắn cảm giác, hắn vừa rồi đã gặp thoáng qua Tử Thần một lần.

- Lấy đó mà làm gương, nhất định phải lấy đó mà làm gương, sau này, tuyệt đối không thể tự đại, không thể xem thường bất luận kẻ nào!

Đỗ Huyết Thủ một lần lại một lần dặn dò mình!

Võ giả phạm vi bên ngoài ngàn mét, có không ít võ giả Trường Sinh giáo, thấy thế, sau khi chấn kinh lập tức truyền âm cho trưởng lão nhà mình.

Phó đà chủ Miêu Kình Phong nhận được tin tức giật mình, lập tức nhanh lùi lại ba trăm mét, ra khỏi phạm vi huyễn cảnh!

Nháy mắt thấy rõ ràng tình hình chiến đấu, con mắt trong nháy mắt đỏ lên!

- Lão Ngụy!

Ngay nháy mắt Miêu Kình Phong vừa mới nhảy ra khỏi vòng chiến, lại một hộ giáo trưởng lão Trường Sinh giáo họ Ngụy mắt mở to, vô thần từ trên trời giáng xuống.

Bên trong ảo cảnh, mọi việc đều do Diệp Chân là chúa tể, ngay cả đồng bạn của bọn hắn liên tiếp chiến tử, cả nhóm đều không phát hiện!

Ba người!

Ngắn ngủi thời gian mấy hơi, đã tổn thất ba hộ giáo trưởng lão Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong!

Loại tổn thất này, cho dù năm năm trước Trường Sinh giáo phân đà Tây Ninh liều mạng với Huyết Thủ Đường cũng không lớn như vậy!

- Mau lui lại, rời khỏi ngàn mét thì có thể ra khỏi huyễn cảnh!

Tiếng gào thê lương của Miêu Kình Phong đột ngột vang vọng.

Cơ hồ nháy mắt tiếng rống của Miêu Kình Phong vang lên, năm tên hộ giáo trưởng lão Hồn Hải cảnh còn sót lại giống như thiểm điện lui lại, thật ra không cần Miêu Kình Phong rống, bọn hắn cũng biết.

Ở ngoài quan chiến một chút võ giả tu vi không cao, bằng hữu của bọn hắn, đều đã truyền âm cho bọn hắn.

Nhưng nháy mắt bọn hắn nhanh lùi lại, thân hình Diệp Chân lần nữa biến mất!

- Cẩn thận!

- Cẩn thận!

- Cẩn thận!

Mấy chục võ giả Trường Sinh giáo đồng thời bạo hống, ngay cả âm thanh sợ hãi của Miêu Kình Phong đều bị che giấu.

Nhưng gào to thì gào to, nhắc nhở thì nhắc nhở, có nhiều thứ, không phải nhắc nhở một tiếng là có thể thay đổi.

Khi thân hình Diệp Chân xuất hiện lần nữa đã ở bên cạnh hộ giáo trưởng lão tên Ngũ Thanh Học, hơn nữa cách Ngũ Thanh Học chỉ có một mét!

Nháy mắt xuất hiện, Kinh Hồn Thiên Lôi sớm đã uẩn tích trong song chưởng lập tức đánh tới!

Lấy tốc độ của Kinh Hồn Thiên Lôi, khoảng cách một mét căn bản không gọi là khoảng cách!

Nháy mắt Ngũ Thanh Học phát hiện Diệp Chân, hai đạo Kinh Hồn Thiên Lôi đã đánh vào linh cương hộ thể trên đỉnh đầu hắn, trong nháy mắt linh cương hộ thể bị đánh xuyên!

Miêu Kình Phong trợn mắt tròn xoe muốn rách cả mí mắt, phát ra một tiếng rống cuồng loạn!

- Không…!