Chương 527 Câu Hồn Bạc
Không tiếc bất cứ giá nào bảo hộ Diệp Chân!
Thanh âm của Điền Quý Chương cực kỳ kiên quyết, không chỉ làm cho Đoàn Anh Niên ngơ ngác một chút, mà còn làm cho hơn hai mươi cường giả Chú Mạch vừa mới đến từ
Nhật Nguyệt thần giáo cảnh cũng ngẩn ra một chút.
Không tiếc bất cứ giá nào bảo hộ một tên võ giả Hóa Linh cảnh ngũ trọng đỉnh phong?
Nói một cách khác, cho dù hi sinh tính mệnh nhóm cường giả Chú Mạch cảnh bọn hắn cũng phải bảo vệ thiếu niên tên Diệp Chân trước mắt.
- Chẳng lẽ thiếu niên này là con riêng của giáo chủ?
Trong đầu mấy võ giả Nhật Nguyệt thần giáo đột ngột xuất hiện một ý nghĩ dị thường hoang đường, một người bên trong, thậm chí thấp giọng hô một tiếng.
Đi đầu một đại hán mặt đen, con ngươi nhìn về phía Diệp Chân càng giật mình không thôi, nhưng vẻ hưng phấn lại lộ rõ trên mặt.
- Quản hắn là con riêng hay con chung, có thể chém giết nhiều yêu nhân Trường Sinh giáo như vậy chính là hảo hán!
- Bên trên, theo lệnh làm việc!
Càng nghĩ không thông chính là đường chủ Trường Sinh giáo Đoàn Anh Niên!
Vì một võ giả Hóa Linh cảnh ngũ trọng đỉnh phong, cùng chết với Trường Sinh giáo bọn hắn, Điền Quý Chương muốn làm gì?
Dù võ giả Hóa Linh cảnh ngũ trọng đỉnh phong này thật sự biến thái một chút.
Phó giáo chủ để Nhật Nguyệt thần giáo mấy năm gần đây quật khởi mạnh mẽ, mệnh lệnh của Điền Quý Chương rất có trọng lượng.
Thân hình chớp động, hơn hai mươi võ giả Nhật Nguyệt thần giáo vừa mới chạy đến được đại hán mặt đen dẫn dắt, tầng tầng bảo hộ Diệp Chân ở giữa.
Diệp Chân cũng buông xuôi bỏ mặc, Diệp Chân rất rõ ràng, ở trước mặt những người này, chưa phải khi hắn khoe khoang, ngoan ngoãn tiếp nhận bọn hắn bảo hộ, là lựa chọn tốt nhất trước mắt của Diệp Chân.
Cơ hồ võ giả Nhật Nguyệt thần giáo bên này vừa mới tầng tầng bảo vệ Diệp Chân, viện quân Trường Sinh giáo cũng giết tới gần đó, nhìn thấy vô số thi thể mặc đạo bào trên mặt đất, từng người sát khí ngút trời, xúc động phẫn nộ khó nhịn. Nhưng mà mấy tên võ giả Chú Mạch cảnh dẫn đầu vẫn ngăn cản võ giả sau lưng muốn động thủ, ánh mắt nhìn về phía Đoàn Anh Niên.
Trước mắt trận thế này quá lớn, nếu đánh nhau, nói không chừng sẽ là một trận ác chiến! Thậm chí diễn biến thành sinh tử chi chiến giữa hai thế lực lớn Nhật Nguyệt thần giáo và Trường Sinh giáo cũng không nhất định. Trước khi động thủ, tự nhiên phải làm rõ ràng.
- Đoàn Anh Niên, muốn sống mái với nhau đúng không, vậy dứt khoát liều chơi một trận!
Thấy tình hình này, Điền Quý Chương đột ngột thoát ly vòng chiến, quay lại đến trong đội ngũ Nhật Nguyệt thần giáo, gương mặt lạnh lùng.
Quả nhiên, lông mày Đoàn Anh Niên đột ngột nhíu chặt, có vẻ hơi khó quyết đoán.
Lúc trước tập kích bắt Diệp Chân chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần Trường Sinh giáo bọn hắn đắc thủ, đó chính là chiếm tiện nghi, còn có tặng thưởng, càng là vinh quang.
Đến lúc đó, Nhật Nguyệt thần giáo cao nữa là mài khua môi múa mép đấu khẩu với nhau, đánh một chút miệng cầm, bí mật làm chút ít động tác. Nhiều năm như vậy, ngũ đại thế lực bên trong Thanh Lam võ đô đều đấu thắng như thế.
Nhưng nếu gần năm mươi cường giả Chú Mạch cảnh của song phương ở đây sống mái với nhau, hậu quả kia chỉ sợ cũng không phải Đoàn Anh Niên hắn một đường chủ
Trường Sinh giáo có thể gánh nổi.
Huống chi, xét về nhân số thì cường giả Chú Mạch cảnh của Trường Sinh giáo rõ ràng ở thế yếu. Nhìn một chút, cường giả Chú Mạch cảnh bên hắn ít hơn Nhật Nguyệt thần giáo bốn năm người.
Đây chính là chênh lệch giữa đường chủ và phó giáo chủ.
Đoàn Anh Niên chỉ là đường chủ Chu Tước Đường trong Trường Sinh giáo, số lượng võ giả có thể huy động có hạn, mà Điền Quý Chương thì là Phó giáo chủ của Nhật Nguyệt thần giáo, có thể trực tiếp chỉ huy hơn ba mươi thần vệ Nhật Nguyệt thần giáo.
Hơn nữa, chất lượng cường giả Chú Mạch cảnh hai bên trên cũng có chỗ chênh lệch.
Võ giả Trường Sinh giáo tới tiếp viện, lấy Chú Mạch cảnh nhất nhị trọng làm chủ thể, mà Nhật Nguyệt thần vệ của Nhật Nguyệt thần giáo tới tiếp viện, đại đa số đều là võ giả Chú Mạch cảnh tam tứ trọng.
Thật muốn động thủ, mặc dù đánh đến cuối cùng, song phương lại lần nữa đưa tới viện quân, không nhất định là Trường Sinh giáo ăn thiệt thòi, nhưng ngay từ đầu, võ giả Trường Sinh giáo khẳng định sẽ có hao tổn.
Đến lúc đó, đường chủ hắn là người gây nên sự cố, nhất định khó chối tội lỗi, nhất là trong lúc Quy Linh đại hội sắp tổ chức.
- Hừ, Điền lão quỷ, ngươi cho rằng hôm nay bảo vệ được Diệp Chân nhất thời, còn có thể bảo vệ được Diệp Chân cả đời sao?
Nghĩ rõ ràng quan hệ lợi hại, thần sắc Đoàn Anh Niên đột ngột nói tiếp.
Nói xong, lại một chỉ thi thể đầy đất quát lên.
- Điền lão quỷ, hôm nay chín giáo chúng của Trường Sinh giáo chúng ta chết thảm ở trong tay Diệp Chân, chuyện này, ngươi không cho ta một câu trả lời thỏa đáng, hôm nay mơ tưởng rời khỏi!
- Giao phó? Cho ngươi cái trứng giao phó!
- Là Đoàn Anh Niên ngươi đánh lén trước, chẳng lẽ không cho chúng ta phản kích, phải đợi chết sao? Vả lại, nếu nói giao phó, một tháng trước, chuyện Trường Sinh giáo các ngươi diệt sát ba thành viên Nguyệt Hoa đường chúng ta, trước giao phó cho Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta rồi lại nói!
Theo Điền Quý Chương vừa mở mắng liền đại biểu cho chuyện hôm nay từ một trận liều mạng biến thành một trận khẩu chiến.
Nói đi thì nói lại, liều mạng trong khu vực phồn hoa của Thanh Lam võ đô, thế lực khác cũng sẽ không dễ dàng tha thứ, lực phá hoại của Cường giả Chú Mạch cảnh cực kỳ kinh người.
Nếu đánh ra chân hỏa, hủy đi nửa Thanh Lam võ đô đều có khả năng.
Hơn nữa, nếu như đánh thật, kiến trúc trong phạm vi năm dặm đều sụp đổ vài chục tòa, nhưng mà, chưởng quỹ, tiểu nhị từng khách sạn kia, cả đám đều vui vẻ, ai cũng không vội.
- Lui, có bản lĩnh thì đuổi tới bên trong tổng đàn thần giáo chúng ta!
Tính tình Điền Quý Chương lại cực kỳ cẩn thận, dù đã lâm vào mắng chiến, cũng không dừng lại ở nơi này quá lâu, hơn hai mươi cường giả Chú Mạch cảnh, vây quanh Diệp Chân thối lui về phương đông Thanh Lam võ đô.
Trước khi rời đi, Điền Quý Chương run tay ném ra ước chừng hơn vạn viên Hạ phẩm Linh Tinh, chưởng quỹ những cửa hàng phía dưới bị hủy, gom lại cùng một chỗ, lớn tiếng nghị luận lên nhà mình tổn thất, đều có chương pháp.
Đây chính là quy củ của Thanh Lam võ đô, ngươi đấu ngươi chiến ngươi giết người, không việc gì, nhưng đấu xong, ngươi phải bồi thường tổn thất!
Đoàn Anh Niên nhìn Diệp Chân bị đám người Nhật Nguyệt thần giáo che chở đi xa, con mắt đều trừng đỏ lên.
Vốn hắn có nhiệm vụ truy tìm Dương Chính Tích, nhìn qua bức họa Diệp Chân nhiều lần, hôm nay mới liếc mắt đã nhận ra Diệp Chân.
Đây coi như là nhiệm vụ của hắn, thất bại cũng không có gì tức giận, nhưng hôm nay, thủ hạ của hắn bị Diệp Chân một người xử lý chín người, đây chính là kết đại thù.
- Diệp Chân, ngươi chờ đi, tất gọi ngươi lên Câu Hồn Bạc của Trường Sinh giáo chúng ta!
Xa xa, Đoàn Anh Niên gằn giọng quát chói tai.
Nghe vậy, Điền Quý Chương vừa mới thở dài một hơi, lông mày lại nhíu lại.
- Diệp Chân, sau này ngươi cũng phải cẩn thận một chút!
- Sợ cái gì. Trần Trường Hưng ta lên Câu Hồn Bạc của Trường Sinh giáo hai mươi năm, chưa phải sống được thật tốt. Ha ha, Diệp Chân huynh đệ, ngươi hôm nay chém giết nhiều ma tể tử Trường Sinh giáo như vậy, quá hả giận.
- Đám cháu trai Trường Sinh giáo này luôn hạ độc thủ. Lão tử muốn ra tay nhưng do thân phận hạn chế, lại tìm không thấy cơ hội!
Đang khi nói chuyện, đại hán giống như cột điện đen bên cạnh đập Diệp Chân một bàn tay, kém một chút nữa đập Diệp Chân từ không trung rơi xuống.
- Diệp Chân, ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này là Trần Trường Hưng, chính là thống lĩnh Nhật Nguyệt thần vệ bên trong Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta, cũng là hảo hán tử của Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta. Sau này nếu ta không có ở đây, ngươi có việc thì đi tìm hắn.
Nói xong, Điền Quý Chương liếc Trần Trường Hưng một chút nói.
- Trường Sinh giáo đến nay trăm năm có gần ngàn người bên trên Câu Hồn Bạc, đến nay bảo tồn, cũng chỉ có ba người mà thôi! Ngươi cũng đừng lừa dối Diệp Chân, Diệp Chân, sau này đi ra ngoài. Nhất định phải cẩn thận, gặp chuyện không đúng.
Lập tức trốn xa!
- Minh bạch!
Thẳng đến lúc này, Diệp Chân xem như kiên định ý nghĩ gia nhập Nhật Nguyệt thần giáo. Điền Quý Chương cũng quả thật có quyết đoán, một hơi kéo tới hơn hai mươi cường giả Chú Mạch cảnh, xem như triệt để biểu lộ thái độ.
- Chỉ là giết chín hộ giáo chân nhân Hồn Hải cảnh của Trường Sinh giáo cũng không tính là cái đại sự gì? Cũng không đến mức phải lên Câu Hồn Bạc của Trường Sinh giáo?
Trần Trường Hưng đầu to lớn lại gần, gương mặt hiếu kỳ.
- Diệp tiểu tử, nói cho ta biết, ngươi đến cùng đã làm gì đại sự?
- Ây... bên trong Tây Ninh võ thành, còn giết bảy tám hộ giáo chân nhân của Trường Sinh giáo!
- Còn giết bảy tám, xử lý tầm mười hai mươi cái võ giả Hồn Hải cảnh Trường Sinh giáo. Cũng không tính là gì đại sự? Không đủ, năm đó, ta chính diệt hết một phân đà Trường Sinh giáo, mới lên Câu Hồn Bảng của bọn hắn!
- Cũng không xê xích gì nhiều, Trường Sinh giáo phân đà Tây Ninh, cũng trên cơ bản chẳng khác gì bị Diệp Chân tiêu diệt!
Điền Quý Chương đột nhiên tiếp lời.
Trần Trường Hưng ngẩn người.
- Chẳng lẽ nói, tôn tử Dương Chính Tích mất tích kia bị ngươi....
Trần Trường Hưng hơi giật mình nhìn về phía Diệp Chân.
Do dự một chút, Diệp Chân nhẹ gật đầu, dù sao việc này sớm muộn cũng tuôn ra, cũng không coi là bí mật gì.
Đột nhiên, Trần Trường Hưng phát ra một tiếng rống to hưng phấn, lần nữa một bàn tay chụp về phía Diệp Chân.
- Hảo tiểu tử, giết tốt! Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta ở phân đà Tây Ninh võ thành bị Trường Sinh giáo hủy đi hai lần.
- Một mực muốn giết chết cháu trai này, chỉ là chức vụ có hạn, cách không được Thanh Lam võ đô này!
- Tốt, làm rất tốt!
Trần Trường Hưng hưng phấn, đập liên tiếp ba bàn tay vào người Diệp Chân, mặc dù Diệp Chân vận khởi Xích Ngọc Linh Giáp chống cự, thân hình của hắn cũng như giống như sao băng rơi xuống mặt đất.
Trần Trường Hưng đại thủ như thiểm điện vươn, trong thời gian ngắn hình như huyễn ra ngàn mét xa, trực tiếp mò Diệp Chân tới, gương mặt xấu hổ.
- Huynh đệ, cái này.... Ta vừa rồi quá hưng phấn, ngươi chớ để ý, chủ yếu là thật cao hứng!
- Trần Thống lĩnh sớm mấy năm huấn luyện thiết vệ thường có mấy đệ tử đắc ý, mang đến Tây Ninh võ thành, vốn dự định lịch lãm rèn luyện một phen sau đó thu làm đệ tử thân truyền, không ngờ, đều vẫn lạc trong tay Dương Chính Tích.
Điền Quý Chương giải thích cho Diệp Chân một câu.
- Không việc gì!
Diệp Chân xoa bả vai cười nói.
- Chỉ là sau này đừng vuốt như vậy, lực mạnh rất tốt!
- Ha ha ha ha....
Chợt cười thời khắc, Trần Trường Sinh tiện tay đưa cho Diệp Chân một đạo phù dẫn.
- Huynh đệ, có việc thì phát phù tấn cho ta, đừng sợ phiền toái, lão ca ta không sợ nhất là phiền toái!
- Nhất định!
Trao đổi phù dẫn, được không hơn phân nửa khắc đồng hồ, đã tới tổng đàn Nhật Nguyệt thần giáo tại Lam Sơn đông bộ, một mảng lớn kiến trúc chập trùng nguy nga nối liền không dứt, liên miên đến chỗ sâu biển mây.
- Huynh đệ, lão ca ta đi trước, có rảnh hảo hảo cùng ta tâm sự, ngươi xử lý cháu trai Dương Chính Tích kia thế nào?
Bên trong khuôn mặt thật thà của Trần Trường Hưng ẩn giấu đi một tia tinh quang khó mà phát giác.
- Mau đi đi!
Cười mắng một câu, Điền Quý Chương quay đầu lại nhìn Diệp Chân nói.
- Đi, Diệp Chân, ta trước dẫn ngươi đi gia nhập Nguyệt Hoa đường, trước hết để cho ngươi an định ở trong giáo rồi lại nói!