Chương 546 Nện Chân Của Mình
Xoát xoát xoát!
Cơ hồ nháy mắt âm thanh Đoàn Anh Niên vừa vang, hơn một ngàn ánh mắt cùng lúc nhìn chằm chằm về phía Diệp Chân, ánh mắt kia hận không thể tại chỗ đoạt Ma Vân Quả trên người Diệp Chân tới tay.
Bị nhiều ánh mắt nhìn chăm chú, sắc mặt Diệp Chân biến đổi liên hồi, cuối cùng trở nên hết sức khó coi.
Trong hơn một ngàn ánh mắt, có gần trăm ánh mắt giống như kiếm khí thẳng tắp đâm vào trên người, đâm vào gương mặt Diệp Chân đau nhức không thôi.
Càng có khoảng mười ánh mắt bắn thẳng tới làm cho gương mặt hắn giống như bị cương đao róc thịt.
Diệp Chân rất rõ ràng, võ giả có thể dùng ánh làm mắt đau đớn hắn, tất cả đều có tu vi cao tuyệt, kém nhất cũng là Chú Mạch cảnh, mà khoảng mười ánh mắt có thể làm cho Diệp Chân cảm giác giống như cương đao đan róc thịt, tuyệt đối là cường giả trong chú mạch đỉnh phong.
Một câu của Đoàn Anh Niên làm cho lòng tham gần ngàn võ giả ở đây nổi lên, sát tâm nổi lên, cũng làm cho cảnh cáo vừa rồi của Điền Quý Chương và Phong Khinh Nguyệt hóa thành nước chảy.
Nguyên bản, lấy địa vị giang hồ của hai người Điền Quý Chương và Phong Khinh Nguyệt, mượn nhờ tên tuổi của Nhật Nguyệt thần giáo, đại đa số võ giả cũng sẽ không lại đi gây sự với Diệp Chân.
Đạo lý có mạng mới có thể dùng, võ giả lăn lộn giang hồ đều biết.
Nhưng Ma Vân Quả không giống.
Có được một Ma Vân Quả, chẳng khác nào làm cho võ giả có được cái mạng thứ hai, chỉ riêng điểm này cũng có thể làm cho võ giả vì một viên Ma Vân Quả giết đến máu chảy thành sông.
Huống chi, kỳ hạn thượng cổ bí phủ một giáp xuất hiện một lần trong truyền thuyết sắp đến, cái này khiến giá trị của Ma Vân Quả càng tăng lên mấy chục lần không thôi.
Chân Linh Vực, cơ hồ mỗi một cường giả Chú Mạch cảnh đều đang tìm Ma Vân Quả, trong khoảng thời gian này. Bởi vì Ma Vân Quả, Chân Linh Vực thời thời khắc khắc đều có huyết án xảy ra.
Hiện tại, Đoàn Anh Niên đột nhiên ném ra một tin tức ác độc đến cực hạn.
Coi như rất nhiều người có thể nhìn ra được tin tức này của Đoàn Anh Niên rất có thể là giả, là tiến hành vu oan hãm hại Diệp Chân. Nhưng trong lòng rất nhiều người đều có một ý nghĩ khác —— vạn nhất là thật thì sao?
Vì không bỏ sót cái vạn nhất này, chỉ sợ sau ngày hôm nay, rất nhiều cường giả
Chú Mạch cảnh sẽ lấy Diệp Chân làm mục tiêu, một khi Diệp Chân xuất hiện sẽ xuất thủ săn giết, cướp đoạt cái gọi là Ma Vân Quả trên người hắn.
Hơn nữa, coi như Diệp Chân trốn ở bên trong Nhật Nguyệt thần giáo cũng không an toàn.
Nếu có vương giả Khai Phủ cảnh cần Ma Vân Quả. Vậy thì cho dù Nhật Nguyệt thần giáo cũng bảo hộ không được Diệp Chân.
Một câu của Đoàn Anh Niên đã đưa Diệp Chân vào thế hẳn phải chết!
Một chiêu này có thể nói nói có bao nhiêu âm độc thì có bao nhiêu âm độc.
Trong lúc nhất thời, ngay cả Điền Quý Chương và Phong Khinh Nguyệt bên cạnh Diệp Chân cũng không biết ứng đối ra sao. Chuyện này, ứng đối có chút sai lầm, sẽ mang đến họa sát thân cho Diệp Chân.
Hơn nữa cũng không dễ ứng đối.
Cái gọi càng tô càng đen, càng giải thích càng không ai tin. Cho dù nói như thế nào, những võ giả vây xem đều sẽ không tin, hơn nữa, qua ngày hôm nay, cái tin tức này sẽ truyền ra ngoài, võ giả khắp thiên hạ. Sợ là đều sẽ đánh chủ ý lên Ma Vân Quả trên tay Diệp Chân.
- Đoàn Anh Niên, ngươi thật âm độc, đủ vô sỉ!
Vô kế khả thi, Điền Quý Chương chỉ tay vào Đoàn Anh Niên giận mắng.
Trên bầu trời, Đoàn Anh Niên đối mặt với Điền Quý Chương giận mắng, ngược lại cực kỳ uyển tiếc thở dài một hơi.
- Điền phó giáo chủ, vốn Trường Sinh giáo chúng ta muốn âm thầm giải quyết việc này, lặng lẽ cầm lại Ma Vân Quả.
- Chúng ta hôm nay tốn công tốn sức, các ngươi cũng nhìn thấy.
- Chính là, các ngươi lại không thể cho chúng ta cơ hội này, một Phó giáo chủ một đường chủ, gắt gao che chở Diệp Chân.
- Đã như vậy, tiện nghi hỗn đản này không bằng tiện nghi mọi người!
- Đoàn Anh Niên ta ở đây tuyên bố, cho dù vị võ lâm đồng đạo nào, chỉ cần giết Diệp Chân, báo thù cho đà chủ Tây Ninh phân đà Dương Chính Tích chúng ta, Ma Vân Quả trên người Diệp Chân và tất cả đồ vật trên người hắn, Trường Sinh giáo chúng ta tuyệt đối sẽ không truy cứu nữa!
Xoạt!
Võ giả bốn phương tám hướng vây xem lần nữa xôn xao!
Cứ như vậy, chiếm lấy cái này mai Ma Vân Quả một điểm cuối cùng hậu hoạn cũng không, còn lại, liền muốn nhìn riêng phần mình bản sự vận khí.
- Vô sỉ!
Điền Quý Chương lóe ra hai chữ từ trong hàm răng, cũng không dám nói thêm, lúc này nói thêm đều tạo cho Đoàn Anh Niên cơ hội đổ thêm dầu vào lửa!
- Đoàn Anh Niên, ngươi thật là ai cũng không truy cứu sao?
Một thanh âm đột ngột vang lên, đám người lần theo thanh âm nhìn sang thì mới phát hiện, người mở miệng lại là Diệp Chân.
- Thật!
Đoàn Anh Niên không chút do dự trả lời một câu, trả lời xong, mới phát hiện người hỏi là Diệp Chân, thần sắc cũng có chút ngoài ý muốn.
- Ngươi có ý gì?
Không chỉ có Đoàn Anh Niên ngoài ý muốn, tất cả võ giả vây xem, bao gồm Điền Quý Chương và Phong Khinh Nguyệt cũng cực kỳ ngoài ý muốn nhìn Diệp Chân, cũng không biết ý tứ vì sao Diệp Chân hỏi một câu như vậy.
- Đã coi là thật, vậy là tốt rồi!
Khi nói chuyện, Diệp Chân vừa chắp tay hướng về bốn phương tám hướng.
- Chư vị tiền bối, võ lâm đồng đạo, nếu Trường Sinh giáo đã không lại truy cứu một Ma Vân Quả ta cướp được từ trên người Dương Chính Tích này rơi xuống trong tay ai, như vậy một hồi chư tiền bối, võ lâm đồng đạo có thể yên tâm cạnh tranh trên đấu giá hội!
- Ừm, chỉ là một Ma Vân Quả này!
Diệp Chân trên tay, đột nhiên có thêm một trái cây tràn đầy đường vân huyết sắc, ngay sau đó, Diệp Chân buông ra Linh Lực bao viên, Linh Lực ba động ẩn ẩn tản ra nặng nề dị thường, một đoàn huyết sắc quang hoa như có như không, lập tức bộc phát ra.
- Ma Vân Quả!
- Quả thật là Ma Vân Quả!
- Trời, lại thật sự có Ma Vân Quả!
Liên tiếp tiếng kinh hô lập tức vang lên một mảnh, con mắt rất nhiều võ giả đều trợn tròn lên, nhìn chòng chọc vào Ma Vân Quả Trong tay Diệp Chân.
Cũng trong nháy mắt này, hơn một ngàn đạo ánh mắt như tên bắn, toàn bộ nhìn chằm chằm về phía Ma Vân Quả xuất hiện trên bàn tay Diệp Chân, Diệp Chân cảm giác được, ngay cả bên trong phòng đấu giá Thiên Linh, cũng có mấy chục ánh mắt phóng tới, nhưng mà không có ánh mắt kinh khủng của hồn cảnh vương giả Hư Vương.
Nháy mắt nhìn thấy Ma Vân Quả này, người có liên quan đến Trường Sinh giáo đột ngột trợn tròn mắt, Đoàn Anh Niên càng cứng họng, mặt mũi tràn đầy khó tin.
Bản ý của hắn chỉ là thuận miệng vu oan Diệp Chân, mượn cái chết của Dương Chính Tích, hung hăng âm Diệp Chân một thanh, thậm chí có thể âm chết Diệp Chân.
Không ngờ, Diệp Chân lại thật có một Ma Vân Quả, hơn nữa, hình như lấy được từ chỗ của Dương Chính Tích.
Điền Quý Chương, Phong Khinh Nguyệt bên cạnh Diệp Chân cũng vào lúc này thấy choáng mắt, bọn hắn nằm mộng cũng không ngờ đến, Diệp Chân lại thật có một Ma Vân Quả.
- Một hồi trên đại hội cạnh bảo, tiểu tử vì bảo mệnh, sẽ nhịn đau bán ra Ma Vân Quả không dễ có được này, đến lúc đó, còn xin các tiền bối, võ lâm đồng đạo nô nức tấp nập ra giá, tranh thủ đánh ra một giá tốt!
- Hơn nữa, đến lúc đó tiểu tử còn có một tin tức tốt miễn phí dâng tặng!
Nói đến đây, Diệp Chân đột nhiên thu Ma Vân Quả lại, nói với Điền Quý Chương và Phong Khinh Vân.
- Đi mau! Chúng ta nhanh vào đi!
Điền Quý Chương và Phong Khinh Nguyệt mới như ở trong mộng mới tỉnh, tại Diệp Chân nhẹ nhàng nhắc nhở, che chở Diệp Chân như thiểm điện chạy về phía phòng đấu giá.
Sức hấp dẫn của Ma Vân Quả đối với phần đông võ giả là vô tận, nhất là Võ giả
Chú Mạch cảnh. Rất nhiều Võ giả Chú Mạch cảnh, đạp đến đại giang nam bắc, ngay cả cái bóng Ma Vân Quả đều không thấy qua.
Vừa rồi lại thật sự rõ ràng gặp được một Ma Vân Quả. Diệp Chân đoán, nếu như hắn còn không đi. Có chút Cường giả Chú Mạch cảnh có thể sẽ nhịn không được mà tại chỗ ra tay, thậm chí sẽ trực tiếp gây nên một trận đại hỗn chiến.
Hơn nữa, Diệp Chân cũng thật sự rõ ràng cảm thấy, hơn một ngàn ánh mắt ngưng kết tại trên tay hắn, càng trở nên hừng hực!
Đến lúc đó, cho dù vị Khai Phủ cảnh vương giả Hư Vương trong phòng đấu giá Thiên Linh kia lần nữa ra mặt. Sợ cũng trấn không được cường giả Chú Mạch cảnh đỏ mắt.
- Ba vị, xin lấy ra thiệp mời đại hội cạnh bảo.
Nhìn thấy ba người Diệp Chân đánh tới, một lão thủ vệ giả khẽ quát một tiếng, không đợi hắn quát xong, hai ngọc phù đã bay đi, quang hoa đại phóng.
Nháy mắt nhìn thấy ngọc phù, lão giả thủ vệ lập tức tránh ra thông đạo, ba người Diệp Chân, Điền Quý Chương, Phong Khinh Nguyệt trong thời gian ngắn lách vào trong phòng đấu giá.
Đừng nhìn nói nhiều như vậy, chính là chuyện ba người Diệp Chân lách vào Thiên Linh phòng đấu giá, cũng chính là trong nháy mắt công phu, thẳng đến thân ảnh ba người biến mất trong cửa lớn phòng đấu giá, hơn một ngàn võ giả bốn phương tám hướng mới phản ứng được, mấy cường giả Chú Mạch cảnh gan lớn mới hối hận dậm chân không thôi.
Bọn hắn có lá gan quay mắt về phía hai cường giả Chú Mạch cảnh là Điền Quý Chương, Phong Khinh Nguyệt cưỡng ép xuất thủ, tranh thủ một chút hi vọng không lớn kia, nhưng nhưng tuyệt đối sẽ không có lá gan trùng kích phòng đấu giá Thiên Linh có vương giả Khai Phủ cảnh trấn thủ, chỉ có thể coi như thôi.
Trong nháy mắt tiếp theo, rất nhiều cường giả Chú Mạch cảnh đều rối rít đi hướng phòng đấu giá Thiên Linh, rất nhiều võ giả nguyên bản không tham gia đại hội cạnh bảo, cũng nhao nhao đi về phòng đấu giá Thiên Linh, muốn tham gia đại hội cạnh bảo.
Mặc dù rất nhiều người rõ ràng, coi như bọn hắn tham gia đại hội cạnh bảo, cũng không có khả năng đấu giá được Ma Vân Quả kia của Diệp Chân, nhưng trong lòng vẫn tồn lấy một tia may mắn.
Vạn nhất?
Đây chính là tham lam!
Nhìn đám võ giả tuôn về hướng phòng đấu giá Thiên Linh, Đoàn Anh Niên lại trợn tròn mắt, chân chính trợn tròn mắt.
Đột nhiên, hắn có loại cảm giác lấy tảng đá đập chân của mình.
Nếu hắn biết thật sự trên người Diệp Chân có một Ma Vân Quả, vừa rồi, hắn tuyệt đối sẽ không ném ra ám chiêu kia.
Loại tin tức muốn mạng này, sao có thể để cho người khác biết?
Mình độc hưởng mới là đạo lí!
Ngay khi Đoàn Anh Niên hối, một ánh mắt làm cho hai gò má Đoàn Anh Niên đau đớn, đột nhiên Đoàn Anh Niên ngẩng đầu lên.
Đoàn Anh Niên thấy khuôn mặt Phan thần tướng đã đen nay càng đen hơn như đáy nồi phẫn nộ nhìn về phía hắn, hơn nữa, phẫn nộ đang không ngừng tích súc!
- Đoàn Anh Niên, ngươi con mẹ nó đầu óc bị nước vào?
Phan thần tướng đột nhiên phát ra một tiếng hổ gầm kinh thiên, Tụ Nguyên Diệt Thần Toa trong tay chỉa thẳng vào Đoàn Anh Niên, thần tình kia, hận không thể tại chỗ xé nát Đoàn Anh Niên!
- Tình báo quan trọng như vậy, vì sao ngươi không nói sớm? Lại còn tuyên bố cho mọi người biết, làm cho Diệp Chân đấu giá Ma Vân Quả!
- Ngươi con mẹ nó bình thường cũng không ngốc, sao hôm nay toàn bộ đớp cứt sống!?
Phan thần tướng giận không kềm được, Đoàn Anh Niên một mặt xấu hổ, bị nhục mạ cũng không dám cãi lại, gần muốn tìm một cái lổ để chui vào.
- Ta.... Ta cũng không ngờ, trong tay Dương Chính Tích lại thật có Ma Vân Quả, bản ý ta chỉ là muốn cho Diệp Chân chở tang mà thôi!
Không nghĩ không tức giận, càng nghĩ đến việc này, Đoàn Anh Niên đã bị tức giận tới mức giơ chân.
- Không ngờ, cháu trai Dương Chính Tích này, có Ma Vân Quả mà không lộ ra, gặp lại hắn, ta nhất định phải đưa hắn....
- Dương Chính Tích đã chết!
Một bên Phan thần tướng hừ lạnh một tiếng.
- Ây....
Đoàn Anh Niên trực tiếp nghẹn lời, sau đó lại nở nụ cười khổ.
- Phan thần tướng, kế sách hiện nay chính là chúng ta cũng tham gia đại hội cạnh bảo này, hợp tài lực hai người chúng ta, cạnh tranh Ma Vân Quả này trở về!
Hai mắt Đoàn Anh Niên xoay động nói.