Chương 574 Hai Đại Giáo Chủ Đấu Pháp
Điền phó giáo chủ, ngươi nói Diệp Chân có thể xông qua tầng thứ ba của Nhật Nguyệt thần đàn, điểm này, bản tọa thừa nhận có khả năng nhất định! Nhưng ngươi nói thời gian để Diệp Chân xông ra thần đàn, có thể xếp vào sáu vị trí trước thậm chí ba vị trí đầu, điểm này, tuyệt đối không thể!
Cãi lộn thăng cấp, Diêu Sâm khẳng định chắc như đinh đóng cột.
- Hừ, không có gì không thể nào! Diêu phó giáo chủ, nếu ngươi đã nói Diệp Chân có khả năng xông ra Nhật Nguyệt thần đàn, như vậy xếp vào sáu vị trí trước, cũng hoàn toàn có khả năng!
Điền Quý Chương không nhượng bộ.
Một bên, Hình đường trưởng lão Đồ Bị mặc một áo choàng màu đỏ tươi, khép hờ con mắt, bình tĩnh ngồi, phảng phất như không nghe thấy hai người đang cãi lộn, nhưng mấy vị thống lĩnh Nhật Nguyệt thần vệ đều có chút ý động.
- Điền phó giáo chủ, ta nói chỉ có khả năng mà thôi, không phải nhất định! Nói cách khác, Diệp Chân nếu có thể xông ra tầng thứ ba của Nhật Nguyệt thần đàn, đã rất miễn cưỡng, xếp vào sáu vị trí trước? Người si nói mộng, Kỷ Thống lĩnh, Tiêu thống lĩnh, các ngươi nói xem ta nói đúng không?
Nói chuyện, Diêu Sâm cười nhẹ nhìn về phía hai người Tiêu Hy cùng Kỷ Nguyên Tú.
Tiêu Hy là thân tín của Diêu Sâm, tự nhiên phối hợp cười ha hả với Diêu Sâm, chế giễu Điền Quý Chương. Còn Đại thống lĩnh Kỷ Nguyên Tú vẫn cười hắc hắc, không biểu lộ thái độ, cũng không tham dự.
- Người si nói mộng? Diêu phó giáo chủ đang khinh bỉ thành viên của Nguyệt Hoa đường chúng ta?
Phong Khinh Nguyệt rất bất mãn.
- Ha ha, Phong đường chủ, bản tọa tuyệt đối không có ý tứ kia, chỉ rất không ủng hộ cách nói của Điền phó giáo chủ mà thôi! Quả thực thiên phú của Diệp Chân, thành viên Nguyệt Hoa đường, không tệ, hơn nữa, bản tọa cũng rất xem trọng hắn, nếu không, hắn làm sao có thể gia nhập Nguyệt Hoa đường?
- Chỉ là, Điền phó giáo chủ nói tới chỉ một người Diệp Chân có thể thay cho mười người, Diệp Chân vừa mới gia nhập Nguyệt Hoa đường đã có thể xếp vào sáu vị trí trước, sao có thể! Đây không phải nghe rợn cả người sao?
Diêu Sâm cười híp mắt nói.
- Trên đời này, không có chuyện gì không thể nào, kỳ tích tùy thời đều có thể xảy ra! Diêu phó giáo chủ cứ việc rửa mắt mà đợi là được!
Điền Quý Chương kiên trì như trước.
- Đúng vậy, trên đời này xác thực thường có kỳ tích xảy ra, chẳng qua, cũng tuyệt đối không thể nào xuất hiện vào hôm nay...
...
Nhìn hai người ngươi một câu ta một câu cãi lộn, Phong Khinh Nguyệt chuyển đôi mắt đẹp một cái, đột nhiên có chủ ý.
- Hai người các ngươi ở chỗ này cãi tới cãi lui, không mỏi miệng sao? Dựa theo ta nói, nếu không hai người các ngươi đao thật thương thật đánh một trận, đánh cược nhãn lực của các ngươi!
Phong Khinh Nguyệt đột nhiên đề nghị.
- Đao thật thương thật đánh một trận? Liền hắn? Mấy năm trước vẫn là bại tướng dưới tay ta!
Điền Quý Chương không chút lưu tình nói.
Diêu Sâm tức giận.
- Ngươi cũng nói, đó là việc của mấy năm trước! Nếu Phong đường chủ đã có đề nghị này, không bằng hai người chúng ta liền đao thật thương thật đánh một trận?
Diêu Sâm rất háo hức, hai mắt Điền Quý Chương cũng đột ngột trở nên lăng lệ như đao. Bầu không khí giữa hai người bỗng nhiên trở nên giương cung bạt kiếm.
Tiếng cười khẽ của Phong Khinh Nguyệt tức thời đánh gãy bầu không khí giương cung bạt kiếm này.
- Điền phó giáo chủ, Diêu phó giáo chủ, hai người các ngươi đã lý giải sai ý của ta.
Ý của ta là nếu bên nào các ngươi cũng cho rằng mình phải, lại vô cùng kiên định, không ai phục ai, không bằng đánh cược một lần nhãn lực, nhìn đến cùng ai phán đoán chính xác!
- Tốt!
- Tốt!
Hai thanh âm gọi tốt cơ hồ đồng thời vang lên. Hai người đấu võ mồm lâu như vậy, cái gọi là thua người không thua trận, lúc này Phong Khinh Nguyệt nhấc lên đánh cược, nếu ai không nguyện ý vậy thì tương đương với nhận thua!
- Ta ra mười vạn khối trung phẩm Linh Tinh, cược thời gian Diệp Chân tiêu hao để xông ra Nhật Nguyệt thần đàn có thể sắp xếp vào sáu vị trí trước!
Điền Quý Chương đoạt trước nói.
- Mới mười vạn khối sao?
Vẻ gian hoạt chợt lóe lên từ trong mắt Diêu Sâm.
- Mười vạn khối trung phẩm Linh Tinh quá ít! Ta nói lão Điền, nghe nói ngươi ở đại hội đấu giá tiêu sạch tất cả tài sản, hay ngươi đã nghèo chỉ có thể bỏ ra mười vạn khối trung phẩm Linh Tinh?
- Ngươi nếu dám cược thời gian tiêu hao xông ra Nhật Nguyệt thần đàn của Diệp Chân có thể xếp vào ba vị trí đầu, ta đánh cược với ngươi ba mươi vạn khối trung phẩm Linh Tinh, ngươi có dám hay không?
Diêu Sâm nhìn chằm chằm Điền Quý Chương nói.
Nhìn thấy vẻ mặt Điền Quý Chương đột nhiên có chút quẫn bách, nụ cười trên mặt Diêu Sâm càng lúc càng lớn.
- Thế nào, người không dám hay ngươi đã nghèo tới nỗi ngay cả ba mươi vạn khối trung phẩm Linh Tinh cũng không bỏ ra nổi? Đương nhiên, lão Điền ngươi nếu thiếu Linh Tinh, có thể há miệng nhờ ta, chúng ta có nhiều năm tình cảm như thế, ta tuyệt đối sẽ không từ chối ngươi!
Càng nói, thần sắc trên mặt Diêu Sâm càng đắc ý.
Đột nhiên, Điền Quý Chương cắn răng một cái, mắt nhìn về phía Nhật Nguyệt thần giáo Nhị Thống lĩnh Trần Trường Hưng.
- Trường Hưng, cho ta mượn ba mươi vạn khối trung phẩm Linh Tinh!
- Tốt!
Trần Trường Hưng không nói hai lời, liền xếp chồng ba mươi vạn khối trung phẩm Linh Tinh trước mặt Điền Quý Chương. Điền Quý Chương lại từ bên trong nhẫn trữ vật của mình lấy ra mười vạn khối trung phẩm Linh Tinh, sau đó quát Diêu Sâm.
- Lão Diêu, bốn mươi vạn khối trung phẩm Linh Tinh, có dám đánh cược hay không?
- Ba vị trí đầu?
Diêu Sâm không có trực tiếp đáp ứng, ngược lại trước tiên xác định một cái.
Đây chính là sự khôn khéo của Diêu Sâm, chính như lời hắn nói lúc trước, dựa vào thực lực mà Diệp Chân đã từng biểu hiện ra, Diệp Chân có khả năng xông ra lần thí luyện Nhật Nguyệt thần đàn này phi thường lớn, hắn ước chừng, khả năng cao tới chín thành.
Diêu Sâm cẩn thận suy nghĩ, dựa theo thành tích tranh đấu ở nửa năm trước, có mười lăm võ giả thành công xông ra nơi thí luyện Nhật Nguyệt thần đàn, nếu Diệp Chân có thể thành công xông ra, xác suất mà thời gian tiêu hao đạt được mười vị trí đầu vẫn rất lớn, xếp vào sáu vị trí trước cũng có một chút khả năng.
Nhưng ba vị trí đầu, trên cơ bản là không thể.
Diêu Sâm có thể ở chức vị cao cấp như Phó giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo, có thể được giáo chủ phó thác đại sự, làm việc vẫn luôn cực kỳ cẩn thận.
Cược sáu vị trí trước vẫn có khả năng thua.
Thua mấy chục vạn khối trung phẩm Linh Tinh, mặc dù đau lòng, hắn còn có thể tiếp nhận, nhưng mặt mũi tổn thất lại lớn hơn. Quyền uy của phó giáo chủ hắn ở bên trong thần giáo đều dựa vào từng giờ từng phút tích lũy lên.
Cho nên, Diêu Sâm mới cố ý yêu cầu đánh cược nâng lên ba vị trí đầu, như vậy, xác suất hắn thắng cược cao tới chín thành chín.
- Ba vị trí đầu? Có thể!
Do dự một chút, Điền Quý Chương vẫn đồng ý, khiến cho Nhị thống lĩnh Nhật Nguyệt thần vệ Trần Trường Hưng vừa mới cho mượn Linh Tinh thoáng nhíu lông mày một cái, ngay cả Đại thống lĩnh Kỷ Nguyên Tú cũng lơ đãng cau mày.
Hiển nhiên, bọn hắn cảm thấy Điền Quý Chương quyết định này có chút không quá sáng suốt, Diệp Chân xông ra Nhật Nguyệt thần đàn hao tổn thời gian xếp vào sáu vị trí trước, rất có thể, nhưng ba vị trí đầu....
- Vậy liền cược. Bốn mươi vạn khối trung phẩm Linh Tinh!
Vung tay lên, trung phẩm Linh Tinh liền xếp chồng chất như ngọn núi ở bên cạnh Diêu Sâm.
- Hai vị, ta cũng cược bốn mươi vạn khối trung phẩm Linh Tinh như thế nào? Vừa vặn đoạn thời gian trước tiêu hết tích tụ trong đấu giá đại hội, nghĩ liều một phát!
Thanh âm của Phong Khinh Nguyệt đột nhiên vang lên.
- Úc, Phong đường chủ cũng có hứng thú, không biết Phong đường chủ muốn cược bên nào đâu?
Diêu Sâm nhiều hứng thú mà hỏi.
- Đương nhiên cược Diệp Chân có thể đạt được ba vị trí đầu á. Dù sao Diệp Chân cũng là thành viên của Nguyệt Hoa đường ta, ta là đường chủ, ta không ủng hộ hắn, ai ủng hộ?
Phong Khinh Nguyệt nói.
- Ha ha, nếu Phong đường chủ có ý này, bản tọa tự nhiên hoan nghênh, chỉ là, đừng đến lúc đó Phong đường chủ thua Linh Tinh, hầu bao của ngươi lại lần nữa
“đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương” nha?
- Diệp Chân hẳn sẽ không khiến ta thất vọng! Đúng rồi, Điền phó giáo chủ. Tiền đánh cược bên này của chúng ta tính ra đã có tám mươi vạn khối trung phẩm Linh Tinh, mà tiền đặt cược bên kia của ngươi chỉ có bốn mươi vạn khối trung phẩm Linh Tinh, không công bằng đi, ngươi có phải nên thêm một chút?
Phong Khinh Nguyệt nói.
- Nếu Phong đường chủ đã có hứng thú như thế, như vậy ta cũng ủng hộ Điền phó giáo chủ một chút, ta cũng thêm bốn mươi vạn khối trung phẩm Linh Tinh.
Nhật Nguyệt thần vệ Tam thống lĩnh Tiêu Hy nói.
Thanh âm rầm rầm vang lên, Tiêu Hy dị thường sảng khoái đổ ra bốn mươi vạn khối trung phẩm Linh Tinh, sau đó nhìn về phía Phong Khinh Nguyệt.
- Phong đường chủ, tiền đặt cược của ta đã tăng thêm. Ngươi đâu?
- Tiêu thống lĩnh, tạm thời ta còn không có nhiều Linh Tinh như vậy, chẳng qua, ngươi sẽ không nghĩ rằng sau khi ta thua sẽ quịt nợ chứ?
Phong Khinh Nguyệt cười cười.
- Làm sao có thể! Tính tình của Phong đường chủ chúng ta còn không biết sao?
Thật muốn thiếu nợ, băm tay chặt chân cũng sẽ trả!
Tiêu Hy thật thà cười một tiếng. trong tươi cười lại tràn đầy ác độc.
- Bốn mươi vạn trung phẩm Linh Tinh mà thôi, còn không đến mức để cho Phong Khinh Nguyệt ta phải băm tay chặt chân, Tiêu thống lĩnh suy nghĩ nhiều!
Phong Khinh Nguyệt cười lạnh một tiếng, hướng về phía những người khác hỏi.
- Còn có người nào phải đặt thêm tiền cược sao? Nếu không ai đặt thêm, liền phải cược xong rời tay chờ kết quả!
Những người khác ở đây, tự nhiên nhao nhao lắc đầu, hai đại cự đầu của thần giáo chiến tranh, bọn hắn không cần thiết dính vào.
- Ha ha, đúng vậy, cược xong rời tay, chẳng qua bản tọa cũng phải trước tiên cảm tạ lão Điền ngươi cùng Phong đường chủ, vô duyên vô cớ đưa cho bản tọa rất nhiều Linh Tinh.
Mặc dù thắng bại chưa phân nhưng phó giáo chủ Diêu Sâm đã sớm có một trăm phần trăm tự tin đắc ý khẽ nở nụ cười.
Bất luận trường hợp gì, chỉ cần có cái cơ hội, hắn sẽ phải tận hết sức lực chèn ép đối thủ cũ Điền Quý Chương.
- Thế thì chưa chắc! Lão phu cũng cảm thấy, hôm nay lão Diêu ngươi rất có thể sẽ hóa giải kinh tế áp lực của lão phu!
Điền Quý Chương nói.
- Đây cũng chính là điều ta hy vọng!
Phong Khinh Nguyệt nở nụ cười.
- Có đôi khi, hi vọng cùng hiện thực, thường thường tương phản!
Diêu Sâm cười lạnh.
- Chư vị, chớ ồn ào, để cho bản thống lĩnh trước tiên cho chư vị liếc mắt nhìn, nhìn tiến độ vượt quan của những tinh anh của Nguyệt Hoa đường để đại khái nắm chắc đi!
Một bên nói, Đại thống lĩnh Kỷ Nguyên Tú một bên lấy ra một khối khay ngọc màu tím, lập tức đưa lượng lớn linh lực vào bên trong.
- Cũng may mắn thí luyện dùng Nhật Nguyệt thần đàn, cũng không phải bản thể của Nhật Nguyệt thần đàn. Nếu không, dù bản thống lĩnh, cũng không thể xem được!
Kỷ Nguyên Tú một bên nói, một bên đưa vào linh lực, mảng lớn quang hoa bắt đầu xuất hiện ở trên ngọc bàn màu tím, chậm rãi trở nên rõ ràng!
Cơ hồ là khi hình ảnh bên trên ngọc bàn màu tím vừa mới trở nên rõ ràng, Kỷ
Nguyên Tú đột nhiên kinh hô một tiếng.
- Này… Sao có thể?
Ầm!
Cơ hồ là đồng thời, một âm thanh đặc hữu do thiên địa nguyên khí khi va chạm nổ tung tạo ra, vang lên từ đằng sau vòng xoáy quang môn thần đàn trong tầng trời thấp. Khi ánh mắt mọi người nhìn qua liền nhìn thấy một thân ảnh đột ngột từ phía sau vòng xoáy quang môn thần đàn rơi xuống.
- Có người đi ra, là ai?
- A? Đây là... Diệp Chân?
Thấy rõ ràng người đi tới, vẻ mặt của tất cả mọi người đều căng chặt. Nhưng mà thần sắc của Phó giáo chủ Diêu Sâm lại ở trong nháy mắt đột ngột từ khẩn trương chuyển thành cuồng hỉ!
Đúng vậy, không nhìn lầm.
Là cuồng hỉ!