Chương 580 Người Nối Nghiệp Hình Đường
Vù vù vù hô....
Cũng không biết trải qua bao lâu, toàn bộ trong diễn võ trường mới liên tiếp phát ra từng tiếng hít thở, thần sắc đám người mới chậm rãi trở về hình dáng ban đầu, chỉ là, một màn vừa rồi cực kỳ rung động kia vẫn đang không ngừng xoay quanh trong đầu bọn hắn.
Ba mươi hơi thở!
Thời gian không đến ba mươi hơi thở, Diệp Chân đánh bại mười sáu võ giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong, hơn nữa, mười sáu người này còn là đám người mạnh nhất bên trong Nguyệt Hoa đường, thả ra mỗi một người có thể đơn đầu hai ba võ giả thiên tài cùng cấp bậc.
Mà bây giờ, lại bị Diệp Chân đánh không có sức hoàn thủ.
Diệp Chân lại tay không mà đấu.
Đây là khái niệm gì?
Cho dù Phong Khinh Nguyệt, Điền Quý Chương, Diêu Sâm, Đồ Đức, Đại thống lĩnh Kỷ
Nguyên Tú, Nhị Thống lĩnh Trần Trường Hưng, Tam Thống lĩnh Tiêu Hy, tất cả cường giả Chú Mạch cảnh cũng đang lo lắng một vấn đề.
Nếu hôm nay một chọi mười sáu người, nếu đổi lại là bọn hắn, có thể làm tốt hơn so với Diệp Chân hay không?
Một chút suy nghĩ, đáp án đã có.
Hẳn là có thể làm được càng tốt hơn so với Diệp Chân, nhưng tuyệt đối cũng không khá hơn chút nào, cao nữa cũng chính là thời gian mình dùng ngắn hơn Diệp Chân một chút.
Chỉ là, mấy vị Chú Mạch cảnh nhị tam trọng bình thường trong Nhật Nguyệt thần vệ cũng không phải có ý nghĩ này. Mặc cho bọn hắn như thế nào thôi diễn, loại tình huống này ngày hôm nay, bọn hắn tuyệt đối làm không được đến tiêu chuẩn hiện tại của Diệp Chân.
Nói một cách khác, bọn hắn mặc dù là cường giả Chú Mạch cảnh, nhưng vẫn còn so sánh không bằng Diệp Chân!
Thậm chí nếu đối đầu cùng Diệp Chân, cũng chơi không lại!
Lập tức, ánh mắt cả đám nhìn về phía Diệp Chân không giống với lúc trước nữa.
Không chỉ là bọn hắn, ánh mắt những người khác nhìn về phía Diệp Chân cũng không giống với lúc trước, Phong Khinh Nguyệt là vui mừng, Điền Quý Chương lại là thận trọng.
Điền Quý Chương cuối cùng đã rõ, cũng đã quyết định. Lấy thực lực Diệp Chân biểu hiện ra hôm nay, sau này hắn với Diệp Chân, chỉ sợ có thể ngang hàng luận giao.
Dù sao Điền Quý Chương cảm thấy, lấy thực lực trước mắt của hắn, muốn bắt giữ
Diệp Chân, không quá dễ dàng.
Về phần Phó giáo chủ Diêu Sâm, trong mắt lại toát ra vẻ kiêng dè thật sâu.
Hắn vốn cho rằng, Diệp Chân mạnh hơn nữa cũng là võ giả Hồn Hải cảnh, mà phần lớn đám Chú Mạch cảnh tăng lên rất chậm, Diệp Chân cũng không thể coi là uy hiếp gì.
Nhưng hôm nay xem xét lại thật ghê gớm.
Diệp Chân bây giờ đã có thực lực ở Chú Mạch cảnh, vậy sau này....
Đồng thời, Phó giáo chủ Diêu Sâm càng nghĩ đến một sự kiện, lời đồn trước đây nói Dương Chính Tích - đà chủ Tây Ninh phân đà của giáo Trường Sinh bị Diệp Chân xử lý. Lúc trước, hắn cũng không có coi ra gì, cảm thấy đồn đại có chỗ sai.
Diệp Chân rất có thể lấy kỹ xảo lớn, Dương Chính Tích có thể bị Diệp Chân ám toán, hiện tại xem ra, không phải như vậy.
- Thật mạnh, thực lực này, coi như tiến vào thủ hạ của ta. Thực lực cũng có thể xếp ở giữa?
Ánh mắt nhị Thống lĩnh Trần Trường Hưng nhìn về phía Diệp Chân trở nên nóng bỏng.
- Phong đường chủ, Diệp Chân đã có thực lực mạnh như thế. Đội thần vệ thứ hai của chúng ta vừa vặn thiếu người, ta nghĩ hiện tại cũng có thể điều Diệp Chân bổ sung vào!
Trần Trường Hưng nói với Phong Khinh Nguyệt.
Đối với Trần Trường Hưng, Phong Khinh Nguyệt không thèm để ý, trực tiếp quay đầu nhắc nhở Đồ Đức trưởng lão.
- Trưởng lão Đồ, luận võ kết thúc rồi.
Trần Trường Hưng xấu hổ không thôi.
- Ây....
Đồ Đức lúc này mới lấy lại tinh thần. Có chút ngoài ý muốn nhìn Diệp Chân một chút, lúc này mới tuyên bố.
- Một chọi mười sáu, Diệp Chân thắng! Diệp Chân toàn thắng, lần này đoạt được hạng nhất nửa năm đại giác, trở thành thủ tịch Nguyệt Hoa đường! Luận võ tiếp tục!
Cách đó không xa, Yến Tĩnh Thư vừa mới chuyển biến tốt đẹp nghe được câu này, trước mắt đột ngột tối đen, cuối cùng, hắn vẫn không thể bảo trụ chức thủ tịch Nguyệt Hoa đường...
Đồng thời, Yến Tĩnh Thư có chút hối hận, nếu lúc đi đi ra khỏi Nhật Nguyệt thần đàn, nếu hắn chẳng kiêu ngạo, có chút chào hỏi lại Diệp Chân, chắc không có thảm như hiện.
Bộ dáng này hôm nay, hình tượng hắn bên trong Nguyệt Hoa đường cũng xem như hủy sạch!
Tóc, lông mày toàn bộ thành tro bụi, ngay cả y phục cũng bị thiêu hủy hơn phân nửa ở dưới lôi quang, làn da một khối đỏ một khối đen, chật vật tới cực điểm....
- Phong đường chủ, bản tọa có lời muốn nói! Bản tọa thấy thực lực Diệp Chân không tầm thường, lại sát phạt quả tuyệt, vừa vặn Hình đường đang thiếu người, thiếu người trẻ tuổi, bản tọa muốn thu Diệp Chân vào dưới tọa hạ, tự mình dạy dỗ thật tốt, ngươi xem coi thế nào?
Lúc nói lời ấy, tất cả cường giả Chú Mạch cảnh đang ngồi ở đây đều giật mình.
Đồ Đức trưởng lão muốn đích thân dạy dỗ Diệp Chân, đây là khái niệm gì?
Đồ Đức trưởng lão là cự đầu chân chính của Nhật Nguyệt thần giáo, là nguyên lão, đừng nhìn Điền Quý Chương và Diêu Sâm đều làm Phó giáo chủ, nhưng thấy Đồ Đức cũng phải ngoan ngoãn tiến lên vấn an.
Từ quyền lực, Đồ Đức Hình đường này đều có quyền xử trí tất cả mọi người trừ
Giáo chủ, bao gồm cả hai vị Phó giáo chủ Điền Quý Chương và Diêu Sâm, đều có thể lấy xử trí.
Nhưng Điền Quý Chương và Diêu Sâm lại không có quyền lực này.
Hơn nữa, Hình đường ở Nhật Nguyệt thần giáo được Đồ Đức nắm trong tay hơn bốn mươi năm, câu nói đích thân hắn dạy dỗ này cũng đưa tới rất nhiều ý nghĩ cho người khác.
Chẳng lẽ lão quái Đồ Đức này muốn tìm người thừa kế Hình đường?
Bởi vậy có thể thấy, phân lượng câu nói này của Đồ Đức nặng tới bao nhiêu.
Ngay cả Điền Quý Chương và Diêu Sâm cũng giật mình không thôi, đồng đều nhìn về phía Phong Khinh Nguyệt, lông mày Phong Khinh Nguyệt không tự chủ được nhíu lại.
Nàng và Trần Trường Hưng tư giao cũng rất tốt, địa vị tương đương nhau, cho nên có thể trực tiếp không nhìn thỉnh cầu của Nhị Thống lĩnh Trần Trường Hưng hắn, nhưng nếu Đồ Đức thì không giống.
Hơn nữa, Đồ Đức mở miệng muốn người, không phải nàng - một đường chủ Nguyệt Hoa đường có thể từ chối.
Nói một cách khác, khi Đồ Đức mở miệng đòi người, kỳ thật đã ra lệnh, tuyệt đối không tha thứ khi Phong Khinh Nguyệt từ chối.
Nhưng ngẫm lại những thứ bẩn thỉu trong Hình đường, Phong Khinh Nguyệt thật không nguyện ý để Diệp Chân gia nhập vào đó. Đám gia hỏa đi ra từ Hình đường, cũng không có một ai giống người thường, từng người âm lãnh như rắn, giống như
Đồ Đức.
- Trưởng lão Đồ, ngươi đã mở miệng, Khinh Nguyệt tự nhiên không cách nào từ chối, chỉ có thể thả người, có điều, ngươi vẫn phải hỏi ý tứ của Diệp Chân một chút.
Phong Khinh Nguyệt bất đắc dĩ nói.
Thời khắc khẽ gật đầu, Đồ Đức đưa ánh mắt nhìn qua Diệp Chân,
- Diệp Chân, bản tọa muốn chiêu mộ ngươi tiến vào Hình đường, đồng thời đi theo bản tọa làm hầu cận bên cạnh, ngươi có bằng lòng hay không?
Hai chữ này hầu cận vừa ra, đã nói lên ý nguyện chân thực của Đồ Đức, thật muốn trọng điểm nuôi dưỡng. Không chỉ có Điền Quý Chương và Diêu Sâm cực kỳ chấn kinh, đám võ giả Nguyệt Hoa đường khác, bao gồm cả mấy tên phụ cận bình thường trong Nhật Nguyệt thần vệ, ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân cũng lộ ra vẻ ghen ghét.
Làm hầu cận của Đồ Đức Trưởng lão, chỉ cần cùng mấy năm là thả ra, kém nhất cũng sẽ làm đường chủ.
Nếu có thể lọt vào pháp nhãn của Đồ Đức, thậm chí làm người nối nghiệp của Hình đường cũng có khả năng.
Điền Quý Chương lại càng thêm chắc chắn chuyện này, bởi vì vào mấy năm trước, Đồ
Đức đã truyền ra ý muốn bế quan trùng kích Khai Phủ cảnh, chỉ là không thể bỏ sự vụ trong tay xuống được, Hình đường lại không có nhân thủ thích hợp đến tiếp nhận.
Bây giờ lựa chọn Diệp Chân, chỉ sợ sẽ chọn Diệp Chân để bồi dưỡng trọng điểm, đương nhiên, ngày sau Diệp Chân có thể trở thành người cầm lái Hình đường hay không, vẫn phải nhìn biểu hiện của Diệp Chân.
Dù sao Đồ Đức tuyệt đối sẽ không chỉ tuyển một người Diệp Chân.
- Diệp Chân. Nhanh đáp ứng đi, đây chính là kỳ ngộ trăm năm khó mà được! Lão phu coi như dù cố gắng thế nào, cũng không thể cho ngươi kỳ ngộ như thế, chỉ cần ngươi cố gắng nói năm tốt nhất, nói không chừng cũng có thể nhảy lên thành người cầm lái Hình đường.
Truyền âm thần hồn của Điền Quý Chương lại vang lên trong đầu Diệp Chân.
Giờ khắc này, ánh mắt mọi người đều nhìn về Diệp Chân, ánh mắt của Đồ Đức Hình đường cũng càng chờ mong vô cùng!
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, thần sắc Đồ Đức đột ngột ngạc nhiên, bởi vì Diệp Chân vậy mà nhìn hắn sau đó lắc nhẹ đầu.
- Trưởng lão Đồ. Thật có lỗi, trước khi tu vi ta đột phá được đến Chú Mạch cảnh, ta sẽ không rời khỏi Nguyệt Hoa đường!
Không biết sao, nghe được câu nói này của Diệp Chân, Phong Khinh Nguyệt vậy mà sinh ra một loại mừng rỡ không hiểu.
Vẻ mặt Đồ Đức Trưởng lại trở nên vô cùng ảm đạm, thậm chí có chút đáng tiếc.
- Tốt, ngươi đã quyết định, bản tọa cũng không miễn cưỡng! Có điều, nếu ngươi thay đổi chủ ý, có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào!
Đồ Đức nói.
- Cảm ơn trưởng lão Đồ!
Nghe vậy, Đồ Đức lại càng thất vọng. Hắn biết, Diệp Chân sợ là sẽ không thay đổi chủ ý.
Hơn nữa, lý do Diệp Chân cho ra cũng rất thỏa đáng, trước khi tu vi chưa có đột phá đến Chú Mạch cảnh, sẽ không rời Nguyệt Hoa đường, đây là cũng ý ban đầu của Nguyệt Hoa đường, cũng là quy củ của thần giáo.
Làm một Trưởng lão Hình đường cực lực duy trì quy củ của thần giáo, Đồ Đức tuyệt đối sẽ không phá hư quy củ!
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Đồ Đức không có miễn cưỡng Diệp Chân nữa.
Bằng không, lấy địa vị của hắn, có thể trực tiếp hạ lệnh.
Vẻ thất vọng đột ngột nổi lên trên gương mặt Điền Quý Chương, hiển nhiên, hắn cũng cho rằng, Diệp Chân đã bỏ qua một cơ hội cực tốt! Ngược lại là phó giáo chủ
Diêu Sâm, vẻ mặt lại hơi khác thường!
- Đáng tiếc....
- Làm sao lại không đi thế?
- Thật ngốc, từ bỏ tiền đồ tốt đẹp, quá ngốc!
Rất nhiều âm thanh đáng tiếc của võ giả Nguyệt Hoa đường thay cho Diệp Chân, giống như nước thủy triều vang lên cũng truyền vào lỗ tai hắn.
Diệp Chân lại bất vi sở động, ánh mắt ngược lại càng thêm kiên định!
Mục tiêu của hắn, là võ đạo!
Hắn muốn nhìn một chút, con đường võ đạo này đến cùng có bao xa, cao bao nhiêu, đến cùng có thể làm cho hắn nhìn thấy một thế giới khác nhau như thế nào! Hắn làm sao lại bởi vì một vị trí người nối nghiệp Hình đường nho nhỏ mà dao động?
Vẻn vẹn ngẫm lại cũng biết, công việc ở Hình đường bề bộn, hơn nữa liên quan đến rất nhiều việc ngấm ngầm xấu xa, khẳng định sẽ ảnh hưởng tu luyện, thậm chí tâm cảnh.
Diệp Chân như thế nào đi?
- Đa tạ!
- Đa tạ thủ hạ lưu tình!
Diệp Chân từ không trung rơi xuống, mấy người Hoắc Minh lập tức nghênh đón, dùng hai tay máu thịt be bét hướng về phía hắn chắp tay ôm quyền gửi tới lời cảm ơn, hiện tại tinh tế nhớ kỹ lại, mấy chiêu vừa rồi Diệp Chân đối với bọn hắn đã hạ thủ lưu tình nhiều lần.
Bằng không, lần bạo đầu tiên cũng sẽ không biến thành trấn áp!
- Thật có lỗi, ta muốn thắng, cũng nhất định phải dùng chút thủ đoạn, ta chỗ này có tốt nhất....
Nhìn hai tay máu thịt be bét của Hoắc Minh, Diệp Chân có chút áy náy.
- Không cần không cần, chúng ta cũng có! Vừa rồi ngươi luân phiên thủ hạ lưu tình tận hai lần, chúng ta đã rất cảm kích!
Hoắc Minh vội vàng ngăn trở Diệp Chân.
- Vừa rồi, đa tạ ngươi... Thủ hạ lưu tình!
Âm thanh Trịnh Linh ở bên cạnh Diệp Chân vang lên, chỉ là trước đầu sưng lên một cái bọc lớn. Có điều, lúc ấy Diệp Chân lại có thể phá vỡ linh giáp hộ thể của nàng, cũng có thể lấy mạng nhỏ của nàng đi rồi.
Nhưng nàng chỉ bị đập bất tỉnh, đây cũng là nguyên nhân Trịnh Linh cảm tạ.
- Tranh tài mà thôi!
- Có thể trả lời ta một chuyện không?
Trịnh Linh đột nhiên hỏi.
- Vấn đề gì?
- Công pháp hộ thể ngươi tu luyện là võ kỹ Thiên giai à? Làm sao sau khi đón đỡ
Kim Mai chưởng ấn của ta còn có thể không tổn hao lông tóc?
Gương mặt Trịnh Linh vô cùng hiếu kỳ.