← Quay lại trang sách

Chương 581 Ban Thưởng

Sau bốn canh giờ, cuộc tranh tài nửa năm một lần của Nguyệt Hoa đường tuyên bố kết thúc.

Tuy nhiên, với màn thể hiện cực kỳ kinh người của Diệp Chân, những màn thể hiện của các võ giả phía sau dù có xuất sắc đến đâu cũng bị lu mờ, làm cho các vị cấp cao của Nhật Nguyệt thần giáo không mấy hứng thú.

Ngay cả đám võ giả Nguyệt Hoa đường tranh tài sau đó cũng xem như vô vị, tẻ nhạt, nói theo lời bọn họ thì tất cả đều bị Diệp Chân làm hại.

Màn thể hiện của Diệp Chân thật sự quá chói mắt.

Thậm chí Nhị Thống lĩnh Trần Trường Hưng và Tam Thống lĩnh Tiêu Hy đều cảm thấy không còn gì thú vị nên đã sớm rời sân.

Kết quả của cuộc tranh tài nửa năm một lần cũng nằm trong dự liệu.

Diệp Chân không ngoài dự liệu trở thành thủ tịch Nguyệt Hoa đường, hạng nhất nhì ba của cuộc so tài nửa năm lần này có chút thay đổi.

Đứng thứ hai của cuộc so tài lần này lại là Trịnh Linh, còn Yến Tĩnh Thư lại đứng tận thứ ba.

Chủ yếu vì Yến Tĩnh Thư trúng một chiêu Kinh Hồn Thiên Lôi của Diệp Chân, cho dù sau đó có ngồi tịnh tâm trong hai giờ thì cũng không thể khôi phục hoàn toàn, khi đối đầu với người sau, căn bản vô hại như Trịnh Linh cũng không có cách nào phát huy toàn bộ thực lực, chỉ có thể chịu thua.

Tính ra thì đây cũng do Diệp Chân làm hại.

Điều đáng tiếc duy nhất là, đó là ba võ giả xếp cuối cùng của trận so tài lần này bị tuyên bố đuổi ra ngoài tại chỗ, bị phân đi khắp các phân đường, tình cảnh đó khiến ba tên nam nhân mạnh mẽ suýt bật khóc.

Nhưng có Hình đường trưởng lão Đồ Đức ở đây, không ai có thể thay đổi kết quả, chỉ có thể hổ thẹn rời đi.

May mắn, lần tranh tài nửa năm lần này không có võ giả nào bị rớt hạng liên tục ba lần, võ giả bị đánh bại chỉ có ba người kia.

Nói cách khác, võ giả trong Nguyệt Hoa đường đều cực kỳ chăm chỉ, ngươi đuổi ta chạy, không có bất kỳ ai lơ là.

Đáng nhắc tới nhất chính là phần thưởng cuộc so tài nửa năm của Nguyệt Hoa đường.

Cuộc so tài mỗi nửa năm Nguyệt Hoa đường đều có thưởng cho ba hạng đứng đầu.

Nhưng mà những phần thưởng này không nằm ngoài dự đoán của Diệp Chân, nửa năm một lần, mỗi lần đều có thưởng, nhưng phần thưởng này cũng không khá hơn chút nào, phần lớn đều ban thưởng tài nguyên tu luyện.

Diệp Chân đứng nhất được ban thưởng hai vò Thập Bát Tử Linh Nhưỡng, thêm mười ngày tu luyện trong thượng phẩm Linh Viện, một khoả Tam Bảo Quy Linh đan.

Phần thưởng không nhiều, nhưng đều rất thực dụng. Nếu là trước kia, nhất là được tu luyện mười ngày trong thượng phẩm Linh Viện có thể sẽ khiến Diệp Chân vô cùng vui sướng, nhưng mà hiện tại Diệp Chân có quan hệ với lão giả tóc bạc Bạch Tự

Tại, có thể tu luyện trường kỳ trong Linh Viện thượng phẩm cũng không ai để ý.

Phần thưởng của hạng hai hạng ba giống nhau, đều là một vò Thập Bát Tử Linh Nhưỡng, năm ngày tu luyện trong thượng phẩm Linh Viện, một khoả Tam Bảo Quy Linh đan.

Trên cơ bản phần thưởng so với Diệp Chân đã giảm đi một nửa.

Sau đó, cuộc so tài nửa năm một lần của Nguyệt Hoa đường sau màn mở đầu oanh liệt của Diệp Chân, kết thúc bình thản như nước.

Mà cho đến khi trận đấu kết thúc, Trịnh Linh vẫn một mực nghi hoặc vô cùng hiếu kỳ, không có được một đáp án chính xác.

Bởi vì Diệp Chân cho nàng câu trả lời rất lập lờ.

- Hẳn là thế....

Ba chữ kia.

Bởi vì, chính Diệp Chân cũng không biết hắn tu luyện Toái Ngọc hân Kinh đến cùng là công pháp phẩm chất gì, mà điều duy nhất Diệp Chân biết là tổ tiên Ngọc gia ở hồ Ngọc thuỷ Hắc Long Vực truyền lại một câu --- Toái Ngọc Chân Kinh nếu tu luyện tới cực hạn có thể so sánh với Thiên giai!

Đối với câu nói tổ tiên Ngọc gia truyền lại, Diệp Chân hoài nghi sâu sắc, chỉ có thể so với Thiên giai thôi sao?

Có lẽ, tổ tiên Ngọc gia căn bản không có tu luyện Toái Ngọc Chân Linh đến cảnh giới Tử Ngọc cảnh.

Diệp Chân cảm giác, uy lực của Tử Ngọc linh lực ở Tử Ngọc cảnh đã có thể so với công pháp Thiên giai, vậy cao hơn Toái Ngọc cảnh thì sao?

Mà bên trên Toái Ngọc Chân Kinh lại ghi là Toái Ngọc cảnh, nên đên nay Diệp Chân còn không hoàn toàn hiểu rõ chớ nói chi tu luyện.

- Lão Điền, trận thế của ta hôm nay thế nào, đủ chưa? Đủ để ta có thể cò được tư cách xuất chiến trong Quy Linh đại hội chưa?

Lúc tan cuộc, Diệp Chân dùng thần hồn truyền âm hỏi.

- Trận thế này nếu còn không đủ lớn, lão phu nghĩ không ra còn trận thế nào có thể kinh người hơn nữa, chẳng lẽ một chọi một trăm? Nhưng mtrận thế thì đủ lớn, nhưng mà không có cách nào có thể cho ngươi tư cách trự tiếp xuất chiến tại Quy Linh đại hội.

- Nhưng tư cách cạnh tranh để xuất chiến lại có!

Điền Quý Chương nói.

- Cạnh tranh?

- Đúng, vẫn phải cạnh tranh! Ngươi cho rằng Quy Linh đại hội là cái gì? Không đơn giản như vậy đâu, Quy Linh đại hội ít nhất có thể ảnh hưởng đến vận khí thần giáo năm năm, sao có thể tuỳ tiện tuyển người.

- Hơn nữa, Quy Linh đại hội ngoại trừ võ giả đối chiến, quyết định linh mạch cực phẩm duy nhất của Thanh Lam võ thành thuộc về ai, còn có những phần thưởng cực kỳ phong phú khác kèm theo.

- Phần thưởng kia ngay cả những lão gia hoả Chú Mạch cảnh chúng ta đều rất đỏ mắt, tinh anh trong thần giáo ai cũng đều muốn đoạt lấy.

Điền Quý Chương dùng thần hồn truyền âm nói.

- Phần thưởng mà ngay cả các ngươi đều đỏ mắt là cái gì?

Diệp Chân hiếu kỳ.

- Không biết!

- Không biết?

- Đúng vậy, phần thưởng mỗi lần của Quy Linh đại hội đều không giống nhau, trước khi Quy Linh đại hội bắt đầu chúng ta cũng không biết phần thưởng là gì, nhưng phần thưởng của mỗi lần đều vô cùng hấp dẫn!

- Ừm thế thì cũng đừng suy nghĩ nhiều, chờ tin tốt của lão phu đi!

Nói xong, Điền Quý Chương bay đi.

Sau khi tan cuộc, Diệp Chân cũng không trở lại Linh Viện của mình, mà lại đi đến viện tử của Phong Khinh Nguyệt.

- Ta còn tưởng rằng ngươi không tới!

Nhìn thấy Diệp Chân xuất hiện, trên gương mặt xinh đẹp của Phong Khinh Nguyệt đột nhiên nở rộ vẻ tươi cười!

- Có người mời ta uống rượu, sao ta có thể không đến? Trước tiên phải nói, ta hôm nay xem như vừa mới lấy được hai vò Thập Bát Tử Linh Nhưỡng, nhưng không có rượu!

Diệp Chân cười nói.

- Yên tâm, mấy chục vò thì ta đây có! Đúng rồi, lúc trước ở đại hội đoạt bảo, không phải ngươi lấy được một trăm vò Thập Bát Tử Linh Nhưỡng sao? Nhanh như vậy đã uống hết rồi à? Ta nhìn ngươi không giống tửu quỷ?

Phong Khinh Nguyệt cười hỏi.

Vấn đề này, Diệp Chân có chút khó nói, hắn không muốn lừa gạt Phong Khinh Nguyệt, chỉ là bí mật này không thể nói.

- Mỗi người đều có bí mật, ta hiểu.

Phong Khinh Nguyệt rộng lượng cười.

- Cũng không phải...

- Chủ yếu là nó liên quan đến việc tu luyện bí mật của ta, vị Bạch tiền bối trông coi Trúc Hải Linh Viện Bạch Tự Tại, ừm đúng vậy, hắn vô cùng thích uống rượu, nhất là Thập Bát Tử Linh Nhưỡng, sau này Thập Bát Tử Linh Nhưỡng ta mua thêm về đều cho hắn!

Diệp Chân nói.

- Toàn bộ đều cho Bạch gia gia rồi hay sao?

Phong Khinh Nguyệt có chút giật mình, hai mắt đột ngột sáng ngời nói tiếp.

- Cô nói …

- Ai nha, không ngờ việc lại để cô đoán ra được!

Diệp Chân bất đắc dĩ dang tay ra.

- Trách không được, trách không được mới bốn tháng ngắn ngủi, tu vi của ngươi từ

Hồn Hải cảnh nhất trọng đã có thể đột phá đến Hồn Hải cảnh tam trọng, nguyên lai là do ngươi một mực tu luyện trong Trúc Hải Linh Viện! Ta cũng có chút buồn bực, nhưng không nghĩ tới lại là nguyên nhân này!

- Cũng do vận khí mà thôi....

- Không phải vận khí!

Thần sắc Phong Khinh Nguyệt có chút kiên định trả lời.

- Trong thần giáo, đã nhiều năm như vậy, không ai có thể lọt vào mắt của Bạch gia gia, trong khí đó ngươi lại có thể tu luyện trong một thời gian dài trong Trúc Hải Linh Viện, hẳn phải có nguyên nhân!

- Ừm, bởi vì tu vi của Bạch gia gia đã vô vọng, nhiều năm ở nơi đó trông coi Trúc Hải Linh Viện, phải chịu đựng vô số ánh mắt, lúc nào cũng có người khi dễ.

- Đừng nói thay Bạch gia gia ra mặt, người trong thần giáo tôn trọng Bạch càng thêm ít, tình huống của ngươi tốt như vậy, sao có thể do vận khí?

Phong Khinh Nguyệt nói.

- Bạch gia gia?

Diệp Chân gật đầu, đối với xưng hô của Phong Khinh Nguyệt lại sinh ra hứng thú.

- Đúng vậy, tuổi của Bạch gia gia vô cùng lớn, lúc ta còn nhỏ Bạch gia gia đã trông coi ngay tại Trúc Hải Linh Viện, vẫn là mái đầu bạc trắng!

- Hơn nữa ta nhớ mẫu thân ta từng nhắc đến, khi bà tới Bạch gia gia đã ở đó, là một lão nhân gia có chút thần bí, nghe nói đã ở trong thần giáo cũng đã trên trăm năm!

- Chỉ là tu vi vẫn một mực không lên, vẫn ở đó trông coi Trúc Hải Linh Viện, chỉ là đã nhiều năm như vậy, bộ dáng của gia gia vẫn như thế!

Phong Khinh Nguyệt nói.

- Một trăm năm...

Trong đầu Diệp Chân không khỏi loé lên bộ dáng của Bạch Tự Tại, nhất là lúc trước bị Vu Hoài Tùng vũ nhục, nhưng nụ cười trên khuôn mặt kia không hề thay đổi, khiến Diệp Chân luôn cảm thấy hắn có chút nghiêm nghị.

- Bạch Tự Tại này, cô còn biết cái gì về lão không?

Diệp Chân hỏi.

- Ngươi có hứng thú với ông ấy?

- Có một chút, Vu Hoài Tùng chết rất khéo, nên ta rất nghi hoặc!

Diệp Chân nói.

Không nhắc đến chuyện này còn tốt, Diệp Chân vừa nói, sắc mặt Phong Khinh Nguyệt liền biến đổi.

- Đúng rồi, ta vừa nhớ ra một chuyện! Ước chừng hơn hai mươi năm trước, lúc đó ta tám tuổi, trong giáo phát sinh ra một sự kiện!

- Sự kiện gì?

- Một tên hương chủ từ nơi khác đến tổng đàn báo cáo công tác với, bởi vì công lao quản lý phân đàn, nên tổng đàn ban thưởng cho tu luyện hai tháng trong thượng phẩm Linh Viện.

Thế nhưng không được mấy ngày liền chết bất đắc kỳ tử, cùng cái chết khó hiểu của Vu Hoài Tùng, dẫn tới sóng to gió lớn trong thần giáo, gần như tra xét tất cả mọi người, nhưng mà cuối cùng vì không có kết quả nên không giải quyết được gì.

Phong Khinh Nguyệt nói.

- Vậy sao lại dính líu đến Bạch Tự Tại rồi?

- Rất khéo là ta khi đó tám tuổi, rất nghịch, thường xuyên chạy chơi khắp nơi bên trong thần giáo, ngày ấy ta vừa mới bắt gặp tên hương chủ kia đến đây báo cáo công tác và Bạch gia gia cãi nhau rất to, còn đánh Bạch gia gia một trận, ta lúc đó còn tiến lên nói với người kia vài câu.

- Khi đó, ta còn nhỏ, cũng không nghĩ tới việc này, bây giờ ngươi nhắc lại, ta mới phát hiện cái chết của hắn và Vu Hoài Tùng giống nhau đến cực kỳ, đều vì đánh Bạch gia gia, đều chết bất đắc kỳ tử không giải thích được!

Ánh mắt Diệp Chân đột nhiên run lên.

- Chết bất đắc kỳ tử đều vì một nguyên nhân, cô nói, Bạch Tự Tại giết người?

- Nhưng tu vi của lão còn đứng ở đó, làm sao có thể.....

- Liệu có phải lão là cao nhân ẩn thế, ẩn cư tu luyện ở đây không?

Diệp Chân đột nhiên ngạc nhiên hỏi.

Nghe vậy, Phong Khinh Nguyệt lại nở nụ cười.

- Làm sao có thể chứ? Ngươi đã gặp qua vị cao nhân ẩn thế nào vừa ẩn đã ẩn đến

một trăm năm, còn cam tâm bị người khác khinh mắng chưa?

- Cao thủ có tôn nghiêm của bọn hắn, tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào chà đạp?

- Điều này cũng đúng!

- Đến uống rượu!

- Uống rượu!

- Quy tắc cũ, không được dùng linh lực! Để ta xem ai lợi hại!

- Được được, quy củ cũ!

Phong Khinh Nguyệt cười cười sau đó đẩy ra một vò, bỏ giấy bùn phong, song hoàn Tử Thanh trên cổ tay phải trắng nõn đinh đương rung động, toả ra ánh sáng lung linh!

- Cạn!