← Quay lại trang sách

Chương 582 Điệu Hổ Ly Sơn?

Lần trước uống say, lần này uống rượu, Diệp Chân đương nhiên sẽ không lại chật vật như vậy. Mặc dù hai người vẫn như cũ, vẫn như lần trước, bình thường đều không sử dụng linh lực, nhưng tổng lượng lại khống chế.

Cho nên lần này, Diệp Chân không tiếp tục say sưa trong sân Phong Khinh Nguyệt nữa mà bước chân có chút phù phiếm hướng đi về phía Linh Viện số một trăm của mình.

Lần này uống rượu, cũng chỉ là thuần túy uống rượu mà thôi, hai người trò chuyện nhiều nhất chính là về chủ đề võ đạo, để Diệp Chân rất ấn chứng một phen.

Những chuyện khác, Diệp Chân khá cảm thấy hứng thú nhất chính là ân oán cuộc sống hằng ngày, một chữ đều không nhắc tới.

Diệp Chân không hiểu quá đối với Phong Khinh Nguyệt, chỉ biết thêm một tin —

Phong Khinh Nguyệt từ nhỏ lớn lên từ trong Nhật Nguyệt thần giáo.

Trừ cái đó ra, Diệp Chân hoài nghi nhất còn là Bạch Tự Tại.

Trước sau có hai cường giả Chú Mạch cảnh đều bởi vì phát sinh xung đột cùng Bạch Tự Tại mà không giải thích được chết, Diệp Chân cảm thấy tỷ lệ Bạch Tự Tại hạ thủ vô cùng lớn.

Nhưng bên trong nơi thủ vệ sâm nghiêm như tổng đàn Nhật Nguyệt thần giáo nếu thật muốn vô thanh vô tức xử lý một cường giả Chú Mạch cảnh thì độ khó kia cũng quá lớn, lớn đến đơn giản khó mà tưởng tượng được.

Nhất là Vu Hoài Tùng, vô thanh vô tức chết ở trong phòng thủ cương, mà cách hắn hai bên năm trăm mét có một vị võ giả Chú Mạch cảnh nhị trọng phòng thủ.

Kinh khủng hơn là, hai vị võ giả phòng thủ Chú Mạch cảnh kia vậy mà không có phát hiện ra Vu Hoài Tùng đã chết, càng không có phát hiện bất luận động tĩnh gì và dị thường, cho đến khi đổi tốp mới phát hiện Vu Hoài Tùng tử vong.

Việc này phải có tu vi mạnh đến cỡ nào mới có thể làm được?

Chỉ sợ ngay cả vương giả Khai Phủ cảnh bình thường cũng đều làm không được.

Nói một cách khác, nếu thật sự do Bạch Tự Tại làm, như vậy Bạch Tự Tại kém nhất cũng là vương giả Khai Phủ cảnh. Nhưng vấn đề là, một vương giả Khai Phủ cảnh sẽ cam tâm ẩn cư bên trong Nhật Nguyệt thần giáo bị người khác khinh khỉnh, khinh mắng?

Hơn nữa vừa ẩn thân thì gần trăm năm?

Khả năng này quá nhỏ.

Nhưng trừ cái đó ra, Diệp Chân thực sự nghĩ không ra, sẽ có người nào làm ra chuyện này?

Xem như rất nhiều người suy đoán Bạch Tự Tại ở bên trong Nhật Nguyệt thần giáo có lão bằng hữu nên mới chịu ở lại, nhưng vương giả Khai Phủ cảnh bên trong cũng chỉ có hai vị. Một người trong đó còn là giáo chủ.

Bọn hắn sẽ làm loại chuyện này hay sao?

Hoặc nói, cần dùng tới thủ đoạn lén lút để làm loại chuyện này?

Hai loại phỏng đoán vừa đặt ra để khả năng có thể Bạch Tự Tại là cao nhân ẩn thế càng lớn hơn một chút.

Nhưng vấn đề tới, nếu như Bạch Tự Tại chính là cao nhân ẩn thế, như vậy một vương giả Khai Phủ cảnh ẩn cư trăm năm trong Nhật Nguyệt thần giáo, ý đồ là gì?

Đáp án Diệp Chân không biết, nhưng nếu như thật như thế, như vậy bên trong Nhật Nguyệt thần giáo khẳng định sẽ có một kiện bảo bối kinh thiên động địa, bằng không, làm sao có thể hấp dẫn một vị vương giả Khai Phủ cảnh ẩn cư trăm năm?

Trên đường về tiểu viện của mình, Diệp Chân trên đường đi suy tư vấn đề này, hơn nữa sau khi ra khỏi viện của Phong Khinh Nguyệt, Diệp Chân cũng không còn cố ý đình chỉ linh lực vận chuyển.

Linh lực vận chuyển lên đến, mùi rượu nồng đậm lập tức từ bên ngoài thân Diệp Chân tràn ra, Diệp Chân cất bước chân phù phiếm dần dần trở nên ngưng thực nhẹ nhàng.

- Bách Thảo, chuẩn bị tốt nước nóng. Ta muốn tắm rửa!

Trở lại Linh Viện, Diệp Chân giao phó một tiếng, đây chính là chỗ tốt khi có người phục vụ, chí ít một chút việc vặt trong cuộc sống hoàn toàn không cần Diệp Chân quan tâm.

Rất nhanh, Bách Thảo đã chuẩn bị tốt nước nóng. Đợi sau khi Diệp Chân rơi vào thùng tắm, linh lực vận chuyển, nước nóng bốc lên, bên trong cả gian phòng lập tức tràn ngập nồng đậm mùi rượu. Diệp Chân cảm thấy chếnh choáng trên người lại càng lúc càng mờ nhạt!

- Công tử, cần nô tì tăng thêm nước nóng hay không?

Ngoài cửa Bách Thảo tỉ mỉ hỏi một câu.

Một mực đến nay, Diệp Chân cho Bách Thảo làm việc cũng vẻn vẹn là xử lý việc vặt trong cuộc sống, không hề giống như trong viện khác.

Diệp Chân khi tắm cho tới bây giờ đều không cần Bách Thảo ở bên cạnh phục thị, chỉ ở ngoài cửa hầu Diệp Chân.

- Không cần, ta ngâm một hồi có việc ta sẽ gọi ngươi!

- Ừm, nô tì biết...

Ngoài cửa, thanh âm Bách Thảo vừa mới vang lên bỗng đột nhiên ngừng lại, một đạo lực lượng ba động cực kì nhạt chợt lóe lên ngoài cửa, Diệp Chân ẩn ẩn nhìn thấy thân hình Bách Thảo ngoài cửa đã mềm nhũn ngã xuống.

- Rống!

Bên trong căn phòng tiểu Miêu bỗng nhiên phát ra một tiếng hổ gầm chấn động tâm hồn, cũng như cho Diệp Chân một lời cảnh báo.

Cơ hồ đồng thời, ánh sáng màu tím bỗng nhiên nổ lên trong thùng tắm, thời khắc thùng tắm chia năm xẻ bảy, quang hoa thiểm thước, Diệp Chân đã xông ra ngoài cửa.

Ngay từ trong thùng tắm vọt tới cổng chỉ nháy mắt, Diệp Chân đã hoàn thành khoác áo, khởi động hộ thể linh giáp.

Cửa phòng trực tiếp bị Diệp Chân đánh bay, lao ra cửa, Diệp Chân thấy một đạo hắc ảnh như khói nhẹ bay ra khỏi cửa sân, có thể bị tiếng hổ gầm của tiểu Miêu làm cho cả kinh.

- Thích khách?

Nhìn thấy cái bóng đen kia bay ra cửa sân, Diệp Chân hơi nghi hoặc, sau đó lập tức cúi đầu nhìn về phía Bách Thảo vừa ngã xuống đất.

Vừa nhìn thấy bộ dạng Bách Thảo, sắc mặt Diệp Chân trở nên tái nhợt không thôi, lửa giận không cầm được cực độ mà ra.

- Tên khốn!

Hai chữ lóe ra từ trong hàm răng Diệp Chân, thân hình bắn nhanh ra như điện, đuổi nhanh hướng về phía bóng đen.

Chết!

Bóng đen vậy mà trực tiếp giết chết bách thảo, tử trạng cực thảm!

Trên ngực Bách Thảo thế mà bị phá ra một cái lỗ lớn to bằng chậu rửa mặt của trẻ em, quỷ dị chính là, không có bất kỳ máu tươi nào chảy ra, một lỗ lớn trên ngực chính đâm vào lộ rõ tâm tạng xương cốt.

Thị nữ của mình thế mà bị người khác giết chết dưới mắt mình, hỏi xem hắn không tức giận sao được!

Tức giận không thôi, Diệp Chân điên cuồng đuổi theo, thậm chí trực tiếp vận dụng địa từ lực trường để giúp cho mình gia tốc, dưới địa từ lực trường gia trì, tốc độ Diệp Chân đã nhanh đến mức cực hạn, giống như một đạo huyễn ảnh ở trong đêm tối.

Tốc độ Diệp Chân đột ngột tăng tốc, sau khi đuổi tới gần hơn trăm mét, linh lực quanh thân bóng đen chạy trốn phía trước làm ra một vụ nổ, đột nhiên tăng tốc, tốc độ lần nữa bạo tăng khoảng ba phần mười, vậy mà tương xứng cùng tốc độ Diệp Chân.

Một màn này để Diệp Chân cả kinh!

Bóng người màu đen này lúc chạy trốn vậy mà không sử dụng toàn bộ tốc độ, ngược lại có chỗ giữ lại, sau khi Diệp Chân gia tốc mới tương ứng tăng tốc.

Điều này nói rõ cái gì?

Điều này nói rõ mục đích chủ yếu của hắn cũng không phải chạy trốn, bằng không, ngay từ đầu khẳng định sẽ vận dụng tốc độ cực hạn. Hơn nữa nhìn rõ ràng, tựa như đang tận lực cùng Diệp Chân duy trì khoảng cách nhất định.

Bằng không, bằng hắn hiện tại bạo phát tốc độ cực hạn ra, chỉ sợ lúc chạy ra viện trong nháy mắt kia đã chạy đến mức không còn hình bóng.

- Dẫn dụ ta?

- Hắn muốn dẫn dụ ta làm cái gì, hoặc nói, phía trước đã an bài bẫy rập? Ai muốn đối phó với ta?

Rất nhiều nghi hoặc chợt lóe lên trong đầu Diệp Chân, trong điện quang hỏa thạch. Diệp Chân đã làm ra quyết định.

Từ bỏ truy kích, không thể!

Dù Diệp Chân biết rõ phía trước có bẫy rập.

Bách Thảo chết thảm, mặc dù Diệp Chân và Bách Thảo không có bao nhiêu cảm tình, nhưng mà thị nữ mình lại bị giết ở dưới mí mắt, Diệp Chân nếu như giả vờ nhìn không thấy, như vậy thì ngay cả Diệp Chân cũng sẽ xem thường chính mình.

Vả lại, chỉ có ngàn ngày làm trộm, nào có đạo lý ngàn ngày phòng trộm.

Diệp Chân nghĩ cần phải làm rõ ràng, hắn muốn biết là ai muốn đối phó mình.

Thân hình chớp động, Diệp Chân quyết đuổi đến không chết không thả.

Bên trong truy kích, Diệp Chân lại phát hiện một chuyện khác.

Người trước mắt này vô cùng hiểu rõ tổng đàn Nhật Nguyệt thần giáo, vô cùng quen thuộc địa hình. Bên trong tổng đàn Nhật Nguyệt thần giáo, công trình kiến trúc phong phú, thật nhiều địa phương Diệp Chân đều không đi qua, nhưng mà bóng người phía trước trông lại vô cùng quen thuộc.

Rẽ trái lượn phải đã có thể dẫn Diệp Chân tới một mảnh địa vực chưa từng thấy qua. Diệp Chân cảnh giác cũng trong tích tắc tăng lên tới cực hạn.

Đột nhiên, bóng người phía trước nhảy lên, bay qua một tường viện, biến mất ở bên trong.

Do dự một chút, Diệp Chân cũng leo tường mà vào, sau đó, Diệp Chân sửng sốt dừng lại. Không có ai!

Thân ảnh màu đen kia vậy mà biến mất!

Thân ảnh màu đen một mực không có mất dấu vậy mà biến mất.

- Có phải đã trốn vào kiến trúc phía trước kia?

Trước mắt là một tòa kiến trúc hình tròn, đất đai cực kỳ rộng lớn, chiếm một diện tích hơn mười dặm, hiện lên hình chữ. Có cửa bát phương, dị thường sâm nghiêm.

Đang lúc Diệp Chân suy nghĩ, trong bầu trời đêm đột nhiên vang lên một tiếng kinh hô.

- Không tốt, có người trộm đột nhập vào thần đàn!

Tiếng kinh hô vang lên nháy mắt, sắc mặt Diệp Chân biến bỗng nhiên biến đổi, một tiếng kinh hô này để Diệp Chân lập tức biết đây là địa phương nào.

Cấm địa!

Cấm địa Nhật Nguyệt thần giáo - Nhật Nguyệt thần đàn!

- Má ơi, cháu trai này rẽ trái lượn phải dẫn ta tới Nhật Nguyệt thần đàn, hóa ra đang muốn mượn giáo quy để hại ta!

Nhật Nguyệt thần giáo có giáo quy, người nào dám tự tiện xông vào cấm địa, chết!

Cơ hồ là tiếng kinh hô vang lên trong nháy mắt, bàng bạc lực lượng ba động, đột ngột từ tứ phía Nhật Nguyệt thần đàn bay lên, ít nhất cả bốn đạo khí tức cực kỳ kinh khủng, dưới khí tức kia, nếu cảm ứng thì tu vi thấp nhất đều là cường giả

Chú Mạch cảnh ngũ trọng.

Nghĩ đến đây, cường giả trấn thủ cấm địa Nhật Nguyệt thần giáo làm sao có thể kém được.

- Hừ, kém một chút đã giúp ngươi đạt được ý đồ!

Âm thầm hừ lạnh một tiếng, Diệp Chân đột nhiên thu khí tức quanh người đến cực hạn, thân hình lập tức biến mất ngay tại chỗ.

Cơ hồ là khi thân hình Diệp Chân vừa mới biến mất, bốn đạo lực lượng thần hồn kinh khủng giống như máy quét bắt đầu quét tới quét lui ở bên trong phạm vi Nhật Nguyệt thần đàn.

Trong thời gian ngắn, ngay tại nơi mà Diệp Chân vừa mới biến mất bị quét qua mười mấy lần.

Thần hồn quét xem đồng thời, bốn đạo nhân ảnh phía trên Nhật Nguyệt thần đàn, thần mục như điện, đứng từ bên ngoài địa vực Nhật Nguyệt thần đàn, đảo qua từng tấc đất, hận không thể xới đất lên ba thước.

- Ai nha, không thấy ai, các ngươi có phát hiện hay không?

- Không có, không có bất kỳ phát hiện nào?

- Đúng rồi, vừa rồi một tiếng rống kia do ai phát ra thế?

- Không tốt, chúng ta sẽ không phải đã trúng kế điệu hổ ly sơn đấy chứ?

- Hừ, điệu hổ ly sơn? Ở bên trong Nhật Nguyệt thần đàn, dạng điệu hổ ly sơn gì cũng đều vô dụng, ngoại viện Nhật Nguyệt thần đàn có mấy người chúng ta!

- Vậy cũng thật kì quái, không có phát hiện kẻ xông vào, cũng không có thanh âm cảnh báo đuổi tới kia, bên trong ai cũng không xông vào được, đây là muốn làm gì?

- Mặc kệ, tiếp tục phòng thủ, chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt ngoại viện Nhật Nguyệt thần đàn là được!

Trong tiếng trò chuyện, khí tức quanh bốn bóng người vừa thu lại, đột nhiên ẩn vào biên giới kiến trúc đen sì phía trước, Nhật Nguyệt thần đàn lần nữa trở lại trạng thái an tĩnh!

Ẩn ở một chỗ, Diệp Chân cau mày, hắn hiện tại đã triệt để hiểu rõ, thật sự có người muốn mượn giáo quy để hại hắn.

Sẽ là ai cơ?

Ngay tại khi Diệp Chân đang suy tư, một thanh âm trầm thấp đột nhiên vang lên sau lưng dọa Diệp Chân sợ đến mức sắc mặt kịch biến!