Chương 599 Treo Giải Thưởng Kinh Người
----
Hưu!
Khi một đạo báo động phù đột ngột nổ tung trên bầu trời, kéo dài không phai, Diệp Chân vừa mới thấy một màn như vậy, không khỏi ngây cả người.
Khi Diệp Chân ngẩn ra, lại một đường báo động phù ở phương xa bay lên, như bó đuốc treo trên không Nhật Nguyệt thần giáo.
- Cái này…
Thời khắc tâm tư Diệp Chân thay đổi, lập tức quát nhẹ một tiếng.
- Tiểu Miêu, đi!
Trong tầng mây trên không trung, cánh thịt tiểu Miêu co lại cỡ lòng bàn tay hơi động một chút, như côn trùng chui vào tầng mây trên không trung vô thanh vô tức hướng về phía báo động phù.
Kiểu tình huống đêm nay, báo động phù liên tiếp xuất hiện, chỉ có một loại tình huống Nhật Nguyệt thần giáo đã bắt đầu đuổi bắt Tiêu Hy, Diệp Chân là người đạo diễn mọi thứ, làm sao không rõ ràng.
Chỉ là, Diệp Chân thật bất ngờ, Tiêu Hy không có bị bắt ngay, xem ra hẳn để lộ tin tức.
Nhưng, trong Nhật Nguyệt thần giáo thủ vệ sâm nghiêm, Tiêu Hy muốn chạy ra khỏi, chỉ sợ rất khó. Không phải sao, Diệp Chân cố ý phái tiểu Miêu đi qua, muốn nhìn một chút kết cục sau cùng của Tiêu Hy.
Về phần vấn đề an toàn, chỉ cần tiểu Miêu thành thật ẩn ở trên không trong tầng mây, hẳn là không vấn đề gì.
Diệp Chân bên này phái ra tiểu Miêu, trong phủ đệ Chu Lệnh tề tụ Nhật Nguyệt thần giáo các cao tầng, cũng bởi vì báo động phù liên tiếp sáng lên nên vô cùng giật mình.
Chu Lệnh càng thêm hung tợn bắn sát về phía Vu Hàn Tinh.
- Thưa Phó đường chủ, Tiêu Hy rõ ràng có người mật báo, sớm chạy trốn, hiện tại, ngươi nói thế nào?
- A, Chu đường chủ, lời này của ngươi ta không rõ! Chuyện trên người Tiêu Hy, đâu có chuyện gì liên quan tới ta? Lại nói nhiều người cùng Tiêu Hy cộng sự nhiều năm như vậy, ai cũng không phát hiện hắn là kẻ ngu?
- Giết người trắng trợn, ngoan ngoãn ở lại nhà chờ đội chấp pháp Hình đường tới cửa, ngươi sẽ không thật sự cho rằng Tiêu Hy là kẻ ngu?
- Ngươi!
Vu Hàn Tinh lại lựa lời nói khéo, Chu Lệnh lần nữa bị tức đến nghẹn lời!
Thần sắc Đồ Đức vì báo động phù liên tiếp nên trở nên vô cùng băng hàn.
- Còn muốn đào tẩu? Đi, đều theo bản tọa đi xem một chút!
Khi đang nói chuyện, hơn mười đạo lưu quang trong nháy mắt bay theo sau lưng Đồ
Đức, Vu Hàn Tinh cũng không ngoại lệ, chỉ là thân hình Vu Hàn Tinh vừa mới bay lên bầu trời, có chút dừng lại, mị quang trong con ngươi bắn ra bốn phía, tràn ngập ác độc.
- Hừ, Tiêu Hy sẽ biến thành chuột chạy qua đường. Diệp Chân ngươi cũng đừng hòng sạch sẽ! Chỉ cần Diệp Chân ngươi có dính vào một chút với cái chết của Chu Minh Húc, ta cũng không tin, Chu Lệnh còn có thể bỏ qua ngươi Ách, thân hình Vu Hàn Tinh bất ngờ chuyển hướng một cái, quay người nhìn về phía Nguyệt Hoa đường.
Trong linh viện số một trăm Nguyệt Hoa đường, Diệp Chân ngửa đầu quan sát từng đạo từng đạo lưu quang dày đặc thiểm thước trên không thần giáo, đột nhiên, con ngươi đột ngột co rụt lại. Một đạo lưu quang màu đỏ như lửa, như sao băng hướng về phương hướng hắn!
- Ừm? Vu Hàn Tinh?
Thần sắc Diệp Chân đột ngột run lên. Thần niệm khẽ động, Tử Ngọc chiến giáp trong thời gian ngắn bao trùm toàn thân.
Ngay lúc đó, một ánh lửa hướng về Diệp Chân đổ ập xuống oanh tới, trong ngọn lửa, một thứ gần như trong suốt nhưng lại che kín chưởng ấn hỏa diễm, hướng về ngực Diệp Chân lao xuống!
Hỏa Linh Thủ!
Một trong những thần thông võ kỹ của Vu Hàn Tinh, Hỏa Linh Thủ!
- Cút ngay!
Khi Hỏa Linh Thủ gần như lao xuống sắp tới, Vu Hàn Tinh hướng về phía Diệp Chân nổi giận quát một tiếng.
Thần niệm khẽ động, địa từ lực trường đúng hạn phát động, thân hình Diệp Chân như tinh quang di chuyển tức thời khỏi vị trí Hỏa Linh Thủ oanh đến.
Trong mắt Vu Hàn Tinh đang lao xuống đột ngột hiện ra một tia ngạc nhiên, nàng vốn định thừa cơ đánh cho Diệp Chân một trận hung ác. Không nghĩ tới lại bị Diệp Chân tránh được.
Dù sao dựa vào thân phận của nàng, chỉ cần không phải xử lý Diệp Chân, muốn đánh Diệp Chân thổ huyết, bên trong thần giáo cũng không ai có thể bảo hộ hắn!
- Hừ, hôm nay nhất định phải trút cơn giận, nếu không thể giết hắn, cũng phải để hắn nằm giường mấy ngày!
Ý đồ xấu khẽ động, thân hình Vu Hàn Tinh lao xuống xoay tròn một cái, trong thời gian ngắn phân ra hơn mười bóng người hỏa sắc, mỗi một bóng người hỏa sắc đều như thật, hỏa quang lưu chuyển, như gió lốc đánh về phía Diệp Chân.
Trong thời gian ngắn, thần sắc Diệp Chân căng cứng đến cực hạn, uy áp của bóng người lửa kia để Diệp Chân có một loại cảm giác hô hấp không thoải mái, có thể phỏng đoán, trước mắt một chiêu này, tuyệt đối là thần thông võ kỹ đỉnh tiêm của Vu Hàn Tinh!
Trước mắt, vị này thế nhưng là cường giả Chú Mạch cảnh thất trọng!
Choang!
Ngay khi Diệp Chân thận trọng vạn phần, âm thanh vòng tròn đụng nhau thanh thúy vang lên, hai đạo quang hoa một xanh một tím như lưu tinh truy nguyệt, bỗng nhiên đánh vào trên một bóng người trong đó.
Ầm!
Quang hoa màu đỏ, màu xanh, màu tím đột ngột bạo thành một đoàn, hơn mười bóng người hỏa sắc phân ra lúc trước trong chốc lát biến mất.
- Yêu phụ, nhìn ngươi bất ngờ chuyển hướng Nguyệt Hoa đường ta, quả nhiên không có hảo tâm!
Chẳng biết lúc nào, Phong Khinh Nguyệt đã đứng trước người Diệp Chân, Tử Thanh song hoàn lơ lửng trước ngực, quang hoa tím xanh lưu chuyển, vô cùng đẹp mắt.
- Hừ, ta tới nơi này chính là phụng mệnh tra án, ngươi quản được?
Vu Hàn Tinh hận hận nhìn chằm chằm Phong Khinh Nguyệt, thân hình cực kỳ đột ngột lộn vòng một cái, vọt vào chỗ trong tĩnh thất Diệp Chân.
Thấy thế, Diệp Chân giật mình, khóe miệng, lại lộ ra vẻ đắc ý, lần này, Vu Hàn Tinh tính toán sợ vô ích, đầu đuôi chuyện này, Diệp Chân đã sớm xử lý tốt!
Trong nháy mắt tiếp theo, Vu Hàn Tinh nổi giận đùng đùng dẫn theo thi thể thị nữ
Diệu Ngọc chết không bao lâu lao ra.
- Diệp Chân, sát hại thị nữ vô tội trong giáo, ngươi giải thích như thế nào?
- Diệu Ngọc này rắp tâm làm loạn, quấy rầy ta tu luyện, suýt nữa để cho ta tẩu hỏa nhập ma, tất nhiên bị ta một chưởng đập chết, làm sao, nàng là thân thích của ngươi?
Đôi mi thanh tú Phong Khinh Nguyệt đầu tiên khẽ nhíu một cái, Diệp Chân tùy ý chém giết thị nữ bên người, nàng có chút không vui, nhưng nghĩ lại, trong chuyện này tất có khúc chiết, bằng không, dựa vào tính tình Vu Hàn Tinh, làm sao lại cố
ý xông vào trong tĩnh thất Diệp Chân, lại lấy một thị nữ ra mặt?
Hai mắt Vu Hàn Tinh đột ngột nổ bắn ra thần quang làm cho người kinh hãi, đôi mắt đẹp đột ngột trừng một cái tròn vo.
- Hảo tiểu tử, lúc trước, cũng quá xem thường ngươi! Nhưng, mục tiêu Vu Hàn Tinh ta để mắt tới, cho tới bây giờ chưa từng bị thua!
Hừ lạnh một tiếng, Vu Hàn Tinh phóng lên tận trời, vội vàng rời đi.
- Đa tạ!
Sau khi Vu Hàn Tinh rời đi, Diệp Chân hướng về phía Phong Khinh Nguyệt chắp tay.
Phong Khinh Nguyệt tùy ý khoát tay áo, vẻ mặt nghi hoặc.
- Ta rất kỳ quái. Vì sao Vu Hàn Tinh lại giết tới trong viện, còn kéo một thị nữ ra nói chuyện? Ngươi có phải làm cái gì hay không?
- Thị nữ Diệu Ngọc kia do Vu Hàn Tinh mượn cơ hội an bài nhãn tuyến trước mặt ta, muốn mưu hại ta!
Diệp Chân nói.
- Nhưng, nếu như thế, nàng cũng không nên ở thời khắc mấu chốt đến nơi này…
Lời còn chưa dứt, một đạo phù tấn từ phía trên bên cạnh bay tới, đột ngột rơi vào trong tay Phong Khinh Nguyệt, vẻn vẹn nhìn thoáng qua, thần sắc Phong Khinh Nguyệt đột ngột biến đổi.
- Chạy trốn?
- Cái gì, ai chạy trốn?
Diệp Chân đột ngột có một loại dự cảm không tốt.
- Tiêu Hy! Sau khi Tiêu Hy giết Chu Minh Húc, Hình đường phái ra đội chấp pháp đuổi bắt, Tiêu Hy không chỉ chống lệnh, sau khi đánh thương hai tên Nhật Nguyệt thần vệ, trốn khỏi thần giáo!
Đôi mi thanh tú Phong Khinh Nguyệt nhíu lại.
- Trốn khỏi thần giáo?
Đáp án này khiến Diệp Chân rất thất vọng.
- Không ai đuổi theo sao?
- Đã đã mất đi tung tích, Đồ trưởng lão sẽ tiếp tục an bài đội chấp pháp truy sát, nhưng Chu đường chủ, sau khi nổi giận ban xuống lệnh treo giải thưởng!
Phong Khinh Nguyệt nói.
- Lệnh treo giải thưởng?
- Nếu ai có thể cung cấp manh mối hành tung của Tiêu Hy, thưởng trung phẩm Linh Tinh mười vạn, nếu ai có thể đem đầu người Tiêu Hy đưa đến trước mặt hắn, thưởng thượng phẩm Linh Tinh một vạn khối! Nếu ai có thể bắt giữ Tiêu Hy, cũng đưa đến trước mặt hắn thưởng…
Nói đến đây, thần sắc Phong Khinh Nguyệt đột nhiên trở nên có chút quái dị.
- Bắt giữ Tiêu Hy thưởng cái gì?
- Thưởng Hạ phẩm Linh khí một kiện!
- Hạ phẩm Linh khí?
Bỗng nhiên Diệp Chân hít vào một ngụm khí lạnh. Đường chủ Nội Sự đường này thật đúng là đại thủ bút, ngẫm lại việc mình lúc trước làm, Diệp Chân vẫn không nhịn được kinh ra một thân mồ hôi lạnh.
May mắn có chỗ phát giác, oan đem việc này cho Tiêu Hy, bằng không, vẻn vẹn mấy cái treo giải thưởng, sợ là có thể đẩy Diệp Chân vào tuyệt cảnh.
Bắt giữ Tiêu Hy, chính là một kiện Hạ phẩm Linh khí!
Hạ phẩm Linh khí là khái niệm gì?
Trong trăm vị Chú Mạch cảnh, cường giả nắm giữ Hạ phẩm Linh khí, tuyệt đối sẽ không vượt qua năm người. Nói một cách khác, treo giải thưởng này, đủ để khiến đại đa số cường giả Chú Mạch cảnh động tâm.
Không chỉ có bắt giữ Tiêu Hy treo giải thưởng là đại thủ bút, ngay cả đầu người Tiêu Hy, cũng đáng một núi tiền!
Một vạn khối thượng phẩm Linh Tinh, ít nhất cũng đáng một trăm hai mươi vạn khối trung phẩm Linh Tinh, thậm chí nhiều hơn.
- Không sai, Chu Lệnh lần này bỏ hết cả tiền vốn!
Phong Khinh Nguyệt nói.
- Cứ như vậy, treo giải thưởng nặng như thế, Tiêu Hy sợ hẳn phải chết không không thể nghi ngờ!
Diệp Chân nói.
- Thế thì chưa hẳn!
- Vì sao?
Diệp Chân có chút ngạc nhiên.
- Đừng quên tu vi Tiêu Hy là Chú Mạch cảnh ngũ trọng, trong cường giả Chú Mạch cảnh, không tính là đỉnh tiêm nhưng cũng trung thượng! Theo ta được biết, hắn tu luyện thần thông võ kỹ, có hai hạng đều là Thiên giai trung phẩm.
- Tu vi mạnh như thế, nếu võ giả Chú Mạch cảnh lục trọng thậm chí thất trọng, cũng chưa chắc có thể giết được hắn! Nếu hắn liều mạng, chỉ sợ đều có thể đánh một trận ác liệt.
- Huống hồ, võ giả có thể vì treo giải thưởng mà đi truy sát Tiêu Hy, theo chiến lực của bọn họ, sợ đều bình thường…
- A…
Gương mặt Diệp Chân ngạc nhiên, nếu thật như vậy, như vậy lúc trước Diệp Chân tính toán, hoàn toàn uổng phí. Càng chết là, bây giờ để Tiêu Hy chạy thoát, Diệp Chân tự nhiên tăng thêm một địch nhân ẩn trong bóng tối.
Nếu thật Tiêu Hy chạy mất, Diệp Chân sẽ phải ngày ngày phòng trộm, hơn nữa Tiêu Hy từng là Tam Thống lĩnh Nhật Nguyệt thần giáo, đối với phòng ngự Nhật Nguyệt thần giáo đều rất tinh tường
- Tuyệt đối không thể để cho Tiêu Hy chạy thoát…
Trong nháy mắt, Diệp Chân có ý nghĩ này.
- Khinh Nguyệt, Chu đường chủ treo giải thưởng này nhằm vào tất cả mọi người trong thần giáo?
Diệp Chân đột nhiên hỏi.
- Đương nhiên!
Thời khắc ứng thanh, ánh mắt Phong Khinh Nguyệt nhìn về phía Diệp Chân đột ngột vô cùng giật mình.
- Diệp Chân, ngươi không phải muốn…
- Đương nhiên, dụ người treo giải thưởng như vậy, làm sao cũng phải có vận khí, nói không chừng, người đánh Tiêu Hy trọng thương sẽ rơi vào trong tay của ta đây.
Thanh âm đến cuối cùng đã là dư âm, khi tiếng nói vang lên, Diệp Chân đã phóng lên tận trời.
- Tìm vận may?
Phong Khinh Nguyệt nhìn thân ảnh Diệp Chân biến mất trong trời đêm, thần sắc có chút phức tạp, tìm vận may, khả năng sao?
Cùng thời khắc đó, một đạo phù tấn đột ngột rơi vào trong lòng bàn tay Vu Hàn Tinh.
Nhìn thấy phù tấn này, Vu Hàn Tinh lập tức thở dài một hơi.
- Chạy đi, vậy tốt rồi…