← Quay lại trang sách

Chương 617 Niên Đại Sư

Làm sao? Còn có việc gì?

Bên trong Linh Viện số một trăm, Diệp Chân nhìn Phong Khinh Nguyệt đi mà quay lại, có chút ngạc nhiên.

- Có chuyện, quên nói cho ngươi biết.

Phong Khinh Nguyệt nói.

- Chuyện gì?

- Trưởng lão Ngự Thú Môn - Dương Nhất Quan ba ngày trước xuất hiện ở Thanh Lam võ đô, đồng thời phát rộng thiếp anh hùng, đêm hôm nay tại Lãm Nguyệt Lâu lớn nhất Thanh Lam võ đô mời sáu vị đồng đạo cùng đi ăn tối, võ giả có thể cùng hắn đi ăn tối, đều có thể hỏi hắn một lần!

- Đồng thời, sau khi bữa tiệc kết thúc, tuyên bố một giải thưởng nặng cân.

Phong Khinh Nguyệt nói.

- Trưởng lão Ngự Thú Môn - Dương Nhất Quan là ai? Cái này có quan hệ gì tới ta?

Ngự Thú Môn? Chẳng lẽ là....

Con mắt Diệp Chân đột ngột sáng ngời, có chút ngạc nhiên nhìn về phía Phong Khinh Nguyệt.

- Ngươi đoán được hẳn không sai biệt lắm, trưởng lão Dương Nhất Quan của Ngự Thú Môn này rất có quyền uy khống ngự yêu thú, bên trong toàn bộ Chân Linh Vực, nếu như nói ai hiểu rõ yêu thú nhất, đương nhiên là Dương Nhất Quan.

Phong Khinh Nguyệt nói.

Nói xong, Phong Khinh Nguyệt lại giải thích một câu,

- Gia hỏa ngươi gọi tiểu Miêu kia, không phải ngươi nói muốn biết hết tất cả biện pháp giúp nó đột phá gông cùm xiềng xích huyết mạch, còn bảo ta lưu ý giúp ngươi?

- Có điều, gông cùm xiềng xích huyết mạch của yêu thú, cũng không phải tùy tiện liền có thể đột phá! Nếu quả thật có phương pháp đột phá, như vậy bên trong Chân Linh Vực chỉ có một người biết, Dương Nhất Quan.

Diệp Chân nghe lần nữa, âm thầm cảm động, hắn cũng không nghĩ tới, hắn thuận miệng nói qua một câu, Phong Khinh Nguyệt liền nhớ kỹ.

- Chỉ là trưởng lão Ngự Thú Môn lợi hại như vậy sao? Chẳng lẽ ngay cả chưởng môn Ngự Thú Môn cũng không bằng hắn?

Diệp Chân thuận miệng hỏi.

Phong Khinh Nguyệt lại khẽ thở dài một tiếng.

- Ngự Thú Môn ở đâu ra chưởng môn, Ngự Thú Môn sớm gần trăm năm trước đã bị người diệt, toàn tông từ trên xuống dưới gần vạn người. Chỉ còn sống một trưởng lão Dương Nhất Quan. Từ đó về sau, phẩm chất võ giả khống chế yêu thú bên trong Chân Linh Vực liền giảm một mảng lớn.

- Bị diệt tông?

Diệp Chân hít vào một ngụm khí lạnh.

- Chuyện gì xảy ra?

Phong Khinh Nguyệt chậm rãi lắc đầu.

- Không ai biết, giống như là bí mật! Trăm năm trước, Ngự Thú Môn cũng có chút cường đại, bên trong toàn bộ Chân Linh Vực, bài danh môn phái ước chừng trong mười, so với thần giáo hiện tại, sợ cũng không kém nhiều.

- Nghe nói, Ngự Thú Môn khi đó, yêu thú Thiên giai thượng phẩm đều có nhiều hơn mười đầu, đây chính là tương đương với mười vị võ giả Chú Mạch cảnh bát cửu trọng. Nhưng dù như thế vẫn bị một đêm diệt môn.

- Huyết án Ngự Thú Môn chính là tam đại án chưa giải quyết đứng đầu của Chân Linh Vực, trăm năm qua, không tìm ra manh mối! Có điều, Dương Nhất Quan cũng thật có bản lĩnh, ba mươi năm trước trợ giúp tông chủ Huyền Nguyệt tông đưa tọa kỵ Lưu Ly Kim Quang Điêu của hắn từ Thiên giai trung phẩm tiến giai đến Thiên giai thượng phẩm liền danh tiếng vang xa, xuất hiện ở nơi nào, người tìm hắn chỉ điểm sẽ phong tuôn ra mà tới.

- Như thế nào mới có thể cùng Dương Nhất Quan này đi ăn tối?

Một vị trưởng lão Ngự Thú Môn có để Thiên giai trung phẩm yêu thú tiến giai đến Thiên giai thượng phẩm. Bất luận nhìn thế nào, Dương Nhất Quan này, đều là cao nhân Diệp Chân muốn tìm.

Cũng là cơ hội của tiểu Miêu.

Coi như không thể lập tức để tiểu Miêu của Diệp Chân tiến giai, nhưng ít ra hẳn có thể đủ chỉ cho Diệp Chân một con đường, phương hướng cố gắng.

- Không rõ lắm, ngươi đi mới biết được! Có điều, ta nghĩ không dễ dàng. Mỗi một lần Dương Nhất Quan xuất hiện phát anh hùng thiếp, liền có thể trong thời gian ngắn nhất tụ tập đến hàng ngàn hàng vạn người. Sau đó, trong đám người hàng ngàn hàng vạn tuyển sáu người ra cùng hắn đi ăn tối, hướng hắn đặt câu hỏi, ngẫm lại.

Cũng không phải chuyện dễ.

Phong Khinh Nguyệt nói.

- Có điều, ngươi có thể thử một chút.

- Cùng đi?

Diệp Chân mời nói.

- Ta không có cách nào đi cùng ngươi, yêu cầu thứ nhất bước vào Lãm Nguyệt Lâu là nhất định phải có được một yêu bộc.

Phong Khinh Nguyệt có chút tiếc hận.

- Còn có yêu cầu như vậy?

Diệp Chân ngạc nhiên.

- Ngươi đi thử một chút đi, tiểu Miêu của ngươi do ngươi nuôi lớn từ ấu thể, không phải bình thường, nói không chừng có thể thu hoạch được tư cách cùng đi ăn tối?

Phong Khinh Nguyệt nói.

....

Anh hùng thiếp đã nói trưởng lão Ngự Thú Môn - Dương Nhất Quan mời võ giả cùng chung chí hướng đi ăn tối giờ Dậu, lúc mặt trời xuống núi.

Diệp Chân cảm thấy người có khả năng nhiều, sớm hơn một canh giờ xuất phát tiến về địa phương Dương Nhất Quan phát anh hùng thiếp —— Lãm Nguyệt Lâu, tửu lâu lớn nhất, cao nhất Thanh Lam võ đô.

Nhưng khi sau khi tới, Diệp Chân mới kinh hãi, mặc dù hắn sớm hơn một canh giờ, vẫn như cũ là chậm, võ giả từ bốn phương tám hướng tụ tập tới, đã sớm từ trên trời dưới mặt đất vây chặt Lãm Nguyệt Lâu đến không lọt một giọt nước, thô sơ giản lược xem xét, sợ có mấy ngàn người.

Chỉ là, tụ tập tới mấy ngàn người, hơn phân nửa đều là tham gia náo nhiệt hoặc không có tư cách.

Một hàng dài, từ trước cửa Lãm Nguyệt Lâu bài xuất, xa xa vòng quanh Lãm Nguyệt Lâu, lượn quanh ba vòng lớn, bởi vì Lãm Nguyệt Lâu chiếm diện tích có phần rộng, hết một vòng, sợ sẽ có gần hai mươi dặm dài, ba vòng xuống, trọn vẹn xuất sáu bảy mươi dặm.

Nói xếp hàng sáu bảy mươi dặm, kỳ thật tính nhân số, cũng không phải đặc biệt nhiều, xếp hàng ước chừng chỉ có hơn hai trăm người, mỗi người đều cưỡi yêu bộc của mình xếp hàng, chiếm không gian đều tương đối lớn, đương nhiên, không bao gồm trước đây đã bị đuổi đi.

Tùy ý hỏi thăm một chút, Diệp Chân liền biết, loại xếp hàng sàng chọn này từ hai canh giờ trước đã bắt đầu, chỉ có võ giả thông qua sơ tuyển mà Dương Nhất Quan an bài mới có thể tiến vào đại sảnh lầu một Lãm Nguyệt Lâu, thu hoạch được danh ngạch cạnh tranh sáu người cùng Dương Nhất Quan đi ăn tối.

Có điều, chỉ là sơ tuyển đã vô cùng nghiêm khắc, trong một trăm người, cũng tuyển không ra bốn, năm người.

Nghe nói, từ hai canh giờ trước đó bắt đầu sàng chọn, đến bây giờ, có tư cách đi vào đại sảnh lầu một Lãm Nguyệt Lâu, không cao hơn mười người.

Dựa theo yêu cầu của đệ tử Dương Nhất Quan, chỉ có người có được yêu bộc loài hổ, mới có thể xếp đội tham gia sơ tuyển.

Chỉ là, đối với nhiều võ giả như vậy có thể thành thật xếp hàng, Diệp Chân hơi kinh ngạc, nguyên nhân rất đơn giản, nguồn gốc từ một câu của Dương đại sư.

Võ giả ở chỗ này đều sẽ gọi Dương Nhất Quan là Dương đại sư, vô luận Hồn Hải cảnh hay Chú Mạch cảnh, thần thái đều dị thường cung kính.

Đám võ giả ngày bình thường rất thích tàn nhẫn tranh đấu có thể đủ tốt tốt xếp hàng, toàn bộ bởi vì Dương đại sư nói qua, bất kỳ một kẻ nháo sự nào, trực tiếp quét xuống, không tiến vào sàng chọn.

Hỏi thăm một cái, Diệp Chân cũng học theo, thả tiểu Miêu ra, sau đó cưỡi nó quang minh chính đại gia nhập hàng ngũ xếp hàng.

Không xếp hàng không biết, làm rồi mới giật mình.

Hướng phía trước xem xét, phẩm giai tiểu Miêu của Diệp Chân lại là hạng chót.

Yêu thú của võ giả xếp hàng phía trước, đại đa số đều là thiên giai hạ phẩm, thậm chí có yêu thú Thiên giai trung phẩm. Lấy tu vi, yêu bộc của võ giả Chú Mạch cảnh, kém nhất, đều là yêu thú Thiên giai, mà yêu bộc của võ giả Hồn Hải cảnh xuất hiện không nhiều, cũng là Thiên giai yêu thú.

Có điều, Diệp Chân không có chút nào kỳ quái, chuyện này rất bình thường.

Bên trong Chân Linh Vực, bởi vì nguyên nhân nguyên khí thiên địa nồng hậu dày đặc, yêu thú rất nhiều, coi như võ giả Hồn Hải cảnh bình thường muốn bắt yêu thú làm yêu bộc, cũng sẽ hô bằng gọi hữu, thậm chí không tiếc ra số tiền lớn mời lên mấy vị cường giả, đi dãy núi chỗ sâu bắt yêu thú Thiên giai, sau đó dùng bí thuật khống thú thu làm yêu bộc thúc đẩy.

Loại tình huống này, Diệp Chân cưỡi tiểu Miêu vừa đứng ở nơi này liền vô cùng bắt mắt, nhất là mấy người phía sau, tiểu Miêu vô luận hình thể hay khí thế, so với các yêu thú khác đều vô cùng chói mắt.

- Nha, huynh đệ, ngươi mang theo yêu bộc này đến tranh thủ danh ngạch dùng bữa tối với Niên đại sư, cũng quá khinh thường người ta đi?

Võ giả người trung niên vừa mới đứng sau lưng Diệp Chân, nhìn chằm chằm Vân Dực Hổ Vương dưới người Diệp Chân, giật mình.

- Ngươi tệ lắm cũng phải lấy ra một yêu thú thiên giai hạ phẩm? Dù có nghèo cũng sẽ không thiếu hai mươi vạn khối trung phẩm Linh Tinh? Ca ca ta chỗ này có con đường, hai mươi vạn khối trung phẩm Linh Tinh, sẽ có thể thuê hai võ giả Chú Mạch cảnh tam trọng, nửa ngày có thể giúp ngươi giải quyết một đầu yêu thú thiên giai hạ phẩm, ngươi có muốn hay không?

- Cám ơn, không cần!

Diệp Chân rất lễ phép trả lời một câu.

Động tĩnh bên này tự nhiên đưa tới rất nhiều người đứng xem chú ý, người có nhãn lực tự nhiên sẽ cười Diệp Chân vài tiếng, mà người có nhãn lực đều âm thầm giật mình.

Không gì khác, Vân Dực Hổ Vương dưới người Diệp Chân quá trấn định.

Một yêu thú Địa giai thượng phẩm, bị một đám Thiên giai yêu thú vây quanh, vậy mà không có chút sợ thái, còn tinh thần sáng láng ngẩng đầu nhìn tứ phương, bản thân nó đã không bình thường.

Huyết mạch đẳng cấp giữa Yêu thú phi thường sâm nghiêm. Dưới tình huống bình thường, yêu thú Địa giai thượng phẩm thấy yêu thú thiên giai hạ phẩm, mặc dù không đến mức quỳ rạp xuống đất, nhưng run lẩy bẩy rất bình thường, dù sao kém một đại cảnh giới.

Mà Vân Dực Hổ Vương không có loại biểu hiện này, càng làm người hữu tâm kinh ngạc chính là, một tên phía trước bên ngoài mấy ngàn mét, ngồi cưỡi chính là một đầu yêu thú Thiên giai trung phẩm Hỏa Vân Thần Đà.

Yêu thú Thiên giai trung phẩm đối yêu thú Thiên giai hạ phẩm rất có cấp bậc uy áp trực tiếp, cho nên, trước sau đầu Hỏa Vân Thần Đà kia một ngàn mét, đều trống không, không có một đầu yêu thú Thiên giai hạ phẩm dám tiếp cận Hỏa Vân Thần Đà bên trong ngàn mét.

Coi như cách xa ngàn mét, trước trước sau sau cách gần đó mười mấy con yêu thú Thiên giai hạ phẩm đều chủ động gắp cái đuôi lên, đầu đều rũ cụp, bao gồm cả chỗ yêu thú Thiên giai hạ phẩm Băng Cách Điêu của vị võ giả trung niên vừa nói chuyện sau lưng Diệp Chân, cũng lộ ra bộ dáng cẩn thận chặt chẽ.

Chỉ có Vân Dực Hổ Vương của Diệp Chân hình như không có nhận ảnh hưởng của cấp bậc uy nghiêm do Hỏa Vân Thần Đà tán phát.

Có lẽ thật sự chờ đến nhàm chán, võ giả mặt dài phía trước Diệp Chân sau khi nghe được thanh âm bên cạnh, cũng quay đầu lại đến xem một chút, chỉ nhìn một chút, liền cười nhạo lên tiếng.

- Đầu năm nay, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga làm sao nhiều như vậy? Phía trước nhiều yêu thú Thiên giai hạ phẩm như vậy đều bị đuổi đi, thậm chí yêu thú Thiên giai trung phẩm cũng có bị quét xuống, ngươi mang theo một cái yêu thú Địa giai thượng phẩm đến xem náo nhiệt gì?

Đây là một vị võ giả mặt dài Chú Mạch cảnh nhị trọng, tướng mạo cùng theo như lời nói, tương đối cay nghiệt

Diệp Chân lạnh lùng nhìn chằm chằm tên kia một chút, không nói gì.

Bị Diệp Chân một chằm chằm, tên võ mặt dài giả lập tức khó chịu.

- Làm gì, còn không phục?