← Quay lại trang sách

Chương 634 Nhiếp Hồn Ngọc Khô Lâu

Trong tay Diệp Chân bưng một cái bình sứ, mở nắp bình, nhìn bên trong là chất lỏng xanh mơn mởn. Diệp Chân ngủi một hơi thật sâu, một mùi thơm ngát khó tả lập tức xông vào phổi, thân thể mệt mỏi ngay tại thời khắc này hồi phục lại không ít.

Diệp Chân ngửi chỗ chất lỏng này, vừa tìm trong trữ vật giới chỉ, không nhiều, chỉ chừng một giọt lớn khoảng nửa ngụm.

Chỉ cần ngửi mùi cũng xem như thần dược chữa thương, nhưng Diệp Chân lại không tin tưởng lắm vào hiệu quả thần kỳ như lời Thôi Chí Huân nói.

Thương thế nặng hơn đều có thể khôi phục ngay lập tức, đây quả là bảo bối bậc nhất. Diệp Chân không tin Trường Sinh giáo có thể đưa ra một món bảo bối như vậy.

Đáng tiếc, Diệp Chân không tìm được bảo bối nào khác bên trong túi trữ vật của Thôi Chí Huân, ngoại trừ mấy khối Linh Tinh dùng để khôi phục, mấy bình đan dược, còn có bốn khối ngọc phù bảo mệnh được xem là do giáo chủ Âm Trường Sinh tự tay luyện chế, còn có một thanh quyền sáo thượng phẩm, ngoài ra thì không còn gì.

Không phải Thôi Chí Huân nghèo, võ giả tham gia đại hội Quy Linh, sinh tử chưa biết, nên trước khi đại hội Quy Linh mở bí cảnh thí luyện cho ải thứ nhất, đều sẽ đưa tiền hàng của mình giao cho người thân cất giữ, không mang theo vào trong bí cảnh thí luyện.

Đương nhiên, với một võ giả tự tin cực kỳ như Diệp Chân thì lại là chuyện khác.

Nhưng mà, trở lại vấn đề, Diệp Chân không có người quen ở Chân Linh Vực, bằng không, Diệp Chân cũng sẽ làm như Thôi Chí Huân.

Thu hoạch lớn nhất trên người Thôi Chí Huân là khối tín vật thí luyện, tính cả khối lúc trước Diệp Chân lấy được thì bây giờ Diệp Chân đã có hai khối tín vật thí luyện, còn một khối nữa sẽ đạt được mục tiêu ba khối, việc này khiến Diệp Chân lập tức thở dài một hơi.

Nhanh chóng nhặt lấy, Diệp Chân cưỡi trên lưng tiểu Miêu, nhanh chóng rời khỏi địa phương vừa kịch chiến.

Phi hành không bao lâu, Diệp Chân phát hiện một tình huống rất nguy hiểm.

Mang từ trong người một khối tín vật thí luyện phát ra khí tức đặc thù lên tới phạm vi cao tới ngàn mét, Diệp Chân có dùng sức mạnh thần hồn để áp chế xuống thì cũng chỉ vẻn vẹn thu nhỏ phạm vi phát tán của khí tức đặc thù kia chừng năm trăm mét.

Nhưng sau khi gom hai khối tín vật thí luyện lại cùng một chỗ, Diệp Chân kinh ngạc phát hiện, cho dù hắn có dùng sức mạnh thần hồn để áp chế, thì phạm vi phóng xạ của tín vật thí luyện này cũng xa từ hai ngàn mét đến bốn dặm.

Nếu buông thần hồn áp chế ra, thì phạm vi phóng xạ đạt tới rất kinh khủng có thể lên đến mười dặm.

Nói cách khác, nếu Diệp Chân không dùng thần hồn áp chế, thì chỉ cần mang tho hai khối tín vật thí luyện này, yêu thú trong vòng bán kính mười dạm sẽ nghe thấy mà chạy đến.

Hai khối tín vật thí luyện có phạm vi phóng xạ gần như đã tăng cao gấp vài lần, không thể tưởng tượng nếu ba khối tín vật thí luyện nhập thành một khối, thì phạm vi phóng xạ nói không chừng sẽ hấp dẫn tất cả yêu thú trong phạm vi mấy chục dặm tới mất.

Đến lúc đó, cho dù Diệp Chân cũng chỉ có thể sử dụng phù tấn chưởng môn cho để bảo vệ tính mạng.

Chỗ chết người nhất là, bí cảnh thí luyện này không có bất kỳ chỗ nào an toàn, cho nên Diệp Chân cũng chỉ cưỡi Vân Dực Hổ Vương, tiến lên từng bước một.

Đột nhiên, Diệp Chân cảm thấy, thời gian bảy ngày, thật sự là dài dằng dặc.

.....

- Thôi Chí Huân lại bị giết. Ngu xuẩn!

Sắc mặt Bạch Cốt công tử Lệ Khắc Sở trắng bệch như đầu lâu, mặt không thay đổi đứng trước thi thể Thôi Chí Huân.

- Chết thì chết, vừa mới cướp được tín vật thí luyện còn chưa giao đến tay ta đã làm mất, vậy mà không chịu đựng chạy đến chỗ ta, phế vật!

- Nhưng mà, võ giả của Trường Sinh giáo ta cũng không dễ bị giết như vậy!

Ách. Lệ Khắc Sở nhắm mắt lại, từng sợi khí tức màu xám đen đột ngột tản ra quanh thân, khí tức màu xám đen bọc vào, cực kỳ giống quỷ vật.

Sau mấy hơi, Lệ Khắc Sở bỗng nhiên mở mắt.

- Sinh khí. Hướng kia còn lưu lại một tia sinh khí!

Sâu trong hai con ngươi hiện lên quang hoa quỷ hoả, Lệ Khắc Sở đột nhiên phóng lên trời, ánh sáng màu đen loé lên, lẵng lẽ sáp nhập vào bóng đêm.

- Toái Ngọc Ấn, trấn áp!

- Gầm!

Theo một tiếng quát chói tai của Diệp Chân, đầu của con yêu thú thiên giai hạ phẩm cuối cùng cũng biến thành khối vụn, Diệp Chân thở mạnh ra một hơi.

Không đến một canh giờ, Diệp Chân đã đụng độ hai đợt yêu thú, khiến Diệp Chân tiêu hao khá nhiều sức lực, đây là nguyên nhân Diệp Chân hết sức áp chế khí tức của tín vật thí luyện.

Nuốt một viên Tam Bảo Quy Linh đan, trong tay cầm một khối Linh Tinh thượng phẩm, linh lực bị tiêu hao quá mức của Diệp Chân nhanh chóng khôi phục lại, ở chỗ này, Diệp Chân nhất định phải duy trì sức chiến đấu mọi lúc.

Chưa được mấy hơi, Diệp Chân đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về bóng đêm đen kịt ở phía xa, thoáng chốc, Tử Ngọc chiến giáp lặng lẽ bao trù toàn thân.

- Xem ra vận khí của bản công tử hôm nay không tệ, ở nơi này mà cũng đụng phải ngươi, xem ra, bản công tử có thể sớm hoàn thành lời dặn dò của giáo chủ!

Một thanh âm trầm thấp đột ngột phát ra ở phía trước, ánh sáng màu đen tản ra, trong bóng đêm xuất hiện một thân ảnh như bóng ma xuất hiện.

- Lệ Khắc Sở?

Con ngươi Diệp Chân đột nhiên co rụt lại, linh lực trong đan điền và sức mạnh thần hồn đồng thời chuyển động nhanh chóng lần nữa, thân sắc trở nên có chút ngưng trọng.

Võ giả Chú Mạch cảnh tứ trọng, mà không phải võ giả Chú Mạch cảnh tứ trọng bình thường, nói về chiến lực tuyệt đối có thể so sánh với Tiêu Hy - Chú Mạch cảnh ngũ trọng, nên Diệp Chân không thể không cẩn thận.

- Khí tức của tín vật thí luyện mạnh liệt như thế, trên người ngươi hẳn phải có hai khối đúng chứ? Thôi Chí Huân là do ngươi giết?

Lệ Khắc Sở đột nhiên nhướng mày.

- Thế nào, có ý kiến?

Diệp Chân không cam lòng yếu thế nói.

Nghe vậy, Lệ Khắc Sở ngẩn người, tuỳ ý cười, nhưng mà, nụ cười kia so với khóc còn khó coi hơn, làm cho người ta sợ hãi.

- Từ khi xuất quan đến nay, ngươi là kẻ thứ ba dám dùng khẩu khí chất vấn để nói chuyện với ta, ngươi có biết kết cục của hai kẻ trước không?

- Thì cũng thành người chết mà thôi, đều là người trong núi thây biển máu, không cần mang cái này ra doạ người!

Diệp Chân cười nhạo.

- Không không không, tu vi đã đạt đén cấp độ Chú Mạch cảnh, có đôi khi, được thống khoái chết đi đã biến thành một sự xa xỉ, sợ nhất hẳn là…Sống không bằng chết!

Nói đến đây, Lệ Khắc Sở đột nhiên như cú vọ cười ha hả.

- Xem một chút kết cục của hai kẻ kia đi!

Một cái đầu lâu trong suốt đột nhiên xuất hiện trong tay Lệ Khắc Sở, bên trên đầu lâu treo ba cái chuông lục lạc màu đen, nhẹ nhàng rung một cái, âm thanh chói tai chói tai của một loạt chuông lục lạc vang lên.

- Đừng có nhát gan như vậy, cái này không phải công kíc, chỉ để ngươi xem kết cục của bọn chúng mà thôi! Nhìn đi!

Lệ Khặc Sở chỉ vào một cái đầu lâu.

Diệp Chân nhìn theo ánh mắt của Lệ Khắc Sở, trong hốc mắt của cái đầu lâu trong suốt như ngọc, hai bóng ma thần sắc vô cùng thống khổ giống như đang giãy dụa cố bò ra ngoài, nhưng không thoát ra được, sau lưng là vô số vết móng vuốt của ma quỷ, chúng há miệng nhào tới tới cắn xé, hai bóng ma phát ra từng tiếng kêu gào thống khổ, nhưng lại bị giật trở vể.

Trong nháy mắt tiếp theo, lại giãy dụa cố gắng bò ra ngoài, nhưng lại bị kéo trở về, vòng đi vòng lại, vô cùng thê thảm.

Diệp Chân chăm chú nhìn, đồng thời từng tiếng ma quỷ gào thét vô cùng thê lương đột ngột vang lên từ sâu trong biển linh hồn của Diệp Chân.

- Không ổn!

Sắc mặt Diệp Chân đột ngột biến đổi.

Ông!

Bên trong biển linh hồn của Diệp Chân, hai cây Thiên Trụ màu đen, màu vàng đồng thời chấn động, bên trong từng vòng từng vòng quang hoa chấn động tản ra, âm thanh quỷ kêu bên trong biển linh hồn lập tức tiêu tán thành vô hình!

- Ha ha ha ha.

Thấy sắc mặt Diệp Chân thay đổi, Bạch Cốt công tử Lệ Khắc Sở cười to mấy tiếng, đồng thời bỗng lay động một cái đầu lâu trong suốt như ngọc trong tay, âm thanh chuông lục lạc dày đặc như mưa vang dội tới.

Thần hồn vô hình một đường tấn công, âm thanh quỷ kêu thê lương phảng phất như thuỷ triều tuôn về hướng Diệp Chân, càng chết là lúc đầu lâu trong suốt như ngọc kia lắc lư, lại bắn ra hai đạo thần quang màu đen, chậm rãi vây quang Diệp Chân.

Không, phải nói là chậm rãi quanh thần hồn của Diệp Chân, giấu bên trong biển linh hồn của tiên thiên thần hồn.

Oanh!

Âm thanh chuông lục lạc kêu lên, bên trong đầu lâu bắn ra thần quang màu đen phủ kín xuống, Diệp Chân chỉ cảm thấy toàn bộ biển linh hồn cũng bắt đầu rung chuyển, thần hồn tiên thiên giấu ở chỗ sâu nhất trong biển linh hồn đều có một loại cảm giác muốn thoát ra!

Diệp Chân hoảng hốt!

Toàn bộ lực lượng thần hồn dều lay động. Không chỉ có Kiếm Tâm Thông Minh mà ngay cả tâm pháp tịch diệt cũng thúc giục, nhưng tiếng quỷ kêu và quỷ ảnh trong đầu vẫn không giảm.

- Đây không phải ảo ảnh, đây mới thực là công kích?

Trong thời gian ngắn, ngay cả Thiên Trụ hai màu vàng, đen cũng không trấn áp được biển linh hồn và thần hồn tiên thiên, nhất là thần hồn tiên thiên, lại đang cực kỳ chậm rãi trồi lên trên biển linh hồn.

Nếu thần hồn tiên thiên bị tách rời, kết quả không còn nghi ngờ gì nữa, sẽ giống như hai tên võ giả bị Bạch Cốt công tử xử lý, thần hồn tiên thiên sẽ bị vây bên trong đầu lâu, nhận hết mọi loại tra tấn, muốn sống không được, muốn chết không xong!

- Không!

Diệp Chân rống to một tiếng, thần niệm trong thời gian ngắn toàn bộ đều dồn vào trên Thiên Trụ hai màu vàng đen, thoáng chốc, quang hoa hai màu vàng, đen trên Thiên Trụ đại thịnh đột ngột trầm xuống, thần hồn tiên thiên vừa mới trồi lên khỏi biển linh hồn lại bị ép trở về một đoạn.

Lệ Khắc Sở đối diện Diệp Chân đột ngột lộ ra một tia kinh ngạc.

- Ngươi là người đầu tiên có thể kiên trì dưới Linh khí Nhiếp Hồn Ngọc Lâu của bản công tử lâu như vậy! Nhưng mà, vẫn chưa đủ đâu!

Thần sắc Lệ Khắc Sở mãnh liệt, sức mạnh thần hồn tràn đầy đột nhiên điên cuồng rót vào bên trong Nhiếp Hồn Ngọc Khô Lâu, cổ tay khẽ động, bỗng lắc Nhiếp Hồn Ngọc Khô Lâu một cái, chuông lục lạc phát ra tiếng nổ lớn, đồng thời trong mắt hai cái đầu lâu bắn ra hắc quang, lại bùng lên gấp đôi!

Quá đột ngột, thần hồn tiên thiên của Diệp Chân vừa mới chậm rãi chìm xuống lại lần nữa bạo phát một đoạn, muốn thoát ra khỏi cơ thể.

Lần này ngay cả cột sáng nhị sắc vàng, đen cũng không trấn áp được thần hồn tiên thiên.

Cảm giác đầu váng mắt hoa đột ngột truyền đến.

Diệp Chân biết rõ, đây là do thần hồn tiên thiên bị chấn động gây ra.

- Ha ha, Diệp Chân, ngươi đợi đến sống không bằng chết đi!

- Không!

Hai mắt Diệp Chân đột nhiên trợn tròn, một sợi thần niệm đột nhiên rót vào Ma Hồn điện đeo trước ngực, thời khắc thần niệm rót vào, từng đạo quang hoa huyết sắc giống như nước mưa rót vào cơ thể của Diệp Chân và tiêu Miêu.

Chiến Hồn Huyết Kỳ rót vào một lượng lớn quang hoa huyết sắc, nhưng vẫn như cũ không có cách nào hoàn toàn ngăn thần hồn tiên thiên của Diệp Chân chậm rãi tách ra, nhưng mà rót sức mạnh vào Chiến Hồn Huyết Kỳ lại làm cho Diệp Chân có thể thúc giục sức mạnh thần hồn nhiều một chút, để Diệp Chân có một chút sức mạnh dư ra để huy động lực lượng!

Một sợi sức mạnh thần hồn cực kỳ chật vật rót vào trong bàn tay phải của Diệp Chân, nơi đó, trước đây Diệp Chân đã sớm kích hoạt Kinh Hồn Thiên Lôi.

Thời khắc thần niệm rót vào, lập tức nổ tung!

Ầm ầm!

- Đánh cho ta!

Ánh sáng tia chớp và tiếng rống giận dữ của Diệp Chân đồng thời vang vọng toàn bộ không gian, gần như đồng thời, một đạo Kinh Hồn Thiên Lôi đánh xuống đỉnh đầu Lệ Khắc Sở đang toàn lực thôi động Nhiếp Hồn Ngọc Khô Lâu.

Trực tiếp bị đánh trúng!

Âm thanh điện quang xì xì bên trong. Lệ Khắc Sở nhịn không được hét thảm.

Nhưng thân thể còn run rẩy dữ dội hơn nữa, hai tay Lệ Khắc Sở vặn vẹo đến mức gân xanh nổi hết lên nhưng vẫn không hề lỏng đi một chút nào, một mực nắm Nhiếp Hồn Ngọc Khô Lâu trong tay!

Nhưng cũng trong nháy mắt này, một đạo kim sắc kiếm cung to lớn bỗng nhiên chiếu sáng toàn bộ không gian, như tia chớp đâm về phía Lệ Khắc Sở đang toàn thân run rẩy!