← Quay lại trang sách

Chương 635 Nhược Điểm Bạch Cốt Công Tử

Hưu!.

Thời điểm tiếng xé gió thê lương vang lên, kim sắc kiếm quang kinh khủng đã mang theo lực lượng muốn xé rách hết thảy bổ về phía trán Bạch Cốt công tử - Lệ Khắc Sở.

Không thể không nói, Nhiếp Hồn Ngọc Khô Lâu vừa rồi để Diệp Chân mấy lần đứng trước bên bờ sinh tử, đã triệt để làm Diệp Chân phát bực, lúc này có cơ hội xuất thủ, liền dùng sát chiêu mạnh nhất của Kiếm Tâm Thông Minh—— Tâm Kiếm.

Hơn nữa hay là Tâm Kiếm được Tử Linh gia trì!

Nếu không phải thần niệm lạc ấn đến trong cơ thể Tử Linh, dẫn động lực lượng Tử

Linh tiêu hao thời gian hơi nhiều, không cách nào ăn khớp công kích, Diệp Chân rất có thể chỉ dùng có hai kiện cực phẩm Linh khí để dẫn động lực lượng Tử Linh trực tiếp oanh sát Lệ Khắc Sở!.

Hốc mắt Lệ Khắc Sở hãm sâu trừng lớn, cũng ngay ở thời điểm này, hắn mới khôi phục lại từ Kinh Hồn Thiên Lôi của Diệp Chân.

Bản năng, bả vai Lệ Khắc Sở khẽ động, lập tức như mị ảnh hướng về sau như tia chớp.

Đây là thân pháp thần thông Quỷ Ảnh Biến hắn tu luyện, vô cùng lợi hại, không chỉ có tốc độ nhanh, lâm chiến phi thường thuận tiện, có thể né tránh phần lớn bộ phận võ giả cùng cấp bậc công kích.

Thế nhưng trong nháy mắt tiếp theo, sắc mặt Lệ Khắc Sở liền thay đổi.

Kim sắc kiếm cương của Diệp Chân vậy mà như bóng với hình hướng về hắn chém giết, ngay cả Quỷ Ảnh Biến cũng vô pháp tránh né.

Gặp quỷ!

Nổi giận quát một tiếng, bạch cốt linh lực đặc thù trong cơ thể Lệ Khắc Sở đột nhiên phun ra ngoài, trong thời gian ngắn, hộ thể linh giáp màu xám đen hiện ra, phía trên dày đặc từng tầng giáp màu trắng, bộ dáng kia cực kỳ giống xương cốt.

- Ta cũng không tin, một võ giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng như ngươi có thể phá vỡ hộ thân thể linh của ta.

Nói còn chưa dứt lời, Lệ Khắc Sở liền phát ra một tiếng quái khiếu kinh người, ngay trong mắt hắn, bạch cốt hộ giáp hắn tự nhận vô cùng cứng rắn còn có hộ thể linh giáp bị kim sắc kiếm cương của Diệp Chân mở ra giống như cắt đậu hũ.

Cái này nếu cắt tiếp, tuyệt đối có thể cắt hắn thành hai nửa.

Sống chết trước mắt, linh lực quanh thân Lệ Khắc Sở nổ tung, ngạnh sinh dời sáng trái ba tấc dư, bên trong quá trình bạo dời, kim sắc kiếm cương không ngừng xâm nhập. Giống như đao sắc bén nhất không chỉ có phá nát bạch cốt hộ giáp bên ngoài thân hắn, còn ngạnh sinh phá hết da thịt trên ngực phải.

Càng phá càng sâu đến vai phải, ngay cả sâm sâm bạch cốt bên trong đều bị cắt xuống, trong nháy mắt tiếp theo, Lệ Khắc Sở phảng phất như bị cắt nghiêng một đao, bị kim sắc kiếm cương chém từ cổ cắt tới nách, kéo ra một cái vết cắt ngang. vô cùng lớn.

Cánh tay phải của Bạch Cốt công tử cũng bị chém dứt. Bao gồm cả Nhiếp Hồn Ngọc Khô Lâu trong tay phải bị bị rớt xuống đất.

Thời khắc máu tươi cuồng phún, dù Lệ Khắc Sở cũng phát ra một tiếng thống khổ đau đớn.

- Ngọc Khô Lâu của ta!

Cảm nhận đau đớn sâu sắc để Lệ Khắc Sở trong thời gian ngắn thanh tỉnh đến cực hạn, cái gì đều có thể mất, Nhiếp Hồn Ngọc Khô Lâu tuyệt đối không thể.

Dù vai phải vẫn đang phun ra máu tươi, thân hình hắn khẽ động, định bắt về Nhiếp Hồn Ngọc Khô Lâu.

Ai cũng không chú ý, mùi máu tươi cứ như vậy vô thanh vô tức khuếch tán ra ngoài.

Toái Ngọc Ấn!

Một tiểu ấn bay ra trước ngực Diệp Chân như thiểm điện đánh phía Lệ Khắc Sở.

Đồng thời, thần niệm Diệp Chân lại rơi vào bên trong kiếm mạch thứ nhất.

- Hỗn đản. Chết đi cho ta!.

Một bạch cốt đại thủ quỷ khí âm trầm đột nhiên từ sau đầu Bạch Cốt công tử bay ra, như thiểm điện chộp tới Toái Ngọc Ấn!.

- Trấn áp!.

Ngay khi hào quang Toái Ngọc Ấn tản ra, bạch cốt đại thủ kinh khủng bùng nổ quang hoa, bỗng nhiên bắt lấy Toái Ngọc Ấn, vậy mà ngăn cách liên hệ giữa Diệp Chân cùng Toái Ngọc Ấn.

Thời khắc Diệp Chân ngạc nhiên, năm ngón tay trên bạch cốt đại thủ chà xát. Trực tiếp bóp nát Toái Ngọc Ấn đã mất đi Diệp Chân khống chế uy lực giảm nhiều, đánh về phía Diệp Chân!.

Ầm ầm!.

Theo bản năng, Kinh Hồn Thiên Lôi Diệp Chân luôn để trong tay trái chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp trực tiếp đánh phía bạch cốt đại thủ.

Xong, Lệ Khắc Sở sửng sốt.

Bạch cốt đại thủ ngay cả Toái Ngọc Ấn đều có thể nắm khi bị Kinh Hồn Thiên Lôi oanh kích, trực tiếp tiêu tán.

Diệp Chân cũng ngây ra một lúc, hắn cũng không nghĩ tới, Kinh Hồn Thiên Lôi có hiệu quả tốt như vậy khi đối phó Bạch Cốt công tử.

Đột nhiên, Diệp Chân ý thức được, hắn đã phát hiện phương pháp nhẹ nhõm thu thập Bạch Cốt công tử.

- Hừ, chết đi!.

Thần niệm khẽ động, lại một đạo Kinh Hồn Thiên Lôi lập tức hiện lên ở lòng bàn tay Diệp Chân.

Rống!.

Gào!.

Ngao ô!.

Cơ hồ là đồng thời, từng tiếng tiếng gầm gừ cao thấp chập trùng của yêu thú từ bốn phương tám hướng truyền đến, trong cảm ứng của Diệp Chân cùng Lệ Khắc Sở, hơn mấy chục đạo khí tức yêu thú kinh khủng đang cấp tốc hướng về bọn hắn.

Theo bản năng, hai người đồng thời nhìn lướt qua bốn phương tám hướng.

Chỉ nhìn một chút liền sợ ngây người!.

Bốn phương tám hướng, mỗi phương hướng ít nhất có mười con yêu thú đang phi tốc hướng về nơi này. Nhất là một tròng mắt lập loè tỏa sáng dưới bóng đêm kia, hết sức doạ người, mà trong khí tức cảm ứng, yêu thú Thiên giai thượng phẩm cũng không ít.

- Mẹ nó, không cần khoa trương như vậy chứ?

Nhìn lấy bốn phương tám hướng tụ tập tới số lớn yêu thú, Diệp Chân thất thần kinh hô một câu.

- Gặp quỷ!.

Lệ Khắc Sở quái khiếu một tiếng, huyết dịch dũng mãnh tiến ra từ vai phải đột nhiên bấm một pháp quyết, sau đó máu tươi cuồng phún bao phủ toàn thân, đại lượng bạch cốt linh lực tràn vào, lập tức bạo thành một đoàn huyết vụ!.

- Quỷ ảnh huyết độn!.

Trong nháy mắt tiếp theo, Lệ Khắc Sở giống như một ngôi sao băng, từ mặt đất luồn lên, hóa thành một đạo huyết quang biến mất ở chân trời.

Vì đào mệnh, ngay cả hắn mất đi cánh tay phải, thậm chí không thèm để ý đến tính bảo bối bảo mệnh Nhiếp Hồn Ngọc Khô Lâu.

Nói đùa, bốn năm mươi đầu thiên giai yêu thú, trong đó còn có không ít Thiên giai trung phẩm, Thiên giai thượng phẩm, nếu không chạy, chỉ sợ cặn bã cũng sẽ không còn.

Cơ hồ đồng thời, Diệp Chân cũng động.

Như thiểm điện dạng chân ngồi lên lưng Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu, thần niệm khẽ động, tiểu Miêu liền như mũi tên thoát ra, trong sát na thoát đi, tay Diệp Chân khẽ hấp, Nhiếp Hồn Ngọc Khô Lâu vừa bị đánh rớt bị Diệp Chân hút tới trong tay, lấy luôn cả tay cụt, ném hết vào trữ vật giới chỉ.

Mà tiểu Miêu cũng cùng lúc thúc giục tốc độ cực hạn, tốc độ cực hạn khi được Chiến Hồn Huyết Kỳ gia trì, hơn một vạn năm ngàn dặm.

Trong nháy mắt tiếp theo, thần niệm Diệp Chân khẽ động, gia trì địa từ lực trường vào trên người tiểu Miêu, được lực từ gia trì, tốc độ của tiểu Miêu lần nữa tăng vọt hai thành.

Từ hơn một vạn năm ngàn dặm bão táp đến gần hai vạn dặm.

Thời gian mấy hơi đã thoát ra hơn mười dặm, chạm mặt mười mấy đầu yêu thú.

Rống!.

Một yêu thú Thiên giai trung phẩm mở rộng miệng máu, một hỏa long rộng chừng vài chục trượng oanh hướng về phía Diệp Chân và tiểu Miêu.

Ngay tại lúc đó, hơn mười đạo công kích thuộc tính khác nhau đồng thời đánh phía Diệp Chân.

May mà tiểu Miêu lúc này bảo trì một loại trạng thái cao tốc, thoáng cải biến phương hướng liền thoát khỏi hơn phân nửa công kích. Nhưng ít nhất còn có bốn đạo công kích không cách nào né.

Đó là công kích của hai con yêu thú Thiên giai thượng phẩm cùng hai con Thiên giai trung phẩm.

Hai đạo ngọc phù vô thanh vô tức vỡ vụn trong tay Diệp Chân, hộ thể linh quang màu xanh lập tức giống như như nước chảy tràn ngập toàn thân, được Diệp Chân khống chế dưới, một đạo hộ thể ngọc phù khác lại bao phủ Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu.

- Toái Ngọc Ấn, trấn áp!.

Phanh phanh phanh, rầm rầm rầm!.

Năng lượng kinh khủng bắt đầu bộc phát quanh người Diệp Chân, nhất là Diệp Chân càng bị những yêu thú kia trọng điểm công kích.

Vẻn vẹn trong tích tắc, hộ thể linh phù bên ngoài thân Diệp Chân do giáo chủ

Giản Thiên Hùng tự tay luyện chế đã bị phá nát, tiếp theo là Tử Ngọc linh giáp của hắn, sau đó đến bảo giáp linh quang do thượng phẩm bảo giáp cũng được Giản Thiên Hùng tặng phát ra bên trong nhất mà Diệp Chân đang mặc.

Mà Toái Ngọc Ấn vào lúc này hoàn toàn chặn được một đạo công kích từ bên cạnh.

Nhưng thời điểm này, bảo giáp linh quang trong nháy mắt vỡ vụn, bàng bạc lực lượng hung hăng đánh tới thượng phẩm bảo giáp Diệp Chân đang mặc, đây là một linh quang cầu màu đất do yêu thú Thiên giai thượng phẩm phun ra oanh kích.

Thượng phẩm bảo giáp Diệp Chân đang mặc bị linh quang cầu thổ hoàng sắc oanh vỡ nát, thân thể Diệp Chân giống như diều bị đứt dây bị quăng lên. Máu tươi cuồng phú.

Xương ngực trải qua Tử Ngọc linh lực rèn luyện vô số lần phát ra một tiếng lại một tiếng tạch tạch làm cho người kinh hãi, kịch liệt đau nhức giống như thuỷ triều đánh úp về phía não hải Diệp Chân!.

Rống!!!.

Cảm giác được chủ nhân rời khỏi người mình, tiểu Miêu phát ra một tiếng gào thét trùng thiên, chuyển hướng một cái, chạy xéo hướng Diệp Chân bị quăng lên.

Cơ hồ là đồng thời. tiểu Miêu cực kỳ linh xảo chui vào dưới hông Diệp Chân, thân hình có chút biến lớn, đón đỡ Diệp Chân, tốc độ không giảm lao ra ngoài, chạy trốn thật nhanh.

Ầm ầm!.

Cố nén ngực đau nhức kịch liệt, hai tay Diệp Chân giơ lên, hai đạo Kinh Hồn Thiên Lôi phân biệt đánh về phía hai con yêu thú Thiên giai thượng phẩm xông đến gần nhất.

Lôi quang Kinh Hồn Thiên Lôi đánh xuống, hai con yêu thú Thiên giai thượng phẩm cho dù không bị thương tổn quá lớn, điện quang vẫn khiến não của bọn nó trì hoãn một hai hơi.

Lúc này, Vân Dực Hổ Vương một hơi thôi đã có thể ra ngoài hai ba dặm.

Chỉ bị ngăn cản trong một hai hơi, Diệp Chân thuận lợi trốn ra khỏi vòng vây của mười mấy đầu yêu thú phía nam, cưỡi tiểu Miêu hướng về phương nam lao nhanh.

Tam Bảo Quy Linh đan khôi phục linh lực, Âm Dương Trùng Chú đan chữa thương bị

Diệp Chân ăn giống như cơm nắm nuốt vào bụng, mà đan dược trong một bình Tam Bảo Quy Linh đan bị Diệp Chân ném hết vào miệng tiểu Miêu.

Trong lúc phi hàng với tốc độ cực hạn, linh lực tiểu Miêu cũng tiêu hao kinh khủng đến cực hạn.

Hộ thể linh giáp màu tím một lần nữa bao trùm bên ngoài thân, Tử Ngọc linh lực trong đan điền liên tục không ngừng tuôn đến xương ngực bị gãy, bắt đầu trị liệu thương thế.

Vừa rồi liều mạng vẫn không cảm giác được, hiện tại Diệp Chân chỉ cảm thấy hít một hơi đều kịch liệt đau nhức.

Thời điểm kịch liệt đau nhức ở ngực thoáng có chút dịu mát, Diệp Chân cũng có chút tốn sức, có chút vội vàng quay đầu nhìn sau lưng, muốn nhìn những yêu thú kia có bị hắn thoát khỏi hay không.

Hí!.

Sát na khi quay đầu, Diệp Chân liền hít vào một ngụm khí lạnh, thần sắc trở nên đặc sắc!