Chương 636 Đơn Đầu Thú Triều
Mẹ nó, ta đây trêu ai ghẹo ai, bày ra chiến trận lớn như vậy tới đối phó ta sao?
Nhìn lấy hậu phương mấy chục hơn trăm dặm thú triều, Diệp Chân thẳng có một loại xúc động mà chửi thề.
Cần thiết hay không đuổi sát hắn không thả sao?.
Vả lại, cái này không hợp lý!.
Lúc trước Diệp Chân tao ngộ mấy đợt yêu thú, Thiên giai trung phẩm, Thiên giai thượng phẩm cũng có, nhưng chỉ cần thoát khỏi, vượt mấy chục dặm liền sẽ từ bỏ.
Thế nhưng một nhóm này hoàn toàn khác biệt.
Đám thiên giai hạ phẩm yêu thú tốc độ chậm nhất, Diệp Chân lúc này bỏ xa bọn chúng hơn trăm dặm, nhưng chết đuổi không bỏ. Nếu ban ngày khả năng không dễ phát hiện, nhưng đây là ban đêm, lúc phi hành linh quang tán phát quanh thân, dị thường bắt mắt.
Những thiên giai hạ phẩm yêu thú chết đuổi không bỏ cũng không bị gì, dựa vào tốc độ tiểu Miêu, còn có thể thoát khỏi, nhưng những Thiên giai thượng phẩm cùng trung phẩm yêu thú chỉ có cách Diệp Chân vài dặm đến mấy chục dặm, thật sự quá kinh khủng.
Gần nhất là cách Diệp Chân chỉ khoảng bảy tám dặm, đại bộ phận đều trong vòng hơn mười dặm đến hai ba mươi dặm, Diệp Chân có thể cam đoan, chỉ cần tốc độ của hắn có chỗ yếu bớt, hơn hai mươi Thiên giai thượng phẩm cùng trung phẩm yêu thú có thể vây quanh hắn.
Chỗ chết người nhất chính là, theo đại quân thú triều đuổi theo sát Diệp Chân trải qua càng ngày càng nhiều địa phương, không ngừng có yêu thú gia nhập, đội ngũ cũng càng ngày càng lớn mạnh!.
- Mẹ nó, Lệ Khắc Sở cũng chạy trốn, vì cái gì không đuổi theo hắn?.
Xuất hiện loại quái sự ly kỳ này, Diệp Chân cũng rất không hiểu.
Bất quá, Diệp Chân đã không có thời gian cân nhắc hết thảy, bởi vì hai đầu Thiên giai thượng phẩm yêu thú phi hành đuổi đến gần, đã rút ngắn khoảng cách đến bốn dặm, khoảng cách đã có thể phát động công kích.
Bất đắc dĩ, Diệp Chân lại chạy.
Cưỡi trên lưng Vân Dực Hổ Vương, không ngừng dùng Kinh Hồn Thiên Lôi oanh kích hai đầu Thiên giai thượng phẩm yêu thú phi hành tốc độ cực nhanh.
Kinh Hồn Thiên Lôi oanh kích hai đầu yêu thú. Nếu oanh trúng liền để bọn chúng đình trệ một hai hơi, có thể kéo khoảng cách mấy chục dặm.
Nhưng không bao lâu, bọn chúng lại có thể đuổi.
Nếu oanh không trúng, uy thế Kinh Hồn Thiên Lôi cũng chỉ dọa bọn chúng, thoáng kéo xa một chút khoảng cách.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là dưới tốc độ cực hạn của Vân Dực Hổ Vương được Chiến Hồn Huyết Kỳ gia trì, lại có địa từ lực trường của Diệp Chân gia trì, Kinh Hồn Thiên Lôi phối hợp mới có thể miễn cưỡng không bị đuổi theo.
Nhưng vấn đề hiện ra, trạng thái cực hạn cực tốc, tiểu Miêu không chống được bao lâu, dù Diệp Chân nen linh dược, Linh Tinh, linh đan như nước chảy vào miệng tiểu Miêu, cao nữa cũng chống đỡ hơn nửa canh giờ nữa thôi.
Điểm chết người nhất là, thời điểm Diệp Chân lúc trước đột phá bầy thú, xương ngực vỡ vụn, bị trọng thương, lúc này cưỡi trên lưng tiểu Miêu, miễn cưỡng dùng linh lực chống đỡ vẫn được, nếu kịch liệt chiến đấu, tuyệt đối không được.
Ngực kịch liệt đau nhức đã có thể đánh gãy động tác thần hồn của Diệp Chân.
Tiểu Miêu chỉ có thể kiên trì hơn nửa canh giờ. Mà Diệp Chân trong thời gian ngắn không cách nào chiến đấu, cái này mang ý nghĩa hơn nửa canh giờ sau liền là tử kỳ của Diệp Chân, đây là trong tình huống trên đường không có gì bất ngờ xảy ra.
Nếu trên đường lại gặp gỡ một lượng lớn Thiên giai thượng phẩm yêu thú, như vậy tử kỳ Diệp Chân sẽ đến trước thời hạn.
Một sát na này, Diệp Chân phát hiện, hắn cơ hồ lâm vào hẳn phải chết hoàn cảnh, chiếu trước mắt những này đuổi giết hắn thú triều chết đuổi không thôi bộ dáng.
Diệp Chân liền là đem tối chung cực bảo bối Ma Vân Quả toàn bộ dùng để bảo mệnh, cũng là không làm nên chuyện gì.
Về phần phân thân Linh Ảnh chi thuật, Diệp Chân cũng nghĩ qua, có thể phân ra mấy Linh Ảnh, bất quá, tốc độ Linh Ảnh rất chậm, thoáng qua liền sẽ bị diệt, vu sự vô bổ.
Trừ cái đó ra, phương pháp Diệp Chân có thể bảo mệnh cũng chỉ còn lại có hai cái, một là huyễn tượng!.
Thông qua tinh hồn châu Huyễn Hồn Thú Vương bố trí ra một ảo trận có lẽ có thể thoát thân, nhưng rất khó!.
Trạng thái cao tốc như thế, bố trí ra một cái ảo trận ảnh hưởng đến Thiên giai thượng phẩm yêu thú, khả năng quá nhỏ.
Một phương pháp bảo mệnh khác là Ma Hồn điện Diệp Chân lâu không vận dụng, trực tiếp trốn vào bên trong Ma Hồn điện, vậy sẽ có hai kết quả. Đầu tiên là thú triều chết đuổi Diệp Chân như vậy tán đi, đây là điều đáng mong đợi nhất.
Nhưng cũng rất có thể là bọn chúng không chịu tán, bắt đầu vây công Ma Hồn điện, còn lại thì vận mệnh Diệp Chân nghe theo trời, thời điểm Linh Tinh tiêu hao sạch là thời điểm Diệp Chân hắn xong đời.
Không đến cuối cùng trước mắt, Diệp Chân sẽ không đưa vận mệnh của mình giao cho vận khí.
- Đáng tiếc, nếu ta không bị thương, chỉ cần khoảng cách lại kéo xa một chút, nói không chừng….
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Chân đột nhiên nghĩ đến một bảo bối.
Trong nháy mắt tiếp theo, trường sinh thánh thủy mới vừa đạt được không bao lâu từ trong tay Thôi Chí Huân xuất hiện.
- Trường Sinh giáo, hi vọng trường sinh thánh thủy các ngươi không phải đồ chơi lừa gạt người.
Hơi ngửa đầu, nửa bình trường sinh thánh thủy đã bị Diệp Chân kình hút vào trong bụng, giọt nước không dư thừa.
Trường sinh thánh thủy màu xanh vào bụng, cảm giác thanh lương tràn ngập toàn thân, một loại sinh cơ trước nay chưa có bành trướng, trong lúc đó từ ngực bụng phát tán toàn thân, vẻn vẹn qua một hơi, xương ngực vỡ cùng nội phủ bị thương thành đối tượng cho cỗ sinh cơ trọng điểm chiếu cố.
Vẻn vẹn mấy hơi, toàn bộ ngực Diệp Chân truyền đến một loại cảm giác tê tê ngứa, ngực giống như có vô số con kiến đang bò.
Loại cảm giác này đối với võ giả mà chuyện thụ thương là thường ngày, không thể quen thuộc hơn.
Đó là cảm giác xương cốt bắt đầu mọc ra mầm thịt, đó là cảm giác xương thương bắt đầu khôi phục, vết thương bắt đầu khôi phục.
Úc.
Mấy hơi, Diệp Chân có chút không nhịn được phát ra một tiếng rên la, ngứa, thật sự quá ngứa.
Nhưng trong lúc ngứa, trong mắt Diệp Chân viết đầy kinh hỉ.
Hiện tại, hắn đã minh bạch, Thôi Chí Huân cũng không lừa hắn, vật bảo mệnh Giáo chủ Trường Sinh giáo ban cho võ giả Trường Sinh giáo trân quý đến mức nào.
Diệp Chân đoán, giá trị tuyệt đối không thua gì một Ma Vân Quả.
Cho dù trọng thương mà Tử Ngọc chiến thể đều cần một ngày mới có thể khôi phục, ngắn ngủi trăm hơi vậy mà đã khôi phục bảy thành, còn đang phi tốc khôi phục.
Hiệu quả này, quả thực khó mà tưởng tượng, "Trường sinh thánh thủy" bốn chữ, tuyệt đối xứng đáng.
Trong nháy mắt. Diệp Chân có một loại xúc động muốn chém giết đệ tử Trường Sinh giáo săn trường sinh thánh thủy.
Vẻn vẹn từ trình độ bảo mệnh, giá trị trường sinh thánh thủy muốn càng thêm trân quý hơn Ma Vân Quả.
Đột nhiên, Diệp Chân có chút hiếu kỳ, giáo chủ Âm Trường Sinh từ chỗ nào lấy được trường sinh thánh thủy có hiệu quả chữa thương khủng bố như thế?
Thương thế đang nhanh chóngkhôi phục, lòng tin Diệp Chân tăng nhiều, lựa chọn lưu cho Diệp Chân cũng nhiều rất nhiều.
Yêu thú là một đám tồn tại rất khủng bố. Nhưng khi võ giả có đầy đủ không gian phát huy, yêu thú tại trước mặt trí tuệ võ giả, cũng không phải rất khủng bố.
Lúc này, Diệp Chân phát hiện, yêu thú trước kia kinh khủng đã trở nên không được tốt lắm.
Trong trận rượt đuổi, đại đa số yêu thú, nhất là thiên giai hạ phẩm cùng Thiên giai trung phẩm không am hiểu tốc độ đều kéo thật xa, đại bộ phận đều thoát khỏi tầm mắt Diệp Chân.
Diệp Chân đoán chừng, xa nhất hẳn bị quăng khoảng ba trăm dặm.
Hai ba trăm dặm, đối với yêu thú không am hiểu tốc độ, nhanh nhất cũng phải hai ba trăm hơi thở, chậm một chút thậm chí cần sáu bảy trăm hơi thở, hơn nửa khắc đồng hồ mới có thể đuổi theo.
Lúc này, yêu thú trong phạm vi tầm mắt cực hạn của Diệp Chân ước chừng còn có mười lăm mười sáu đầu, trong đó Thiên giai thượng phẩm yêu thú có bốn, nhưng con khác đều là Thiên giai trung phẩm.
Mà tiểu Miêu được Diệp Chân gia trì tốc độ cực hạn chạy ra gần hai vạn dặm, những Thiên giai trung phẩm kia yêu thú và hai đầu Thiên giai thượng phẩm không am hiểu tốc độ bị Diệp Chân càng kéo càng xa.
Nhìn một màn này, Diệp Chân đột nhiên sinh ra một ý nghĩ cực kỳ lớn gan, điên cuồng —— hắn muốn đơn đầu thú triều!.
- Tiểu Miêu, còn có thể kiên trì bao lâu thời gian?.
- Chủ thượng. Nhiều nhất một khắc đồng hồ, linh lực trong cơ thể ta sẽ lâm vào trạng thái khô kiệt, sợ là sẽ rơi vào trạng thái ngủ.
Tiểu Miêu dùng thần hồn giao lưu.
- Một khi ngủ say, chỉ sợ ngươi không thể thi triển bí thuật Càn Khôn Như Ý, ngươi trở về bản thể, ta không cách nào mang ngươi rời đi! Ngươi lại kiên trì nửa khắc đồng hồ, thừa dịp ta công kích, bay đến che giấu trên không!.
- Chủ thượng, vậy người…
- Thương thế ta khôi phục, tự có biện pháp bảo mệnh, mà ngươi phải nhanh lên một chút khôi phục lực lượng.
Tiểu Miêu không còn trả lời, chỉ dùng một tiếng rít gào trầm trầm đáp lại Diệp Chân, nó biết, thời khắc mấu chốt, chủ nhân sẽ còn dựa vào tốc độ của nó.
Diệp Chân không có lãng phí thời gian, mãnh liệt nuốt một Tam Bảo Quy Linh đan, hắn muốn trước khi bắt đầu chiến đấu, khôi phục lại trạng thái tốt nhất!.
Đột nhiên, Diệp Chân cảm giác tốc độ tiểu Miêu chậm lại, Diệp Chân biết, tiểu Miêu lúc trước trả lời đã có chút liều mạng.
Lúc này, thương thế hắn đã hoàn toàn khôi phục, linh lực trong đan điền khôi phục được chín thành, đám yêu thú lại bị bỏ xa vài trăm dặm, thậm chí mười mấy đầu Thiên giai trung phẩm yêu thú một mực đuổi sát lại biến mất trong tầm mắt Diệp Chân.
Tiểu Miêu, chuẩn bị!.
Diệp Chân đột ngột hít sâu một hơi, hai con ngươi trừng tròn xoe, gắt gao nhìn chằm chằm về phía một đầu Thiên giai thượng phẩm yêu thú Phi Thiên Ma Dịch cách hắn chỉ có năm sáu dặm.
Bên trong ánh mắt, thậm chí bên trong thần niệm tràn đầy chẳng thèm ngó tới, khiêu khích cùng khinh bỉ!.
Linh trí Thiên giai thượng phẩm yêu thú đã phi thường cao, trong nháy mắt đã đọc hiểu ý tứ Diệp Chân.
Ngao!.
Phi Thiên Ma Dịch phát ra một tiếng gào thét tức giận, con mắt đầu lồi ra trên đầu cực kỳ hung lệ nhìn chằm chằm về phía Diệp Chân, cánh đen kịt linh quang cuồng thiểm, tốc độ đột ngột tăng nhanh!.
Cũng trong khoảnh khắc hai con mắt Phi Thiên Ma Dịch nhìn chăm chú về phía Diệp Chân sát na, hai con ngươi Diệp Chân đột ngột dâng lên quang hoa Luyện Ngục.
Huyễn Hồn Thần Mâu!.
Ách, ánh mắt Phi Thiên Ma Dịch liền hõm vào, trong nháy mắt liền viết đầy sợ hãi!.
Cơ hồ là đồng thời, Diệp Chân thân hình có chút tung bay, tiểu Miêu như thiểm điện từ dưới hông Diệp Chân bay ra, bay thẳng lên thiên không, Diệp Chân tốc độ giảm nhanh!.
Li!.
Cơ hồ là đồng thời, một Liệt Phong Huyền Vĩ Thứu phát ra một tiếng gọi thê lương liền siêu việt Phi Thiên Ma Dịch, công về phía Diệp Chân, cặp cánh to lớn vung lên, một đạo Phong Linh biến thành lưỡi đao lớn màu đen, mang theo thê lương tiếng xé gió đánh về phía Diệp Chân!.