Chương 638 Huyền Hổ Hiện
Không chút tiếng động, Phi Thiên Ma Dịch quay người lại, há cái miệng rộng, hung hăng cắn về phía Kim Bối Thạch Thú Vương!
Xoạt!
Cái miệng lớn của Phi Thiên Ma Dịch hung hăng cắn vào sau lưng Kim Bối Thạch Thú Vương, răng nanh dài mấy mét đâm vào phần lưng của Kim Bối Thạch Thú Vương, truyền ra âm thanh cắm vào da thịt rợn người.
Không chỉ như thế, cái miệng lớn của Phi Thiên Ma Dịch còn đang không ngừng cắn vào, muốn cắn thủng phần lưng của Kim Bối Thạch Thú Vương!
Ngao!
Kim Bối Thạch Thú Vương đột ngột phát ra tiếng kêu gào điên cuồng và thống khổ, trong tiếng kêu, dùng mắt thường cũng có thể thấy vô số linh lực hệ Thổ trong không khí điên cuồng lao vào cơ thể của Kim Bối Thạch Thú Vương.
Tạch tạch tạch!
Âm thanh cắn xé rợn người vừa rồi của Phi Thiên Ma Dịch đột ngột biến thành một loại âm thanh như sắt thép va chạm, giống như đang cắn phải tảng đá cứng nhất, làm sao cũng không thể cắn xuống được.
Nháy mắt tiếp theo, Kim Bối Thạch Thú Vương nâng chân sau cao lên, sau đó cực kỳ hung hăng đạp xuống, trong lúc đạp, một lượng lớn linh lực hệ Thổ tuôn ra ngoài thân, nhưng đồng thời, một lượng lớn linh lực hệ Thổ trong nguyên khí thiên địa từ bốn phương tám hướng tụ tập tới.
Trong thời gian ngắn, dưới sự thay đổi của linh lực hệ Thổ từ không gian tụ tập đến và linh lực trong người, chân sau thô tròn của Kim Bối Thạch Thạch Thù Vương biến thành một cái búa khổng lồ cực kỳ khủng bố!
Phốc!
Thanh âm huyết nhục văng khắp nơi và tiếng kêu thảm thiết của Phi Thiên Ma Dịch đồng thời vang lên, thần sắc Diệp Chân biến đổi, con ngươi co rút đến cực hạn.
Một đòn đã giết được yêu thú Thiên giai thượng phẩm Phi Thiên Ma Dịch, Kim Bối Thạch Thú Vương này cũng quá là kinh khủng?
Trong Huyễn Hồn Thần Mâu, thần hồn của Phi Thiên Ma Dịch dao động đang nhanh chóng suy yếu, mà Kim Bối Thạch Thú Vương lại giống như bị kích thích điên cuồng giẫm đạp lên Phi Thiên Ma Dịch đang hấp hối, giẫm cho đến khi Phi Thiên Ma Dịch thành một đống thịt nát.
Trên lưng, hai hàng mười mấy cái lỗ đang phun máu tươi điên cuồng, đó là do răng nanh của Phi Thiên Ma Dịch tạo thành. Nhưng mà, mười mấy cái lỗ đó giờ đây đang nhanh chóng thu nhỏ lại.
Thần niệm khẽ động, Huyễn Hồn Thần Mâu khẽ chuyển động một caki1, Diệp Chân liền chủ động tháo khống chế với Phi Thiên Ma Dịch, hai phát Toái Ngọc Ấn tuần tự bay ra trước ngực, Hoả Linh Cự Hùng phun ra hoả long đang lao về phía mình.
Đồng thời, một đòn Kinh Hồn Thiên Lôi như tia chớp đánh về phía Hoả Linh Cự
Hùng.
Hình thể của Hoả Linh Cự Hùng vô cùng to lớn, nhưng mà Kinh Hồn Thiên Lôi đánh trúng nó khá dễ dàng, nhưng mà tổn thương gây ra lại vô cùng nhỏ, thậm chí lôi quang gây ra tê liệt cũng chỉ trên một diện tích nhỏ.
Nhưng Diệp Chân phóng ra một đòn Kinh Hồn Thiên Lôi này chỉ vì muốn chọc giận Hoả Linh Cự Hùng!
Rống!
Bị Kinh Hồn Thiên Lôi đánh trúng Hoả Linh Cự Hùng phát ra tiếng gài thét tức giận, bỗng nhiên đứng thẳng người lên, nhìn chằm chằm vào Diệp Chân, đồng thời tay gấu như quả núi nhỏ chụp về phía Diệp Chân.
Cũng trong nháy mắt này, Diệp Chân đang bay trở lại con mắt đột nhiên trợn tròn, con ngươi đối diện với đôi mắt của Hoả Linh Cự Hùng đột ngột biến thanah2 vẻ
Luyện Ngục.
Huyễn Hồn Thần Mâu lần nữa phát động!
Vẻn vẹn trong một khoảnh khắc, một tia nghi hoặc hiện lên trong hai con ngươi của Hoả Linh Cự Hùng.
Bàn tay gấu to lớn như quả núi nhỏ đang hướng về Diệp Chân đột ngột xoay tròn, điên cuồng chụp về phía Kim Bối Thạch Thú Vương vừa mới giẫm nát Phi Thiên Ma Dịch.
Trong đôi mắt của Hoả Linh Cự Hùng vừa rồi chỉ có phẫn nộ muốn giết mục tiêu.
Vậy mà trong nháy mắt cưỡi lên người Kim Bối Thạch Thú Vương, tự nhiên nó lại muốn tấn công.
Đây chính là sức mạnh ảo cảnh Huyễn Hồn Thần Mâu của Diệp Chân.
Thông qua bố trí của huyễn cảnh có thể lợi dụng sức mạnh của yêu thú mắc kẹt trong thần hồn Huyễn Hồn, nếu không có Huyễn Hồn Thần Mâu này để ỷ lại, dù cho Diệp Chân có mười cái lá gan cũng không dám đơn độc đối đầu với yêu thú.
Nhưng phương pháp này lại tiêu hao rất nhiều sức mạnh thần hồn, đối với ý chí vô hình tiêu hao vô cùng nhiều, nhất là lúc đang nhằm vào Phi Thiên Ma Dịch, Hoả
Linh Cự Hùng đúng là loại yêu thú cường đại mà kinh khủng.
Mặc dù sức mạnh thần hồn của bọn nó khá bình thường, nhưng ý chí được tôi luyện lâu năm vào thời khắc sinh tử cũng không phải để trưng cho đẹp.
Diệp Chân cảm thấy, đối phó với bọn chúng so với đối phó với Niên Tinh Hà còn tốn sức hơn.
Chỉ vẻn vẹn để Hoả Linh Cự Hùng lại mắc kẹt vào Huyễn Hồn Thần Mâu lần nữa, bố trí một huyễn cảnh, trong hai con ngươi của Diệp Chân bắn ra một đạo tơ máu.
Sức mạnh thần hồn bên trong hồn hải vốn dĩ cực kỳ dư thừa đã nhanh chóng thấy đáy, sử dụng công phu này Diệp Chân đã tiêu hao quá hai phần ba sức mạnh linh hồn.
Diệp Chân đoán chừng, nếu lại sử dụng Huyễn Hồn Thần Mâu giống như đối phó với yêu thú Thiên giai thượng phẩm lần trước, hắn sợ sẽ trực tiếp hôn mê vi tiêu hao sức mạnh thần hồn.
Oanh!
Âm thanh đất rung núi chuyển bên trong, bàn tay Hoá Linh Cự Hùng hung hăng đập vào lưng Kim Bối Thạch Thú Vương, theo tiếng kêu thảm thiết của Kim Bối Thạch Thú Vương, từng tiếng xương vỡ vụn lạch cạch lạch cạch vang lên không ngừng.
Thần sắc Diệp Chân trở nên vô cùng nghiêm nghị, hắn bị sự cường đại của Kim Bối Thạch Thú Vương làm cho sợ ngây người.
Lần lượt bị hai con yêu thú Thiên giai thượng phẩm đánh lén trọng thương, nhưng Kim Bối Thạch thú Vương vẫn sống sờ sờ, Diệp Chân thấy rõ ràng, khi bàn tay Hoả
Linh Cự Hùng vỗ xuống, Thổ nguyên tố trong hư không tụ tập tới như nước chảy vào phần lưng gần mặt đất của Kim Bối Thạch Thú Vương, lúc đang đứng trên bờ vực sống chết thì ngoài thân lại ngưng tụ một tầng Thổ Thuẫn dày đặc.
Thổ thuẫn này đã loại bỏ đi gần một nửa sức mạnh của Hoả Linh Cự Hùng!
Nháy mắt tiếp theo, Kim Bối Thạch Tú Vương bị Hoả Linh Cự Hùng dùng một bàn tay đánh vào mặt đất tức giận gào thét một tiếng, triệt để bị chọc giận, liều lĩnh đại chiến cùng Hoả Linh Cự Hùng.
Không thể không nói Kim Bối Thạch Thú Vương này cực kỳ khủng bố.
Luân phiên bị trọng thương, vậy mà vẫn có thể cùng Hoả Linh Cự đánh tay đôi.
Đương nhiên Diệp Chân cũng nhìn ra mấy phần mánh khoé, sở dĩ Kim Bối Thạch Thú Vương khủng bố như thế bởi vì nó có thể trực tiếp dẫn động nguyên khí thiên địa để tăng cường tấn công hoặc phòng thủ của mình.
Mà loại dẫn động này không giống như võ giả cưỡng ép sử dụng sức mạnh thần hồn, mà rất tự nhiên, giông như ăn cơm uống nước. Diệp Chân nhìn thấy, càng giống như hiểu ra một loại quy luật.
Theo Diệp Chân biết, loại năng lực tự do tự tại điều khiển nguyên khí thiên điạ để bản thân sử dụng này, giống như năng lực đặc biệt của vương giả Khai Phủ cảnh, hơn nữa chỉ có một số ít cường giả trong số vương giả Khai Phủ cảnh mới có năng lực này.
Dưới sự trợ giúp của năng lực này, Kim Bối Thạch Thú Vương càng đánh càng hăng, sau mười mấy hơi thở một lần nữa lại chiếm thế thượng phong, nếu không phải toàn bộ phần lưng bị trọng thương dẫn đến di chuyển không tiện, Diệp Chân đoán chừng Hoả Linh Cự Hùng hiện tại đã xong đời.
Có thể lực để giết hai con yêu thú cùng cấp bậc, đây là khái niệm gì, Diệp Chân đã sợ hãi đến cực hạn.
Quan trọng nhất chính là, Kim Bối Thạch Thú Vương là vương giả!
Là vương giả bên trong yêu thú, nói cách khác, nếu bị giết chết, Thận Long Châu của Diệp Chân mới có thể tăng thêm một viên tinh hồn châu, về phần năng lực tinh hồn châu này là cái gì thì rất khó nói, nhưng tuyệt đối không kém.
Bên ngoài mấy chục dặm lại xuất hiện bốn thân ảnh yêu thú, con số này khá ít, lại cách xa hơn trăm dặm, đó là đám yêu thú Thiên giai trung phẩm từ trong thú triều bị Diệp Chân bỏ xa đang lục tục chạy tới.
- Thời gian hai ba mươi hơi thở, cũng đủ rồi!
Tâm niệm vừa động, một thanh chiến đao toả sát khí bốn phía đột ngột xuất hiện trong tay Diệp Chân. Ánh mắt Diệp Chân đột nhiên phát lạnh, thần niệm khẽ động, đột nhiên chìm vào bên trong đạo kiếm quang tử sắc ẩn giấu trên kiếm mạch thứ nhất.
- Nếu một phát này còn không thể giết chết nó, vậy thì nó còn có thể chạy bao xa nữa…
Lúc này, trận chiến giữa Hoả Linh Cự Hùng và Kim Bối Thạch Thú Vương cũng đang tiến tới hồi kết!
Thời khắc một cước đạp bay Hoả Linh Cự Hùng, Kim Bối Thạch Thú Vương đột nhiên ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét. Trong lúc gào thét điên cuồng bỗng nhiên phun ra một quả cầu đất màu vàng, phun ra một cái liền như tia chớp bay về phía Hoả Linh Cự Hùng!
Trong lúc phi hành, quả cầu đất màu vàng này nhanh chóng phóng lớn lên trong không khí. Ánh sáng màu vàng đất nhàn nhạt chợt loé lên, từ bốn phương tám hướng tụ tập về phía quả cầu đất màu vàng.
Nỗ lực trong giây lát, quả cầu đất màu vàng liền to lên gấp bốn năm lần, ngoại hình cũng thay đổi thành hình một cây búa.
Rống!
Hoả Linh Cự Hùng cũng ý thức được nguy hiểm, quang hoả quanh thân tăng vọt, giống như một quả cầu lửa khổng lồ gầm thét kêu gào lao về Thổ Linh chuỳ.
Oanh!
Thổ Linh chuỳ bắn lên cao, Hoả Linh Cự Hùng thì giống như thiên thạch rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng kêu thống khổ, quang hoả quanh thân dập tắt hơn phân nửa.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, Thổ Linh chuỳ đánh lên đến điểm cao nhất rồi lại hạ xuống, trong lúc đánh xuống, sức mạnh vừa mới tiêu hao lại từ bốn phương tám hướng hội tụ đến.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Thổ Linh chuỳ giống như một cái mày đóng cọc, không ngừng bắn lên rồi đánh xuống, càng đánh càng chậm, càng đánh càng thấp, mà tiếng kêu thảm của Hoá Linh Cự Hùng cũng ngày càng nhỏ.
Đột nhiên, Thổ Linh chuỳ đang như phát tiết phẫn nộ tấn công thi thề Hoả Linh Cự
Hùng bỗng nhiên dừng lại.
Trong nháy mắt tiếp theo, Kim Bối Thạch Thú Vương liền phát ra một tiếng kêu gào hoảng sợ như thể cúc hoa bị cường bạo.
Bên trong khí tức dồi dào mà vô cùng kinh khủng, một đạo ánh sáng màu tím đột ngột nở rộ trong tay Diệp Chân, trong thời gian ngắn chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm, từ xa nhìn lại giống như một vầng trời màu tím bạo phát.
Không, nói cho đúng thì, phải là một ngôi sao băng màu tím cực kỳ khủng bố quét cái đuôi thật dài, chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm.
Thổ Linh chuỳ kia nhanh chóng trở về, giống như một ngôi sao nhỏ trên bầu trời đêm, trước ngôi sao băng màu tím này, trở nên mờ nhạt!
Xùy!
Thổ Linh chuỳ trước trán Kim Bối Thạch Thú Vương trong thời gian ngắn bị chém làm hai, giống như bị một kiếm khí cực kỳ sắc bén chém xuống, sau đó tiếng gầm gừ hoảng sợ của Kim Bối Thạch Thú Vương đột ngột yếu đi.
Thời gian dần trôi qua, một dòng máu trên trán Kim Bối Thạch Thú Vương chảy xuống, con mắt thật to kia cũng dần dần mất đi thần thái.
Một thanh kim loại bột phấn lẵng lẽ từ trong tay Diệp Chân trượt xuống, chiến đao cực phẩm do Phong Khinh Nguyệt tặng có giá trị mấy chục vạn khối Linh Tinh trung phẩm đã tiêu biến vì kim loạt bột phấn.
- Không!
- Đừng…
Một tiếng rống giận dữ mà bi thống khó tả đột ngột vang lên từ xa, sức mạnh kinh khủng kia, bài lãng phá không.
Tiếng rống lướt qua, tầng mây dày đặc trên bầu trời như bị một sức mạnh nào đó lay động, giống những gợn sóng lăn tăn.
Gần như thời khắc tiếng rống giận dữ truyền vào tai Diệp Chân thì tầng mây trên đỉnh đầu cuộn lại như gợn sóng.
Động tĩnh này khiến thần sắc Diệp Chân trở nên dị thường khó coi.
Thần niệm khẽ động, Vân Dực Hồ Vương tiểu Miêu vẫn một mực chờ đợi trên bầu trời liền lao nhanh xuống. Tại thời khắc Diệp Chân muốn cưỡi lên người tiểu Miêu, không khí trên đỉnh đầu Diệp Chân kịch liệt run rẩy mấy lần, thân thể khôi ngô của Huyền Hồ như thể từ trong không khí bước ra, xuất hiện rất đột ngột.
Thời khắc từ không khí bước ra, thời khắc nhìn thấy Kim Bối Thạch Thú Vương, Huyền Hồ liền ngây dại.
- Ngươi giết Kim Bối?
- Ngươi vậy mà có thể giết Kim Bối?
- Ngươi cũng dám giết Kim Bối!
Câu nói cuối cùng là Huyền Hồ cắn răng nghiến lợi nói, sát ý bạo ngược khó mà tưởng tượng ra tràn ngập quanh người Diệp Chân!