← Quay lại trang sách

Chương 716 Luyện Đan Điện

Đầu thú kim loại khổng lồ lóe ra sáng bóng, một màn sáng thanh sắc to lớn xuất trong đôi mắt Diệp Chân.

Vừa rồi khi Diệp Chân dùng thần niệm cảm ứng, Dương Nhất Quan đã biến mất ở chỗ này.

Cũng vào lúc này, Bách Độc thượng nhân Lam Thủy Kiều và Hồ Thanh Đồng đồng thời đến trước lồng ánh sáng thanh sắc to lớn, thân hình cũng không có dừng lại lao tới màn sáng thanh sắc.

Trong chớp mắt, thân hình của hai người trực tiếp biến mất trong màn sáng thanh sắc.

Diệp Chân nhìn ra ngây cả người, hình như Lam Thủy Kiều và Hồ Thanh Đồng cũng có hiểu biết với chi địa Vạn Thú Cốc Ngự Thú Môn phục hưng, bằng không, sẽ không như thế trực tiếp tiến vào trong màn sáng thanh sắc.

Nhưng, ngẫm lại thân phận Hồ Thanh Đồng là điện chủ Yêu Thần Điện Đại, Diệp Chân cũng bình thường trở lại.

Trước đây tám chín phần mười hủy diệt Ngự Thú Môn chính là Yêu Thần Điện, như vậy bây giờ chi địa Ngự Thú Môn phục hưng, Yêu Thần Điện đến nhúng tay vào, là chuyện rất bình thường.

Diệp Chân hiếu kỳ chính là, rốt cuộc Bách Độc thượng nhân Lam Thủy Kiều là ai, vì sao lại cùng Hồ Thanh Đồng điện chủ Yêu Thần Điện Đại đến đây quấy, hơn nữa quan sát, quan hệ cũng không tầm thường?

Khi có rất nhiều nghi hoặc vừa mới nổi lên trong lòng Diệp Chân, sắc mặt Diệp Chân lập tức thảm biến, tiếng điên cuồng hét lên trong một giây.

- Khinh Nguyệt, nhanh, nhanh tìm cách xông vào đó!

Một màn trước mắt, ngược lại cũng làm cho Phong Khinh Nguyệt tê một ngụm hơi lạnh.

Nguyên bản, trên vạn thú bình nguyên có sáu người phi nước đại, theo thứ tự là Diệp Chân, Phong Khinh Nguyệt, Lam Thủy Kiều, Hồ Thanh Đồng, Dương Nhất Quan còn có Thiệu Mạc.

Sáu người, đối với lúc này vạn thú bạo động trên bình nguyên, như sáu mục tiêu cực lớn.

Sau lưng mỗi người, trên cơ bản đều bị vây quanh hai đến ba mươi vạn con yêu thú.

Trong hai ba mươi vạn con yêu thú, đại bộ phận đều là Thiên giai trung phẩm và hạ phẩm yêu thú, có thể sinh ra uy hiếp với Thiên giai thượng phẩm yêu thú, cũng có mấy trăm đến hơn ngàn đầu.

Trong mấy trăm hơn ngàn đầu Thiên giai thượng phẩm yêu thú, tốc độ không đồng nhất, đại bộ phận đều bị tốc độ sáu người bỏ rơi, cho nên, trận thế mấy chục vạn con yêu thú truy sát mặc dù kinh khủng, nhưng yêu thú chân chính truy sát sau lưng, cũng chỉ mấy chục con thậm chí chỉ có mười mấy đầu.

Mặc dù tốc độ Thiệu Mạc nhanh, nhưng bản lĩnh chân chính ít nhất, còn chưa chạy ra ngàn dặm, đã bị xé thành mảnh nhỏ, Thiệu Mạc chết rồi, nguyên bản đối với yêu thú bao vây chặn đánh hắn đã mất đi mục tiêu, ngược lại đám yêu thú chia lớn nhỏ không đều, gia nhập vào hàng ngũ truy sát trong năm người khác.

Số lượng yêu thú có thể chân chính đuổi theo tốc độ đồng thời có khả năng uy hiếp được mọi người, trách nhiệm rơi vào trên đầu đám người, cũng chỉ mấy cái mà thôi. Cho nên, cái chết Thiệu Mạc, ảnh hưởng cũng không lớn.

Nhưng bây giờ vấn đề là, ba người Dương Nhất Quan, Lam Thủy Kiều, Hồ Thanh Đồng trước sau bước vào trong màn sáng thanh sắc, lập tức có tám chín mươi vạn con yêu thú đã mất đi mục tiêu.

Càng muốn mạng hơn là, vì trước đây tất cả mọi người kéo dài khoảng cách, cho nên tất cả yêu thú truy sát ba người này đều phụ cận màn sáng thánh sắc. Khả năng vì cấm chế nào đó, những này yêu thú này không dám đến gần màn sáng thanh sắc nửa bước.

Nhưng, đây cũng không ảnh hưởng bọn chúng phản giết trở lại!

Trong thời gian ngắn, gần trăm vạn yêu thú tụ tập tại phụ cận màn sáng thanh sắc đột ngột một phân thành hai, giống như hai đạo dòng lũ, phân biệt hướng về phía Diệp Chân và Phong Khinh Nguyệt.

Lần này là trực tiếp phía trước bên cạnh vòng vây, trong nháy mắt đã phá hỏng đường đi của Diệp Chân và Phong Khinh Nguyệt.

Đúng hơn phá hỏng chính là đường đi của Diệp Chân.

Vì lúc này khoảng cách Phong Khinh Nguyệt cách màn sáng thanh sắc đã không xa, chỉ chưa đến khoảng cách mười dặm. Mấy chục con yêu thú khác phóng từ bên cạnh xông tới nàng, dựa vào Tử Thanh Song Hoàn mở đường, khoảng cách mười dặm, hoàn toàn có thể liều mạng đi qua!

Trong nháy mắt tiếp theo, ánh mắt Diệp Chân lần nữa vừa kinh, rống to.

- Khinh Nguyệt, trở về, mau trở về, xông vào màn sáng thanh sắc!

Nhìn Phong Khinh Nguyệt quay người xa xa hướng về mình, Diệp Chân giật nảy cả mình.

Phong Khinh Nguyệt cắn cắn răng ngà, Tử Thanh Song Hoàn lần nữa bộc phát ra hào quang rực rỡ, Thiên giai bên trong đàn hạ phẩm yêu thú sau lưng đánh ra một con đường máu!

- Không, chúng ta sẽ cùng nhau, ta giúp ngươi!

Thần sắc Phong Khinh Nguyệt vô cùng kiên định!

- Ta ngất!

- Khinh Nguyệt, ta có biện pháp!

- Ta thật sự có biện pháp bảo mệnh!

- Ngươi tới như vậy, sẽ hại chết ta! Ngươi mau đi nhanh đi, chờ ta đi tìm ngươi!

Sống còn, Diệp Chân cũng bất chấp, cực kỳ trực tiếp điên cuồng hét lên.

Phong Khinh Nguyệt hơi nghi hoặc một chút:

- Thật?

- Ngươi quên sao, Vạn Linh Hồ!

- Nhanh, mau trở về, ta tuyệt đối có thể thoát thân!

Nhìn Phong Khinh Nguyệt quay lại, Diệp Chân vừa yêu vừa hận, yêu là cô nàng này vì cứu hắn mà đần độn xông lại, hận chính là thật có chút ngốc.

Nàng không xông lại còn tốt, Diệp Chân tuyệt đối có phương pháp để thoát thân.

Nếu nàng xông lại, hai người vây cùng một chỗ, bị trên trăm vạn yêu thú vây khốn, cơ hồ không có bất kỳ đường sống!

Cuối cùng, Phong Khinh Nguyệt cũng biết nặng nhẹ, nữ nhân làm việc cực kỳ quả tuyệt, trong thời gian ngắn đã có quyết định!

Thân hình lóe lên, lượn quanh một vòng tròn lớn, trước khi thân hình gần như thi triển ra tuyệt kỹ bảo mệnh hư vô lần nữa, thân hình lóe lên vài cái, chớp mắt vượt qua khoảng cách mười dặm, vọt thẳng hướng về phía màn sáng thanh sắc.

Khi bị hút vào màn sáng thanh sắc, cả người đột ngột biến mất.

Rống!

Ngao!

Ô!

Khi Phong Khinh Nguyệt biến mất, hơn trăm vạn con yêu thú tập trung ở Vạn Thú Bình Nguyên phụ cận Vạn Thú Điện đồng thời ngửa mặt lên trời gầm hét lên, gầm thét, từng đôi cự nhãn lóe ra huyết sắc gắt gao nhìn chằm chằm về phía Diệp Chân, mở rộng cái miệng đầy máu, nước bọt chảy đầm đìa xuống.

Trong một giây, hơn trăm vạn con yêu thú từ bốn phương tám hướng vây hướng về phía Diệp Chân.

Trong chốc lát, trực tiếp chắn chung quanh đường đi của Diệp Chân, hơn trăm vạn con yêu thú trực tiếp vây chặt Diệp Chân đến không lọt một giọt nước.

Thậm chí ngay cả trong tầng trời thấp tám chín mét cao, cũng đen nghịt một mảnh.

Diệp Chân ở lại sau cùng, lâm vào tuyệt cảnh!

Trong khắp ngõ ngách màn sáng thanh sắc, Dương Nhất Quan nhẹ nhàng vuốt dưới hàm chòm râu dê, gương mặt dữ tợn:

- Thật có lỗi, phương thức ra vào phục hưng chi địa Ngự Thú Môn của ta, toàn bộ để cho ngoại nhân các ngươi biết, vậy Ngự Thú Môn ta còn thế nào lăn lộn? Còn thế nào phục hưng?

Hôm nay, tất cả các ngươi đừng mơ tưởng còn sống rời đi phục hưng chi địa này!

Nhìn thân hình Diệp Chân đắp lên trăm vạn con yêu thú triệt để mai một, Dương Nhất Quan lại khẽ thở dài một tiếng:

- Đáng tiếc, hơn trăm vạn con yêu thú tồn tại Vạn Thú Bình Nguyên, xử lý hơn mấy ngàn vạn võ giả Chú Mạch cảnh cũng không thành vấn đề, nhưng hôm nay lại vẻn vẹn xử lý hai người!

Bọn gia hỏa này vận khí cũng quá tốt? Còn phải khiến lão phu tốn nhiều công sức!

Lúc thở dài, thân hình Dương Nhất Quan đột ngột biến mất!

....

Ầm!

Âm thanh ầm ầm nổ vang từ trên đầu Diệp Chân truyền đến, Diệp Chân cảm giác đầu như bị vạn cân chuỳ sắt đụng một cái, đầu nhanh đụng thành bột nhão, thiếu chút nữa để Diệp Chân hôn mê sâu trong lớp đất mười mấy.

Vừa rồi trong ánh mắt Dương Nhất Quan, Diệp Chân bị trăm vạn con yêu thú bao phủ lại, nhưng trước khi bị dìm ngập, Diệp Chân đã thi triển thuật độn thổ triệt để trốn vào lòng đất.

Đây là thủ đoạn bảo mệnh cực kỳ bí ẩn của Diệp Chân, cũng là thủ đoạn có thể sống sót duy nhất vây chặn đánh hạ trên trăm vạn đầu thiên giai yêu thú bao vây.

Sau khi trốn vào lòng đất, Diệp Chân liền hướng về phương hướng màn sáng thanh sắc đi trong lòng đất, không nghĩ tới, một đầu như đập vào trên tảng đá, trên đầu đụng phải một cái bao thật lớn không nói, kém chút đã hôn mê.

- Trước mắt đây rõ ràng là bùn đất tốt nhất?

Nhìn thứ kém chút đâm chết mình phía trước, gương mặt Diệp Chân buồn bực, không phải bùn đất tốt, hoàn toàn có thể tùy ý thoát ra trên trăm cái bùn đất vừa đi vừa về.

Cực kỳ chậm rãi, Diệp Chân đưa tay đưa tới!

Ông!

Khi tiếp xúc đến, quang hoa kim sắc vô cùng nặng nề lập tức từ trước tầng đất bộc phát ra.

Không chỉ có phía trước một khối bùn đất này, là trước mắt toàn bộ lòng đất này, đều bạo phát ra Kim sắc quang hoa.

- Trận pháp? Chuyên môn khắc chế thuật độn thổ Kim hệ trận pháp thủ hộ lòng đất?

Khí tức kim linh lực nồng hậu dày đặc tới cực điểm, để Diệp Chân giật nảy cả mình.

Phòng ngự Ngự Thú Môn Vạn Thú Cốc này, thật đúng không đơn giản, lòng đất còn bố trí trận pháp phòng ngự thuật độn thổ.

- Ta cũng không tin, trận pháp phòng ngự của ngươi có thể xâm nhập toàn bộ lòng đất?

Thần niệm chìm vào trong tinh hồn châu Vô Ảnh Xuyên Sơn Thú Vương, Diệp Chân tiếp tục hướng về lòng đất xâm nhập bỏ chạy, không ngoài dự đoán của Diệp Chân, trận pháp chuyên môn khắc chế thuật độn thổ Kim hệ, chỉ thâm nhập sâu hai mươi mét trong lòng đất.

Nhưng, Diệp Chân vẫn không có bất kỳ khả năng đi xuống, vì trận pháp Kim hệ này đi sâu hai mươi mét trong lòng đất phải rẽ ngoặt một cái, trực tiếp song song kéo dài hướng về phía phương xa, triệt để bảo vệ Vạn Thú Điện này, muốn từ lòng đất tiến vào, không thể nào!

Khổ tư một hồi trong lòng đất, Diệp Chân bừng tỉnh đại ngộ:

- Lòng đất không được, ta có thể tiến vào từ trên màn sáng thanh sắc!

Sau mười mấy hơi thở, Diệp Chân chậm rãi tiếp cận, thần niệm dọc theo, thấy hơn trăm vạn con yêu thú như trước đang phụ cận điên cuồng gào thét, tìm kiếm.

Nhưng, đây không làm khó được Diệp Chân.

Trong lòng đất Diệp Chân chậm rãi tiếp cận phụ cận màn sáng thanh sắc, sau đó bỗng nhiên từ lòng đất nhảy lên, những yêu thú kia còn chưa kịp phản ứng, cả người đã xông vào trong màn sáng thanh sắc.

Khi xông vào màn sáng thanh sắc, cả người Diệp Chân có cảm giác bị một đạo lực lượng cực kỳ nhu hòa bao trùm, quang hoa lấp lóe một trận, có một loại cảm giác mất trọng lượng đột ngột truyền đến!

- Trận pháp tức thời!

Trong lòng Diệp Chân đột ngột hiện lên hai chữ này!

Khi cảm giác mất trọng lượng biến mất, thân hình Diệp Chân đột ngột xuất hiện ở trong một tòa đại điện.

Trong đại điện trưng bày một đan lô khổng lồ hiện lên ám kim sắc bát giác, tứ phương đan lô bày biện bốn cái bồ đoàn, phía trên rơi một tầng tro bụi rất dày.

- Luyện Đan Điện?

Trong lòng Diệp Chân bỗng nhiên vui vẻ, nhìn về phía chung quanh, hàn ngọc tủ to lớn xung quanh, bên cạnh hàn ngọc tủ dán rất nhiều nhãn hiệu khác nhau.

Bách Niên Kim Sa Tán!

Vô Căn Đằng!

Nhất Nguyên Linh Thủy!

Những hàn ngọc tủ này đều là những nơi chứa đựng thiên tài địa bảo cần thiết luyện đan, trong lòng Diệp Chân đột ngột hiện lên một ý niệm trong đầu, có đan dược hay không?

Có thú đan Ngũ Hành Dung Huyết đan hắn cần hay không?

Ánh mắt Diệp Chân không khỏi chuyển hướng đến các nơi khác có khả năng chứa đựng đan dược, đan dược không tìm được, trong góc đại điện, Diệp Chân nhìn thấy một thân ảnh màu đỏ hơi lớn!

- Yêu thú?

Đột nhiên, trong mũi thân ảnh màu đỏ kia phun ra hai đạo bạch khí, cực kỳ cứng ngắc nhúc nhích một cái!