Chương 796 Cúi Đầu Nhìn
Không ngoài dự liệu, liên quân Trường Sinh giáo Thiên La Môn cùng chủ lực Xích Hỏa phân đàn truy kích tới từ hậu phương gặp nhau tại Hổ Chủy Hạp!
Hổ Chủy Hạp ở vào phương bắc Xích Hỏa võ thành, bởi vì hình như miệng hổ mà gọi tên, cách khu vực phòng thủ Linh Tinh khoáng mạch Xích Hỏa phân đàn khoảng tám mươi dặm, là nơi phải đi qua nếu muốn tiến về khoáng mạch.
Phòng thủ chủ lực trong Xích Hỏa phân đàn xuất phát từ Xích Hỏa võ thành, liên quân tiên phong Trường Sinh giáo cùng Thiên La Môn vừa rồi thông qua được Hổ
Chủy Hạp, được phía trước truyền đến tin tức trinh sát.
Dụ chủ lực Xích Hỏa phân đàn ra, sau đó quyết chiến tại dã ngoại chính là bản ý của liên quân Trường Sinh giáo Thiên La Môn, cho nên, vừa được tin tức này, liên quân Trường hai nhà đình chỉ tiến lên, tiên phong biến thành hậu đội, hậu đội biến tiền đội, hơn ngàn võ giả tu vi cường đại triển khai trận thế ngay trước Hổ
Chủy Hạp rộng hai mươi dặm dài năm mươi dặm, chuẩn bị nghênh chiến chủ lực của Xích Hỏa phân đàn.
Từng đạo từng đạo phù tấn lui tới bay trở về, không bao lâu, khi trinh sát báo cáo chủ lực Xích Hỏa phân đàn cách Hổ Chủy Hạp còn lại ba mươi dặm, võ giả Huynh Đệ Hội do Trường Sinh giáo cùng Thiên La Môn bỏ ra đại giới lớn mời tới, cũng đến đúng giờ!
Nói thật, cái giá để mời Huynh Đệ Hội liên thủ làm cho Trường Sinh giáo cùng Thiên La Môn đau lòng không thôi, nhưng giờ phút này khi nhìn thấy hội chủ Huynh Đệ Hội mang theo tám mươi Chú Mạch dưới trướng, năm trăm võ giả Hồn Hải cảnh ra mặt, cho dù ngũ thần tướng Nhậm Thiên Nam hay bát thần tướng Phan Phượng, lại hoặc Thương Lệnh Kỳ cùng Quý Tuyên Thiên La Môn đều vô cùng hưng phấn!
Bởi vì theo bọn hắn biết, võ giả Huynh Đệ Hội xuất hiện ở nơi này, cơ hồ là chín thành thực lực của bọn họ.
Nhạc Án có thể mang chín thành thủ hạ đến đây tham chiến. Lúc trước trả ra đại giới, thật sự giá trị, quá đáng giá!
- Diệp huynh, đã lâu không gặp!
Xa xa, khi vừa rồi nhìn thấy Diệp Chân, thần sắc Thương Lệnh Kỳ mãnh liệt, cười cười nghênh đón, thế nhưng đừng nhìn là khuôn mặt tươi cười, trong mắt kia, tất cả đều là hỏa diễm!
Hơn một năm trước lần hiểm tử hoàn sinh trên Quy Linh đại hội, ký ức Thương Lệnh Kỳ đến nay vẫn còn mới mẻ, cũng làm cho hận ý của Thương Lệnh Kỳ dậy sóng. Kém một chút, mỹ hảo nhân sinh của hắn sẽ kết thúc trong tay Diệp Chân.
Mà lại bởi vì những thụ thương kia, còn làm cho lại ám thương, bất đắc dĩ, môn chủ Thiên La Môn hao tốn giá cả to lớn, đi ngoại vực Tử Hải cầu tới linh dược cho hắn, lúc này mới chữa khỏi ám thương, càng làm cho tu vi của hắn cũng từ Chú Mạch cảnh ngũ trọng tăng vọt đến Chú Mạch cảnh lục trọng!
Hơn một năm nay, Thương Lệnh Kỳ luôn luôn lấy Diệp Chân làm mục tiêu khổ tu, bây giờ vừa thấy mặt, thật sớm nghênh đón!
Nhìn thấy Thương Lệnh Kỳ, Diệp Chân cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, nhưng tu vi khí tức Thương Lệnh Kỳ tản ra giờ phút này lại làm cho Diệp Chân có chút chút ngoài ý muốn.
- Hơn một năm không gặp, không ngờ tu vi Thương huynh lại có tinh tiến!
- Đúng vậy!
- Diệp Chân. Tiểu tử ngươi trưởng thành thật sự khiến bản tọa sợ hãi thán phục! nếu sớm biết ngươi sẽ trưởng thành đến tình cảnh như thế, hơn một năm trước tại Thiên Linh đấu giá, bản tọa nên liều mạng thụ thương cũng đập chết ngươi!
Bát thần tướng tiến lên đón, gương mặt phức tạp nhìn chằm chằm Diệp Chân.
Trường Sinh giáo cùng Diệp Chân giữa xung đột từ hơn hai năm trước bắt đầu, nội bộ Trường Sinh giáo sớm đã đem mọi việc xung đột tra được rõ ràng, đầu nguồn chính là ba hộ giáo trong giáo coi trọng yêu bộc Vân Dực Hổ Vương của Diệp Chân.
Khi đó, Diệp Chân mới có tu vi Hóa Linh cảnh tứ trọng đỉnh phong!
Thế nhưng ai cũng nghĩ không ra, không đến hai năm ngắn ngủi, Diệp Chân sẽ trưởng thành làm một cường giả Chú Mạch cảnh tam trọng, yêu bộc không đáng chú ý kia vậy mà lại trưởng thành một Yêu Thú Linh giai.
Nếu sớm biết như thế, Âm Trường Sinh chỉ sợ cũng sẽ thật sớm chỉnh đốn giáo quy, hoặc kéo Diệp Chân nhập giáo, hoặc dứt khoát diệt sát Diệp Chân!
Thế nhưng, không có nếu như!
Đến nay Trường Sinh giáo bởi vì đối đầu nhỏ không đáng chú ý này, bỏ ra giá cả to lớn, hai tinh anh như Dương Chính Tích, Lệ Khắc Sở trong giáo vì vậy mà vong, thậm chí có dấu vết giống cho thấy hộ giáo thống lĩnh Đoàn Anh Niên trước đây mất tích cũng vì Diệp Chân mà chết!
Chớ nói chi giáo chúng bình thường trước đây chết đi trong xung đột cùng lời đồn Ma Vân Quả tạo thành tổn thất to lớn cho Trường Sinh giáo!
Ngũ thần tướng Nhậm Thiên Nam càng trực tiếp, vừa nhìn thấy Diệp Chân, khí tức quanh người khóa chặt, nếu không phải sư tôn kinh khủng cố kỵ sau lưng Diệp Chân kia, sợ trực tiếp hướng về Diệp Chân xuất thủ!
- Đáng tiếc, trên đời này không bán thuốc hối hận, Phan thần tướng ngươi cứ nói đi?
Ánh mắt Diệp Chân híp lại, nói xong nhìn về phía Thương Lệnh Kỳ, gương mặt đáng tiếc.
- Thương huynh, Quý trưởng lão, Trường Sinh giáo cùng Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta chính là đối thủ một mất một còn, đây là xung đột không thể tránh khỏi, nhưng Thiên La Môn cần gì phải dính vào?
- Chuyện thế này, nếu tiếp tục sẽ động đến tính mệnh hai vị, ta khuyên hai suy nghĩ một chút, hiện tại rời khỏi còn kịp.
- Trò cười!
Không đợi lời Diệp Chân nói xong, ma âm kim đao phía sau Thương Lệnh Kỳ đột ngột vểnh lên, đao cương dài trăm trượng thẳng tắp chỉ hướng Diệp Chân.
- Diệp Chân, nếu ngươi thức thời, tranh thủ thời gian đầu hàng gia nhập Thiên La Môn chúng ta, thế này còn có thể mạng sống, bằng không, ngày này sang năm, chính là ngày giỗ của ngươi!
- Rống!
Bị Thương Lệnh Kỳ chĩa đao cương, Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu đột nhiên thò đầu ra từ ngực Diệp Chân, phát ra một tiếng hổ khiếu chấn động tâm hồn, ngay cả không khí đều bị một tiếng hổ khiếu này cho đánh giống như gợn sóng quay cuồng, chấn động đến đao cương Thương Lệnh Kỳ kịch liệt hoảng đãng!
Thoáng chốc, đối diện Thương Lệnh Kỳ, bọn người Quý Tuyên, Phan Phượng, Nhậm Thiên Nam đều bởi vì một tiếng hổ khiếu này của tiểu Miêu mà sắc mặt trở nên trắng bệch.
Cơ hồ là đồng thời, bốn đạo khí tức cực kỳ bàng bạc từ trên không trung thẳng oanh rơi xuống, gắt gao khóa chặt trên thân tiểu Miêu.
Tiểu Miêu vừa hiển thân, lại khiến vương giả Khai Phủ cảnh của Trường Sinh giáo cùng Thiên La Môn ẩn ở trên không trung kinh ngạc.
Diệp Chân cũng không thèm để ý, thần niệm khẽ động để tiểu Miêu thoát ra từ trong ngực, bay đến đầu vai, tiểu Miêu vừa bay ra, lại dọa bọn người Thương Lệnh Kỳ, Phan Phượng sợ không nhẹ, từng người vội vàng bay ngược, sợ Vân Dực Hổ Vương có thực lực chênh lệch không nhiều cùng vương giả Khai Phủ cảnh thừa cơ công kích bọn hắn!
Đồng thời, bốn cường giả trên bầu trời vừa rồi hiện ra khí tức. Thân hình đồng thời trầm xuống, từ trong tầng mây hiện ra chân thân.
Bốn người này vừa hiển thân, uy áp của vương giả Khai Phủ cảnh không sai biệt lắm lập tức khuynh tiết xuống, số lượng võ giả Hồn Hải cảnh của hai phe này nhao nhao ngự không bất ổn, từng người từ trên bầu trời hạ xuống. Lúc này mới xem như ổn định thân hình!
Nhưng bốn cường giả này lại cũng không xuất thủ, càng nhiều thần niệm đều quét về phía bốn phương tám hướng trên hư không, hiển nhiên, bọn hắn đề phòng sư tôn trong truyền thuyết Hắc Thủy Chân Nhân của Diệp Chân kia!
Dù sao trước đây thực lực Hắc Thủy Chân Nhân biểu hiện ra quá kinh khủng, bốn người bọn họ xuất hiện ở đây, chủ yếu chính là vì đối phó Linh giai yêu bộc tiểu Miêu và Hắc Thủy Chân Nhân!
Gặp bốn cường giả này ra sân trấn áp, thần sắc bát thần tướng mới có hơi buông lỏng. Lệ quát.
- Diệp Chân, thấy không, hôm nay các ngươi thua không nghi ngờ!
- Ngươi nếu thức thời, Trường Sinh giáo chúng ta cho ngươi một cao vị, cũng không phải không vấn đề, sư phó Hắc Thủy Chân Nhân của ngươi cũng có thể trở thành người Trường Sinh giáo chúng ta.
- Trò cười, chúng ta thua không nghi ngờ, con mắt nào của ngươi nhìn ra?
Diệp Chân thô bạo cắt ngang lời Phan Phượng, cười nhạo!
- Ngươi là bốn tên trên đỉnh đầu, hay chỉ nhân thủ phía sau ngươi?
Diệp Chân chỉ chỉ đỉnh đầu, vừa chỉ chỉ phía trước!
Không đợi Phan Phượng nói xong, Diệp Chân lại cười nhạo.
- Trên đỉnh đầu bốn này, ngươi cảm thấy ăn chắc sư tôn ta cộng thêm yêu bộc tiểu Miêu?
- Bọn hắn bốn đương nhiên không đánh lại sư tôn ngươi, nhưng tăng thêm món bảo bối đâu thì sao?
Phan Phượng đắc ý cười một tiếng, tiện tay chỉ chỉ trận doanh của Huynh Đệ Hội.
Một trận quang hoa lấp lóe, một đạo khí tức làm lòng người trầm xuống từ trong trận doanh Huynh Đệ Hội bay lên, một Diệt Ma Nguyên Nhung lớn nhỏ ba mét được
Nhạc Án cầm trong tay, mười đạo màu sắc khác biệt do Linh Tinh thuộc tính thượng phẩm ngưng thành Ngũ Hành linh tiễn đang trên chiếu lấp lánh, tản ra khí tức vô cùng kinh khủng!
Khoảnh khắc Diệt Ma Nguyên Nhung vừa xuất hiện, Thần Hồn khí tức của Nhạc Án gắt gao khóa chặt Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu. Khoảnh khắc tỏa định, làm cho tiểu Miêu có chút bất an gào thét, hiển nhiên, cũng cảm ứng được sự kinh khủng của Diệt Ma Nguyên Nhung!
Nhưng ai cũng không thấy được, ánh mắt hội chủ Huynh Đệ Hội lướt qua khuôn mặt Diệp Chân lóe lên một tia bất an.
Cũng may mắn, yêu cầu của Trường Sinh giáo Thiên La Môn là để Nhạc Án dùng Diệt Ma Nguyên Nhung khóa chặt yêu bộc Vân Dực Hổ Vương của Diệp Chân, nếu bọn hắn để
Nhạc Án thôi động khí tức Diệt Ma Nguyên Nhung khóa chặt Diệp Chân, e là cho dù được Diệp Chân cho phép, đánh chết Nhạc Án cũng không dám làm!
- Diệt Ma Nguyên Nhung?
Diệp Chân diễn kịch giống như sắc mặt biến đổi, làm cho trên mặt đám người Phan Phượng cùng Thương Lệnh Kỳ rốt cục nổi lên vẻ đắc ý!
- Diệp đàn chủ, thế nào?
- Một khung Diệt Ma Nguyên Nhung mà thôi, tuyệt đối giết không được sư tôn ta cùng tiểu Miêu!
- Mặc dù giết không được, nhưng tuyệt đối có thể vây khốn! Chỉ cần có thể vây khốn sư phó ngươi cùng yêu bộc của ngươi, vậy cuộc chiến đấu này, chúng ta thắng, khi chúng ta chiếm thượng phong chúng ta bên này chỉ cần rút ra mười mấy võ giả Chú Mạch cảnh gia nhập vòng chiến, tuyệt đối có thể oanh sát bọn hắn!
Thần sắc Phan Phượng dần đắc ý.
- Diệp Chân, nếu như không nghĩ ngươi cùng sư phó chết thảm, hay là sớm làm quy hàng Trường Sinh giáo chúng ta, Trường Sinh giáo chúng ta có thể không truy xét chuyện đã qua.
Thật ra lâm trận chiêu hàng Diệp Chân cũng do giáo chủ Âm Trường Sinh bày mưu đặt kế, dù sao chỗ tốt sau khi chiêu hàng, quá mê người, không nói bản thân năng lực của Diệp Chân có thể chiêu mộ nhiều võ giả như vậy, một sư phụ Hắc Thủy Chân Nhân, nếu có thể thuận tiện gia nhập Trường Sinh giáo, cũng rất kinh người!
Nhưng mà, không đợi lời Phan Phượng nói xong, Diệp Chân cười nhạo.
- Phan thần tướng, ngươi đừng mơ nữa, thật ra vừa rồi ngươi hẳn là trái lại! Chỉ cần trong một khắc đồng hồ bọn người bắt không được sư tôn cùng yêu bộc của ta, chúng ta thắng, đến lúc đó, chúng ta rút ra tầm mười võ giả Chú Mạch cảnh sẽ được rồi nhẹ nhõm oanh sát bốn người trên trời!
Diệp Chân cười, tiện tay chỉ chỉ bầu trời!
- Không khả năng!
- Nằm mơ!
Phan Phượng cùng Thương Lệnh Kỳ đồng thời gào to!
- Không gì không thể nào!
Diệp Chân tiện tay búng ra hai thanh âm to lớn, sau đó uể oải chỉ chỉ phía dưới Hổ Chủy Hạp.
- Các ngươi cúi đầu nhìn, phía dưới đó là cái gì?
Khoảnh khắc cúi đầu nhìn lại, sắc mặt Phan Phượng cùng Thương Lệnh Kỳ đồng thời kịch biến!