← Quay lại trang sách

Chương 837 Để Ta Tới Thu Thập

Sau khi tiến vào khảo nghiệm thứ hai của Ma tộc thành lũy, Ngô Ảnh còn có Niên Ti Cảnh đi vào trước tiên, thử nghiệm phát phù tấn cho Diệp Chân, muốn liên hệ thử với hắn.

Chủ yếu trước đó Diệp Chân hư không tiêu thất, bọn hắn nghĩ xác nhận một chút hiện tại Diệp Chân phải chăng an toàn, dù sao hiện tại Diệp Chân quá quan trọng đối với Nhật Nguyệt thần giáo.

Một khi không có Diệp Chân, Xích Hỏa võ thành vừa mới thống nhất yên ổn, sợ sẽ loạn.

May mắn là, trước khi vào Địa Hỏa Tâm Cung, hộ cung đại trận Địa Hỏa Tâm Cung ngăn cách phù tấn, nhưng sau khi tiến vào Ma tộc thành lũy này, trong Ma tộc thành lũy, cũng không có ngăn cản truyền tống phù tấn.

Hơn nữa, bọn hắn đạt được hồi đáp của Diệp Chân.

Sau khi cao hứng, tăng thêm lại muốn biết Diệp Chân trước mắt ở nơi nào, có thu hoạch được thứ khác hay không, ngay cả phát một hai đạo phù tấn, một màn này, lại bị Chấn Sơn Vương đặt ở trong mắt.

Rất rõ ràng, chỉ cần có chút đầu óc, đều có thể nhìn ra Ngô Ảnh và Niên Ti Cảnh hai người đang liên hệ với ai, ngoại trừ Diệp Chân một bước tiến vào trước đám người, còn có thể là ai?

Vì Chấn Sơn Vương muốn thu thập Diệp Chân, nên chủ ý đánh tới trên người hai người kia.

Mấy ngày nay trong lúc dưỡng thương, Chấn Sơn Vương thật ra đã kịp phản ứng, Diệp Chân này chính là một quái thai.

Một tu vi Thần Hồn vô cùng cường đại có thể so sánh với vương giả Khai Phủ cảnh thất trọng thậm chí bát trọng, nhưng quái thai có linh lực tu vi lại phi thường yếu ớt.

Lần trước hắn một lần bị ăn thua thiệt trong tay Diệp Chân, chủ yếu vì quá bất cẩn, trực tiếp bị Diệp Chân dùng thần hồn lực lượng oanh kích dẫn đến bị thương nặng, kém một chút đã bỏ mạng, thậm chí để Chấn Sơn Vương sinh lòng sợ hãi với Diệp Chân.

Nhưng mấy ngày nay suy nghĩ hiểu rõ, chuyện cũng rất đơn giản, đối phó với Diệp Chân, phải dùng thủ đoạn phích lịch trực tiếp công kích nhục thân, ngoại trừ lực lượng thần hồn, Diệp Chân căn bản chính là con hổ giấy.

Nghĩ thông suốt điểm này, Diệp Chân lại không đáng sợ, Chấn Sơn Vương vô cùng bức thiết muốn giết chết Diệp Chân báo thù, rửa sạch nhục nhã. Đương nhiên đánh chủ ý đến trên người Ngô Ảnh và Niên Ti Cảnh.

Chấn Sơn Vương chặn ngang một tay, để sắc mặt Trì Ngư Long đột ngột phát lạnh, trong tất cả vương giả Khai Phủ cảnh ở đây, bị đám người còn lại chọn, thời điểm hiện tại, Ảnh Nguyệt vương giả Ngô Ảnh có tu vi cường đại nhất, tu vi Niên Ti Cảnh cũng cao tới Khai Phủ cảnh tứ trọng đỉnh phong, cũng là nhân tuyển quý hiếm, lập tức đều bị Chấn Sơn Vương cướp đi.

Theo bản năng, lửa giận bùng lên, Trì Ngư Long định nổi giận.

Khi dễ người cũng không nên như vậy, khi tu vi Chấn Sơn Vương là Khai Phủ cảnh thất trọng đỉnh phong, hắn còn có điều kiêng kị, bây giờ nhưng đều là tu vi Khai Phủ cảnh thất trọng, hắn có gì phải sợ!

- Tỉnh táo!

Khi Trì Ngư Long đang muốn nổi giận, âm thanh Chử Ương quát nhẹ trong hồn hải của hắn.

- Hoành Giang Vương, suy nghĩ thật kỹ, Chấn Sơn Vương muốn hai người này, dụng tâm kín đáo. Ngẫm lại chuyện trước đây Chấn Sơn Vương bị một tiểu bối Chú Mạch cảnh tam trọng đánh trọng thương.

Câu nhắc nhở này của Chử Ương để Hoành Giang Vương lập tức giật mình, lập tức hiểu rõ Chấn Sơn Vương cũng không phải cố ý bới móc với hắn, mà vì tìm về mặt mũi, lấy lại danh dự.

Mấy ngày trước Chấn Sơn Vương bị một võ giả Chú Mạch cảnh tam trọng đánh trọng thương, chuyện tu vi rơi xuống truyền ra, để thật nhiều võ giả cười rơi mất hàm răng.

Lúc này nếu hắn ngăn cản đại kế Chấn Sơn Vương trả thù, hắn tuyệt đối sẽ trở thành tử địch của Chấn Sơn Vương.

Loại người như Chấn Sơn Vương, không phải vạn bất đắc dĩ, vẫn không nên đắc tội thì tốt hơn.

Vừa nghĩ đến đây, Trì Ngư Long hướng về phía Chấn Sơn Vương ôm quyền nói.

- Chấn Sơn Vương đã cần, Trì mỗ là người hiểu đạo lý, vậy hai người này, thuộc về Chấn Sơn Vương, ta chọn những người khác!

Chấn Sơn Vương nhếch miệng lên, hướng về phía Trì Ngư Long xa xa chắp tay.

- Đa tạ thành toàn, phần nhân tình này, lão phu nhớ kỹ!

Câu nói này để sắc mặt Ngô Ảnh và Niên Ti Cảnh đại biến, cũng làm cho mấy đội trưởng vương giả Khai Phủ cảnh khác lộ ra vẻ suy tư.

Như thế chuyện tuyển người, Chấn Sơn Vương lại trịnh trọng bảo nhận một nhân tình, rất có thâm ý.

Nhưng mọi người đều là hạng người tâm tư linh lung, không cần suy nghĩ, đã lập tức suy nghĩ thông thấu chuyện này.

- Chúng ta từ chối!

- Thật có lỗi, chúng ta không nguyện ý cùng một tổ với Chấn Sơn Vương!

Ngô Ảnh và Niên Ti Cảnh đồng thời nói.

Nghe vậy, Chấn Sơn Vương lại không nói lời nào, chỉ hung hăng cười lạnh, sau khi cười lạnh, ánh mắt quét trên thân võ giả khắp nơi, rất có ý cảnh cáo.

- Ngô, ở đây mỗi một vị võ giả đều có quyền từ chối, đã từ chối lựa chọn một vị đội trưởng nào đó, vậy thì chờ đợi vòng tiếp theo chọn lựa đi!

Chử Ương cúi thấp xuống hai mắt, nhìn như vô cùng công chính.

Rất nhanh, Chấn Sơn Vương đã tùy ý chọn một vương giả Khai Phủ cảnh tứ trọng làm đội viên, vòng thứ hai tuyển chọn bắt đầu rất nhanh.

Không chỉ có vòng thứ hai, vòng thứ ba, vòng thứ tư, vòng thứ năm, vòng thứ sáu, vòng thứ bảy tuyển chọn, đều trong thời gian cực ngắn hoàn thành, đừng bảo những Khai Phủ cảnh tứ trọng kia, thậm chí vương giả tam trọng hay nhị trọng, hay vương giả trước kia bị trọng thương một chân, đều có đội ngũ.

Nhưng, Ngô Ảnh và Niên Ti Cảnh, từ vòng thứ nhất sau khi từ chối Chấn Sơn Vương, lại không có bất kỳ kẻ nào chọn lựa bọn hắn làm đồng đội.

Rất nhiều người thà rằng chọn lựa vương giả Khai Phủ cảnh nhị trọng, cũng không thèm chọn Ngô Ảnh có tu vi cao tới Khai Phủ cảnh ngũ trọng.

Chuyện lúc này đã trở nên rất rõ.

Tất cả mọi người đều hiểu ý đồ của Chấn Sơn Vương.

- Tốt, tổ đội kết thúc, đáng tiếc là, có hai vị không ngờ lại không có đội ngũ, thật đáng tiếc, nhưng, các ngươi đã không ứng cử viên, điểm này, lão phu cũng vô pháp trợ giúp các ngươi, chỉ có thể nhắc nhở các ngươi làm việc nhất định phải cẩn thận, chớ có chủ quan!

Chử Ương nhìn chằm chằm Ngô Ảnh và Niên Ti Cảnh, sau đó vung tay lên nói.

- Thời gian cấp bách, xuất phát! Chư vị, chúng ta hiện bày ra hình quạt lục soát hướng về phía trước, nếu có phát hiện, nhớ phải dùng phù tấn liên hệ tin tức!

Theo Chử Ương ra lệnh một tiếng, lấy Chử Ương làm trung tâm, ba đội khác do vương giả Khai Phủ cảnh tạo thành đội ngũ đồng thời hướng về phía trước xuất phát thăm dò, nhưng quỷ dị chính là, một chi đội ngũ Chấn Sơn Vương Hồ Chấn cầm đầu lại không có bất kỳ động tĩnh.

Tất cả đội viên đều chờ đợi Hồ Chấn hạ mệnh lệnh, mà ánh mắt Hồ Chấn, lại gắt gao nhìn chăm chú vào trên người Ngô Ảnh và Niên Ti Cảnh.

- Giáo chủ, thuộc hạ đoán, Chấn Sơn Vương sẽ chọn nơi hiểm yếu hạ thủ với Diệp Chân, chúng ta muốn đi phụ một tay hay không?

Vừa xuất phát, Công Tôn Ly xông qua hỏi Âm Trường Sinh.

- Không vội, hiện tại tầm bảo quan trọng, nếu Chấn Sơn Vương không thu thập được Diệp Chân, chúng ta lại nghĩ biện pháp xuất thủ cũng không muộn!

Nói đến đây, khóe miệng Âm Trường Sinh đột ngột hiện ra một tia cười nhạo.

- Nếu Chấn Sơn Vương lần này còn không thu thập được Diệp Chân, lại bị Diệp Chân giết chết. Như vậy Chấn Sơn Vương cũng nên trở về nhà bú sữa ngoại tổ phụ của hắn!

Khi Chấn Sơn Vương nhìn thèm thuồng, không có bất kỳ lựa chọn gì, Ngô Ảnh và Niên Ti Cảnh thừa dịp vương giả Khai Phủ cảnh khác vẫn chưa đi xa trước đó, định thật nhanh rời xa nơi này.

Nhưng bọn hắn động, Chấn Sơn Vương vẫn luôn không có động tĩnh cũng động, hơn nữa còn mang theo bảy vương giả Khai Phủ cảnh dưới tay hắn xông lên.

Bảy vương giả Khai Phủ cảnh cũng bất đắc dĩ, trong thành lũy Ma tộc này, bọn hắn nhất định phải đi sát đằng sau cường giả như Chấn Sơn Vương. Bằng không, đụng phải một Tứ Tí Ma tộc, bọn hắn sẽ không có cách nào đối phó, không chết cũng trọng thương!

Cho nên, lúc này Chấn Sơn Vương làm cái gì, bọn hắn cũng chỉ có thể đi theo làm cái nấy, hơn nữa, vẫn phải ra sức, không ra sức, gặp được Tứ Tí Ma tộc hoặc Ma Linh U Hồn cường đại. Chấn Sơn Vương chỉ cần động chút ít tâm tư sẽ hại chết bọn hắn!

Cũng chính điểm này để Ngô Ảnh nổi trận lôi đình!

- Chấn Sơn Vương, lão già không biết xấu hổ, không ngờ lại mang nhiều người như vậy đuổi giết chúng ta! Nếu một mình hắn, lão tử trọng thương cũng sẽ liều mạng với hắn, nhưng đối mặt tám vương giả Khai Phủ cảnh.

Gương mặt Ngô Ảnh bất đắc dĩ.

Nhưng, rất nhanh, Ngô Ảnh và Niên Ti Cảnh hai người đã phát hiện một chuyện, hai người bọn họ căn bản không cần lo lắng an nguy cho mình!

Bởi vì Chấn Sơn Vương căn bản không có ý muốn giết bọn họ, như mèo hí chuột, đuổi theo bọn hắn, nhiều lần sắp vây quanh hai người Ngô Ảnh và Niên Ti Cảnh, nhưng đều buông tha.

Ngô Ảnh và Niên Ti Cảnh đều hiểu. Hai người bọn hắn đã biến thành mồi nhử để đối phương thu thập Diệp Chân.

Ngay từ đầu, bọn hắn dựa vào tôn nghiêm vương giả Khai Phủ cảnh, tự nhiên không nguyện ý làm loại chuyện như vậy, nhất là Ngô Ảnh, dựa vào lòng trung thành của hắn đối với thần giáo. Tuyệt đối sẽ không làm chuyện có hại đến lợi ích thần giáo.

Mà lúc này sinh tử Diệp Chân đối với thần giáo cực kỳ quan trọng!

Hai người kiên trì không chịu liên hệ với Diệp Chân, Chấn Sơn Vương mang theo một đoàn người đi vòng vèo, nghĩ muốn nhờ vào Ma tộc trong Ma tộc thành lũy tới đối phó một đoàn người Chấn Sơn Vương.

Đáng tiếc là, một đoàn người Chấn Sơn Vương có thể nhẹ nhàng giải quyết hết Tứ

Tí Ma tộc dẫn đầu Đa Tí Ma tộc, và Hồn Tốt thống lĩnh Hồn Vệ.

Nhưng hai người bọn họ, lại không được!

Nhiều lần, hiểm tử hoàn sinh, châm chọc vẫn là Chấn Sơn Vương xuất thủ cứu bọn hắn, ý đồ hết sức rõ ràng!

Càng về sau, Chấn Sơn Vương cũng phát hiện hai người này mang theo bọn hắn vòng quanh, cũng không chút nào do dự phát động tập kích, một kích làm Niên Ti Cảnh bị thương nặng để Niên Ti Cảnh hấp hối.

Đồng thời, cũng làm cho Ngô Ảnh cũng bị thương không nhẹ.

Thương thế của hai người đều không thể bỏ mạng, nhưng nếu kéo dài thời gian dài, có thể gặp mặt một hai đội Ma tộc, hẳn phải chết không nghi ngờ.

Nhưng cho dù loại tình huống này, Ngô Ảnh vẫn như cũ kiên trì không chịu liên hệ với Diệp Chân, không chịu làm mồi dụ cho Chấn Sơn Vương.

- Lão niên, vì lợi ích thần giáo, lần này, chúng ta sẽ phải chết ở chỗ này, cũng tuyệt đối không thể làm...

- Khụ khụ.

Niên Ti Cảnh kịch liệt ho vài tiếng.

- Ngô Thống lĩnh, nếu hai chúng ta đều chết ở nơi này, ngươi nói thần giáo lấy cái gì chống đỡ?

- Còn có, lão phu cảm thấy, ngươi quá coi thường Diệp Chân, trước đây chiến đấu mấy trận thủ vệ Xích Hỏa võ thành, vương giả Khai Phủ cảnh, cơ hồ tất cả đều do Diệp Chân đánh lui!

- Lão phu cảm thấy, ngươi ra tay phát phù tấn thương lượng một chút với Diệp Chân lại nói!

Niên Ti Cảnh nói để Ngô Ảnh đột ngột thức tỉnh, nếu hai bọn họ thật chết ở nơi này, thần giáo chỉ sợ cũng sẽ gặp phiền toái lớn.

Hai người bọn hắn vừa chết, chẳng khác nào đỉnh tiêm vũ lực thần giáo trực tiếp hao tổn một nửa, đây đối với Nhật Nguyệt thần giáo, loại hao tổn này đơn giản không thể thừa nhận!

Nghĩ thông suốt điểm này, Ngô Ảnh chỉ quang phù quang bay ra, lập tức phát một đạo phù tấn cho Diệp Chân!

Sau hơn mười hơi thở, một đạo phù quang từ trong huyết sắc bầu trời rơi thẳng xuống.

Trong phù tấn Diệp Chân gửi tới chỉ có bảy chữ.

- Mang tới, để ta tới thu thập!