Chương 841 Ngụy Quân Tử Chi Phong
Chử cung chủ, mỗi ngày, chúng ta thăm dò ngoài Ma tộc thành lũy, mỗi ngày đều không có chút tiến triển thu hoạch nào, tiếp tục như vậy cũng không được gì!
- Mấy ngày qua, đã có bốn vị vương giả Khai Phủ cảnh bất ngờ bị chém giết do đội quân Ma tộc đi tuần tra, chúng ta muốn xông tới mãnh liệt một chút hay không?
Ngoài Ma tộc thành lũy, mấy người Hoành Giang Vương - Trì Ngư Long và Huyễn Trận Vương - Trần Sí còn có Trường Sinh Vương - Nguyệt Thôn Nhật tập trung cùng một chỗ, gương mặt ưu sầu.
Nhất là Trì Ngư Long, trong đội ngũ của hắn, quân số vương giả Khai Phủ cảnh đã giảm đến bốn người, cho đến bây giờ, chết trận bốn người, đã thành một chi đội ngũ yếu nhất trong bốn chi đội ngũ.
Đội ngũ mạnh nhất, ngược lại là một chi của Trường Sinh Vương - Nguyệt Thôn Nhật, tám người không ngờ lại không tổn thương gì, chủ yếu là năm vương giả Khai Phủ cảnh đến từ Hổ Sa đảo, chiến lực cực kỳ cường đại, lại có thể chính diện ngạnh kháng Tứ Tí Ma tộc, lại không rơi vào thế hạ phong.
Bên Cung chủ Thanh Dương Cung - Chử Ương chiến tử một võ giả Khai Phủ cảnh nhị trọng, còn có Thái Thượng trưởng lão Thanh Dương Cung trọng thương, thực lực vẫn rất mạnh như cũ.
- Mạnh mẽ xông tới?
Nghe được hai chữ này, thần sắc Chử Ương đột nhiên nghiêm một chút:
- Ai xông đến, ai dám xông?
- Còn nữa, hôm qua, trên không Ma tộc thành lũy, hiện thân tên Lục Tí Cự Ma, ngươi cũng không phải không thấy! Đừng nói ngươi, ngay chính lão phu tiến lên, cũng hẳn phải chết không nghi ngờ!
Trì Ngư Long nhíu mày.
- Hao tổn như vậy cũng không phải biện pháp, hình như nơi này, cũng không phát hiện cửa ra vào khác, nếu không có cách tấn công vào, chúng ta chẳng lẽ lại chỉ có thể vây chết ở chỗ này?
Câu nói này, để thần sắc mấy vị khác đều trở nên nghiêm túc, đây là một vấn đề lớn.
Trước mắt, cơ duyên võ đạo truyền thừa phải xem vận khí, nhưng có thể còn sống ra ngoài hay không, đây mới là vấn đề chủ yếu!
- Phải nghĩ biện pháp? Không thể từ bỏ như vậy!
Âm Trường Sinh tự xưng Trường Sinh Vương nói, hắn cũng sốt ruột.
Hắn dịch dung hóa trang đến đây tầm bảo, bản thân đã vô cùng mạo hiểm. Nếu hắn rời khỏi Trường Sinh giáo quá lâu, cao tầng Trường Sinh giáo thời gian dài không liên lạc được với hắn, sợ rằng Trường Sinh giáo sẽ xảy ra vấn đề lớn.
- Biện pháp, đều đang nghĩ, thậm chí, lão phu đang mạo hiểm nghiên cứu trận pháp phòng vệ xung quanh Ma tộc thành lũy, nhưng không có phát hiện gì.
Gương mặt của Huyễn Trận Vương Trần Sí cũng phiền muộn. Chiếu theo tình huống trước mắt, bọn hắn như đụng phải một tử cục.
- Chư vị, ta có một phát hiện!
Đột nhiên, một giọng nói truyền đến bầu trời, để bốn vị đội trưởng đang thương lượng với nhau giật mình kêu lên, người nào, lại có thể vô thanh vô tức đến phía trên đỉnh đầu của bọn họ?
Bốn người đồng thời ngẩng đầu, các loại linh quang thần hồn như quang hoa mặt trời mọc trong chốc lát ngút trời bay lên, trong chớp mắt đã xua tán đi sương trắng trên bầu trời. Lộ ra Diệp Chân đang cười tủm tỉm nhìn bọn hắn.
Thoáng chốc, sắc mặt bốn vương giả Khai Phủ cảnh đại biến, bởi vì Diệp Chân cách bọn họ quá gần, chỉ có khoảng trăm mét, khoảng cách này, đối với vương giả Khai Phủ cảnh, chả khác gì mặt đối mặt.
Mà bọn hắn không ngờ lại không phát giác Diệp Chân!
- Chớ khẩn trương, chư vị, ta cũng vừa mới đến mà thôi!
Trong mắt Diệp Chân tràn đầy vui mừng, đương nhiên, cũng không phải vì nhìn thấy mấy lão già này mà vui vẻ, ngược lại, nếu như không cần thiết, Diệp Chân tuyệt đối sẽ không nguyện ý chào hỏi với mấy lão già này.
Diệp Chân cao hứng vì hắn lại xác nhận một loại phù lục hiệu quả.
Ẩn phù!
Địa Tâm Hỏa Soái lưu lại ẩn phù!
Ấn phù này cũng không thể giúp cho Diệp Chân ẩn thân, mà có thể giúp Diệp Chân che giấu khí tức.
Về phần hiệu quả mạnh bao nhiêu, Diệp Chân không biết. Nhưng, vừa rồi mới dùng thử, cho dù Diệp Chân phía trên trăm mét đỉnh đầu của Chử Ương có tu vi cao tới Khai Phủ cảnh thất trọng đỉnh phong, Chử Ương cũng không có phát giác gì!
Phù lục này, Diệp Chân thu được sáu tấm. Hiện tại trong tay còn lại có năm tấm!
Sau khi khảo thí cường lực ẩn phù do Địa Tâm Hỏa Soái lưu lại rất có hiệu quả, Diệp Chân nghĩ tới, hắn dùng ẩn phù này có lẽ có thể lặng yên không tiếng động trốn vào Ma tộc thành lũy, nhưng, có thể cầm tới Ma tộc chiến kỳ hay không, lại không nhất định.
Dù sao trong Ma tộc thành lũy, hai Ma tộc quá kinh khủng có thể so sánh với võ giả Nhập Đạo cảnh lục thất trọng, không phải vạn bất đắc dĩ, Diệp Chân tuyệt đối sẽ không lấy mạng nhỏ của mình đi mạo hiểm.
Đây cũng là nguyên nhân lúc này Diệp Chân đến đây tìm đám người Chử Ương thương nghị.
Diệp Chân phát hiện ra bảy sơn cốc, sau khi xác định được là bảy tế đàn, giống nhau như đúc.
Theo phán đoán, rất có thể là tế đàn Ma tộc.
Nhưng, Diệp Chân cũng chỉ mới tìm hiểu sơ.
Thời kỳ hiện tại cách quá xa thời kỳ Thượng cổ Ma tộc, nên khi Diệp Chân tìm hiểu rất khó, chủ yếu vẫn là sau khi sưu hồn ma linh u hồn và vài tên Đa Tí Ma tộc, thu được một vài ký ức chủng tộc của bọn họ mới biết được.
Nhưng, cũng cực kỳ có hạn!
Dù sao Diệp Chân sưu hồn Ma tộc, mà trong Ma tộc, đều có vài đê giai Ma tộc.
Diệp Chân chỉ có thể miễn cưỡng xác định trong bảy tiểu sơn cốc này đều là tế đàn, nhưng có hữu dụng hay không thì có rất nhiều vấn đề khác, Diệp Chân lại hoàn toàn không biết.
Nhưng, Diệp Chân lại có một loại trực giác, cảm thấy có thể thành công cầm tới Ma tộc chiến kỳ trong Ma tộc thành lũy hay không, rất có thể có quan hệ với tế đàn trong bảy tiểu sơn cốc này.
Bằng không, không gian Ma tộc thành lũy này do Địa Tâm Hỏa Soái luyện hóa, tại sao phải lưu lại bảy tế đàn?
Biết thì biết, nhưng Diệp Chân lại không biết làm thế nào, cho nên, đã nghĩ ra cách tìm bọn người Chử Ương hợp tác.
Diệp Chân cảm thấy, trong những vương giả Khai Phủ cảnh của Chử Ương, có rất nhiều người đều là lão quái vật hơn mấy trăm tuổi, bọn hắn nghe nhiều biết rộng, kiến thức rộng rãi, nói không chừng sẽ biết thứ gì!
Diệp Chân đột nhiên xuất hiện, để mấy vương giả Khai Phủ cảnh đều giật mình, nhưng con mắt Chử Ương khẽ híp một, cười hỏi.
- Phát hiện, phát hiện gì? Đúng rồi, có nhìn thấy Chấn Sơn Vương hay không?
- Năm chi đội ngũ của chúng ta, hiện tại không thấy Chấn Sơn Vương!
Khi hỏi vấn đề này, con mắt Chử Ương nhìn chòng chọc Diệp Chân, ý đồ từ trong ánh mắt Diệp Chân nhìn ra thứ gì.
Trên thực tế, hắn vẫn luôn nghi hoặc.
Hắn và Chấn Sơn Vương cũng có chút quan hệ cá nhân, cũng biết ngày đó Chấn Sơn Vương dẫn đội rời khỏi làm cái gì, nhưng vấn đề là, thời gian dài như vậy, Chấn Sơn Vương không có tin tức gì, không có phù tấn, mà Diệp Chân lại xuất hiện ở nơi này!
Đương nhiên, hắn cũng nghĩ đến kết quả đội ngũ của Chấn Sơn Vương toàn diệt, nhưng lại cảm thấy không thể nào.
Chính là hắn mang theo các Thái Thượng trưởng lão dưới trướng hắn, tạo thành một đội ngũ chủ yếu là người của Thanh Dương Cung, cũng chưa chắc có thể diệt được đội ngũ của Chấn Sơn Vương!
- Chấn Sơn Vương? Úc, gặp qua!
Diệp Chân nhếch miệng lên, lộ ra một tia tiếu dung thần bí.
- Úc, gặp qua ở đâu?
- Hẳn là phía nam!
Nghe vậy, thần sắc Chử Ương gấp hơn.
- Vậy hắn đâu rồi?
- Chết!
- Cái gì, chết rồi?
Diệp Chân dứt khoát nói ra hai chữ như thế, không chỉ để Thanh Dương Cung chủ la thất thanh, còn làm cho ba người Hoành Giang Vương, Huyễn Trận Vương, còn có Trường Sinh Vương đồng thời la thất thanh!
- Chấn Sơn Vương chết rồi, không thể nào? Bảy vương giả Khai Phủ cảnh khác đi với hắn thì sao?
- Cũng đã chết!
- Chết hết?
Cả đoàn bị diệt?
Điều đó không thể nào!
Dựa vào tu vi của Chấn Sơn Vương, tăng thêm bảy vương giả Khai Phủ cảnh khác trong đội ngũ của hắn, còn có mười mấy tấm hỏa phù uy lực mạnh mẽ. Sao lại đoàn diệt?
Gương mặt Thanh Dương Cung chủ Chử Ương khó có thể tin!
Diệp Chân hơi nhếch khóe môi lên.
- Trên đời này, không có gì không thể nào! Một đoàn người Chấn Sơn Vương, ta tận mắt nhìn thấy từng người bọn hắn ngã xuống!
- Bị một đoàn ma linh u hồn vây công, toàn quân bị diệt!
Nghe được một câu phía sau, mấy vương giả Khai Phủ cảnh vừa rồi rất căng thẳng trong lòng cũng hơi thả lỏng hơn.
Bọn hắn còn tưởng rằng Chấn Sơn Vương do Diệp Chân xử lý, vậy quá kinh khủng rồi!
Không ngờ bị ma linh u hồn xử lý!
Đương nhiên, đây chỉ là Diệp Chân chưa nói cho bọn hắn biết chân tướng mà thôi!
- Nhìn tận mắt?
Thanh Dương Cung chủ Chử Ương tròng mắt hơi híp.
- Cùng là đồng đạo võ lâm, vì sao khoanh tay đứng nhìn?
- Quả nhiên, Chử cung chủ rất có khí thế ngụy quân tử nha, Chấn Sơn Vương muốn giết ta, vì sao muốn ta cứu hắn?
- Huống hồ, đối mặt hai ba trăm con Ma Linh U Hồn, còn có hơn hai mươi Ma Linh U
Hồn cấp bậc Hồn Vệ. Ta đi cứu, ta có ngốc không? Nếu không Chử cung chủ lại làm một chút chuyện tốt, trong trận chiến Ma tộc thành lũy này, đi trước mở đường cho chúng ta được không?
Vốn dĩ Diệp Chân còn muốn ứng phó vài câu, tỏ vẻ một chút. Nhưng Chử Ương này mới mở miệng, một câu “Võ lâm đồng đạo, vì sao khoanh tay đứng nhìn” làm cho Diệp Chân buồn nôn!
Nếu nói quá nhiều với loại người này, chỉ sợ cũng sẽ lộ ra dối trá, vẫn nên sảng khoái thống thống khoái khoái vạch mặt!
Hơn nữa, theo cách nhìn của Diệp Chân, Chử Ương nàu có tác phong ngụy quân tử, chỉ sợ vạch mặt hắn, Chử Ương cũng sẽ không tự vạch mặt tại chỗ!
Quả nhiên!
Diệp Chân trực tiếp mắng Chử Ương là ngụy quân tử, để gương mặt mấy vương giả
Khai Phủ cảnh khác đều ngạc nhiên.
Nói thật, trong gianh hồ ai cũng biết Chử Ương là ngụy quân tử, nhưng không có người nào dám mắng trực tiếp!
Hôm nay, Diệp Chân là người đầu tiên!
Thậm chí, Diệp Chân phát hiện Trì Ngư Long lén lút hướng hắn giơ lên ngón tay cái.
Đương nhiên, những vương giả Khai Phủ cảnh này vụng trộm làm sao tán thưởng Diệp Chân, trên mặt vẫn phải biểu hiện ra dáng vẻ Diệp Chân là người nói bậy.
Ngược lại, Thanh Diễm Quân Tử Chử Ương híp mắt nhìn chằm chằm Diệp Chân mấy hơi, mới một mặt trịnh trọng nói.
- Chử mỗ ta trượng nghĩa thiên hạ, hôm nay lần đầu tiên bị người mắng là ngụy quân tử!
- Nhưng, đường xa mới biết sức ngựa, lâu ngày mới rõ lòng người, Chử mỗ là chân quân tử hay ngụy quân tử, người trong thiên hạ tự có công luận, chưa cần Diệp công tử phân tích!
Nghe xong lời này, Diệp Chân trực tiếp bị dáng vẻ này của Chử Ương đánh bại.
Đúng là diễn cho đến cùng.
Trong mắt rõ ràng hung quang lấp lóe, còn bày ra bộ dáng giả bộ không thèm quan tâm!
Tranh luận như vậy làm cho Diệp Chân tê cả da đầu, bình thường võ giả lịch duyệt trên giang hồ không sâu hoặc tâm tư rất đơn thuần, chỉ sợ sẽ bị mấy câu của Chử
Ương quỳ xuống cúi lạy, vô cùng tán thưởng.
Trì Ngư Long nhướng mày, cắt ngang hai người giao phong, hỏi.
- Diệp thiếu hiệp, ngươi đến cùng phát hiện cái gì?
Xem ra, Trì Ngư Long cũng rất không thích đối với việc Chử Ương đang diễn xuất ngụy quân tử!
- Tế đàn, ta phát hiện trong sơn cốc có bảy tế đàn Ma tộc! Ta cảm thấy có lẽ có quan hệ với Ma tộc tế đàn! Nên tìm các ngươi thương lượng.
- Ma tộc tế đàn? Bảy cái, chẳng lẽ là Thất Sát Tụ Ma Đàn?
Không đợi Diệp Chân nói hết lời, Huyễn Trận Vương Trần Sí đã kinh hô lên đầu tiên.