Chương 848
Ngay khi tử sắc kiếm quang vừa xuất hiện, con ngươi Thanh Dương Cung chủ Chử
Ương lập tức đột nhiên rụt đến cực hạn, lúc trước các loại xoắn xuýt, trước mặt đạo kiếm quang này lập tức toàn quên hết đi.
Một khoảnh khắc này, đón lấy đạo này kinh khủng kiếm quang mới là đạo lý!
Tiên thiên hồn quang như thực chất lượn lờ ngoài cơ thể bỗng nhiên chấn động một chút, thoáng chốc, tử diễm trên Tử Diễm Kim Đăng bỗng nhiên nổ bắn ra, một tia tử diễm lập tức từ trong Tử Diễm Kim Đăng bay ra, nghênh đón một đạo tử sắc kiếm quang làm cho sắc mặt Chử Ương kịch biến!
Trên thực tế, khi đạo tử sắc kiếm quang này ngay vừa xuất hiện không chỉ có Chử
Ương bị giật mình kêu lên, mà chính Diệp Chân cũng cực kỳ giật mình!
Diệp Chân một mực duy trì Kiếm Tâm Thông Minh, bốn phương tám hướng chỉ cần có một chút biến hóa gì đều chạy không khỏi cảm ứng của hắn.
Bởi vì ngay khi đạo tử sắc kiếm quang này đâm ra, Diệp Chân đột nhiên cảm giác, không gian bích lũy bốn phương tám hướng lại bắt đầu chấn động kịch liệt.
Không chỉ chấn động kịch liệt, trên không gian bích lũy bốn phương tám hướng đều xuất hiện vết rạn như mạng nhện.
Các kiếm quang màu tím càng gần, vết rạn mạng nhện càng nhiều.
Bản thể Tử Linh chỉ có một thành lực lượng mà đã có thể làm cho không gian bích lũy xuất hiện vết rạn, lực lượng bản thể của nàng đến khủng bố cỡ nào?
Tử sắc kiếm quang vô cùng sắc bén!
Những nơi đi qua, cho dù bụi bặm nhỏ bé nhất, trước bị một mổ hai nửa, sau đó bị
ý kinh khủng ẩn chứa chấn kiếm quang kiếm thành vỡ nát!
Dưới tình thế cấp bách, Chử Ương bắn ra kim đăng tử diễm, không phải bởi vì hắn hạ quyết tâm, mà bởi vì kiếm quang này làm cho hắn cảm thấy cực kỳ khủng bố, không vận dụng Tử Diễm Kim Đăng thì không cách nào ngăn cản.
Tử diễm Tử Diễm Kim Đăng cũng có công kích vô cùng sắc bén, bản ý của hắn là dùng cái tử diễm trực tiếp đánh nát kiếm quang này, xem như lấy lực phá lực.
Nhưng quang lực sát thương và lực phá hoại của hắn thấp hơn đòn tấn công của đối phương!
Khi tử sắc kiếm quang giao nhau với tử diễm này cũng không có động tĩnh kinh người gì xảy ra, tử sắc kiếm quang chợt lóe lên, Kim Đăng Tử Diễm lập tức không chút huyền niệm gì mà bị một mổ thành hai nửa.
Trong nháy mắt tiếp theo, tử diễm bị cắt thành hai phần bị kim sắc kiếm quang tán phát vô tận kiếm ý toàn bộ xuyên thủng, phân giải thành hàng trăm hàng ngàn đốm lửa cực nhỏ màu tím, từ từ tiêu tán trong không khí.
Nhưng trình độ của tử sắc kiếm quang cũng không suy yếu bao nhiêu. Như thiểm điện đâm về ngực Chử Ương.
Gương mặt già nua của Chử Ương trong chớp mắt đã như mất đi tất cả huyết sắc!
Bao nhiêu năm chưa gặp phải uy hiếp tử vong, không ngờ lại trong một khoảnh khắc này tái hiện.
Một khoảnh khắc này, hắn thậm chí có thể cảm ứng được cảm giác đau nhói khi kiếm ý của tử sắc kiếm quang đâm vào bộ ngực hắn, kiếm quang còn chưa đến, lồng ngực của hắn đã đau đớn không chịu nổi, đã bị ẩn chứa kiếm ý kinh khủng gây thương tích!
Dưới tình thế cấp bách, hoặc nói là bản năng, Chử Ương không chút do dự đưa Tử
Diễm Kim Đăng trong tay ngăn trước ngực!
Đinh!
Một âm thanh giòn nhẹ vang lên, tử sắc kiếm quang nhẹ nhàng đâm vào Tử Diễm Kim Đăng!
Đừng nhìn đâm vào nhẹ nhàng, sắc mặt Chử Ương lại kịch biến, trong chớp mắt biến thành màu đỏ tím, cả người thân thể không bị khống chế bay ngược ra phía sau, y phục chỗ ngực trong tích tắc bị vỡ thành mảnh vỡ.
Biến hóa kinh người nhất là Tử Diễm Kim Đăng trong tay Chử Ương bị tử sắc kiếm quang một kiếm trực tiếp bổ ra hơn ba tấc, đánh ra một cái khẽ thật lớn.
Mà càng xảo chính là một kiếm này vừa lúc bổ vào chỗ tim đèn. Dẫn đến cây đèn trực tiếp bị đánh ra một khe khoảng nửa tấc, quang hoa mông lung nguyên bản tràn ngập trong cây đèn lập tức giống như dầu thắp, từ trong cây đèn chảy ra.
Tử quang mông lung giống như dầu thắp chảy ra khoảnh khắc, còn vì rơi xuống đất nên dấy lên rào rạt tử diễm. Rào rạt tử diễm làm cho gạch đá, kiến trúc, cỏ cây gần đó trong chớp mắt hóa thành đen xám.
Tử quang mông lung theo dầu thắp trong cây đèn chảy ra, cổng soái điện Ma tộc thành lũy này lập tức dấy lên rào rạt liệt hỏa.
Cùng một giây, Diệp Chân mặt mũi tràn đầy chấn kinh không chút do dự nắm lấy Ma tộc chiến kỳ huyết sắc!
Một lực lượng vô danh lập tức từ trong ma tộc chiến kỳ lan ra. Vô cùng nhanh chóng dạo qua một vòng cơ thể Diệp Chân, làm cho Diệp Chân nhịn không được rùng mình một cái, sau đó, khi Diệp Chân còn chưa kịp phản ứng thì huyết kỳ mở ra, không ngờ lại lộ ra ánh lửa nồng đậm quỷ dị bọc Diệp Chân lại.
Trong nháy mắt tiếp theo, ánh lửa hư không tiêu thất trong đại điện, Diệp Chân cũng theo đó biến mất không thấy gì nữa!
Cùng thời khắc đó, hơn mười vương giả Khai Phủ cảnh tốc độ hơi chậm chạy tới trong thành lũy Ma tộc, lập tức phát hiện động tĩnh bên này, tụ tập tới, bao gồm bốn Thái Thượng trưởng lão khác của Thanh Dương Cung!
Khi bọn hắn chạy đến, vừa lúc nhìn thấy bộ dáng Cung chủ nhà mình bị một kiếm kia đâm vào bay ngược ra sau!
Trong lúc nhất thời, bốn Thái Thượng đại trưởng lão Thanh Dương Cung từng người khẩn trương, vây quanh Chử Ương lo lắng ân cần.
- Cung chủ, ngươi không sao chứ?
- Cung chủ, có chuyện gì vậy?
Khuôn mặt Chử Ương trực tiếp nghẹn thành ám tử sắc, hình như đang cố nén cái gì, khi bị mấy trưởng lão vây quanh đã đến biên giới, không thể thừa nhận.
Miệng hơi mở, huyết tiễn trong miệng phóng ra.
Trong miệng không chỉ phun ra huyết tiễn, mà gần chỗ ngực càng nhiều trên trăm vết thương tinh mịn trực thấu phía sau lưng theo một hơi thở này của Chử Ương mà lập tức máu tươi chảy đầm đìa!
Khuôn mặt càng như giấy vàng, xem ra mạng sống đã như treo trên sợi tóc!
Đông đảo các trưởng lão Thanh Dương Cung kinh hãi, từng người vây quanh cung chủ vội vàng thi cứu, thôi cung quá huyết, chữa thương cầm máu, các loại đan dược như mất mạng nhét vào trong miệng Chử Ương.
Về phần các vương giả Khai Phủ cảnh khác thì lại có chút kiêng kỵ nhìn tử diễm trong chớp mắt đốt cháy cung điện trước mắt kia thành chất lỏng màu đen xám!
Mà trong tay Chử Ương nắm chắc Tử Diễm Kim Đăng, cái khe trên thân đèn còn đang không ngừng chảy ra tử quang mông lung, cũng đang không ngừng hóa thành tử diễm.
Chỉ là tử quang mông lung từ trong cây đèn không ngừng chảy ra, tử diễm trên ngọn đèn càng trở nên yếu ớt, cơ hồ đến bất cứ lúc nào đều có thể dập tắt.
Bốn vương giả Khai Phủ cảnh liên thủ thi cứu, các loại linh đan diệu dược cuồng cho ăn, Chử Ương rốt cục chậm rãi mở mắt, khí tức bắt đầu ổn định lại.
Thế nhưng con mắt vừa mở ra, sắc mặt Chử Ương lại lần nữa tái đi, máu tươi lần nữa không ức chế được cuồng phún ra, nhưng lần này, Chử Ương lại cực kỳ tức giận không cho các trưởng lão khác thi cứu. Hai mắt nhìn chòng chọc vào Tử Diễm Kim Đăng như muốn tắt, Linh Lực dâng trào, từng đạo pháp quyết thật nhanh đánh ra, đánh vào trong.
Cơ hồ mỗi khi đánh ra một đạo pháp quyết, Chử Ương sẽ phun ra một ngụm máu tươi, chốc lát sau, máu tươi Chử Ương nôn ra trước người, không ngờ lại bởi vì lượng quá nhiều mà chậm rãi chảy xuống.
Một màn này làm cho nhóm vương giả Khai Phủ cảnh ở đây sợ hãi biến sắc.
Nhưng may mắn, cái khe trên Tử Diễm Kim Đăng bị một đạo kiếm quang bổ ra, rốt cục được một chùm Linh Lực thật mỏng che lại, dầu thắp tử quang mông lung trong đó cũng không còn chảy ra ngoài!
Thấy thế, Chử Ương cuối cùng thở dài một hơi, lúc này mới vội vàng xử lý một chút thương thế của mình. Sau khi phun mấy ngụm tụ huyết màu đỏ sậm, sắc mặt mới có chút khôi phục.
Nhưng nhìn Tử Diễm Kim Đăng trước mắt, khóe miệng lại giống như động kinh kịch liệt co quắp!
Sáu thành!
Sáu thành!
Trấn tông chi bảo của Thanh Dương Cung bọn hắn, bản nguyên lực lượng của hạ phẩm Hồn khí Tử Diễm Kim Đăng, không ngờ lại tổn thất hơn sáu thành, cũng may Tử Diễm Kim Đăng này tương đối đặc thù, bằng không thì uy năng tuyệt đối phải giảm xuống hơn phân nửa, thậm chí rơi xuống đến ngang với cực phẩm Linh khí cũng có khi!
Nhưng dù uy năng không rơi xuống, nhưng lại làm cho Tử Diễm Kim Đăng nhận lấy trọng thương, linh tính, thọ nguyên đại giảm, có trời mới biết tử diễm này còn có thể duy trì bao lâu!
Thậm chí hắn có thể cảm ứng được Khí Hồn trong Tử Diễm Kim Đăng gào thét, hư nhược tựa như lão nhân gần đất xa trời.
Ngày sau, miễn cưỡng vận dụng Tử Diễm Kim Đăng này một chút có lẽ có thể. Nhưng nếu thôi động qua mạnh có thể sẽ triệt để sụp đổ!
Chử Ương thật đau lòng!
Trấn tông chi bảo truyền thừa hơn ngàn năm, mấu chốt tu luyện bí tịch trấn tông của tông môn không ngờ lại trong tay hắn kém một chút làm hỏng!
- Đều là Diệp Chân, cái tên Diệp Chân khốn kiếp…
Chử Ương thần sắc lập tức trở nên vô cùng dữ tợn!
Lúc này, Chử Ương thậm chí có chút hối hận, vì sao lúc ấy hắn phải vận dụng Tử
Diễm Kim Đăng chứ?
Thật ra vẫn là do chiến tích trước đây của Diệp Chân quá kinh khủng, lại có thể nhẹ nhõm trọng thương Chấn Sơn Vương, càng sau khi thậm chí có thể chém giết một nhóm tám người Chấn Sơn Vương.
Cái này quá kinh khủng!
Hắn cảm thấy Diệp Chân có thể sẽ có thủ đoạn kinh khủng gì!
Các võ kỹ bí pháp khác của hắn cũng lợi hại nhưng cũng không nắm chắc tất thắng, mà hắn lại là người làm việc cực kỳ cẩn thận, cho nên đã vận dụng Tử Diễm Kim Đăng!
Không ngờ lại xuất hiện loại tình huống này!
Nhưng mà, nói đi thì nói lại, nếu hôm nay hắn không sử dụng Tử Diễm Kim Đăng, có lẽ chết chính là hắn!
- Chử cung chủ, đến cùng xảy ra chuyện gì?
- Chử cung chủ, ngươi giao thủ cùng ai?
- Chử cung chủ, là Ma tộc sao?
Nhóm vương giả Khai Phủ cảnh đến chậm, từng người vây quanh Chử Ương mồm năm miệng mười hỏi, từng người đều muốn biết tường tình vừa rồi.
Thế nhưng đối mặt đám người hỏi, Chử Ương gương mặt âm trầm, không nói một lời nào mà đánh ra từng đạo từng đạo Linh quyết, thu nạp lên tử sắc liệt diễm đang thiêu đốt trước mắt, sau đó thôi động Tử Diễm Kim Đăng thu tử sắc liệt diễm này vào trong cây đèn, tận khả năng khôi phục lực lượng bản nguyên của Tử Diễm Kim Đăng!
Nhưng hiệu quả quá mức bé nhỏ!
Lực lượng bản nguyên của Tử Diễm Kim Đăng sau khi rơi ra cũng bắt đầu đốt đã bắt đầu hao tổn thật nhanh, mặc dù Chử Ương liên tục phun máu tươi, kiên trì thu lại tử sắc liệt diễm còn muốn thiêu đốt trước mặt, ngay cả một thành lực lượng bản nguyên của Tử Diễm Kim Đăng cũng không thu đến!
Khi thu hết tử sắc liệt diễm trước mắt, Ma tộc soái điện hơn phân nửa bị đốt thành dạng dịch và đen xám xuất hiện trước mặt Chử Ương, ngực Chử Ương kịch liệt chập trùng mấy lần, một ngụm máu tươi lần nữa cuồng phún ra!
Vị trí của ma tộc chiến kỳ đã trống rỗng!
Diệp Chân cũng đã biến mất!
Điều này đại biểu võ đạo truyền thừa của Địa Tâm Hỏa Soái đã triệt để rời xa bọn hắn!
Loại cảm giác này làm cho Chử Ương đau lòng đến muốn nổi điên!
Chỉ có chính hắn mới biết được hắn đã xem trọng võ đạo truyền thừa Địa Tâm Hỏa Soái này như thế nào, bằng không cũng sẽ không mang theo năm Thái Thượng trưởng lão cùng nhau tới đây!
Một mạch Thanh Dương Cung bọn hắn tu luyện là hỏa, mà võ đạo truyền thừa của Địa Tâm Hỏa Soái này cũng là hỏa chi võ đạo!
Hắn coi trọng cỡ nào, đối với Thanh Dương Cung quan trọng bao nhiêu, không cần nhiều lời!
Thế nhưng hiện tại lại bỏ lỡ cơ hội!
Đau lòng khó nhịn, mắt tối sầm lại, Chử Ương ngửa mặt lên trời ngã quỵ!
Cũng ngay khi Thanh Dương Cung chủ ngửa mặt lên trời ngã quỵ, trong đầu Diệp Chân đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai!