Chương 849 Hỏa Linh Tịnh Thổ
Trời ạ, ngươi đang muốn giết ta sao?
- Một thành!
- Ngươi duy nhất một lần rút mất một thành lực lượng bản thể của ta, đây là muốn làm gì, mưu sát sao?
- Trời ạ, nếu ngươi lại làm chín lần như thế, ta sẽ phải hồn phi phách tán!
Tiếng thét chói tai của Tử Linh trong nháy mắt vang vọng trong đầu Diệp Chân, âm thanh sắc lạnh, the thé kia làm cho khóe miệng Diệp Chân không ngừng hít vào hơi lạnh, cảm giác đó như muốn đầu óc Diệp Chân vỡ ra.
Diệp Chân ngây ra một lúc, lại có một loại cảm giác không ổn.
- Sao vậy? Không phải trước đây ngươi nói ta có thể vận dụng lực lượng của ngươi sao? Vừa rồi một đường sinh tử, ta mới dùng.
Diệp Chân có chút lo sợ.
- Ý của ta là ngươi có thể vận dụng Kiếm Ý của ta, lực lượng kiếm đạo dùng Kiếm
Ý của ta làm khung xương, lấy tu vi Linh Lực của ngươi làm huyết nhục phát ra công kích!
- Mà không phải trực tiếp rút ra lực lượng bản thể của ta, ngươi biết lực lượng bản thể của góp nhặt khó thế nào sao?
- A! Ta sắp bị làm tức chết! Ta ngủ say trong cơ thể ngươi gần bốn năm, ngày đêm không ngừng hấp thu luyện hóa một bộ phận tu vi ngươi đưa tới, thời gian bốn năm cũng chỉ mới giúp lực lượng bản thể của ta khôi phục nửa thành mà thôi!
- Mà ngươi bây giờ lại trực tiếp rút lấy một thành lực lượng bản thể của ta, trời ạ.
- Ách, ta nếu dẫn động lực lượng kiếm đạo của ngươi, lại dùng tu vi của ta phát động công kích sẽ mạnh bao nhiêu?
Diệp Chân đột ngột hỏi một câu.
- Tu vi của ngươi quá thấp, nếu rót vào chín thành Linh Lực của ngươi có thể có được uy lực bằng năm đến sáu thành uy lực trước đây ngươi vận dụng một thành lực lượng bản thể của ta công kích!
Tử Linh nói.
- Năm đến sáu thành sao?
Diệp Chân lắc đầu.
- Vậy thì không đủ, tình hình vừa rồi, nếu dẫn động lực lượng kiếm đạo của ngươi, nắm chắc cũng không lớn, chỉ có thể vận dụng lực lượng bản thể của ngươi!
- Nếu không sử dụng lực lượng bản thể của ngươi công kích đối phương, ta gần như hẳn là phải chết, ngươi hiểu không?
Ngữ khí Diệp Chân có chút ngưng trọng còn mang theo một tia rõ ràng bất mãn, làm cho Tử Linh đang tức giận có chút ngẩn người.
- Diệp Chân phát cáu rồi?
- Tử Linh. Ngươi phải hiểu, bây giờ ngươi và Thần Hồn của ta gần như một thể, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục. Mà ngươi lại không có bản thể, nếu ta chết ngươi có thể tốt hơn ta sao?
- Đến lúc đó, ngươi chính là kêu trời trách đất cầu ta dùng lực lượng bản thể của ngươi, sợ cũng không có cơ hội đó!
- Cho nên. Trong lúc cần thiết, ta vẫn sẽ vận dụng lực lượng bản thể của ngươi?
Ngươi hiểu rõ chứ?
Diệp Chân ngữ khí có chút ý thâm trường.
- Cái này…
Tử Linh cũng hiểu ý của Diệp Chân.
- Thế nhưng lực lượng bản thể của ta.
- Tầm mắt, phóng tầm mắt lớn một chút!
- Ngươi ngủ say ba năm này chỉ tăng tu vi bản thể lên tới nửa thành mà thôi, thế nhưng ngươi có nghĩ tới, nếu có một ngày ta trở nên đủ cường đại, có lẽ ngươi tu luyện mấy ngày đã bù đắp được một năm thậm chí mấy năm tu luyện hiện tại hay không?
Diệp Chân nói.
- Chuyện này không có khả năng lắm đi. Muốn như thế, trừ phi tu vi của ngươi có thể đạt tới Nhập Đạo cảnh đỉnh phong, thậm chí đột phá Nhập Đạo cảnh, mới có khả năng đó
- Trên đời này, không có gì là không thể! Quỹ tích trưởng thành của ta ngươi cũng không phải không thấy được. Khi ngươi tiến vào trong cơ thể ta, tu vi của ta chỉ mới là Hóa Linh cảnh, thế nhưng bây giờ ta có tu vi gì?
- Tốc độ tu luyện này của ta so với chủ nhân đời trước của ngươi như thế nào?
Diệp Chân hỏi.
Tử Linh ngẫm nghĩ một chút. Ở trong hồn hải của Diệp Chân hiển hóa Thần Hồn hư
ảnh lộ ra bộ dáng trầm tư.
- Rất nhiều việc về chủ nhân đời trước, ta không nhớ gì cả, nhưng ta mơ hồ nhớ kỹ. Hắn cũng là một thiên tài, Hóa Linh cảnh đến Chú Mạch cảnh bát trọng đỉnh phong, tổng cộng dùng thời gian mười năm!
- Hóa Linh cảnh đến Chú Mạch cảnh đỉnh phong tổng cộng dùng thời gian mười năm, mà ta bây giờ, mới dùng không đến thời gian bốn năm! Còn có thời gian sáu năm, chẳng lẽ ngươi cho là ta không đạt được Chú Mạch cảnh đỉnh phong?
Diệp Chân hỏi ngược lại.
- Ngươi có thể đạt tới. Nhưng Chú Mạch cảnh tứ trọng đỉnh phong và Chú Mạch cảnh bát trọng đỉnh phong, thành tựu ngày sau sẽ có khác biệt như ngày và đêm.
Câu nói này của Tử Linh trực tiếp đâm trúng tim đen Diệp Chân, làm cho sắc mặt hắn đột ngột ảm đạm, đây chính là trước mắt Diệp Chân thiếu hụt lớn nhất.
Trên thực tế, nếu không phải bởi vì thiên phú huyết mạch Diệp Chân thấp, một mực tại tìm kiếm phương pháp tăng lên thiên phú huyết mạch, một mực không tu luyện thần thông võ kỹ thứ tư, nếu không tu vi của Diệp Chân cho dù không đạt tới Chú Mạch cảnh tứ trọng đỉnh phong thì cũng đạt tới Chú Mạch cảnh tứ trọng hậu kỳ.
- Điểm này, ta thừa nhận!
- Đây là ông trời cho ta, từ trong bụng mẹ mang ra, cái này ta không thể lựa chọn.
- Nhưng ta có năng lực cũng có lòng tin có thể thay đổi nó, ta cũng đã cố gắng thông qua kỳ tích đạt thành tu luyện trước mắt, vậy ta tin tưởng, ta nhất định có thể tăng lên thiên phú huyết mạch, đi càng xa trên con đường võ đạo!
Nói đến đây, Diệp Chân ý thâm trường nhìn chằm chằm hư ảnh Thần Hồn của Tử Linh một chút.
- Chính như ngươi bây giờ, trong cơ thể đã có Thần Hồn lạc ấn của ta, không cách nào lựa chọn chủ nhân tốt hơn.
- Nhưng ngươi có thể lựa chọn cùng ta cố gắng, phối hợp với ta đi đến con đường võ đạo mạnh hơn, ta mạnh ngươi cũng sẽ mạnh hơn, thậm chí có một ngày đúc lại thân thể cho ngươi cũng không phải không có cơ hội!
- Đúc lại thân thể…
Trong mắt Tử Linh lóe lên một tia cuồng nhiệt, sau đó, nặng nề gật đầu.
- Ta hiểu được!
- Sau này ngươi dưới tình huống không có biện pháp có thể vận dụng lực lượng bản thể của ta, nhưng lực lượng bản thể của ta có hạn, dùng một lần thiếu một lần.
- Dưới tình huống không nhất định phải sử dụng thì tốt nhất đừng vận dụng! Mà bởi vì ta không có thực thể nên khi ngươi vận dụng lực lượng kiếm đạo của ta, lực lượng bản thể của ta vẫn sẽ có tổn thương!
- May mắn, bởi vì lực lượng Thần Hồn của ngươi biến dị, đã lạc ấn Thần Hồn trong cơ thể ta! Cái này không chỉ có thể nói ta có thể hiển hóa hư ảnh Thần Hồn trong cơ thể ngươi mà cũng có thể nói Thần Hồn ta có thể ẩn hiện trong phạm vi nhỏ xung quanh thân thể ngươi!
Nghe Tử Linh nói như vậy, Diệp Chân ngẩn người.
- Lực lượng Thần Hồn của ngươi có thể ẩn hiện trong phạm vi nhỏ quanh người ta?
Ý của ngươi là ngươi đã có thể thu nạp Linh Lực ngoại lực ta cung cấp rồi?
- Không sai, nhưng vì bị giới hạn do không có bản thể, mà trong kiếm mạch thứ nhất của ngươi, cho nên vẫn không cách nào trực tiếp từ trong hư không hấp thu thiên địa nguyên khí.
- Nhưng mà trong ngươi lúc tu luyện, nếu ngươi đặt một đống Linh Tinh ở bên cạnh ngươi cho ta, ta sẽ có thể nhanh chóng hấp thu luyện hóa những lực lượng này, khôi phục lực lượng bản thể của ta!
Tử Linh nói.
- Cái này không thành vấn đề! Khôi phục một thành lực lượng bản thể của ngươi cần bao nhiêu Linh Tinh?
Diệp Chân trực tiếp hỏi.
- Mười vạn viên Linh Tinh thượng phẩm!
Nghe vậy, Diệp Chân lộ ra một tia nụ cười nhẹ nhõm.
- Ta còn tưởng là bao nhiêu, mười vạn viên mà thôi Nói còn chưa dứt lời, con mắt Diệp Chân trừng một cái.
- Bao nhiêu? Mười vạn viên Linh Tinh thượng phẩm?
Vừa rồi, khi Diệp Chân nghe được con sô "Mười vạn viên", bản năng còn tưởng rằng là chỉ Linh Tinh trung phẩm.
- Không sai, mười vạn Linh Tinh thượng phẩm! Còn có, ngươi đáp ứng ta, phải cung cấp gấp đôi!
Tử Linh cười khẽ.
- Mười vạn Tinh Linh thượng phẩm. Đó chính là một ngàn vạn Linh Tinh trung phẩm.
Một kích vừa rồi ta đã dùng rơi mất một ngàn vạn Linh Tinh trung phẩm?
Diệp Chân lấy tay vỗ trán, gương mặt chấn kinh.
Dùng một lần thì phải cung cấp hai mươi vạn Tinh Linh thượng phẩm, tương đương với hơn hai ngàn vạn Linh Tinh trung phẩm, mặc dù đây không phải nhất định, nhưng loại trình độ này, thật đúng là không phải người bình thường có thể gánh chịu.
Cũng may gần đây Diệp Chân chém giết rất nhiều vương giả Khai Phủ cảnh, cũng coi có chút tài sản. Bằng không, thật đúng là dùng không nổi!
Nếu còn tiếp tục một hai lần như thế, chính là Diệp Chân đoán cũng phải biến thành kẻ nghèo hèn!
- Tốt, lúc tu luyện ta sẽ cung cấp cho ngươi, chỉ cần ngươi ăn được.
- Một lời đã định, ừm, lực lượng bản thể của ta. Ngươi nhìn dùng đi, nhưng mà, tuyệt đối không thể liên tục sử dụng trong thời gian ngắn, như thế sẽ làm cho tu vi ta rơi xuống.
- Ta còn có một chuyện rất quan trọng chưa làm, tu vi của ta tuyệt đối không thể lần nữa rơi xuống
Tử Linh nói.
- Chuyện rất quan trọng, là chuyện gì?
Diệp Chân nghi hoặc, đây là lần đầu tiên Tử Linh thổ lộ tiếng lòng với hắn.
Tử Linh không nói, chỉ nhẹ lắc đầu.
- Sau này có cơ hội ngươi sẽ biết, biết đến quá sớm đối với ngươi không có chỗ tốt.
Câu nói này của Tử Linh, làm cho Diệp Chân vừa sinh ra một tia cảm giác chủ nhân đối với Tử Linh, trong nháy mắt biến mất.
Lúc này, Tử Linh rõ ràng là bộ dáng của một cao nhân tiền bối, ở đâu là bảo bối bị Thần Hồn Diệp Chân lạc ấn.
Đây là một lần nói chuyện lâu nhất từ khi Tử Linh vào ở trong cơ thể Diệp Chân đến nay.
Chính là lần nói chuyện này, đặt vững địa vị giữa chính và phụ của Diệp Chân và Tử Linh, để Tử Linh chân chính nhận thức được quan hệ giữa nó và Diệp Chân, cũng là tiêu chí Diệp Chân có thể bất cứ lúc nào vận dụng lực lượng kinh khủng kia của Tử Linh.
Đương nhiên, lực lượng bản thể của Tử Linh dùng một lần thiếu một lần, đại giới mỗi một lần khôi phục đều phi thường lớn, Diệp Chân cũng không có khả năng thường dùng, chỉ là sống chết trước mắt thủ đoạn bảo mệnh mà thôi!
Có lẽ là lúc giao lưu với Tử Linh quá nhập tâm, kết thúc nói chuyện với nhau, sau khi Tử Linh một lần nữa ngủ say trong kiếm mạch thứ nhất, Diệp Chân mới đột nhiên phát giác hắn đã tiến nhập một không gian thuần túy là màu đỏ, khắp nơi là đủ loại hỏa diễm!
Ngọn lửa màu đen, màu trắng, màu đỏ, màu tím, màu vàng ở trước mắt không gian này chảy xiết bắn ra bốn phía, tựa như tiểu hài chơi đùa, vô cùng vui sướng.
Thỉnh thoảng có các loại hỏa diễm chợt lóe lên bên cạnh Diệp Chân, thậm chí còn nghịch ngợm vạch qua một đường trên người Diệp Chân, dọa sắc mặt Diệp Chân đại biến, liên tiếp lui về phía sau.
Trong Thần Hồn cảm ứng của Diệp Chân, khí tức mỗi một đạo hỏa diễm nơi này tán phát ra đều cực kì khủng bố, cho dù một đạo hỏa diễm khí tức yếu nhất cũng có thể bằng khí tức của Ma tộc đại năng Nhập Đạo cảnh trong thành lũy Ma tộc kia.
Nhưng mà, sau khi bị liên tiếp trêu đùa, Diệp Chân mới phát hiện những ngọn lửa trước mắt này cũng không khủng bố như trong tưởng tượng, cũng không có nhiệt độ cao kinh khủng như trong tưởng tượng, một chút cũng không tổn thương được Diệp Chân.
Mấy hơi sau, Diệp Chân thậm chí đưa bàn tay ra, để một sợi ngọn lửa màu vàng rơi xuống trong lòng bàn tay Diệp Chân, giống như hài tử nghịch ngợm lăn lộn.
- Người trẻ tuổi, hoan nghênh ngươi!
- Ngươi là võ giả thứ tư trong 9,133 năm có thể đặt chân vào Hỏa Linh Tịnh Thổ của lão phu, cũng là võ giả thứ tư có khả năng kế thừa võ đạo của lão phu!
Theo thanh âm vang lên, mấy trăm đạo các loại hỏa diễm đang bay tán loạn ở đây đột nhiên tụ tập cùng nhau, một đạo linh thể hỏa diễm lăng không tụ hiện!