Chương 873 Ngụy Biến Trường Sinh giáo
Chính là Diệp Chân cũng không ngờ rằng giáo chủ Giản Thiên Hùng lại cho hắn đãi ngộ cao như vậy, mang theo toàn bộ cao tầng Nhật Nguyệt thần giáo nghênh đón hắn.
Dựa theo đãi ngộ ngoại giao của Nhật Nguyệt thần giáo, chỉ sợ cung chủ Thanh Dương Cung như Chử Ương, lại hoặc nhân vật khủng bố như Chấn Sơn Vương Hồ Chấn công khai tới chơi mới có thể hưởng thụ được loại đãi ngộ này.
Nhưng bây giờ, Diệp Chân lại có.
Nhìn giáo chủ mang theo gần trăm cao tầng thần giáo tự mình ra nghênh đón, Diệp Chân thất thần trong tích tắc, quả thực có chút ngoài ý muốn.
Có điều, rất nhanh đã bình thường trở lại, mà Diệp Chân từ cử động không giống bình thường này của Giản Thiên Hùng phát hiện ra chút gì đó.
Hình như Giản Thiên Hùng thật có ý nghĩ để Diệp Chân kế nhiệm chức giáo chủ của hắn.
Bằng không cũng sẽ không tuyên dương công tích, nghênh đón Diệp Chân long trọng như vậy, nhưng cũng không có quá nhiều phong thưởng gì mà chỉ tuyên bố tại chỗ, để Diệp Chân tới đảm nhiệm phụ tế thần tế ba năm một lần, mà không chỉ lần này, mà là thần tế sau đó, đều sẽ do Diệp Chân đảm nhiệm, nếu Giản Thiên Hùng không ở đây, Diệp Chân có thể trực tiếp thay thế Giản Thiên Hùng chủ tế.
Tuyên mà không thưởng, đề danh mà không đề vị.
Tất cả mọi thứ hình như cũng vì tăng lên uy vọng của Diệp Chân trong thần giáo, để chuẩn bị cho Diệp Chân ngày sau kế nhiệm chức giáo chủ.
- Khổ cực!
Hai mắt Giản Thiên Hùng nhìn chằm chằm Diệp Chân, thần sắc có chút hưng phấn, không đợi Diệp Chân nói chuyện đã kéo tay hắn hướng về đại điện, vừa đi vừa nói.
- Biểu hiện của ngươi thật sự vượt quá dự kiến của lão phu, bất luận chiến lược hay chiến lực!
- Nếu Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta có thể nhân cơ hội này đại hưng, ngươi chính là đệ nhất công thần trung hưng Nhật Nguyệt thần giáo!
Giản Thiên Hùng nói hào sảng, Diệp Chân lại nghe ra một tia nói bóng gió, hình như Nhật Nguyệt thần giáo đến bây giờ còn có một chút phiền toái, có điều, bây giờ không phải lúc hỏi thăm.
Giản Thiên Hùng vì nghênh đón Diệp Chân đến đã cử hành yến đại hội thịnh hoan nghênh, trong toàn bộ Nhật Nguyệt thần giáo, ngoại trừ các võ giả phòng thủ các nơi thì toàn bộ đều được hưởng thụ phúc lợi Diệp Chân đến mang tới.
Trên yến hội, các cao tầng của Nhật Nguyệt thần giáo thay phiên mời rượu Diệp Chân, bầu không khí vô cùng nhiệt liệt.
Các cao tầng của Nhật Nguyệt thần giáo hình như đã ngửi được một mùi không tầm thường.
Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người mời rượu đều là gương mặt tươi cười, cũng giống như Phó giáo chủ Điền Quý Chương, lúc mời rượu Diệp Chân, trên mặt cũng mang nụ cười, nhưng nụ cười này lại mang theo vài phần đắng chát!
- Diệp thành chủ, thế sự khó liệu. Ngày đó ta dẫn ngươi tiến vào Nhật Nguyệt thần giáo, chỉ sợ lão phu có nằm mơ cũng chẳng ngờ Diệp thành chủ vậy mà lại có thành tựu kinh người như thế, thậm chí sẽ trở thành đệ nhất công thần trung hưng Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta.
Điền Quý Chương giơ bát rượu xanh ngọc nói.
- Điền phó giáo chủ, nếu ngày đó không có ngươi dẫn tiến ta nhập giáo, làm sao Diệp Chân ta có ngày hôm nay, cho nên chén rượu này ta nên kính ngươi! Ta uống trước rồi!
Ngước cổ lên, một bát Thập Bát Tử linh ủ mang theo hơi nóng vọt vào bụng.
Khóe mắt Điền Quý Chương hiện lên một tia thần sắc hối hận người ngoài khó hiểu, trên mặt lại vẫn tại cười.
- Ha ha, nếu ngày sau Diệp thành chủ có thể trở thành đệ nhất công thần trung hưng Nhật Nguyệt thần giáo, như vậy cho dù như thế nào lão phu cũng có thể tính là một người có tuệ nhãn!
- Đến, cạn!
Nói xong, uống cạn một chén rượu, Điền Quý Chương xoay người rời khỏi, nhường cơ hội mời rượu cho người kế tiếp, chỉ là thấy thế nào, bóng lưng Điền Quý Chương làm sao đều có chút đìu hiu.
Một bên, Phó giáo chủ Diêu Sâm đã sớm kính rượu nhìn bóng lưng cô đơn của Điền Quý Chương, đuôi lông mày, khóe mắt tất cả đều là sầu khổ.
Trong Thần giáo cũng có một hai tháng như thế, đột nhiên không hiểu truyền lên một trận gió âm thanh, nói thành chủ Diệp Chân của Xích Hỏa võ thành rất có thể là nhân tuyển giáo chủ hạ nhiệm, mà hình như giáo chủ Giản Thiên Hùng cũng có ý ẩn lui.
Nguyên bản, những tiếng đồn này không bao nhiêu người tin.
Đồng dạng phong thanh, trước mấy năm thổi qua mấy lần, đối tượng bị gió thổi có lúc là Điền Quý Chương, có đôi khi là Diêu Sâm, có đôi khi là một đường chủ nào đó biểu hiện xuất sắc.
Nhưng, trận nghênh đón Diệp Chân hôm nay thế này lại làm cho lòng của Diêu Sâm và Điền Quý Chương lập tức lạnh một nửa.
Lấy ánh mắt độc ác của bọn hắn há có thể không rõ, cách làm của giáo chủ hôm nay vì tạo thế cho Diệp Chân, nhất là phụ tế cho thần tế, cực kỳ quan trọng.
Trước đó, phụ tế thần tế vẫn luôn để trống, bởi vì theo truyền thống của thần giáo, phụ tế thường do người kế nhiệm giáo chủ đảm nhiệm.
Hôm nay Giản Thiên Hùng tuyên bố trước mặt mọi người do Diệp Chân đảm nhiệm phụ tế, không thể nghi ngờ là trực tiếp sáng tỏ điểm này.
Điểm chết người nhất chính là, nếu Diệp Chân trở thành người kế nhiệm giáo chủ, bất kỳ người nào khác trong cao tầng thần giáo đều có thể bình ổn quá độ, nhưng hai Phó giáo chủ bọn họ là ngoại lệ.
Một mực cứ nghĩ người kế nhiệm giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo đều sẽ sinh ra từ chức Phó giáo chủ, mà Diêu Sâm và Điền Quý Chương cũng vì việc này phấn đấu vài chục năm, nội đấu vài chục năm.
Mà quy củ này tuyệt không ảnh hưởng Diệp Chân có thể thành người kế nhiệm giáo chủ, bởi vì chức Phó giáo chủ này, ở trong Nhật Nguyệt thần giáo cũng không có quá nhiều hạn chế, thậm chí về số lượng cũng không hạn chế.
Chỉ cần giáo chủ nguyện ý, một tờ phù lệnh thì Diệp Chân sẽ trở thành Phó giáo chủ!
Đến lúc đó, một khi Diệp Chân trở thành Phó giáo chủ, xác thực người thừa kế chức vị giáo chủ như vậy khó xử nhất chính là Diêu Sâm và Điền Quý Chương đã từng tranh đấu qua.
Đến lúc đó bọn hắn làm sao đây?
Diêu Sâm còn có thể, bởi vì một ít nguyên nhân, hắn thân cận với Giản Thiên Hùng hơn một chút, năm đó càng là sản phẩm cân bằng quyền thế với tân nhiệm Phó giáo chủ Điền Quý Chương, nhưng Điền Quý Chương là chân chính nhìn chằm chằm vào vị trí giáo chủ gần hai mươi năm. Nhất cử nhất động, đều đang làm vì vị trí tương lai của mình!
Thế nhưng trong vòng một ngày, mục tiêu phấn đấu hai mươi năm của Điền Quý Chương đột nhiên bị người nửa đường hái đi, nhưng người này còn hay là hắn tự mình đưa vào thần giáo!
Diêu Sâm cảm thấy, lúc này Điền Quý Chương có thể đang hối hận, hối hận lúc trước hắn đưa Diệp Chân vào thần giáo!
Trên thực tế, Diêu Sâm đoán không sai, Điền Quý Chương sắp hối hận tái xanh, sớm biết Diệp Chân sẽ như sao chổi quật khởi, hắn tuyệt đối sẽ không dẫn Diệp Chân vào Nhật Nguyệt thần giáo, thậm chí sẽ sớm gạt bỏ!
Tiệc tối chúc mừng gần như tiến hành cả đêm, có điều sau khi tiệc tối bắt đầu hai canh giờ, Diệp Chân và giáo chủ Giản Thiên Hùng đã rời đi trước.
- Giáo chủ, vì sao một mực không binh phát Trường Sinh giáo?
Hai tháng trước, Âm Trường Sinh đã chịu trọng thương gần như khó mà nghịch chuyển, mà lại thực lực bị hao tổn nghiêm trọng, khi đó xuất binh, hẳn là có thể đoạt được Trường Sinh giáo?
Cùng một chỗ với Giản Thiên Hùng, Diệp Chân hỏi lên nghi ngờ của mình.
Hai tháng trước từ sau khi đi ra khỏi Địa Hỏa Tâm Cung, Diệp Chân đã gửi một phong phù tấn, trong đó kỹ càng thuyết minh thương thế của Âm Trường Sinh, còn có các loại tổn thất trước đây trong chiến đấu của Trường Sinh giáo!
Theo Diệp Chân đoán, nói Trường Sinh giáo nguyên khí đại thương là nhẹ, sau đó, Diệp Chân đưa ra đề nghị thừa cơ từng bước xâm chiếm Trường Sinh giáo khuếch trương.
Thế nhưng theo Diệp Chân lấy được tình báo là, thần giáo vẫn án binh không động, không bất cứ động tĩnh gì.
- Ta đã biết, ngươi nhất định sẽ hỏi vấn đề này!
Giản Thiên Hùng nhìn Diệp Chân cười khẽ, sau đó ném cho Diệp Chân một ngọc giản.
- Ngươi xem trước một chút một phần tình báo tuyệt mật này rồi nói!
- Nhớ kỹ, sau khi xem xong, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, ngươi là người thứ ba nhìn thấy!
Diệp Chân cũng không vội nhìn.
- Người thứ ba, người thứ hai là ai? Ngô Ảnh?
- Hắc hắc, Diệp thành chủ hảo nhãn lực, lão phu ở chỗ này ra mắt Diệp thành chủ!
Thanh âm âm trầm của Ngô Ảnh từ khắp ngõ ngách trong đại điện bay ra, chỉ là trong thanh âm lộ ra mấy phần trống rỗng, khí tức căn bản không giống như khí tức của một vương giả Khai Phủ cảnh ngũ trọng.
- Ngươi bị thương nặng, Ngô Thống lĩnh?
Chân mày Diệp Chân cau lại.
- Bị một tạp toái đánh một chưởng, nghỉ ngơi một năm nửa năm sẽ khôi phục.
Ngô Ảnh nói nhẹ nhàng làm cho Diệp Chân lần nữa giật mình, thương thế có thể làm cho một Khai Phủ cảnh ngũ trọng tĩnh dưỡng một năm nửa năm, tuyệt đối là bị thương nặng.
- Là ai?
Thần sắc Diệp Chân đột nhiên phát lạnh, nói thật, đối với Ngô Ảnh này, mặc dù lộ ra mấy phần âm trầm, nhưng làm việc nhưng lại rất đúng bổn phận, Diệp Chân rất ưa thích.
- Đừng nóng vội, ngươi xem một phần tình báo sẽ biết!
Giản Thiên Hùng vỗ nhẹ bả vai hắn.
Trong nháy mắt tiếp theo, thần niệm của Diệp Chân chìm vào trong ngọc giản, thoáng chốc lông mày nhăn thành một chữ xuyên!
Cũng chính là trong ngày Diệp Chân đánh trọng thương Âm Trường Sinh, trong Trường Sinh giáo có dị động.
Trong ngày đó, gần một phần ba Linh Tinh khoáng mạch sản lượng cực cao, các loại khoáng mạch trân quý, có hơn mười toà Dược sơn của Trường Sinh giáo phân bố các nơi đều trong cùng một ngày bị bán tháo thấp hơn giá thị trường, mà Trường Sinh giáo chỉ có một yêu cầu, phải thanh toán bằng Tinh Linh thượng phẩm.
Cho dù như thế, những sản nghiệp này vẫn bị bán rất nhanh bởi vì giá cả thật sự quá hấp dẫn, chỉ không đến hai phần ba bình thường.
Đại đa số đều là thế lực phạm vi Thanh Lam võ đô thành, theo dự đoán, trong ngày đó, số lượng Linh Tinh Trường Sinh giáo gom góp đến có thể cao tới một ngàn vạn Tinh Linh thượng phẩm!
Nhớ kỹ, là một ngàn vạn viên Tinh Linh thượng phẩm, tức là có hơn mười ức Tinh Linh trung phẩm!
Cơ hồ là khi gom góp đến mười ức viên Tinh Linh trung phẩm, có tình báo cho thấy, Âm Trường Sinh quay lại Thanh Lam võ đô, nhưng sau khi quay lại bỗng biến mất, biến mất ba ngày!
Ba ngày sau đó, Âm Trường Sinh mang theo đại đội nhân mã gióng trống khua chiêng trở về.
Phong thần lãng ngọc, huyết nhục đầy đặn, cả người càng mang theo khí tức cực kỳ cường đại kinh khủng, căn bản không giống bộ da bọc xương như Diệp Chân đã nói, bên người càng có nhiều hơn mười khí tức cường đại, mỗi một khí tức tản ra đều là khí tức vương giả Khai Phủ cảnh tứ trọng trở lên!
Khi thấy tới đây, Diệp Chân bỗng nhiên la thất thanh.
- Điều đó không thể!
- Ta tận mắt nhìn thấy Âm Trường Sinh biến thành một bộ da bọc xương, cách cái chết không xa!
- Không gì là không thể, huyết nhục Âm Trường Sinh đầy đặn là chúng ta tận mắt nhìn, mà một võ giả tuổi trẻ bên cạnh hắn, chỉ đánh ra một chưởng đã thiếu một chút lấy đi mạng già của ta!
Thanh âm đắng chát của Ngô Ảnh vang lên.
- Cái gì, một chưởng?
Con mắt Diệp Chân đột ngột trừng lớn.